Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đại Vương... không có sao... không có sao... bè của chúng ta vẫn tốt....”

Một tên lính lóp ngóp từ mép nước đồi đi lên hét lớn, đám này là xếp vòng ngoài cùng trên đồi cho nên trực tiếp nhất chứng kiến thảm hoạ siêu cường của thiên nhiên, mặc dù lúc này vẻ mặt sợ hãi đến tái xanh của tên lính đã bán đứng nội tâm hắn, nhưng nét vui mừng trên mặt là không giả dối.

“ Như thế nào... như thế nào chuyện mau báo cáo...” Liêu Đông Vương lầm đầu tiên thất thố trước mặt chúng tướng.

“ Mau nói... ngươi mau nói.. các dũng sĩ của bản Vương ra sao rồi”. Vẻ lo lắng, sốt sắng của Ngô Khảo Tước là không giả. Thương sót tính mệnh quân sĩ biểu hiện này rơi vào mắt chúng tướng bên cạnh tất cả, ai cũng ngậm ngùi mặt tràn đầy khâm phục.

“ Là là hồng thuỷ sóng đánh vào đồi đất không hiểu sao nước chia hai dòng rồi hợp làm một phía sau từ từ cuốn đi các đám bè của chúng ta... chính mắt... chính tận mắt nô tài nhìn thấy bè có bị va chạm , vài cái bị phá huỷ nhưng không nhiều, giờ bè đã trôi đi xa, tiểu không còn thấy rõ...” tên binh sĩ Liêu Đông kia vội sắp xếp lại lời nói mà báo cáo.

“ Nhanh ... nhanh gọi hết đám binh sĩ ở cùng phía đứng của ngươi lên đây báo cáo kể lại, kẻ nào nhìn rõ chi tiết nhanh đi báo cáo....”

Ngô Khảo Tước điên cuồng quát lớn ra lệnh, một người nói chưa đang tin , phải nghe nhiều người cùng nói mới được.

Ngô Khảo Tích lắc lắc đầu không biết nói gì, ban đầu Tích đã khuyên nhiều lần không nên chơi bước này. Có thể trường kỳ đánh cũng được từ từ bào đi tinh thần của quân Tống , kết hợp cùng đàm phán ngoại giao, vẫn có thể kiến Quách Quỳ lui binh.

Tích khuyên Tước vì hắn thích một chữ ổn, dụng binh ổn, chính trị ổn, Ngoại giao ổn , thực tế Tích cũng không biết sức mạnh tự nhiên kinh khủng đến bực này. Nếu biết thì dù có bắt trói Ngô Khảo Tước hắn cũng ngăn kế hoạch này lại.

Tước thì lại khác hắn thích bố cục, bố cục người khác đến chân tường, sau đó ép người tự sát, chưa đến bước người tự sát hắn không buông, vì đi hết chín phần con đường thì vẫn chưa tính là về đích.

Cả hai cố chấp trước lý lẽ quân sự của bản thân, Tước tính được tất cả trừ sức mạnh thiên nhiên quá tàn bạo.

Nhưng Tước vẫn còn trời phù hộ, đúng là may ăn khôn, thứ nhất bè hắn đóng là từ lâu, chuẩn bị kỹ càng rất chắc lại thêm gia cố dây thừng dây da, liên kết nhau.

Điểm nay thứ hai đó là hắn rất tình cờ và bất ngờ đặt doanh có chứa bè gỗ nấp sau hướng sóng có đồi đất che trở.

Cái này là hoàn toàn may mắn, vì vị trí nổ đập nơi nào Ngô Khảo Tước sao biết, cho nên hướng sóng rất khó tính. Mà có tính được thì Ngô Khảo Tước cũng làm gì có kiến thức thuỷ động học mà bố trí nơi đặt bè gỗ.

Có trời phù hộ chính là ở điểm này.

Đồi đấy cản phần lớn lực tấn công trực tiếp của sóng lớn , nước chia đôi dòng rồi hợp làm một ở phía sau đồi từ từ nâng lên bè gỗ của Liêu Đông.

