Đọc bản vẽ thiết kế cùng nghe Mộc lão chi tiết nói về quá trình thi công thì Ký yên tâm rồi. Nói chung bọn người ở Bố Chính sau công trình thế kỷ này đã tích luỹ thừa đủ kinh nghiệm để xây dựng các công trình tương tự. Và sau công trình này bọn họ cũng có kiến thức để tính toán làm sao giảm bớt độ tiêu phí xi măng.
Nói thật vì phục vụ công trình này mà Bố Chính mấy năm không xây dựng được thêm công trình nào ra hồn đó. Cũng may lúc này xi măng đã được tính luỹ lại ít nhiều rồi.
Tất nhiên Ký nếu có đồng ý xây đập tiếp cũng chỉ chọn lựa những hồ vừa và sông bé thôi. Chứ sông lớn là Ký không dám thò tay.
Đặc điểm sông ngòi ở Bố Chính nói riêng hay toàn miền Trung VN sau này nói chung đó là ngắn và dốc. Lưu lượng nước có hạn, cho nên rất dễ xây đập mà không quá kinh hãi về vấn đề cấu trúc đập đủ tải hay không. Nếu không tính ra được thì cứ mấy trăm mét dày mà xây cộng thêm một hệ thống bê tông trụ dằng đỡ dài là được.
Còn về sông ngòi miền bắc thì… Ngô Khảo Ký chắp tay vái dài, toàn là các đại Hà lưu lượng lớn , lại thêm địa hình phức tạm. Chịu rồi chịu rồi.
Lúc này Ký đàn tham quan một tổ sản xuất pháo.
Phôi đã được đúc sẵn từ bên ngoài chuyển vào sau đó nòng pháo được tái nung đỏ trong lò , với hệ trống tuabin nước được bố trí rất khoa học các hệ thống nâng đỡ giúp công nhân giảm thiểu sức lực đưa nòng vào khuôn đe. Từ đây một thanh sắt trụ khớp đe được xuyên vào nòng pháo. Búa máy bắt đầu rơi. Đây chỉ là một cỗ búa máy hạnh trung tầm 10 tấn nặng. Tuabin nước xoay tròn, sức mạnh của dòng nước thật cực đại từ từ kéo lên búa máy.
Ầm , ầm âm thanh chát chúa vang lên đinh tai nhức óc.
Công nhân hò nhau xoay tròn nòng pháo trong đe khuôn. Búa vẫn rơi đều như sấp sét bên tai.
Khốn nạn, chế một khẩu pháo lúc này với Bố Chính đơn giản vậy sao?.
Pháo lại được nung đỏ, lại tiếp tục gõ thêm mấy đợ.
Thợ cả kiểm tra thấy nòng đã tròn đều không có tì vết bèn ra hiện dừng lại. Khớp nối tuabin cùng búa máy được tháo rời. Pháo dập đe khuôn cứ đơn giản vậy thành hình sao? Thiên lý còn đâu.
Đến bây giờ Ký đã hiểu vì sao Bố Chính pháo nhiều đến vậy. Với kiểu sản xuất này chẳng không nhiều?
Ký hắn ở Jeju đúc pháo khổ hơn chó. Rót thép phải rất kinh nghiệm, kể cả kinh nghiệm thì xác xuất pháo kém phải loại cũng lên đến 50-60%. Cái thứ quỷ này gõ gõ mấy cái là cho ra nòng pháo. Bởi vậy mới nói thiên lý nơi nào.
Thật ra Ký ta vẫn là bác sĩ ngoại khoa, tuy có võ vẽ chút về kỹ thuật nhưng vẫn là dâm ngoài ngành. Cho nên thấy cản tượng này mà bất ngờ thôi.
Tử Huy là dân Hàng Hải, nàng lạ mẹ gì với những siêu trục, siêu ốc vít bulong được tạo ra từ công nghệ rèn, ép bằng búa máy hạng nặng. Những thứ này đối vơi nàng là bình thường thôi. Nguyên lý của chúng nàng càng là nắm rõ.
