“ Có cái rắm dùng mà nghĩ nhiều như vậy. Bản Vương chẳng có gì cong cong quất quất như vậy. Trong đó còn nhiều người, nhiều hơn một kẻ cầm đao thương thì khả năng quân ta ngã xuống nhiều hơn một người. Chuyện lấy tính mạng quân sĩ ra làm đá lót chân lão tử làm không được. Chờ đi đợi chúng đánh đến người sống ta chết thì chúng ta xông vào thu thập tàn cuộc”
“ Trời lạnh gì đâu, ngồi ăn nhậu không tốt sao, chém chém giết giết… chậc chậc”
Ngô Khảo Tước đạo lý là không có tí đạo lý nào. Thằng này lười nghĩ nhiều, được cái hắn có chính kiến của mình. Đánh trận hắn cũng có quy tắc của bản thân. Nghĩ nhiều làm gì, dùng cách dễ dàng nhất để thắng trận không tốt hơn sao.
Tuy rằng lời nói có thô tục nhưng đây cũng là Ngô Khảo Tước bị ảnh hưởng bởi Ngô Khảo Ký tiếc quân như mạng, không dễ đem tính mạng quân sĩ là làm đá lót đường.
Cả đám em vợ trầm ngâm nghe anh rể nói chuyện. Rất có phong thái chửi người nhưng…. Nghe không thiếu đạo lý trong đó a.
“ Anh rể đã dặn vậy thì tiếp tục ăn nhậu thôi. Mẹ cái thời tiết này thực chịu không nổi a…”
“ Uống uống”
“ Anh rể ta mời ngươi một chén”
“ Được rồi, không dông dài thay nhau mà trực, một nửa không được uống tiếp … trực quan doanh trại. Một nửa tiếp tục uống” Ngô Khảo Tước to gan lớn mật, giữa chiến trường dám nhậu nhẹt.
Dẫu sao hắn cũng để lại một nửa quân canh phòng còn một nửa thì thay nhau ăn tết cả rồi. Thành Thẩm Châu đã đánh ra chân hỏa, hai bên vả vạn người lap vào nhau sống mái, đừng nói là họ có đủ sức tách nhau ra tập kích đại doanh của Liêu Đông Vương hay không, còn sống ra khỏi được chảo lửa Thẩm Châu đã là thiên đại may mắn rồi.
Cùng lúc này trên vùng Đông Hải thuộc Đông Nam Á Hải phận.
“ Đô đốc Maharaja. Theo ngài thì chúng ta nên dùng chiến thuật nào để tấn công?”
Ranggawuni đô đốc thủy quân của người Lavo đang nhóm họp cùng đô đốc hải quân của Medang.
Hai thằng này đã được lệnh biến khỏi Đại Việt đất đai, trên đường về thỏa thích cướp bóc dọc biên giới Chiếm Thành.
Lý Từ Huy bảo bọn này nếu sợ Chiêm Thành trả thù thì treo cờ Tân Bình Lộ lên mà đánh Chiêm.
Đô đốc Lavo là Ranggawuni có vẻ hơi nhũn cho nên quyết định treo “quốc kỳ” Bố Chính để đánh Chiêm thành. Nên nhớ quan hệ quốc gia với quốc gia không phải đơn giản như vậy. Thân làm tướng quân viễn chinh như Ranggawuni hay Maharaja nghe theo lệnh dẫn quân đến trợ quyền bảo vệ Bố Chính và đương đầu Đại Việt quân thì được. Nhưng đánh Chiêm là ngoài trách nhiệm của họ. Chuyện hai thằng này dẫn quân đánh Chiêm dẫn đến quan hệ quốc gia Chiêm- Lavo- Medang bị ảnh hưởng thì chết không hết tội.