Lại thêm đồi đất cũng cản phần lớn các dị vật như cây gỗ, đá vụn tảng đất cho nên số bè gỗ bị đập vỡ không quá nhiều. Lúc này cứ mấy chục bè kết thành một khối như một đám bọt dập dờn trên sóng nước, quả thật sức tồn tại mạnh hơn riêng lẻ bè quá nhiều. Giải thể bè có thể là các bè vòng ngoài nhưng bè bên trong vẫn an toàn, người rơi xuống nước có áo phao, dây thừng quân lưng kéo lên đứng chen chúc vẫn tạm chịu đựng nổi.

Dị nhất là phao da, bè có thể giải thể, phao da không sao hết buộc vào bè khác vẫn hỗ trợ nổi rất tốt.

Nói chung Ngô Khảo Tước vẫn tính là thiên mệnh sở quy, đến mức này mà hắn thiệt hại vẫn không quá lớn.

Bè gỗ bị đẩy đi xa lắm phải cả chục km mới tạm chậm lại. Lúc này đám binh sĩ Liêu Đông mới hoàn hồn sợ hãi sống sót sau tai nạn. Họ bắt đầu kiểm kê thiệt hại sắp xếp lại nhân thủ chuẩn bị chiến đấu.

Sức mạnh thiên nhiên quá đáng sợ, nói chung Phật Lãng Pháo đã vô dụng, tử pháo chứa thuốc nổ và đạn đã bị sóng nước quá mãnh liệt làm ẩm cả rồi, ngay cả các bình gồm chứa dầu cũng thất lạc trong đại hồng thuỷ.

Vũ khí cự hình còn lại của đám người trên bè gỗ chỉ có thể là Ballista nỗ lớn sử dụng đại mũi tên là có thể dùng tốt.

May mắn là vũ khí tuỳ thân của bọn này được bảo quản tốt khi mà bọn hắn đã dự tính và buộc chặt vào thân.

Đèn bão lúc này thật hữu dụng, trải qua siêu cấp vật lộn vẫn có thể sáng rõ, chỉ những chi tiết nho nhỏ này góp nhặt lại đủ để khả năng sinh tồn của quân Liêu Đông tăng lên rất mạnh, phải nói đám quân Liêu Đông lên bè không ngờ lại là đám gặp nguy hiểm nhất.

Cũng may đám nầy đều là người thạo sông nước nên không sao, hai vạn người trên hơn ngàn chiếc bè bao gồm một vạn hải quân của Ngô Khảo Ký như đã nói, một vạn còn lại là hải quân Liêu Đông chính hiệu, bọn họ là người duyên hải Liêu Đông vùng Bột Hải được Ngô Khảo Tước chưng dụng để lập nên hải quân của riêng quốc gia hắn, tuy thời gian thành lập mới chỉ hai năm nhưng đám này bơi lội không quá kém, thích ứng với hoàn cảnh này không có gì tốt hơn.

Quân Mã Lai rất chuyên nghiệp, sau kinh hoàng đi qua bắt đầu lấy ống nhòm từ balo quan sát xung quanh.

“ Đại Doanh ở phía kia...” một tên Mã Lai dùng tiếng việt lên tiếng, dĩ nhiên lũ Liêu Đông không hiểu nhưng quan chỉ huy người Việt Thân Binh Ký ca sẽ hiểu.

“ Rất xa... ít nhất năm sáu hải lý” Đam này hải quân là thói quen dùng hải lý tính toán.

Hơn mười km, với tình huống bình thường không xa nhưng với điều kiện lúc này việc di chuyển không dễ.

“Cần quay lại đại doanh, bè gỗ kết nối giải tán, dựa theo ánh sáng đèn kết đội mà tiến lên”

Một tên chỉ huy cao cấp nhất của nhóm bè gỗ này lên tiếng.

