“ Khảo Ký, đầu tư mạnh, dung túng quá như vậy cho Vương Khạm Kiết không phải sẽ gây khó khăn cho việc quản lý sau này sao?” Ngô Khảo Tích rất băn khoăn, hai anh em lúc này lại thì thụt trong doanh trướng bàn bạc kế hoạch.
“ Giận nhiều không sợ ngứa, thêm một cái Vua Miêu Vương Khạm Kiết hay bớt một cái Vua Tráng Vương Tam Tứ có khác nhau đâu? Cái vùng này đâu đâu cũng trại cũng động cho nên thêm một thế lực không khác là mấy.”
“ Đại ca hôm nay cũng thấy rồi, tập tục người Miêu khác hẳn chúng ta, để chúng ta từng cái từng cái đánh phục các trại đến lúc nào mới xong được? Cho nên cứ để Vương Khạm Kiết gom hết lại rồi hốt một mẻ. Khống chế Vương Khạm Kiết được là coi như khống chế một vùng người Miêu.”
“ Vả lại ta bắt con trai Vương Khạm Kiết là có thâm ý, một đó là đào tạo, tảy não khiến nó hướng về Đại Việt, thằng này ta nhận con nuôi không hợp lý, Đại Ca nhận. Một khi đào tạo tốt nó thì người Miêu sẽ biến thành thanh đao sắc cho Đại Việt mấy chục năm”
“ Lại nói người Việt qua Quảng Tây sẽ chiếm cứ đồng bằng đâu có lên núi cho nên sẽ không xung đột người Miêu mà chỉ xung đột người Tráng, Tráng – Hán. Do đó tận lực quan hệ tốt người Miêu cùng ép người Tráng mới là đạo sinh tồn ở đây”
“ Lâu dài người Việt thế lớn sinh sôi nảy nở số lượng áp đảo mới từ từ xâm nhập thẩm thấu sâu hơn”
Ngô Khảo Ký nói ra tâm tư cùng mục đích kế hoạch thực sự của mình.
“ Đệ nói có lý, rất có đạo lý điều này đúng là thiếu sót mà ta chưa nghĩ đến, cách này có thể áp dụng cho các vùng cao biên Đại Việt, nhưng khống chế con trai của Vương Khạm Kiết là chuyện sau này hiện tại mấy chục năm làm sao khống chế tốt Vương Khạm Kiết khi hắn đã tạo thành thế?”
Ngô Khảo Tích là kẻ cẩn thận cho nên hắn rất tỉ mỉ nghĩ từng góc cạnh vấn đề.
“ Chuyện đó sao? … vậy thì làm thế này… thế này” Ngô Khảo Ký rỉ tai Tích lẩm bẩm.
Thật ra cái lều nay bán kính năm mươi mét con muỗi bay không lọt, làm gì có ai nghe lén nhưng mà làm chuyện xấu ngại mở miệng nói to nên thì thầm thôi.
“ Âm người vậy sao?” Ngô Khảo Tích liếc nhìn Ký ánh mắt đầy…. thất vọng. Đùa thôi đầy kinh nghi… vẫn biết ông em mình hay âm người nhưng âm cũng mức độ thôi chứ.
“ Được chuyện xấu này… để ca làm ca đi chuẩn bị..” Tích cười khổ.
“ Cái này phải cả hai anh em cùng làm tác dụng mới mạnh. Mà khoan đi đã ta có chuyện hãy muốn nói với Đại Ca” Ngô Khảo Ký níu lại Tích.
“ Hửm?”
“ Là chuyện Đại Tống đánh Hạ châu ta đã đoán ra phần nào câu chuyện”
Ngô Khảo Ký thần thần bí bí.
“ Nói nhanh , mấy ngày qua ta nát óc nghĩ không ra” Tích vội la lên túm Ký quay về sơ đồ chiến trận.