Lavo lúc này vẫn đang chiến tranh cùng Pangan tuy rằng có thể đẩy lui được quân Pangan khỏi thành Sobolla áng ngữ ở giãy núi Chemat nhưng nói chung thì Lavo vẫn đang ở thể bất lợi khi họ mất hết quyền kiểm soát nửa phía tây của bán đảo Siam này. Cho nên Chiên Bàn Phú Thái trong thời gian thở gấp này có thể điều được một vạn thủy binh Lavo trợ quyền cho Ngô Khảo Ký thì đó đã là cố gắng tuyệt vời rồi. Nếu Ranggawuni gây chuyện với Chiêm khiến cho Chiêm Thành và Pangan hai mặt giáp công thì nói thật Lavon guy vô cùng.
Chính vì lý do này Ranggawuni không dám tự tiện gây sự, chỉ đi theo đại quân Medang mà hò reo thôi.
Maharaja thì khác, con hàng đô đốc này cực cứng, bởi lẽ hắn biết Chiêm Thành có hận chết Medang cũng không có cửa công đến nơi này, cho nên được lệnh có thể cướp Chiêm Thành thì thằng khốn này là nhiệt tình nhất.
“ Nghĩ nhiều làm gì, càn quét một lượt dọc biên giới biển của Chiêm Thành, cướp hết đốt hết, bắt hết nô lệ…” Maharaja gằn giọng cười, thằng này thổ phỉ tính khá nặng. Cũng phải thôi dân Mã lai mà , các tiểu quốc ở vùng biển Mã Lai Indo lúc này vừa là hải thương vừa là hải tặc, cướp ấy mà đối với bọn họ có thể viết thành sách lập thành một bộ môn giảng dạy rồi.
Ranggawuni mặt mày méo xẹo “ ý của tôi là chiến thuật ra sao? phối hợp cùng bộ binh của quân Anak Đê như thế nào?” Ranggawun rất đau đầu khi nói chuyện cùng người Medang, tính của hắn cẩn thận ổn thỏa làm việc khác hẳn tính cách bạo ngược của vị đô đốc quân bạn này.
Maharaja trợn ngươc mắt mà nhìn Ranggawun kinh bỉ “ Chiến thuật gì? Cho tầu pháo của hai hạm đội dẫn đầu càn quét một lượt, đánh gục thủy binh Chiêm Thành sau đó cho quân đổi bộ lên cướp là xong rồi.”
Cả ngày chỉ đánh đánh giết giết , có thể nói một câu có não được không. Không phải Lavo thế yếu và cần cầu cạnh Medang thì ông thịt mày. Ranggawun phát cáu mà hung hăng nghĩ trong đầu.
“ Thì chính la vấn đề này cho nên tôi mới cần bàn bạc với ngài. Chiến hạm của chúng ta đâu còn nhiều, thương thuyền vận tải cũng bị Lý Từ Huy Vương Hậu giữ lại quá nhiều. Ngài biết tàu pháo sức phá hoại ra sao rồi. Ngài cứ cho bọn chúng đánh bừa mà càn quét rồi lấy gì vận chuyển chiến lợi phẩm về nước?” Ranggawun hết sức khuyên can.
Maharaja trầm ngâm… cũng phải a. Người Bố Chính đã thịt của hạm đội Medang và Lavo một lượng không nhỏ chiến hạm, đến lúc này quân của Medang còn phải chen chúc trên những chiến hạm còn lại đâu.
Tàu pháo tức là tàu được trang bị Tướng Quân Pháo hay Đại Soái Pháo có sức phá hủy quá kinh khủng, càn quét một lượt có khi không bắt được cái thuyền nào của Chiêm thành mà chở chiến lợi phẩm quá… Maharaja bắt đầu do dự tính toán.
“ Theo ngài thì nên làm như thế nào?” Maharaja bắt đầu hạ giọng.