Tất cả làm theo huấn luyện, dùng đao chặt đứt những sợi thừng thô to như cổ tay đang kết nối bè gỗ.

Kết nối bè gỗ có thể tăng sinh tồn cho bè trong sóng lớn nhưng không thể di chuyển được.

Đám bè giải thể, tiếp theo là dựa theo ánh đèn bão mà bám theo nhau, sau đó hướng về ngọn đồi Tân Diễn ở phía xa mà chèo tới.

Việc tương tự đang diễn ra khắp nơi trên đồng bằng vùng An Dương này. Các bè gỗ của Liêu Đông tách nhau ra và di chuyển về phía đại Doanh.

Đêm tối mênh mông, cả một khu vực tầm 2500km vuông là đầm nước, các bè gỗ phao da của Liêu Đông nổi rất tốt, họ đang di chuyển chậm chạp về phía Đại Doanh.

Nước lũ quét với vận tốc năm mươi km một giờ, sau khi quét đến gần An Dương cũng kiệt lực mà dừng, lũ quét chỉ diễn ra trong một giờ đồng hồ, sau đó mặt nước trở nên yên tĩnh hơn nhiều việc di chuyển không quá vất vả.

Thực sự chứng minh thằng nào nghĩ ra phương án cọc gỗ lại an toàn hơn phương án bè gỗ phao da rất nhiều.

Đám cọc gỗ trôn sâu rất khó bị đánh bật cho dù có bị đánh bật vài cọc thì dây thừng dằng kéo mấy chục cọc sát nhau cũng khiến nó đứng vững.

Kể cả bật tung tất cả các cọc thì làn sóng lớn nhất của Đại Hồng thuỷ cũng qua, làm nước sau đó có xiết nhưng không có nhiều sức tàn phá, đám Hà Bắc Binh với phao da quanh eo khá an toàn trôi dạt, dĩ nhiên một mình trôi dạt giữa trời đất mênh mông này quả thật đáng sợ nhưng may mắn là họ không chết.

Rất ít Hà Bắc binh tử nạn trừ những tên quá mức xui xẻo rồi.

Đa số Hà Bắc Binh vẫn lang thang trên cột, không thằng nào dám thả mình nhảy xuống nước lúc này cho dù nước đã yên tĩnh trở lại.

Khung cảnh người treo lang thang trên ngàn mấy trăm cây cột quả là kỳ quan thế giới nha, nghe thì cười nhưng chẳng buồn cười đâu nếu bạn ở trong hoàn cảnh đó.

Khi mặt trời ló rạng cũng là lúc khung cảnh khủng khiếp thê lương hiện ra trước mắt mọi người.

Đây là thiên tai nhưng cũng là nhân hoạ do con người cố tình làm nên.

Tuy không trực tiếp làm ra điều này nhưng Ngô Khảo Tước chính là kẻ từng bước ép Quách Quỳ động thủ, so tội trạng cả hai không ai hơn kém ai.

Lúc này Liêu Đông Vương xám ngoét một mặt nhìn mênh mông làn nước xung quanh, đâu đâu cũng có xác người trôi nổi, bên cạnh xác người là xác ngựa, khúc cây, thanh gỗ , đây còn kinh khủng hơn tu la địa ngục cảnh tượng.

Ngô Khảo Tước hít một hơi dài cố lấy lại trấn tĩnh mà nghe báo cáo tổn thất ngày hôm qua.

Thông qua ống nhòm vẫn thấy đám cọc gỗ thất thoát không nhiều, trên cọc gỗ vẫn lủng lẳng người xem ra không quá tổn thất Hà Nam binh cho nên không cần tới đó kiểm kê.

Binh sĩ trú trên đồi Tân Diễn có một vạn rưỡi thống kê lại thất lạc ba ngàn , do quá chật chội, vòng dưới cùng binh sĩ vẫn bị nước cuốn trôi mà mất tích ba ngàn người hơn.