Thật đánh trận như một kiểu giải phương trình đại số cao cấp, lắm lúc nghĩ không ra mất ăn mất ngủ , khi người nói cho mình đã tìm ra cách giải thì rất rất tò mò rất rất hứng thú.
“ Đại ca nhìn đây, tại sao quân Đại Tống đám đi mấy trăm dặm từ Trường Sa qua Sâm Châu đánh vào Hạ Châu. Bọn họ cô quân hành động không sợ quân Vương Mân từ Tâu Dư lao ra cắt đứt đường lui? Không sợ quân Lưu Kỷ đánh tạt cánh trái? Cho dù chúng ta đánh cho Lưu Kỷ tàn bại mấy trận nhưng hắn lực lượng chủ lực vẫn còn đông. Nay ta khó tiến ở hẻm Miêu Nhân Sơn thì Lưu Kỷ hoàn toàn có thể tiếp viện Vương Mân” Ngô Khảo Ký chỉ lên bản đồ giải thích.
“ Thì đã nói rồi, chắc chắn Lưu Kỷ đã nghiêng về Đại Tống cho nên Đại Tống mới không e ngại gì tấn công vào Hạ Châu, thật ra Hạ Châu là Lưu Kỷ để cho Đại Tống tiến vào để thành thế lưỡng đầu kẹp quân ta. Một khi Lưu Kỷ không hỗ trợ thì quân Đại Tống hoàn toàn đủ sức bịt lại khe Tân Dư không cho Vương Mân ra ngoài. Vậy là có thể giải thích xong rồi” Ngô Khảo Tích rất am hiểu về nơi này mà vạch ra chiến thuật của Đại Tống và Lưu Kỷ cùng Vương Mân bị bỏ rơi ép vào góc của Chiết Giang.
“ Ta thật thất trách nếu ta không lưỡng lự mà đánh sớm hơn thì đâu có chuyện này xảy ra? Từ Trường Sa đi Sâm Châu lại xuống Hạ Châu cũng là ngàn dặm cho dù có sông thì cũng cả hai tháng mới tới nơi. Nếu ta đánh nhanh thì đâu có chuyện này xảy ra” Ngô Khảo Tích than thở, chỉ vì hắn nhừng Ngô Khảo Ký mà khiến có tình hinh thành nông nỗi bị kẹp đầu đuôi khó tiến. Ngô Khảo Tích mấy nay toàn tự trách mình và luôn muốn nghĩ cách giải quyết việc này nhưng bất thành.
“ Ha Ha ha… Đại ca chớ rầu, tuy Đại Ca lưỡng lự nhưng lần này lại không hại mà cực có lợi, thậm chí thay đổi cách cục là đây, thậm chí ta có thể rất nhanh chóng chiến thắng để về Thăng Long làm lễ cưới với Lý Từ Huy rôi” Ngô Khảo Ký sung sướng cười vang. Đúng thật là vô tâm trồng Liễu liễu xanh rờn.
Vì sao, vì loại chuyện này nếu tính toán sẽ tính không được, chỉ có ăn hên mới gặp được.
“ Ta không hiểu” Ngô Khảo Tích cảm thấy bối rối vì hắn nát óc vẫn nghĩ không ra.
“ Ta ban đầu cũng không hiểu, Đại Ca nghĩ xem, Đại Việt và Bắc Nguyên là huynh đệ tình thâm, nếu Đại Tống có xâm phạm Đại Việt hay tấn công Đại Việt không sợ Tước nó dẫn trăm vạn thiết mã đạp bằng Đại Tống à? Cho dù Tước nó không công được thành nhưng mà phương pháp sản xuất lương khô ta đã cho nó rồi. Thiết Kỵ cộng lương khô có thể quét đến nửa cái Đại Tống rồi quay về, như vậy Đại Tống chịu được mấy lần? Mà Đại Việt đâu yếu. Cho dù Đại Tống có ép chúng ta lần này cứu được Lưu Kỷ thì chúng ta không biết mang ngàn vạn chiến hạm đổ bộ biển Tống mà đánh cho chúng dập đầu à? Cho nên suy đi nghĩ lại Đại Tống là không bao giờ dám gây Đại Việt vào lúc này.” Ngô Khảo Ký bắt đầu phân tích.
