“ Abderrahim xin lỗi, vấn đề không ở chỗ giá cả bao nhiêu. Vấn đề ở chỗ nguyên tắc. Chúng ta Nizaris sẽ không hợp tác hay liên hệ cùng Fascism . Trước đây liên hệ coi như dừng lại, chúng ta cũng không tấn công các ngươi nữa. Nhưng cũng hi vọng các ngươi đừng ngu ngốc đụng vào các vùng lãnh thổ mà ta cai quản”.
Hassan cực kỳ nghiêm túc mà nói rõ ràng, lúc này hắn cùng mấy tay thương nhân.
Đối với Abderrahim thì Hassan cũng không có nhiều ác cảm, hắn tin chắc thông minh như thằng thương nhân này sẽ không đi làm những chuyện vô bổ, không tạo ra nhiều lợi ích vật chất cụ thể.
Hẳn là chủ ý đồ sát thành bang Askaba khó có thể là của Abderrahim được. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Hassan thay đổi quyết định. Hợp tác cùng Fascism là chơi với lửa có ngày thiêu thân. Bài học Askaba đã quá đủ với Hassan-i Sabbah rồi.
“ Hassan-i Sabbah thông thái, vĩ đại. Mọi công việc làm ăn đều có thể thương lượng, mọi sự vật hiện tượng đều có giá cả của nó. Ngài không nên nói quá tuyệt như vậy…..”
“…. Tôi đến đây với sự chân thành nhất, ngài cứ đưa ra giá cả hợp lý…
“…. Còn về phần thảm sát người Askaban chúng tôi thành thật xin lỗi, và xin cam đoan chắc chắn sự việc như vậy sẽ không tái diễn ở những địa điểm tiếp theo trong hợp đồng…”
Abderrahim< khôn ngoan> rất rất thành khẩn thể hiện khả năng thương nhân đàm phán đến mức cùng cực.
Vậy nhưng Hassan-i Sabbah vẫn lắc đầu từ chối hợp tác.
“ Như đã nói rõ với ông, vấn đề không nằm ở tài nguyên, giá cả. Tôi có đủ tài lực bằng tất cả các ông cộng lại, do đó mối quan tâm của tôi không ở tiền bạc vật chất. Còn về việc các thành bang thỏa thuận trong hợp đồng thì Nizaris cũng có thể tự mình đoạt lấy.... “ Hassan-i Sabbah không hiểu mục đích gì. Thực ra muốn từ chối hợp tác thì chỉ cần nói một câu.. “ Biến đi”. Vậy là đủ.
Giải thích lằng nhằng như vậy hẳn là vấn đề, từ đó câu chuyện đàm phán sẽ kéo dài vô tận và lẽ dĩ nhiên sẽ có khe để lách vào.
Abderrahim là cáo già lão luyện, dĩ nhiên hắn nắm bắt được ý tưởng trên, cho nên vẫn bám riết không tha thứ. Tiếp tục kỳ kèo muốn hợp tác, thậm chí giá cả của hắn đưa ra càng ngày càng thái quá.
“ Các ông không thể ức chế quân đội của mình lạm sát, diệt chủng... bởi lẽ đó chính là bản chất của hệ tư tưởng Fascism các ông đang hướng tới. Abderrahim tôi muốn hỏi các ông một điều, các ông thực sự tin là Fascism tốt đẹp hay chỉ sử dụng nó như công cụ để đạt thành mục đích chính trị của bản thân?” Hassan-i Sabbah trầm ngâm, cầm lên một cốc nước mát khẽ nhâm nhi.
Như đã nói từ trước , người Hồi giáo không uống rượu, nhưng cần phải xem định nghĩa rượu của họ là gì, ví như nước ép nho lên men chẳng hạn, họ coi đó là nước giải khát, cho nên không được tính là rượu và không phạm luật gì cả.
Câu hỏi bất chợt của Hassan-i Sabbah khiến cho Abderrahim sững sờ, hắn không ngờ được người đàn ông râu rậm, mắt ưng mũi khoằm trước mặt này lại đặt vấn đề trần trụi này.
Abderrahim rối chưa biết trả lời ra sao thì Hassan-i Sabbah lúc này đặt lỵ nước nho xuống bàn sau đó ngón tay gõ với tiết tấu nhè nhẹ ..
Cạch ... cạch... cạch...
“ Tôi có thể đoán một chút... các vị hẳn cũng chỉ dùng Fascism như công cụ để vươn mình. Thương nhân giới co tài lực, có tiềm lực nhưng không có địa vị xứng đáng cho nên muốn tìm vị trí của mình. Nhưng các vị không tìm ra lối đi, cho nên có được mấy cuốn sách Fascism dở dang của Richard < Cánh Tay Trái> thì coi đó như con đường duy nhất, là ánh sáng chỉ lối...”
Nói đến đây Hassan-i Sabbah mở miệng cười.... dưới hàm râu rậm dĩ nhiên rất khó để đánh giá chi tiết nét biểu hiện, thế nhưng nụ cười này hẳn rất mỉa mai, khi miệt khi nhắc đến Fascism của Richard.