Bè gỗ đã trở lại, hơn một ngàn bè lúc này chỉ còn lại tám trăm ba mươi đáng lẽ ra là chết tầm sáu ngàn binh nhưng thực tế là thất lạc năm ngàn binh vì bè giải thể, hơn ngàn người là được đồng đội ở các bè liên kết cứu lên cho nên vẫn an toàn cho dù cũng bị thương ít nhiều.

Nếu tính cả binh Hà Bắc mất tích thì phe Ngô Khảo Tước đi gần một vạn, đó là Ngô Khảo Tước đã bí mật chuyển rời mấy vạn người lui về An Dương.

Nếu mười hai vạn người ở nơi này, bè không đủ, cột không đủ , đồi cao vị trí không đủ ít nhất phải có bảy tám vạn người chết đi.

“ Tam đệ chớ nên quá bi quan, ta nghĩ đây cũng tính là đại thắng, ta đồ rằng quân Tống mới thực sự là rất thảm”

Tích ca ở một bên an ủi Ngô Khảo Tước gương mặt đang xám ngoét khó coi vô cùng.

“ Sau này ta quyết không tính kế cùng lão thiên như vậy” Tước dùng tiếng mẹ đẻ thì thầm trong mồm.

Lầm này thật hắn đã quá sợ hãi rồi.

“ Giờ chúng ta tính sao? Vẫn theo kế hoạch cũ?”

Tích không chắc chắn hỏi lại.

“ Vẫn theo kế hoạch cũ, kị binh bọn hắn chưa đánh một trận ra hồn, không đánh thì bọn hắn lấy đâu ra công lao, bọn hắn không có công lao thì đệ lấy cớ gì ban thưởng đất đai, tước vị cho bọn hắn?”

Ngô Khảo Tước đáp lời.

“ Ngươi chắc chắn muốn ban đất đai cho bọn hắn?”

Tích hơi cau mày suy nghĩ như muốn can ngăn.

“ Đại ca, ngươi phải ở Bố Chính lâu hơn, Bố Chính có rất nhiều cái mới mà ngươi không biết. Ta ban là quyền sử dụng đất đai, không phải là quyền sở hữu đất đai. Đất phần lớn là công hữu do triều đình Bắc Nguyên quản lý. Nhưng lại cấp cho bọn hắn quyền khai thác sử dụng đất, cấm buôn bán. Đại ca không biết sau hạn hán , chiến tranh, lại thêm khởi nghĩa nông dân diệt đi phần lớn thế tộc Hà Bắc, lúc này đất vô chủ ... ta nhiều lắm... khặc khặc ta lúc này giàu hơn nhị ca rồi” Nói đến chiến lợi phẩm sau chiến tranh thì Tước tinh thần có vẻ phấn trấn lên nhiều.

Vậy thì bước thứ hai tiến hành thôi.

Cả hai anh em nhà họ Ngô đều nhìn về phía Tây, nơi có Tam Hoàng lĩnh che bờ nam sông Hoàng Hà.

Lúc này trên đầu thành Phong Khâu Quác Quỳ mắt như lồi lớn, như nứt vỡ nhìn màn nước đục ngầu mênh mông khắp nơi.

Phong Khâu, Vũ Trác , Nguyên Dương, Trường Viễn bốn tiểu thành nối với nhau thành hệ thống phòng ngự dọc bờ Bắc sông Hoàng Hà, địa thế thấp hơn hẳn so với mặt đê, lại càng là thấp hơn so với đồi nhỏ Tân Diễn nơi Ngô Khảo Tước đóng quân.

Ngày hôm qua khi phá đê nước tràn đến quá hung mãnh , Quách Quỳ tưởng là chết rồi, thằng già gân này muốn ngồi bè chuẩn bị đạp sóng tới giết rơi quân Liêu Đông.

Ai ngờ thế sóng quá hung mãnh, cũng may đám thân binh phát hiện sự chẳng lành sớm đã khống chế lão bê lên tường thành lánh nạn.

