Bè gỗ của người Tống chuẩn bị không ít, Quách Quỳ dù không muốn để lộ bí mật kế hoạch sau cùng, nhưng hắn cũng cho đóng không ít bè gỗ.
Chỗ này bè gỗ không ít hơn ngàn , cũng có thể trở đến gần hai vạn quân.
Nhưng điểm sai lầm của Quách Quỳ đó chính là không có liên kết các bè lại thành một mảng, mỗi bè gỗ phải toàn lực tự mình gánh chịu hồng thủy, số lương giải thể rất nhiều, người chết cũng vì thế mà tăng lên.
Bè gỗ của Tước độ tinh mĩ chắc chắn hẳn cũng không vượt qua bè của người Tống, chẳng qua có chút cải tiến về phao da tăng sức nổi, lại trời phật phù hộ đóng doanh ở chỗ tránh được sóng lớn trực tiếp.
Vậy mà bè gỗ của Tước cũng bị đánh tan tới hơn hai trăm cái. Những bè gỗ phía Tước không bị đánh tan là những bè được kết nối nhưng nằm phía bên trong những bè hứng chịu trực tiếp sóng lớn thường là bị đánh nát.
Từ điều này có thể thấy được bè của người Tống phải hứng chịu thiệt hại kinh khủng cỡ nào.
Bè Đại Tống hứng chính là hồng thủy ở lúc nó cực thịnh nhất vì các phòng tuyến của Quách Quỳ đóng dọc cạnh bờ sông. Khoảng cách gần như vậy, hồng thủy lúc này là hùng mạnh nhất, nguy hiểm nhất, rất nhiều bè gỗ người Tống bị phá hủy ngay tại chỗ lúc này.
Nếu bè gỗ quân Liêu Đông còn có đồi che trở thì nhiều người nói rằng bè gỗ của người Tống không có thành trì che trở sao?
Đây là chỗ khốn nạn nhất mà ông trời sắp đặt.
Kiến thức về thủy động học và cả kiến thức về lũ quét cả Quách Quỳ và Ngô Khảo Tước hai tên chủ mưu trong chuyện này đều là mù mờ.
Trong khi Ngô Khảo Tước chỉ là ăn may bố trí bè gỗ sau hướng sóng mà tránh thoát được thì Quách Quỳ lại không hề may mắn như vậy.
Bè gỗ của Quách Quỳ dùng để chuyển quân qua sông trong đêm tối, nhằm mục đích cứu vớt được bao nhiêu tốt bấy nhiêu xương máu cho Đại Tống .
Nhưng chính kế hoạch này lại khiến không thể cột các bè gỗ thành mảng, không thể di chuyển. Việc vận chuyển binh sĩ qua sông thực hiện gấp rút trong lúc từ lúc sẩm tối đến canh hai, để năm vạn binh vượt sông không phải đơn giản ngay cả có đến ngàn bè gỗ.
Lúc này thì hay rồi, khi bè lần cuối quay lại nào kịp sắp xếp chỉ là xếp hàng ở xông hộ thành trên đường đi vào từ cửa sông. Đó chính là hướng của đại hồng thủy đánh vỗ mặt. Một phần lớn bè gỗ bị đập thẳng vào tường thành mà tan nát, dĩ nhiên người ở trên đó cũng khó toàn thây.
Một số bè khác thoát nạn thì như một chiếc lá nhỏ chao đảo giữ nước lũ, bị nhấn chìm hoặc xé rách.
Thẳng thừng bè gỗ người tống đên 80% bị phá hủy, so với con số gần hai mươi phần trăm bị phá hủy của Liêu Đông thì quá cao. Quá khủng khiếp.
Thêm vào đó bè gỗ Đại Tống là đơn độc, cho nên rung lắc dữ dội, người bên trên thường bị văng khỏi bè mất tích.
Cho nên dù còn lại hai trăm bè đang thất lạc khắp nơi nhưng…. Số lượng binh sĩ Đại Tống còn trên bè thì ít đến thảm thương.
Trong năm ngàn km vuông đầm nước này để tìm thấy nhau quá khó khăn, nhưng để nhìn thấy xác người cùng xác ngựa trôi lệnh phềnh thì lại quá đơn giản, đâu đâu cũng có.
Bè gỗ Liêu Đông bắt đầu tỏa ra bốn hướng tìm người mất tích nhưng thật là tìm không thấy. Chỉ thấy phần lớn là xác quân Đại Tống và rất thi thoảng mới nhìn thấy xác của quân Liêu Đông.