“ Hassan-i Sabbah vĩ đại, ngài đây là..” Abderrahim lắp bắp đôi chút , cho dù hắn có bản lãnh thương thảo đàm phán kinh tế nhiều năm, nhưng đàm phán chính trị cùng kinh tế kết hợp thì sao hắn có thể là đối thủ của Hassan-i Sabbah được.
Bị bóc trần nội tâm cùng suy nghĩ, Abderrahim đột ngột rơi vào thế hạ phong.
“ Đây là sách luận của Richard < Cánh Tay Trái>, thứ mà các ông xem như kim chỉ nam mà dựa vào. Ta tin chắc các ông dựa vào nó để thành lập một thế lực, một hệ tư tưởng riêng, nhưng đây chỉ là bản thiếu của Fascism, thứ đầy đủ của nó thì tên Richard kia chưa công bố, vì hắn còn chờ đợi thế lực đủ mạnh. Thẳng thắn mà nói nếu các ngài- những thương nhân “tư sản” này nếu biết ý tưởng thực sự của Fascism là gì thì chắc hẳn sẽ không dám dây dưa... Bởi vì kẻ thù lớn nhât của Fascism chính là các vị.. những tên thương nhân có tư hữu cá nhân giàu có này”
Hassan-i Sabbah lại một lần nữa mỉa mai cười, không phải hắn mỉa mai Abderrahim, hắn chỉ mỉa mai chung chung đám Châu Âu đang bị Richard lừa lọc, bị Richard quay vần trong tay.
Vì sao lại vậy?
Bởi vì nếu nghiên cứu kỹ Fascism do Ngô Khảo Ký viết và Fascism do Richard viết thì có thể thấy rất rõ... Richard đang dấu diếm những phần hết sức quan trọng trong hệ thống tư tưởng mà hắn xuất bản đi khắp nơi. Đôi chỗ chỉ thấy Richard sơ sài lập luận rồi bỏ qua....
Có thể hình dung hệ tư tưởng Fascism của Richard chỉ tập trung mạnh mẽ vào vấn đề dân rộc và đưa ra khái niệm dân tộc, đoàn kết dân tộc, thượng đẳng dân tộc cùng giải phóng nông nôi, nô lệ gói gọn trong “ dân tộc chủ nghĩa sắc tộc “ cực đoan.
Tức là Richard lần đầu tiên và trước cả ký đưa khái niệm nationalism tới thế giới này.
Trước kia Ngô Khảo Ký tránh đưa vấn đề nationalism công khai, hắn chỉ âm thầm thực hiện chính sách “ chủ nghĩa dân tộc công dân” thông qua chính sách, luật, giáp dục trọng điểm ở những khu đa sắc tộc của Đại Việt. Tránh nhắc tới vì có nhiều nguyên nhân trong đó nguyên nhân chủ đạo vẫn là “ tránh vẽ đường hưu chạy”.
Dùng pháp luật ép buộc người gốc Việt gò mình trong “ chủ nghĩa dân tộc công dân” , chấp nhận người sắc tộc khác như một phần tất yếu của Đế Chế. Khi này chưa có chủ nghĩa dân tộc ở bất kì đâu, việc kỳ thị hay xa cách sắc tộc chỉ nằm ở bộ phận nhỏ nhân dân.
Vì vậy không cần thiết vọi vã đưa khái niệm “dân tộc” và bộc lộ “ chủ nghĩa dân tộc công dân” vội vã. Trước hãy lồng ghép trong luật pháp, chính sách, điều lệ , giáo dục.
Thời này vì “dân tộc” và chủ nghĩa dân tộc chưa hình thành một hệ tư tưởng nhất quán cho nên chúng bị trộn lẫn cũng “chủ nghĩa yêu nước” rất nhiều.
Ở khu vực Đông Á này nếu nói về có hơi hướng chủ nghĩa dân tộc nhen nhóm, ví như;
Người Hán có câu: “Phi tộc ta loại kỳ tâm tất dị” (Không phải cùng dòng giống với ta tất lòng sẽ khác). Người Việt cũng ghê gớm không kém với: “Khác máu tanh lòng.”
Nhưng lại rất ít thành ngữ cổ chỉ về việc chủ động diệt đi một tộc khác vì vấn đề “tộc” “ huyết thống”.
Tức là bọn họ chỉ nằm ở ranh giới đề phòng “ khác tộc” chứ chưa vượt qua đến mức độ cực đoan.
Cho nên Ký cũng không muốn “bơm thêm” tư tưởng “ dân tộc” quá sớm cho Đại Việt. Hắn trước tiên dùng Marxism phổ biến nhân dân sau đó là khích động nhân dân với “ chủ nghĩa yêu nước”.
Nói chung lại đó là Ký tuy chưa tuyên bố “dân tộc chủ nghĩa công dân” , nhưng hắn ám chỉ, lồng ghép thứ này vào khắp nơi ở Đại Việt, thông qua chính sách cùng luật lệ.