Chỉ phút chốc hồng thuỷ quét qua, bè gỗ mà Quách Quỳ chuẩn bị cái thì bị đánh tan tại chỗ, cái thì bị thổi đi phương trời nào không hay, quân sĩ trên bè quá nửa rơi xuống dòng nước xiết rồi.

Cũng may dù là tiểu thành nhưng bố cái thành trên cũng cao đến bảy mét đủ để sống só qua cơn đại nạn, nhưng vì là tiểu thành cho nên mặt thành không đủ rộng, đứng chen chúc thì mỗi thành trên bức tường cũng chỉ đủ chứa tầm năm sáu ngàn người, khốn nạn nhất là thành Vũ Trác còn bị xập hai bức tường phía Tây và phía Nam cho nên người có thể sống sót sau tai nạn chỉ có ba ngàn hơn mà thôi.

“ Không sao, chúng ta đã thảm vậy chắc chắn quân Liêu Đông còn thảm hơn, ngọn đồi bên kia chỉ chứa được quá mười ngàn binh một chú, chờ một lát thuỷ quân ở Tam Hoàng Lĩnh tới chính là lúc các ngươi chôn thây” Quách Quỳ lẩm bẩm nhìn về phương Tây phía Tam Hoàng Lĩnh.

Lúc này tại Tam Hoàng Lĩnh thuỷ doanh.

“ Tướng quân, tại sao không tiếp tục ẩm núp? Nếu ẩm nấp thì chúng ta còn có thể mang đến nhiều thông tin cho Đại Vương hơn”

Một tên Phó chỉ huy thuỷ doanh Tam Hoàng Lĩnh thắc mắc với Vương Trung Chính.

“ Ngươi nghĩ cần thiết sao? Sau trận chiến này Đại Tống còn có thể thọ được mấy hồi, cần thêm thám tử trong triều, mà Nam Ty các đại nhân thần thông các ngươi đã biết, cho họ thời gian thì muốn lách vào triều đình Đại Tống là chuyện khó?” Vương Trung Chính trầm ngâm một chút rồi đáp.

“ Nhưng...” Tên phó chỉ huy lên tiếng muốn phản bác nhưng ngập ngừng không thể nói ra miệng.

“ Khang Địch, ở đây ta nói thẳng cho ngươi hiểu ta đây không phải kéo ngươi xuống nước khi biến ngươi thành mật thám của Liêu Đông Vương, đây là ta chỉ con đường sáng cho ngươi đi.”

“ Ban đầu vì thói quen đi thanh lâu mà ta bị Nam Ty các đại nhân đưa vào chòng, khi đó ta thất vọng như muốn chết. Nhưng một ngày ta chợt nghĩ ra , Tái Ông mất ngựa chưa chắc đã là chuyện xấu.”

“ Ngươi nghĩ xem làm thân nam nhi trên đời không kiến công lập nghiệp, không có mộng công hầu bá khanh thì còn gì là thú vị?”

“ Đại Tống giờ như một con thuyền tràn đầy lỗ thủng, đã bít không nổi, cớ sao còn cố bám lấy không buông”

“ Ta hiểu ngươi không buông bỏ được Đại Tống phồn hoa, nghĩ rằng đến Bắc Nguyên sẽ là nơi hoang vu chán nản, nhưng ngươi dám chắc với Đại Vương hùng tài như vậy Bắc Nguyên sẽ kém phồn hoa.?”

“ Được lộ diện sớm như thế này là may mắn của chúng ta, đã dùng thứ thuốc kia chắc hẳn về Bắc Nguyên Đại Vương sẽ an tâm dùng chúng ta, kể từ đó chúng ta càng có cơ hội kiến công lập nghiệp, còn nấn ná ở lại Đại Tống làm nội quỷ, kết quả một lúc nào đó bị biến thành một con cờ hi sinh không hơn không kém”

“Khanh Địch a, ngươi là anh rể cho nên ta không thể không nói rõ cũng ngươi, đây là cơ hội ngàn năm a, ....”