Cũng phải thôi con số mất tích và đã coi là hi sinh của người Liêu Đông chỉ là 6 ngàn hơn kém trong khi đó ước lượng con số nhân mạng chết đi của người Tống phải lên đến 130-135 ngàn người.
“ Đội trưởng, bên kia có bè gỗ, không giống bè gỗ của quân ta..”
Một tên hoa tiêu buông xuống ống nhòm trong tay hét lên…
“ Tiến tới…”
Tên đội trưởng Liêu Đông hải quân ra lệnh, lập tức mười bè lớn của Liêu Đông quân biến thành hình quạt tiến lên bao vây đối thủ, họ đang rẽ xác người, xác ngựa để tiến tới.
Lúc này là mười mấy bè đầy ắp người khỏe mạnh Liêu Đông quân bao vây một bề gỗ tàn tạ chỉ có gần mười lính Đại Tống. Tống lính sợ hãi cầm lấy cây gỗ thủ thế, bọn hắn vũ khí đã bị rơi trong trận đại hồng thủy đêm qua rồi.
Thấy vậy đội trưởng quân Liêu Đông cũng chỉ lắc đầu.
“ Không muốn giết các ngươi, các ngươi đã đủ thảm… tốt nhất đừng chống cự vô ích, tự trói vào rồi đi theo chúng ta… làm tù binh còn tốt hơn là chết”
Trên đường đến đây toàn thấy xác quân Tống trôi dạt, dùng là người thảo nguyên hiếu chiến, người mã cũng hiếu chiến, nhưng họ không đến nỗi như dã thú không còn lòng trắc ẩn, đã quá nhiều người chết rồi.
“ Không không giết….”
Một tên trẻ tuổi binh sĩ Tống run rẩy hỏi lại, hắn không quá tin tưởng vào tai của mình, vả lại người Liêu Đông này nói tiếng Hán không quá tốt.
“ Người trẻ tuổi, đã chết quá nhiều người rồi… không cần thiết chém giết nữa….”
Đoạn rồi sĩ quan Liêu Đông chỉ đến xác chết đang chôi nổi xung quanh ý bảo nhìn đi, họ lúc này bè muốn tiến lên có những đoạn đúng là phải rẽ xác người mà tiến.
Tống quân bỏ xuống gậy gỗ, xám xịt gương mặt cúi đầu… họ nhận mệnh.
Trở lại với thành Phong Khâu, Lý Thanh Xương dẫn theo bốn huynh đệ chèo thuyên trở lại đầu thành, lính trên thành không hỏi nhiều chỉ là ánh mắt dò xét nhìn về Thanh Xương.
Thanh Xương cũng không mở miệng trả lời, hắn chỉ miệng cắn chặt răng môi bật máu mà gật đầu, ánh mắt đầy hung tợn nhìn về phía thành Tây.
Tiếp theo đám binh sĩ Đại Tống thành Bắc thả dây kéo Lý Thanh Xương lên đầu thành, bắt đầu từ đó tiếng xì xào bàn tán vang lên, càng ngày càng lớn. Càng này càng lan rộng qua hai bên.
Quách Quỳ ở thành Tây không quá nghe rõ những đì đàm thoại ở thành Bắc nhưng hắn có nghe thấy quân Liêu Đông hô lớn “ ĐEM QUÁCH QUỲ RA ĐỐI CHỨNG”chỉ như vậy Quách Quỳ đã thấy chuyện không ổn.
Hắn vốn dĩ sống đến giờ đó là chờ đợi quân của Vương Chính Trung đến để tiêu diệt hoàn toàn Ngô Khảo Tước, chỉ càn Liêu Đông Vương chết trước mặt hắn thì Quách Quỳ cũng mãn nguyện mà tự vẫn. Nhưng lúc này hắn không thể chết được.
“ Chuyện gì xảy ra?” Quách Quỳ mệt mỏi hỏi thân binh bên cạnh.
“ Mạt tướng cũng không rõ, nghe nói là quân Liêu Đông tiến đánh, bọn hắn có cả trăm bè gỗ chứa đến hai ngàn lính, tiến đánh là thành bắc nhưng lúc này hình như là đang… là đang…”
Thân binh của Quách Quỳ ngập ngừng bẩm báo.