Nhưng đây lại chính là sai lầm lớn nhất của Ký bấy lâu, nếu đen so sánh thì giống như việc giáo dục giới tính vậy, che che lấp lấp , sợ “ vẽ đường hưu chạy”. Trong khi đó hưu là không chỉ đường nó cũng chạy. Không dạy thì tụi trẻ vẫn vây tự do phát triển, tìm hiểu lung tung. Úp mở càng khiến chúng tò mò “khám phá”.
Cách làm của Ngô Khảo Ký có tác dụng phụ tương tự, hẳn là một thời gian trước nếu ai để ý có thể thấy Đại Việt nhen nhóm thượng đẳng , coi khinh dân tộc khác của một nhóm bộ phận chứ? Đó chính là chủ nghĩa dân tộc tự nảy sinh hơi hướng sắc tộc cực đoan.
Đây là hệ quả của việc úp úp mở mở , không nêu rõ khái niệm, không định hướng chuẩn xác. Từ đó thực sự những người phạm phải là tự phát và họ cũng không hiểu đó là sai lầm. Tóm lại là do thiếu kiến thức gây nên. Lỗi này Ký – Huy là người sai lầm ở tầm lãnh đạo vĩ mô.
Cho nên Ngô Khảo Ký mới phải điên cuồng một lần viết về đề cương dân tộc và thuộc địa của Lênin. Cùng giải thích , định nghĩa rất rõ thế nào là “dân tộc chủ nghĩa công dân” ôn hòa nên hướng tới và thế nào là “dân tộc chủ nghĩa sắc tộc” cực đoan nên loại bỏ. Kể từ đó tình hình khá lên rất nhiều. Lấp không bằng khơi chính là ở điểm này. Thẳng thắn với nhau thì mọi chuyện đều rõ cả.
Quay lại với Richard “cánh tay trái” bản thảo. Rõ ràng là thằng này tung ra một bản thảo Fascism thiếu hụt. Ở đây hắn chủ yếu đề cập vấn đề “chủ nghĩa dân tộc sắc tộc cực đoan”. Không đề cập nhiều tới hình thái quản lý xã hội của Fascism và có đề cập cũng chung chung lướt mà qua. Không phải thằng này không viết được mà hắn dấu nhẹm đi.
Kể từ đó bản thảo Fascism của Richard < Cánh Tay Trái> rất dễ được khắp mọi nơi đón nhận. Vì hắn đưa ra khái niệm “Nationalism” cực đoan cực có lợi cho sự thống trị của giới quý tộc lúc này ở Châu Âu. Ngoài ra Richard không biết hữu tình hay cố ý mà đề cập khá kỹ về hình thức quản lý tập trung , nhưng không nhắc đến hệ thống “quản lý thị trường” của Fascism cho nên đám thương nhân chưa cảm nhận được sự uy hiếp của hệ thông này đến bọn họ.
Vấn đề giải phóng sức lao động, giải phóng nông nô, nô lệ cũng được Richard viết rất kỹ nhưng lại vẫn là bản thiếu. Hắn giải phóng sức lao động, giải phóng nông nô, nô lệ ở trong phạm vi hẹp “ sắc tộc”. Ví như giới cầm quyền Frank sẽ giải phóng nô lệ nông nô người Frank nhưng lại mặc sức nô dịch, cưỡng bức lao động, thậm chí đồ sát lên dân tộc khác. Vẫn chưa hiểu rõ bố cục Richard bao lớn và hắn có con bài tẩy gì. Nhưng Ngô Khảo Ký chỉ có thể kết luận thằng này là một tên điên cùng khá biến thái.
Tức là lúc này đám thương nhân ôm Fascism vào lòng thực hiện cách mạng nhưng bọn hắn không biết mình mang trong người một quả bom nổ chậm. Vì xã hội bọn hắn xây nên là một xã hội độc tài, cực đoan, quản lý tập trung cả kinh tế, quân sự, chính trị.
Nếu đi theo hướng này thì thương nhân tư hữu sẽ không còn mà thay vào đó là sở hữu tập trung của nhà nước chính phủ.
Tất nhiên nếu lũ này thành công thì bọn họ là người lãnh đạo môt quốc gia Fascism nào đó, tư hữu cùng lực lượng sản xuất tậm chung chính phủ sẽ cũng là tập trung trong tay bọn họ. Nhưng hình thức đó không còn là thương nhân tư bản nữa. Có thể là một đế quốc hiếu chiến Fascism, có thể là một Độc tài quân sự kinh tế tập chung quốc gia Fascism . Không ai biết được, nhưng chắc chắn nó không phải là một quốc gia Cộng Hòa Dân Chủ Thương Nghiệp Tự Do mà đám thương nhân này hướng tới.
Tức là nhóm thương nhân này có thể trở thành “quý tộc” mới, nhưng sau đó bọn hắn phải quay qua tiêu diệt tư bản thương nhân, tiêu diệt tự do thị trường.
Đến lúc này Hassan-i Sabbah giải thích qua để Abderrahim< khôn ngoan> và để hắn lựa chọn.