Bố Chính từ khi có Đập, từ những cỗ búa máy hạng nhẹ sơ khai, từ những máy tiện khoan thép sơ khai đã chế tạo dần dần lớn hơn lại lớn hơn máy móc, để đến ngày hôm nay có được cơ ngơi này.
Nói chung muốn bắt trước công nghệ Bố Chính lúc này không thể được, trừ khi ngươi là khảo cổ học có thể lục bới những công nghệ đời đầu của Bố Chính sau đó học theo bước đi để phát triển.
Còn công nghệ hiện tại của Bố Chính, ngay cả kỹ sư Bố Chính cũng không thể sao chép được nếu họ thiếu đập, thiếu những náy móc đầu nguồn này.
Tức là cho mật thám Tống hay bất kỳ thế gia nào đột nhập Bố Chính, đột nhập nơi này cũng không thu được kết quả gì. Vì những thứ họ mang về không bao giờ bọn họ chế tạo nổi. Trừ khi bọn họ đủ sức xây một cái đập tương tự Bố Chính sau đó đủ hùng mạnh đập tan quân đội Bố Chính rồi đến tháo rỡ mày móc nơi này đem về địa bàn của họ.
Đây là chuyện bất khả thi rồi.
Ngô Khảo Ký ngay lập tức phác thảo pháo Cối thiết kế. Tất nhiên không thể dùng cơ chế Phật Lãng Cơ Tử Mẫu để chế tạo. Đơn giản vì tốn thời gian, mà Ký thì đang cần gấp ra chiến trường.
Pháo cối của Ký thiết kế đơn giản, cũng có chân đế bàn làm điểm tựa, có chân càng chống. Có thướng ngắm sơ cấp có thể điều chính góc bắn từ 45-75 độ.
Nhưng hắn phải hết sức chú ý đơn giản hoá các bộ phận kể trên. Tức là đánh đổi độ chính xác để lấy sự đơn giản dễ chế tạo.
Thật ra Ký cũng không có nhiều ý tưởng chế tạo về cối, toàn là hắn nhớ lại và sao chép cối của kiếp trước mà thôi.
Nòng pháo vẫn là 120ly huyền thoại của Bố Chính, loại này sẵn khuôn đe dập, dễ chế tạo. Độ dài nòng 50cm giảm trọng lượng độ dày của nòng pháo cũng giảm đi, đây là vũ khí tấn công tầm trung độ 20-300m cho nên sẽ không cần khai hoả quá nhiều thuốc nổ. Giảm trọn lượng nâng tính cơ động được ưu tiên hàng đầu. Vả lại đạn thuốc nổ sẽ không nặng như đạn đặc, có giảm lượng thuốc nổ thì vẫn bay được khá cao và xa nữa.
Vứt lại thiết kế cùng mấy dạng chiều dài, độ dày nòng pháo cho lão Mộc thì Ngô Khảo Ký Ngựa không dừng vó chạy về Chính Hoà.
Hắn về đến Bố Chính là lăn vào công việc cho đến tối mịt, lúc này cần đến Chính Hoà vấn an lão đại nhân Lý Thường Kiệt cùng nghe cằn nhằn đây. À mà cha vợ chưa từng gặp cũng ở đó . Tiện thể một đường rồi.
Phủ Thái Sư, Chính Hoà Nội thành, một khu vực chỉ có 2500m2 rất khiêm tốn về diện tích , nhưng con mẹ nó thật lung linh vô cùng.
Gạch ngói đều là men cao cấp tỉ mỉ hoạ tiết, màu sắc chú ý đậm nhạt có độ, cột gỗ là lim , đinh chất lượng cửa nhà trạm trổ tinh xảo, ngay cả nền đá mỗi viên đều là hoạ tiết trang trí cẩn thận vô song. Khu nhà 50x50m này tuy có nhỏ nhưng mẹ nó đúng là kiệt tác tinh xảo mĩ nghệ, đẹp mắt vô cùng.
Ông bác quá ăn choi, ngô Khảo Ký nghĩ ngợi.
Đứng gác cổng hai kẻ giáp binh thấy được Ngô Khảo Ký thì ngăn lại nhưng khi nhận ra kẻ theo hầu sau lưng Ký thì không dám.
Khép nép theo hầu phía sau Ngô Khảo Ký chính là Vũ Tường Yên đã từ Hoan Châu về đây, thằng này chính làm một trong hai đại văn thần ở Bố Chính, kẻ khiến hắn khép nép vậy chắc chắn là đại nhân vật.
Canh cửa lính dĩ nhiên không nhận ra Ngô Khảo Ký vì hắn mặc thường phục, đám này lại là thân binh Ngô gia tinh anh từ Phong về Bố Chính, từ lâu Ký đã đi khỏi Thăng Long nên nào ai nhớ mặt được hắn.
“ Gặp Bình Nam Vương còn không hành lễ ?” Vũ Tường Yên quát khẽ.
“ Là Vương gia?”
“ Bề tôi xin ra mắt Vương gia, Vương gia vạn tuế”
Hai tên canh cửa vội vàng cúi người hành lễ
“ Miễn, đại bá của ta có tại gia chứ?” Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Dạ, Bẩm Vương gia, Thái Sư đang có khách ạ” một tên lính canh trả lời.
“ Là ai?”
Ngô Khảo Ký lưỡng lự, hay là chờ một lát không nên làm phiền.
“ Thưa Bẩm Vương gia đó là Phụng Càn Vương lão nhân gia ạ”
“ Hít”
Càng tiện, gặp luôn lão cha vợ tiện nghi, khỏi mất công đi hai chỗ.
Ngô Khảo Ký thấy vậy hung hăng đi vào.
“ Cháu bái kiến Đại Bá Vạn an, Con rể bái kiến Cha Vợ Đại nhân vạn an”
Chưa vào nhà chưa thây ai hắn đã rống to một tiếng làm nô tỳ xung quanh cũng giật cả mình.
“ Mau cút vào, đứng đó rống trời rống đất cái gì?”
Từ trong khách phòng một giọng nói trầm nhưng thoát, uy nhưng từ vang lên.
“ Ha ha ha ha…” Ngô Khảo Ký cười lớn, đạp cửa xông vào.
Hắn là đạp thật cơ mà không mạnh.
Thằng này mỗi lần gặp Lý Thường Kiệt idol là tâm tư đùa vui luôn nổi lên, 6 năm vẫn không đổi.
Ngồi đó vẫn là cụ Lý Thường Kiệt, sáu năm mặt ngọc có thêm vài nếp nhăn nhưng vẫn uy võ đẹp đẽ như ngày nào. Bên phải hắn là một trung niên nhân chừng 40 -50 tuổi, gương mặt hồng hào có bốn năm phần giống Từ Huy, mày kiếm mũi cao, mắt sắc môi mỏng ria mép cẩn thận , thật cũng rất dễ nhìn. Không đoán sai thì đây là cha vợ rồi.
“ Con rể sao? Nhìn rất phong độ, gần bằng ta ngày trẻ?”
Mẹ kiếp lại một tên già không kính ngoan đồng rồi. Giật mình Ngô Khảo Ký đưa ra kết luận.
“ Phải phải, cha vợ đại nhân nói đúng ta còn cách ngài một vạn tám ngàn dặm”
Ngô Khảo Ký hì hà ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Lý Thường Kiệt tự với trà châm cho chính mình.
Bộp
“ Không lớn không nhỏ”
Ai ui..
Ngô Khảo Ký ôm trán, hắn đã phòng chiêu này nhưng chưa bao giờ thành công, có thể nói cụ Kiệt xuất thủ quá nhanh, đến mắt cũng chưa bắt kịp lưu ảnh, tránh kiểu gì?
“ Nói, đã làm cái gì Thống Chế , điều hành tam quân mười mấy vạn ở phương Bắc tại sao lúc căng thẳng lại chạy về đây.?”
Cụ Lý Thường Kiệt rất khiêm khắc hỏi.
“ Đại bá bớt nóng, chiến hạm kiểu mới chân vịt chạy liên tục không ngừng,từ nam ra bắc cũng chỉ có mười ngày… để ta kể đại bá cùng cha vợ nghe tinhd hình bên đó…”
Ngô Khảo Ký bắt đầu nói về tình hình hắn phân tích, không có ba tháng thì đại chiến chính thức chưa có mở ra, lúc đó hắn chạy lên phía bắc vẫn kịp. Còn về mấy trận nhỏ ban đầu Ngô Khảo Tích thừa sức cáng đáng.
“ Đổ chơi mới, cái gì đồ chơi mới mà cần chạy về Bố Chính?”
Biết tình hình thì Lý Thường Kiệt an tâm một phần, lúc này Phụng Càn Vương Cha vợ đại nhân lại hỏi.
“ Hắc hắc là loại pháo mới ta nghĩ ra, đảm bảo nếu thành công sẽ giảm đi 7-8 phần thiệt hại của quân Đại Việt tại Quảng Đông…”
Ngô khảo ký cười bí hiểm.
“ Lại đồ chơi mới … ngươi trong đầu chứa toàn thứ kinh dị như vậy? Những vũ khí ngươi nghĩ ra chưa đủ khủng bố?”
Lý Nhật Trung đến rồi Bố Chính thì ông đã lạnh tâm, ông biết họ Lý không còn đại thế, Bố Chính nơi này đã không còn lấy lẽ nhân gian để so sánh. Cho nên ông chấp nhận sự thật không còn tư tưởng gì về Thăng Long nữa rồi.
“ Ha ha .. một hai ngày nữa sẽ cho cha vợ cùng đại bá xem thành quả, thứ này siêu cấp hỗ trợ bộ binh chiến đấu, là một loại pháo mới tuy tầm xa không quá nhưng lại thắng ở lực sát thương cùng không thể che chăn nó đạn, chuyên phá vỡ đội hình địch, khủng bố tinh thần địch… rất rất hiệu quả”
Ngô Khảo Ký khoe khoang.
“ Cha vợ hôm nay tới đây là?”
“ Ta muốn đi trấn thủ Ma Linh” Phụng Càn Vương nói thẳng.
Cụ Lý bên cạnh thì gật đầu, có vẻ đồng ý với yêu cầu này.
“ Cha Vợ ngươi tuổi lớn không ở nhà bế cháu chạy đi Địa Lý làm gì ? Nơi đó vùng biên nào có phát triển sao thoải mái như Bố Chính được?”
“ Cháu ư? Từ Huy nàng… mà thôi không nhắc chuyện này, Cả Hoa Lư, Thiên Trường ta đều làm thành hồi môn của cho hai đứa bây, ta cả đời chinh chiến há có thể chết già trên giường bệnh? Nơi ta chết phải là xa trường, sức ta không còn để cự phương bắc nhưng chân vẫn còn sức đạp phương nam”
Lý Nhật Trung biết tình cảnh con gái mình, cho nên hắn nhìn con rể này rất thuận mắt, con gái hắn như vậy mà thằng này vẫn yêu thương nhất mực, nghe nói còn là thiên hạ đệ nhất nhân sợ vợ, léng phéng bên ngoài với một ả thảo nguyên nào đấy bị phạt đến không ngóc đầu dậy được.
Lý Nhật Trung là người từng trải lại là người thông hiểu sự đời , ông ta biết không có cái gì là sợ vợ cả.. thật sự sợ vợ chỉ có đàn ông không có năng lực mà thôi. Năng lực của thằng con rể này thì ai dám nghi ngờ, cỡ như Huy dăm ba cái món chín trị, quân sự ấy làm sao đủ át chế con rể.
Cho nên biểu hiện sợ vợ mà thế gian thấy đó chỉ là chiều vợ, là yêu thương quá mực mà chiều chuộng sinh hư thôi.
Cho nên lão nhìn con rể rất thuận mắt.
Lý Thường Kiệt cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu, hàm ý rất rõ.
“ Là muốn động binh với người Eackde? Là lão cha vợ thèm thuồng nữ vương bên ấy muốn cưới về làm thiếp?” Ngô Khảo Ký bật nhảy khỏi ghế sau đó cợt nhả, hắn đùa thôi nhưng đây là hỏi thật vì hắn ngửi thây mùi vị chiến tranh phang phảng đâu đây.
Bốp …
“ Không lớn nhỏ, cợt nhả”
Ái ái….
Ngô Khảo Ký ôm đầu, hắn chú ý né tránh Lý Thường Kiệt mà né qua bên này không ngờ lão cha vợ cũng là hảo thủ ký đầu trẻ.
“ Ngồi xuống nói.. chuyện không đơn giản. Đông Khmer Eackde và Chiêm Thành Liên Minh. Ý đồ đánh Bố Chính”
Lý Thường Kiệt lên tiếng.
“ Rau má… thằng bọn khốn nhè ngay lúc này…” Ngô Khảo Ký nghe tin xém phát khùng tại chỗ.
Y như rằng e ngại chuyện gì thì chuyện đó đến , dốc toàn lực đánh Quảng Tây, trong nước trống không binh lực thì ngoại địch lại từ phương nam xâm phạm.
Cái này rõ không hề có mưu đồ gì giữ Lưu Kỷ và đám người Chiêm Thành được, hai bên cách nhau xa đến vạn dặm lại không có địa hình thuận tiện giao lưu.
Chỉ có thể nói đây là số đen mà thôi.
“ Có thể hoãn tấn công Quảng Tây sao? Ta cùng Thái Sư đang bàn bạc không hiểu sao ngươi cứ khăng khăng đánh Quảng Tây, dốc toàn lực quốc gia.
“ Còn không phải là vì Lý gia? Chẳng nhẽ bây giờ cha vợ muốn ta bắt hết lý gia người triệt đi binh quyền rồi giam lỏng, hay giết Càn Nhân? Đánh Quảng Tây là để cho Lý gia một mảnh đất xưng Đế, sau này còn có câu trả lời với nhau.”
Ngô Khảo Ký bức xúc ngồi xuống ghế làu bàu.
“ Cũng không sai những gì chúng ta đoán là bao, Lý gia cảm ơn ngươi có lòng. Đã vậy để hai lão già chúng ta gánh lấy phương Nam, các ngươi không cần để ý dẹp yên phương bắc là được rồi”
Lý Nhật Trung vuốt râu cười khà khà… giọng nói đầy hào hùng cùng tự tin.
“ Chắc ăn nổi người ta không đó?” Ngô Khảo Ký không tin tưởng lắm.
Bộp… Ái … ui…
“ Ngươi dám không tin tưởng ta?” Cụ Lý Thường Kiệt ra tay. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay thật là bạo lực.
“ Tin, tôi tin các ngài đại nhân, kinh mong các ngài hai bộ xương già ở phương nam cẩn trọng”
Ngô Khảo Ký vái dài….
“ Ta điều từ Kinh Thành một vạn quân cho Bố Chính phòng ngừa vạn nhất, Kinh sư vẫn còn có 3 vạn quân, chỉ cần 2 vạn ở đó là đủ. Ngô Khảo Ký nghiêm túc lại”
“ Cũng được… thêm một vạn quân càng chắc chắn đánh được Kinh Đô Chiêm Thành” Lý Thường Kiệt mỉm cười.
“Các vị còn định đánh đến kinh đô của người ta?”
Ngô Khảo Ký chịu rồi, quân Đại Việt đi cả lúc này chỉ còn binh lực Bố Chính và Long Thành còn chút chút, vậy mà hai vị lão đại còn đang ngồi bàn mưu tính kế đánh Chiêm Thành Kinh Đô.
“ Không cần hoảng loạn, chúng ta đã lên kế hoạch kỹ càng” Phụng Càn Vương cười sảng khoái.