Hắn bên thành Tây cũng không rõ chuyện xảy ra lắm vì người trên đầu thành chật như nêm cối, di chuyển là không có khả năng, nhưng các tin tức theo miệng đã lan truyền đến đây, tên thân binh này ở vòng ngoài bảo vệ Quách Quỳ cho nên cũng dỏng tai lên nghe được một chút.
“ Nói” Quách Quỳ quân uy vẫn ác liệt khẽ quát.
“ Là bọn Liêu Đông nói rằng đại Soái cho phá đê dìm chết mấy chục vạn sĩ binh Đại Tống, lúc này các binh sĩ trên đầu thành đã tin đến quá nửa. Mạt tướng sợ chuyện không ổn nên cố len vào báo Đại Soái, chúng ta cần tìm cách rời đi” Tên thân binh nhỏ giọng thì thào không muốn người nghe được.
“ Đi, đi đâu? Trước khi thấy Liêu Đông Vương bị chém ta sẽ không rời đi”
Quách Quỳ rất già gân, hắn chấp niệm đó là phải thấy bố trí của mình hoàn thành mới có thể nhắm mắt xuôi tay a.
Đúng lúc này bên dưới thành Tây vang lên tiếng hô lớn.
“ Bẩm Đại Soái, Mạt Tướng Võ Kỵ Úy Tân Trịnh - Hà Nam quân đại diện huynh đệ Hà Nam tới đây có điều muốn hỏi đại soái”
“ Mạt Tướng Khúc Trung Kiên Võ Kỵ Úy Lộ Hổ Uy Quân Đăng Châu muốn thay mặt huynh đệ Sơn Tây ở Phong Khâu Thành muốn thỉnh giáp đại soái”
“ Mạt tướng… thay mặt huynh đệ… thỉnh giáo đại Soái”
“ Mạt tướng… thay mặt huynh đệ… thỉnh giáo đại Soái”
Dưới bè gỗ da thú phao lúc này là hai mươi hai lăm sĩ quan lớn bé của thành Phong Khâu đang ép tới.
“ Lớn mật, dĩ hạ phạm thượng, có gì để hỏi có gì để thỉnh giáo… các ngươi lui nếu không quân pháp gia thân, Chém bất luận tội” Thân binh của Quách Quỳ gào lớn như muốn lấn át cả vú lấp miệng em đối với đám sĩ quan tầm trung của Phong Khâu thành.
“ Chém tốt, chém cũng được, các ngươi giết huynh đệ Sơn Tây ta chưa đủ, đến đến giết nốt ta đi” Một vị chỉ huy xuất thân Sơn Tây người có vẻ mất bình tĩnh mà quát lớn, hắn ngày hôm qua đã mất đi cả đệ đệ ruột cùng một vị huynh đệ kết nghĩa, chính mắt hắn nhìn thấy cả hai bị chôn vùi trong hồng thủy mà không thể làm gì.
“ Bình tĩnh” Lý Thanh Xương giơ tay tên này lại.
“ Mạt tướng nghe nói Đại Soái cho nổ đê dìm chết mười mấy vạn huynh đệ quân sĩ Đại Tống ta? Xin hỏi đại Soái có việc này?” Lý Thanh Xương hét lớn chất vấn.
Thân binh của Quách Quỳ muốn rat ay, nhưng Quách Quỳ ngăn lại, ông ta ưỡn ngực đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị đầy uy phong. Không nói gì khác, mấy chục năm chinh chiến vào nam ra bắc, thân lại đàm đại soái đã dưỡng cho Quách Quỳ khí chất đặc biệt này.
“ Đúng là bản Soái hạ lện nổ đê, nhưng đây là để tiêu diệt quân Liêu Đông, giữ vững bờ cõi vạn năm của Đại Tống. Mười vạn người, mười lăm vạn người chúng ta hi sinh vì quốc đó là trung nghĩa việc, chỉ cần đánh bại địch nhân thì cho dù chết Quách Mỗ không mảy may nháy mắt”
Quách Quỳ ăn nói hùng hồn, lý lẽ thuyết phục, khiến ba quân trấn động.
Nhưng đám Lý Thanh Xương hoàn toàn không bị khí trường của Quách Quỳ trấn áp.
Lý Thanh Xương ưỡn mặt ngẩng đầu.