Vương Trung Chính nói ra suy nghĩ bản thân, thật thằng này tài quân sự không có gì, đánh bạc chơi gái đủ cả nhưng về mặt chính trị mưu mô không ngờ lại có cái nhìn con mẹ nó thấu triệt đến vậy.

Ngày hôm nay đám nội quỷ đã tức tốc đưa người nhà từ Huỳnh Dương đo đến quân doanh và bí mật qua sông Hoàng Hà từ đêm qua, kể từ đó đám này sẽ theo đường núi về An Dương chờ đợi.

Sáu vạn kỵ binh tinh nhuệ Liêu Đông lúc này chuẩn bị theo lối Tam Hoàng Lĩnh có thuỷ doanh đám chỉ huy sắp xếp đưa qua sông.

Sáng sớm tinh mơ, năm ngàn binh sĩ tại Thuỷ doanh chưa thức giấc thì hàn loạt tiếng động lạ vang lên, thì ta tối hôm qua ca gác toàn bộ là lính thân tín của đám chỉ huy nội quỷ tại thuỷ doanh này.

Quân Tống ở đây đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đã bị dí đao vào cổ khống chế hết lại sau đó trói nghiến nhốt vào cũi hết.

Năm ngàn thuỷ binh cuối cùng của Liêu Đông khống chế toàn bộ trại này, nhưng soái linh lại vẫn là Vương Trung Chính và đồng bọn.

Đám này là Nam Ty thân phận trong bóng tối, ngoài sáng có thân phận hàng tướng Đại Tống. Cho nên Ngô Khảo Ký quyết định vẫn trọng dụng bọn này. Bắc Nguyên thành lập cũng cần có một trại thuỷ binh đóng ở Hoàng Hà canh chừng Đại Tống làm loạn.

Cho nên y như Vương Trung Chính đã nhận định, Liêu Đông Vương hoàn toàn có thể tiếp tục dấu diếm thân phận bọn Vương Trung Chính rồi giúp đỡ bọn hắn thăng tiến tròn Tống triều sau này sử dụng. Nhưng nói thật không quá cần thiết, Nam Ty đàn phát triển cực thịnh cho dù thiếu Vương Trung Chính thì sẽ có Mã Trung Chính, Ngưu Trung Chính. Với thuốc phiện, chỉ cần cho Nam Ty thời gian thâm nhập cao tầng Triều Đình Đại Tống không khó.

Nhưng lúc này Liêu Đông đang cần kíp một chi thuỷ binh ở Hoàng Hà, cho nên việc để Vương Trung Chính lộ ra là có lợi hơn.

Lập tức đam hải quân Liêu Đông lúc này lại được Vương Trung Chính chỉ huy dùng thuyền bè vốn có của Đại Tống nơi này vận chuyển sáu vạn kỵ binh Liêu Đông qua sông từ Tam Hoàng Lĩnh đánh thẳng vào Huỳnh Dương rồi uy hiếp Trịnh Châu.

Trở lại với Quách Quỳ , hắn chờ đợi Vương Trung Chính từ thượng du đến đã đỏ mắt, đã ban trưa rồi, theo như Quách Quỳ dự tính thì Vương Trung Chính phải dẫn thuỷ binh đến nơi này lâu rồi mới phải, chỉ cần Vương Trung Chính đến thì bọn hắn với thuyền lớn có thể quét tước chiến trường và dọn luôn một vạn quân còn lại của Liêu Đông Vương ở đảo Tân Diễn.

Gọi đồi Tân Diễn thành đảo Tân Diễn vì lúc này đúng nó là mộ cái đảo nhỏ giữa lòng nước mênh mông rồi.

Nhưng họ Quách không biết, hắn chỉ chờ mất công thôi vì lúc này đồng chí Vương Trung Chính đang phải cong đít chuyển sáu vạn người ngựa Liêu Đông qua sông.

Khốn nạn cho Đại Tống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK