Trí giả vẫn đúng là trí giả.
Có người này ở bên bày mưu tính kế thì Benjamin Huy Tuấn sung sướng hơn nhiều Ngô Khảo Ký.
Cho dù Ngô Khảo Ký xuất thân tốt hơn, nhưng hắn và Benjamin Huy Tuấn tính cách là như nhau, rất dễ mắc sai lầm sung động chết người của một kẻ xuyên không tự cho mình là đúng. Loại này chết cực nhanh, Ngô Khảo Ký và Benjamin Huy Tuấn thời gian đầu sở dĩ không chết vì may mắn thôi.
Điểm Benjamin Huy Tuấn may mắn hơn là có một trí giả thời đại này kè kè bên cạnh dạy dỗ cũng bày mưu sách, tính kết hoạch.
Ngô Khảo Ký điểm này chậm hơn nhiều, hắn tuy có Lý Thường Kiệt đỡ nhưng đó là sửa sai, là đi chùi đít. Toàn là những chuyện Ngô Khảo Ký làm hỏng rồi mới đi sửa. Không thể nào so sánh Eitan ở bên cạnh Benjamin Huy Tuấn giúp đỡ. Thứ Ngô Khảo Ký thiếu nhất chính là mưu sĩ trong thời gian đầu cho nên phát triển lông bung rất có khả năng bị người hại, chỉ là số Ngô Khảo Ký quá may mắn thoát nổi.
Còn Benjamin Huy Tuấn nếu như biết lắng nghe thì hoàn toàn không mắc những sai lầm này.
Điểm thứ hai đó là tinh thần dân tộc của cả hai kẻ rất cao, ban đầu Ngô Khảo Ký sâu thẳm trong tâm là muốn làm hoàng đế Đại Việt nhưng lại bị tư tưởng nhà Lý là một triều đại tốt cho dân, Ngô Khảo Ký không muốn tranh ngôi để dẫn đến người Việt nồi da nấu thịt máu đổ đầu rơi. Cho nên chính Ngô Khảo Ký tự ức chế dục vọng, khiến bao nhiêu lần đi đường vòng, bao nhiêu lần sai lầm, mãi tận 6 năm mới tỉnh ngộ mà bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Nhưng Benjamin Huy Tuấn không có giới hạn này. Do thái dang chia năm sẻ bảy, không có chính quyền. Cho nên mộng bá vương của hắn là bùng phát tại chỗ và tức thì. So ra Benjamin Huy Tuấn tỉnh đòn sớm hơn Ngô Khảo Ký 6 năm.
Cho nên nói thẳng về xuất phát điểm của Ngô Khảo Ký thân phận tốt hơn Benjamin Huy Tuấn nhưng có quá nhiều trói buộc. Bên Ngô Khảo Ký không có trí giả nhưng bên Benjamin Huy Tuấn có. Bên Ngô Khảo Ký có cường lực người đỡ đầu đi chùi đít là cụ Lý Thường Kiệt nhưng bên Benjamin Huy Tuấn không có. Cho nên nếu đặt lên bàn cân so sánh , Hai bên gần tương đương.
Số phận kỳ lạ lắm thay.
Không đao to búa lớn gì.
Bắt đầu từ chế đường từ đường mía chế tạo.
Đường người Arab tự làm và đường người Ấn làm công nghệ khác nhau, người Ấn tuy truyền bá công nghệ làm đường cho người Ả Rập nhưng không đầy đủ. Cho nên giá cả đường Ấn Độ luôn cao hơn và được quý tộc Hồi giáo ưa chuộng.
Có một chi tiết như vậy.
Nhận xét của người Đông La Mã "Đường cũng được sản xuất ở Ả Rập , nhưng đường Ấn Độ tốt hơn. Đây là một loại mật ong có trong mía, có màu trắng như kẹo cao su, và nó giòn giữa các kẽ răng. Nó có dạng cục to bằng hạt phỉ. Đường chỉ được sử dụng nhiều cho mục đích y tế. " Những người lính thập tự chinh mang theo đường trở lại châu Âu sau các chiến dịch của họ ở Đất Thánh, nơi họ gặp phải những đoàn lữ hành chở "muối ngọt" đây là đường từ Ấn Độ đi qua. Đầu thế kỷ 12, Venice mua lại một số ngôi làng gần Tyre và thiết lập các điền trang để sản xuất đường xuất khẩu sang châu Âu. Nó bổ sung cho việc sử dụng mật ong, trước đây là chất tạo ngọt duy nhất có sẵn.
Cho nên lúc này chế tạo đường bán thực tế không quá nguy hiểm.
Bởi lẽ đường tốt hiếm vì con đường vận chuyển xa chứ không phải là một loại mặt hàng chưa ai làm ra. Vì thế nếu đủ lấp liếm và cẩn thận thì có thể dùng đường Arab tái chế thành đường Ấn hoặc tốt hơn Ấn để kiếm chênh lệch. Hoặc có thể trực tiếp chế tạo từ mía ép có sẵn ở Arab lúc này.
Đồn điền mía dọc theo bờ biển Địa Trung Hải phía đông có khá nhiều, như Tyre, Synda nơi Benjamin đang neo đậu. Vấn đề đồn điền mía ở Arab không phát triển vì vẫn bị đường của Ấn chất lượng cao đè xuống.
Cho nên từ lúc này Benjamin Huy Tuấn thực sự đóng giả làm một thương nhân. Không hắn là một thương nhân chân chính rồi, một Do Thái thương nhân không quá đặc biệt đến từ Sammaria.
Việc đầu tiên đó chính là thuê một khu nhà ở rẻ tiền nhưng biệt lập, cách hơi xa thành phố nhưng vẫn nằm trong khu trị an. Nói chung là càng không bắt mắt càng tốt.
Kế hoạch của Eitan đó là làm ăn nhỏ, không khiến ai để mắt, từ từ kiếm tiền chuộc nô lệ người Do Thái. Eitan biết rất nhiều chiến binh như ông đang làm nô lệ ở Synda, chỉ cần đủ tiền gom lại được bọn họ thì đã có thế lực đảm bảo một phần sức mạnh, từ đó như quả cầu mở rộng dần dần kinh doanh.
Không thể nói người Do Thái có tư duy kinh doanh rất nghệ.
Và cũng dựa vào hoàn cảnh Eitan đã vạch ra một con đường phát triển ít mạo hiểm nhất cho Huy Tuấn.
Có thể nói 300 Rilkis có thể mua về Eitan đó là siêu cấp may mắn của Huy Tuấn rồi.
Thuyền bán. Không nói nhiều, không bán thuyền thì với 4 Rilkis bạc không đủ đầu tư.
Bán thuyền thược thêm 5 Rilkis bạc đây là tài làm ăn cùng thuyết phục của Eitan. Lúc này ra mặt đàm phán làm ăn luôn là ông ta. Bởi lẽ ông ta có kiến thức, có kinh nghiệm, lại là trí giả người lớn tuổi. Thương nhân không thể thấy nhỏ mà lấn như đối với Benjamin Huy Tuấn được.
Máy ép mía đã chế thành, hết 500 Rilkis đồng, đây là máy ép mía bằng gỗ quay tay thủ công với hai con lăn cạnh nhau tạo thành các khe từ to đến nhỏ. Thì là máy cán thép nhưng giờ đi cán mía đó. Cấu tạo có đôi chút tương tự. Tấy nhiên nếu máy cán mía được làm từ sắt thép thì tốt và bền hơn nhưng mà Benjamin Huy Tuấn không có điều kiện.
Mía nhập là rẻ nhưng đường mía lại không rẻ. Công chế tác đường mía không tầm thường. Nhất là quá trình đun nấu khử màu cùng tách mật.
Đường Arab sở dĩ kém vì các công nghệ khử mầu cùng tách mật cực thủ công. Ví như tách mật bằng cách hớt gạt tinh thể đường.
Cách này vừa hao phí lại chậm nhiều.
Máy ép nước mía của Benjamin Huy Tuấn rất hiệu quả, tốc độ nhanh hơn giã ép thủ công bằng chày, đè, ép lại triệt để.
Những bánh răng gỗ đường kính không đều nhau khiến lực ép cực mạnh , Benjamin Huy Tuấn còn tưới thêm nước vào bã mía và ép thêm vài lần để tận dụng.
Mía cặn bã được lọc thông qua vải lanh nhiều lớp, điều này không có khác biệt lắm.
Nhưng tẩy trắng đường thì Benjamin Huy Tuấn đã dùng đến hóa chất.
Thật sự thằng này rất liều, để kiếm tiền hẳn phải liều mạng, hắn dùng SO2 và CO2 cùng vôi tôi để tẩy trắng đường. Dĩ nhiên sục CO2 thì dễ dùng chính than chủ đốt lấy CO2 sục có thể, nhưng đố lưu huỳnh để sục thì thằng này dám làm.
Các kết tủa lắng xuống bị loại bỏ.
Benjamin Huy Tuấn dã bỏ tiền thuê đúc 3 cái chảo đồng lớn dùng chảo lõm tròn này nấu đường sẽ thuận tiện hơn.
Còn quá trình tách đường khỏi mật thì hắn dùng máy ly tâm cũng là bằng gỗ tay quay chế tạo mà thành.
Eitan trong mắt ngạc nhiên nhìn những hạt đường trắng, trắn ở đây không phải trắng đục kiểu đường Ấn mà là trắng có ánh lóng lánh của độ trong.
Tuy chưa đạt được đường trắng như hiện đại nhưng đã vượt xa đường Ấn Độ. Điều này đạt được là do SO2 khử màu trong đường.
Đến lúc này Eitan lại đắn đo, loại đường này chất lượng hơn quá nhiều đường trắng đục của Ấn, rất dễ phân biệt. Không thích hợp đại lượng buôn bán.
Do vậy Eitan lại yêu cầu Benjamin Huy Tuấn chỉ sản xuất đường chất lượng nhỉnh hơn của Ấn thôi.
Hết cách Benjamin Huy Tuấn chỉ đành bỏ đi quá trình sục SO2 chỉ sục CO2 và thêm vôi tôi.
Chất lượng đường đúng thật là nhỉnh hơn Ấn một chút nhưng khó gây chú ý.
Nguyên liệu vào 600 Rilkas cả mía, củi, lưu huỳnh, vôi tôi thì tự làm , CO2 lấy từ khí vôi tôi hoặc đốt bã mía.
Tổng cộng ra được 2 kg đường chất lượng cao, 4 kg đường chất lượng ấn.
Tổng cộng 6kg đường.
Nếu là đường Arab 1kg giá 110 Ralkas thì đúng là làm chỉ đủ công.
Giá Ấn Độ đường 1kg lên tới 160 Rilkas đồng.
Còn giá của loại đường đặc biệt mà Benjamin Huy Tuấn làm gia thì chưa định giá nổi.
Behira sung sướng ngồi chấp bánh mì với mật mía ăn ngon lành. Mật mía cũng bán có tiền đấy. Nhưng Benjamin Huy Tuấn chiều em gái cho nên để cô nàng sung sướng đi.
Vậy là Benjamin Huy Tuấn bắt đầu đi trên con đường thương nghiệp khởi bước.
Đầu tiên hắn để Behira ở nhà, dặn dò đóng cửa không ra ngoài. Còn Benjamin Huy Tuấn giả vờ đóng hành lí mang theo một con ngựa già mới tậu mất 2 Rilkas bạc hành trình theo đoàn thương nhân đi Damacus . Nhưng nửa đường hai người này quay về Synda giả vờ là thương nhân đi một vòng từ Damacus về mang theo hàng hoá chào hàng.
Thực tế họ chỉ đi tầm 15 km rồi nghỉ ngơi ở một chỗ bí ẩn. 2 ngày sau thì quay lại Synda.
Như vậy tạo ấn tượng hàng này nhập từ Damacus khiến không ai để ý.
20 cân đường “ Ấn “ chất lượng siêu cao bán tới 170 Rilkas đồng một cân. 2 cân đường đặc biệt bị chủ thành Synda người Suljuk cướp với giá 160 đồng Rilkas. Tất nhiên đây là Eitan cố tình bố trí. Cướp hay nói trắng là hối lộ cho nó nhanh.
Thậm chí Eitan còn móc nối được với thành chủ Synda rằng nếu như chẳng may gặp được loại đường thuỷ tinh kia thì hắn sẽ mang đến cho thành chủ.
Hai bên vui vẻ hoà thuận vô cùng. Thành chủ hết lòng khen ngợi và hứa sẽ tạo điều kiện cho nhóm Benjamin Huy Tuấn buôn bán.
Lần làm ăn này lời 1520 đồng Rilkas tương đương 1,5 đồng bạc Rilkas.
Đây chính là hoả bạo làm ăn . Chính là đẻ ra tiền.
Dĩ nhiên rồi, người Ấn phải đi biết bao xa mới lãi được 60 đồng/ kg. Tiền ăn ở di chuyển, đóng thuế rất nhiều thực lãi không có bao nhiêu. Nhưng đám này Benjamin Huy Tuấn tại chỗ mạo danh đường Ấn thì thành ngồi không ăn đỗi rồi.
Hỏa bạo làm ăn nhưng mà không đơn giản. Nếu như chỉ mình Benjamin Huy Tuấn gặp lợi nhuận này có thể lóa mắt làm ẩu, nhưng có Eitn ở đây chuyện này không thể có sai lầm.
Rất cẩn thận, nhóm Benjamin Huy Tuấn chỉ nâng từng chút một năng suất, sản lượng. Bởi lẽ nguyên liệu là thu mua tại chỗ, nếu làm quá nhiều sẽ bị phát hiện. Đây là vấn đề lớn cần suy nghĩ.
Vậy nhưng trong hai tháng Benjamin Huy Tuấn cũng kiếm đủ tiền để chuộc được 7 nô lệ người Do Thái đều là đồng hữu chiến binh của Eitan.
Kể từ đây có người có sức, có một chút bảo vệ tính. Nhóm Benjamin Huy Tuấn lại mưu đồ xa hơn một chút.