“ Bẩm đại soái, thân làm trang nam nhi, chết trận sa trường ta không ngại, có thể trên xa trường đường đường chém giết địch nhân hay bị địch chân giết chết ta không ngại. Nhưng bị chính người mình dìm chết thì ta để ý. Rốt cuộc lại các vị có còn coi chúng ta là con người? Hay các vị chỉ coi chúng ta là động vật, là gà là dê, muốn thí thì thí ?”
“ Đại soái, Đại Tống chúng ta hùng binh có hai trăm vạn, người Liêu có bao nhiêu, bọn hắn có bao nhiêu người, Có thể đánh được bao lâu với Đại Tống, mỗi con em Hà Nam chúng tôi chỉ cần liều chết một đổi một, hai đổi một, thậm chí mười đổi một cũng chém tuyệt người Liêu Đông. Vì sao chưa đến sơn cùng thủy tận ngài đã dùng cách này hi sinh mười mấy vạn con em Hà Nam- Sơn Đông?”
“ Phải chăng ngài để mất Hà Bắc, để mất Thái Nguyên không còn thể diện về triều đình, ngài muốn dùng Hoàng Hà một trận lưỡng bại câu thương đánh tan Liêu Đông đồng thời chết đi, lấy danh thơm tuẫn quốc đẩy lùi Liêu Đông?”
“ Triều đình có thể rời đô về Hứa Xương, Trường An, thậm chí Kiến Nghiệp để tránh họa Liêu Đông đục thủng đê Hoàng Hà. Nhưng đê Hoang Hà cũng là vũ khí khiến chúng ta không cho Liêu Đông có thể qua sông. Ngài có trăm ngàn cách khác để bảo vệ lãnh thổ, dưỡng sức chờ thời thu lại Hà Bắc, cớ sao ngài muốn tự tuẫn rồi lôi theo mười mấy vạn sinh linh chúng huynh đệ Hà Nam- Sơn Đông đi theo để thành toàn cho danh tiếng của bản thân?”
“ Ngài dám tự vỗ tay lên ngực thề trước vong linh mười bốn mười lăm vạn Đại Tống binh sĩ xác chết trôi nổi hồn phách chưa tán ngoài kia . QUÁCH QUỲ NGÀI CHO PHÁ ĐÊ KHÔNG CÓ TƯ TÂM MUA DANH CHUỘC TIẾNG?”
Lý Thanh Xương điên cuồng hét lớn, hắn nói một tràng dài, một tràng lý lẽ hùng hồn, đây đơn giản là lời của Ngô Khảo Tước phân tích mà chuyển cho Lý Thanh Xương. Bản thân Lý Thanh Xương chưa đủ tầm để có những lập luận này.
Quách Quỳ có tư tâm không?
Có chứ.
Hơn ai hết Ngô Khảo Tước hiểu Quách Quỳ và biết lão này chí tử Hoàng Hà, đơn giản lão già này không còn mặt mũi về Hà Nam.
Nếu như Quách Quỳ về Hà Nam lập phòng tuyến Hứa Xương lại thủ vững dãy Tam Hoàng con đường Nam tiến của Liêu Đông coi như bị chặn bảy phần.
Vậy Liêu Đông chỉ có thể đánh Nghi Lâm, tiến ra biển chiếm Liên Vân Cảng. Rồi lại đánh Tô Châu từ Tô Châu đánh vào An Huy, rồi từ An Huy đánh vào Hà Nam.
Con đường này đi qua ba vùng Sơn Tây, Giang Tô, An Huy mới đến Hà Nam đánh Hứa Xương.
Thử hỏi Ngô Khảo Tước có là thần cũng đánh không nổi, người Liêu Đông phải trên mười triệu, cộng thêm ngựa không thiếu, lương dồi dào mới đánh nổi, nhất là địa hình lối này cực kỳ phức tạp
Như vậy an nguy Đại Tống coi như vững nếu làm như cách trên
Quách Quỳ có nhìn ra không.
Dĩ nhiên nhìn ra nhưng hắn lại chọn đồng vu quy tận cùng Ngô Khảo Tước.
Thử hỏi đây không phải tư tâm thì là gì?
Chính vì Ngô Khảo Tước nhìn thấy cái tư tâm này cho nên hắn mới bố cục Hoàng Hà Chiến Dịch…. Một chiến dịch kém chút nhấn chìm mấy vạn quân Liêu Đông.
Cho nên khi Lý Thanh Xương hỏi thẳng Quách Quỳ và thách thức hắn dám đứng trước vong hồn của mười bốn vạn binh sĩ Đại Tống mà thề. Quách Quỳ thề không nổi.