“ Đúng vậy, ta cũng quẩn quanh vấn đề này nhiều ngày, Hay là Hạ Châu có thứ gì đó mà Đại Tống phải đạt được bất chấp mọi giá?” Ngô Khảo Tích suy nghĩ.
“ Hạ Châu thì có cái gì mà đạt mới chẳng không đạt. Ta mấy ngày suy nghĩ cũng theo hướng này nên đi ngõ cụt. Nhưng sáng nay khi đàm phán chợt ta nghĩ tới, hay là quay một hướng khác nghĩ” Ngô Khảo Ký hứng khởi nói tới.
“ Hướng nào nói mau” Tích cũng nóng ruột.
“ Hay là Đại Tống đến Hạ Châu không phải để đánh Đại Việt?” Ngô Khảo Ký nói tới.
“ Sao có thể đây là thế ỷ dốc kẹp hai đầu. Nếu Đại Việt quân vào núi Lưu Kỷ chặn đầu Bắc, Đại Tống xông ra đánh hậu quân vậy nguy to, đây rõ là kiềm chế Đại Việt rồi” Ngô Khảo Tích không cho là đúng.
“ Nhưng nếu ta nói không phải đâu. Hãy nghĩ một cách khác nếu mục đích Đại Tống không phải Đại Việt thì là sẽ nhắm vào thế lực nào? Và vì sao đến Hạ Châu?” Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Là nhắm vào Vương Mân… ở đây chỉ có Đại Việt, Lưu Kỷ, Vương Mân… Lưu Kỷ Hàng , Đại Việt thì Tống không dám đánh do đó nhắm vào là Vương Mân” Tích hét lên như tìm ra tân lục địa…
“ Vậy .. vậy chuyện Hạ Châu?” Tích vẫn hơi vướng.
“ Nếu nghĩ theo hướng này thì giờ đây Tống đánh Vương Mân không ai can thiệp , nơi này chỉ có Đại Việt mới có thể giúp Mân. Nhưng Tống lại thực sự không dám ngăn cản Đại Việt hay đối đầu đao thương với Đại Việt cho nên bọn hắn chỉ có hai con đường” Ngô Khảo Ký giơ lên hai ngón tay mà nói.
“ Một con đường là ép chúng ta biết khó mà lui…đây là chúng hi vọng nhất và tốt nhất cho chúng vì Quế Lâm Châu – Hạ Châu thuộc về Tống, sau này chúng mốn nhập Quảng Châu rất dễ. Nếu chỉ dọa mà quân ta lui thì chúng sẽ mừng đến chết mất” Ngô Khảo Ký cười.
“ Vậy con đường thứ hai đâu?” Ngô Khảo Tích thú vị thú vị hỏi.
“ Con đường thứ hai. Nếu chúng ta quyết đánh tiến vào Quế Lâm thì Tống xuất quân thật cắt đươi chúng ta . Nhưng là để đàm phán. Nếu ta đoán không sai đàm phán sẽ là Tống nhường ra Hạ Châu, Quế Lâm thậm chí bán Lưu Kỷ cho chúng ta với điều kiện không can thiệp sau đó để Tống Béo từ từ ăn Vương Mân” Ngô Khảo Ký cười vang sau khi giải bài toán hóc xương gà này.
“ Con mẹ nó tính toán … tính toán giỏi. Đại Tống đám này thâm độc” Ngô Khảo Tích than thở.
“ Hừ đám quan văn Đại Tống thì bày binh bố trận nói như rồng leo làm như mèo mửa, nhưng đám đó mưu kế âm người không thể coi thường.” Ngô Khảo Ký tâm tâm đắc đắc nói.
“ Đệ nói đúng lũ văn quan Đại Tống cũng không thể coi thường họ, lần này chúng ta gần như không thể đoán được ý đồ của chúng, may mà có đệ ở đây, nếu là ta thì đã hỏng việc rồi” Ngô Khảo Tích chán nản.
“ Là ta nghĩ ra sớm hơn Đại Ca thôi, ta tin nếu để thời gian ngươi cũng nghĩ tới” Ngô Khảo Ký an ủi.
“ Nghĩ tới đã muộn…. thôi không nói chuyện này. Giờ phương án giải quyết là?” Ngô Khảo Tích cũng không lăn tăn chuyện này Ký giỏi hơn hắn đó là phúc của Ngô gia. Hắn quan tâm là làm sao giải quyết vấn đề.
“ Đánh, đánh thật mạnh chứ sao, đánh cho Đại Tống phải phun ra giao nộp Lưu Kỷ, đánh cho Đại Tống phải hai tay dâng lên Quế Lâm.” Ngô Khảo Ký ánh mắt hừng hực lửa giận, hắn cũng xíu nữa bị lừa. Tống Béo lần này thật làm hắn rất cáu rồi. Không gõ mạnh một cái thì Tống Béo chỉ biết thế giới này mỗi Bắc Nguyên mạnh? Tống Béo xếp thứ hai?
“ Nếu ta đoán không nhầm thì sứ thần Vương Mân mò tới đây nhưng mà chờ chúng nó quá lâu, giờ cho phi mã chạy về Liêm châu yêu cầu hạm đội hải quân đi Vương Mân bán pháo, bán thuốc nổ tốt cho Vương Mân. Lấy pháo Thăng Long mà bán, bán thật nhiều giá cao. Đồng thời ký kết hiệp ước quân sự giữa Bắc Việt và Vương Mân. Hẹn bọn hắn cùng nhau phát lực “
“ Vương Mân đánh từ Tân Dư ra Trường Sa khoá đường lui của Tống Béo, nói chúng yên tâm Đại Việt sẽ đánh gục Hạ Châu rồi đem quân tiếp ứng phải vây quân Tống không cho chạy, đánh cho chúng nôn ra Lưu Kỷ. Bắt chúng phải đền bù chiến tranh tổn thất. “
Ngô Khảo Ký hừng hực khí thế, như đã nói Tống nếu đã bị nhìn thấu mấy lớp nguỵ trang thì chỉ là thằng béo không cơ bắp, sao đấu nổi anh Việt mình cân cơ cuồn cuộn.
“ Ta đi Vương Mân” Ngô Khảo Tích hăng hái xung phong, chuyện này quan trọng vừa liên quan phát tài vừa liên quan tổng chiến dịch thắng to hay nhỏ. Cho nên cần người am hiểu đàm phán cùng hùng biện. Ở đây có Ký đủ rồi Tích đi hay ở không quan trọng. Nhưng đi Vương Mân thì Tích cả thân phận địa vị tài năng đều là nhất tuyển.
“ Đại ca đi ta yên tâm, vất vả ngươi rồi”
Đi cấp tốc vậy rất tốn sức nhưng không có cách nào khác.
“ Đường đi từ đây về Liêm Châu khá tốt, chúng ta lại được tăng cường ngựa tốt từ Liêu Đông đến các dịch chạm, cho nên tầm 4 ngày ta sẽ tới Liêm Châu. Ta dùng thuyền chân vịt của Bố chính mà đi không quá mười ngày tới được Vương Mân. Như vậy Đệ tính lúc nào đánh vào Hạ Châu?”
“ 30 ngày sau đánh Hạ Châu, để pháo từ Hàng Châu tới được Trường Sa tuy có sông vận nhưng vẫn có đoạn đi không nổi phải dùng đường bộ, Vương mân sẽ tốn chừng mười mấy ngày để vận pháo đến , cho nên 30 ngày sau bắt đầu đánh Vào Hạ Châu”
Ngô Khảo Ký- Ngô Khảo Tích hai anh em nhìn nhau cười lớn