Ranggawun bắt đầu chỉ chỏ những khu vực mà hắn cho là thuận lợi để tác chiến. “ Tôi biết ngài nhận được hỏa pháo thì hưng phấn muốn luyện binh. Tôi cũng vậy thôi. Lần này chúng ta đi đến Bố Chính trợ quyền lợi ích lớn nhất là hỏa pháp này mà không phải mấy thứ cướp được từ Chiêm Thành. Cho nên theo tôi thì nên tập trung vào học tập làm sao để sử dụng hỏa pháo hiệu quả nhất”
“ Đánh từ từ, đánh cẩn thận từng vùng một, đổ bộ thì đã có chiến hạm đổ bộ xin được ở Bố Chính. Điểm quan trọng nhất chúng ta phải mò ra được cách tốt nhất để sử dụng hỏa pháo vào hải chiến” Ranggawun không tiếc lời mà thuyết phục đối phương cùng mình hợp tác.
Ranggawun ý thức được nếu hắn sử dụng tốt những thanh hỏa pháo này thì địa vị của hắn sẽ bay lên cao không thể tưởng tượng nổi ở Lavo. Nhất là trong tình huống đất nước đang chịu sự uy hiếp của Pangan.
Nói đến đây thì cả Ranggawun và Maharaja đều quá cảm ơn Lý Từ Huy rồi. Họ không thể ngờ rằng vị Vương Hậu này quá sức nghĩa khí đến như vậy. Dường như đã tháo hết toàn bộ hỏa pháo ở Bố Chính mà giao cho bọn họ đem về nước. Dĩ nhiên Lý Từ Huy cũng trấn lột không ít chiến hạm tốt của cả hai thằng này coi như trao đổi.
Nếu như để Lý Từ Huy biết được suy nghĩ của hai thằng này chắc nàng cười vỡ bụng rồi. Số là đám thương hạm viện trợ cho Ngô Khảo Ký sau một thời gian dài lênh đênh trên biển đã quay về Bố Chính với rất nhiều vàng bạc , lụa là gấm vóc cùng các vật giá trị mà thằng Ký vơ vét được ở Đông Bắc Á và Bắc Á. Điểm quan trọng nhất là Ngô Khảo Ký đã gửi được bản thiết kế Phật Lãng Cơ Pháo cùng các chú thích yêu cầu để Lý Từ Huy tiếp tục vận dụng kĩ năng cơ khí thiết kế của mình để hoàn thành.
Có thiết kế mới của Phật Lãng Cơ Pháo thì hơn trăm khẩu pháo các loại mà Bố Chính đã đúc trở thành sắt vụn, phế vật toàn tập. Vậy là bà chị cả Đông Nam Á mới nghĩ ra cách đổi rác thành vàng, tống khứ đám súng thần công nửa mùa kia ra ngoài sau đó thu về cả đống chiến hạm.
Bố Chính có thể đóng chiến hạm mới theo đúng thiết kế phù hợp cho hỏa pháo. Nhưng tốc độ chậm kinh hồn. Mấy tháng trời mới được năm sáu chiến hạm. Cho nên việc Lý Thường Kiệt mang đến 5 ngàn binh toàn là thủy quân lục chiến thì cần một lượng lớn chiến hạm bổ xung.
Đổi rác lấy vàng dĩ nhiên vợ chồng nhà này chiêu bài quen thuộc vô cùng. Vậy là không nói nhiều Lý Từ Huy cho đổ thép nóng đặc vào đuôi của các khẩu pháo nạp hậu biến chúng thành pháo nạp cửa nòng sau đó chuyển hết cho Medang và Lavo. Hàng động này nhận được sự cảm ơn vô bờ bến của hai vi đô đốc hải quan kể trên.
Việc biến tất cả thành pháo nạp cửa nòng vì công nghệ của cả Lavo và Medang qua ý ẹ để sửa chữa pháo nạp hậu bản lề phiên bản Tống Kiệt – Lý Từ Huy . Nói chung kiểu pháo này đã bị khai tử hoàn toàn khi Ngô Khảo Ký đưa về Phật Lãng Cơ Pháo thiết kế.
Thoáng chốc sự suất hiện của Lý Thường Kiệt và năm ngàn thủy quân gốc việc đã hoàn toàn bổ xung điểm yếu chết người của Bố Chính đó chính là không đủ hải quân. Ngô Khảo Ký mang đi vả vạn hải quân về phương bắc đã khiến cho lỗ hổng này của Bố Chính thời gian dài không được khỏa lấp. Nói thật nếu lưc lượng một vạn hải quân Bố Chính vẫn ở tại Tân Bình Lộ thì Hoàng tộc Đại Việt không dám khoa chương hành hung như thời gian vừa rồi.
Lý Thường Kiệt bày binh bố trận để cho Medang đi trước càn quét dọc biển Chiêm Thành và đánh cướp làm suy yếu tận cùng thủy quân Chiêm Thành, sau đó năm ngàn hải quân Bố Chính mới từ từ tiến đến đập một đòn quyết định. Lý Thường Kiệt vẫn để lại năm ngàn thủy binh ở lại Bố Chính để bảo vệ cơ sở.
Trong thời gian này Bố Chính chỉ có một việc quan trọng nhất, đó chính là đúc Phật Lãng Cơ Pháo càng nhiều càng tốt mà thôi. Thứ này thực quá dễ dùng và thực dụng.
Vua Chiêm đúng là nằm mơ cũng không nghĩ được mình đang yên yên ổn ổn điệu thấp làm người để có thể liếm láp vết thương khôi phục thực lực thì tạ rơi vào đầu. Lần này Lý Thường Kiệt tính toán rất kỹ và rất hợp lý. Cuối cùng Tân Bình Lộ sẽ thành một dải an toàn tuyệt đối cả bốn mặt đông tây nam bắc. Trong khi đó Anak Đê sẽ trở thành vùng đệm thực tốt khiến cho Tân Bình Lộ không cần phải để mắt nhiều vào hướng này.
“Chị Dâu tốt, Đại Hổ hôm nay có nghịch không đây” Lý Từ Huy vui vẻ bước vào biệt phủ xa hoa của Lý Thường Kiệt ở Chính Hòa. Thực tế đây là biệt phủ mà trong năm qua Lý Từ Huy xây dựng để đón Ngô Khảo Ký khải hoàn trở về rồi hai vợ chồng sẽ sinh hoạt nơi này.
Cung Điện Công chúa lúc này đã trơt thành trung tâm hành chính của “quốc gia rồi” ởi lại rất không tiện.
“ Xin chào Công Chúa” Mẹ ruột Đại Hổ lúc này đang chăm sóc hắn, nàng biết thời gian mình còn gần đứa con này không nhiều cho nên phải tranh thủ từng phút giây.
“ Chị dâu khách sáo quá. Đại bá lúc này tại phủ?” Lý Từ Huy bận rộn vô cùng, thời gian nàng nghỉ ngơi là quá ít, cho nên đứa con nhận hai tháng tuổi này nàng chăm không nổi. Vì đảm bảo cho đứa bé đành phải để mẹ của hắn chăm sóc dài dài hơn.
“ Vâng Lý Thái Úy đang trong thư phòng làm việc đâu.” Mẹ ruột Đại Hổ ưu tư. Nàng vốn la thân thiếp thất, con trai nàng số mệnh cũng không thể nào đi vào dòng chính đệ tử Ngô gia.
Nhưng thời vận đến không ngờ Đại Hổ lại được nhận là con thừa tự của Ngô Khảo Ký Vương gia, đây là một bước lên trời. Khả năng nếu không có gì thay đổi thì Đại Hổ sẽ kế thừa chức vị này. Là mẫu thân khi thấy tương lai con mình hóa chân Long thì ai chẳng hạnh phúc. Nhưng cái giá phải trả đó chính là nàng phải cắt đứt mọi liên hệ cùng Đại Hổ, nếu không muốn tương lai con trai mình bị ảnh hưởng thì sau này có gặp lại nàng cũng chỉ có thể coi nó là người dưng mà thôi.
“ Đại bá tốt” Lý Từ Huy làm lễ ra mắt Lý Thường Kiệt , đừng nói đùa nàng cũng là một người xuyên cho nên hơn ai hết nàng cũng biết nhân vật lão giả hòa ái này khủng bố ra sao. Tốt nhất không nên nhìn mặt bắt hình dong vị này tể tướng về hưu.
“ Từ Huy à.. đến rồi thi ngồi xuống nói chuyện đi” Lý Thường Kiệt từ ái nói chuyện, hắn cảm thấy ưa thích chỉ dạy Lý Từ Huy hơn Ngô Khảo Ký nhiều.
Lý Thường Kiệt nhiều lần chỉ dạy Ngô Khảo Ký và ông nhạy cảm nhận ra được đứa cháu này có một điểm kháng cự rất mạnh đối với những quyền mưu mà ông truyền đạt. Bề ngoài Ngô Khảo Ký có vẻ nghe và thực hiện nhưng bên trong luôn có một cỗ tự chủ ý kiến. Theo như Lý Thường Kiệt thì Ngô Khảo Ký vẫn chưa đủ nhẫn tâm a.
Còn về Lý Từ Huy thì lung linh xảo trá, càng ngày càng bộc lộ ra là một nhân tài chính trị quyền mưu. Lúc cần độc thì rất là độc theo Lý Thường Kiệt thì nếu chỉ bảo đúng cách Lý Từ Huy không thể nào thua kém Ỷ Lan Thái Hậu một chút nào. Cho nên lúc này đối tượng bồi dưỡng của Lý Thường Kiệt trực tiếp lại là vị con dâu phong vân nhà họ Ngô này.
“ Nhìn đi…” Lý Thường Kiệt đưa cho Lý Từ Huy một bản đồ quân sự mà ông mới chú thích.
“ Cái này.. Đại bá thực sự quá nguy hiểm a” Lý Từ Huy không thể nào không bội phục. Đôi lúc nàng nghi ngờ không phải vị này cũng là dân xuyên hay không vậy.
“ Cái gì mà nguy hiểm. nói năng không trên dưới” Lý Thường Kiệt giơ tay lên theo bẳn năng muốn gõ nhưng thôi. Lý Từ Huy dẫu sao cũng là thân nữ nhi a không thể hở một chút thượng cẳng chân hạ cẳng tay như đối với Ngô Khảo Ký được.
“ Cái đó lão phu theo đặc tính của Phật Lãng Cơ Pháo pháo mà thiết kế lại. Khốn cảnh thiếu nhân lực của Bố Chính ngày môt ngày hai khó giải quyết. Cho nên chỉ tạm thời dùng cách này cấp cứu vậy” Lý Thường Kiệt ung dung mà nói.
Lý Từ Huy nhìn lại bản đồ quân sự cùng những gi chú mà choáng.
Lúc này địa thế của Tân Bình Lộ kéo dài 240km đường biển với 4 cửa sông lớn có thể đổ bộ thủy quân. Lại thêm các bờ biển kéo dài cho nên kể cả một vạn thủy binh cũng khó phòng thủ.
Điểm đáng chết nhất là Tân Bình Lộ cố ngược cố xuôi cũng chỉ có mười lăm vạn người lúc này. Mà trong số đó có đến 10 vạn đã định cư tại Bố Chính . Cho nên thực tế ở các vùng phía Nam dân cư thưa thớt vô cùng, phòng thủ những nơi này quá khó khăn.
Lý Từ Huy là dựa theo đặc tính của Phật Lãng Cơ Pháo để xây dựng một loạt pháo đài ở vùng cửa biển, vậy thì việc phòng thủ bờ biển và ngăn chặn các “đội quân” tập kích từ biển vô hình chung sẽ giảm thiểu nhiều nhân lực. Đến dây thì chí ít Tân Bình Lộ không cần Medang Lavo cứu viện vẫn có được sức phòng thủ nhất định rồi.