Điện Càn Nguyên ( Nghị Triều) khá rộng, cũng đến 1800m2 (60x30) với hai tầng tám mái, không thua khém lắm Điện Kính Thiên 2300m2.
Sân trầu Long Trì lại là khoảng sân rộng đến gần 3000m2 với hai dãy mái đình che mưa nắng quả thật có thể tiếp đầy đủ quan viên Đại Việt, thậm chí gấp hai lần số này vẫn thoải mái thôi.
Lúc này trong điện quan viên chia làm 5 hàng đang hành lễ. Hàng đầu dĩ nhiên lẻ loi một mình Ngô Khảo Ký vì hắn chính là siêu giai quan viên vượt qua nhất phẩm. Sau hắn là hàng quan viên nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, từ ngũ phẩm chỉ có thể đứng ở Long Trì nghe tuyên.
Nữ quan lúc này đứng ra hô lơn lệnh quan viên vấn an Nhiếp Chính Vương cùng Hoàng Đế Đại Việt.
Thời này không có tục lệ quỳ gối, quỳ một chân chỉ dành cho những trường hợp đặc biệt, quỳ hai gối chỉ dành cho ông bà tổ tiên, thánh thần. Quân thần trong trường hợp bình thường chỉ là chắp tay khom lưng sâu cúi đầu vái lạy.
Nhập gia tùy tục Ngô Khảo Ký cũng chắp tay vái lạy nhưng hắn không có hô lớn cái gì Nương Nương Vạn Tuế, Thiên Tử Vạn Tuế.
Bàn về cách xưng hô Bệ Hạ và Vạn Tuế thì cũng không khó hiểu.
“Bệ hạ” vốn là chỉ bậc lên xuống trong cung điện, cũng chỉ bậc lên xuống trước ngai vàng của hoàng đế.
Khi lâm triều, hai bên “bệ” là các cận thần đứng chầu. Để đề phòng bất trắc xảy ra và thể hiện sự uy phong của nhà vua, quần thần thường không được nói trực tiếp với vua, mà phải do thị vệ ở dưới “bệ hạ” truyền đạt lên, để khẳng định sự uy nghiêm của hoàng đế.
Cho nên ở Đại Việt với sự ảnh hưởng của triều đình Đường Tống thì cách xưng hô bệ hạ cũng có, nhưng thường vẫn xưng Vua là chính, đến thời Lý Công Uẩn với tham vọng xưng đế thì cách xưng Vua – Tôi vẫn giữ nhưng càng là thích hơn dùng Hoàng Đế Bệ Hạ để nhân xưng. Từ đó tỏ rõ sự khác biệt giữ Đế và Vương. Tất nhiên đối ngoại nhà Lý vẫn xưng Vương đối với Tống để tránh chiến tranh không cần thiết. Nhưng lúc này kể từ sau cuộc Bắc Chinh thành công mỹ mãn lại thêm Tống Béo bị Bắc Nguyên hành cho ra bã thì Vua Đại Việt thoải mái xưng để rồi. Và xưng Đế rất thuận miệng. Cho nên Bệ Hạ được dùng rất thường xuyên bên cạnh xưng hô Vua – Tôi.
Người dùng từ “bệ hạ” để xưng hô trực tiếp với hoàng đế, thể hiện rằng mặc dù bản thân đang nói chuyện với hoàng đế, nhưng vẫn luôn nhớ rằng thực ra mình không có tư cách này.
Vạn Tuế thì bình thường, Từ “Vạn Tuế” vốn chỉ là một cách hô hoan dùng để chúc mừng do mọi người tự bộc phát từ niềm vui trong lòng mình mà ra. Trước thời Tần Hán, cách hô “vạn tuế” là chuyện rất bình thường. Sau đó, khi quần thần yết kiến quân vương, cũng thường hô “vạn tuế”, từ đó trở thành một kiểu lễ nghi.
Để biểu thị sự tôn kính với hoàng đế, “vạn tuế” cũng nghiễm nhiên trở thành cách xưng hô của vua. Thời đó, vua còn được gọi là Thiên tử, thể hiện quyền lực tối thượng của vua là do trời ban. Nếu hô “vạn tuế” với người khác, thì hoàng đế cũng không can thiệp.
Mãi cho đến thời Tống, “vạn tuế” mới chính thức trở thành quyền sở hữu riêng của nhà vua. Nếu quần thần nào được xưng hô “vạn tuế” thì bị khép tội phạm thượng và bị phạt nặng. Khẩu Chuẩn, một vị quan nổi tiếng là trung quân, một lần đang cùng đi với Ôn Trọng Thư thì gặp phải một “người điên”, đón đường hô “Vạn tuế”. Kẻ thù của Khẩu Chuẩn biết được, liền bẩm báo với vua, Khẩu Chuẩn liền bị giáng chức.
(Đại việt cái này có học của Tống không thể phủ nhận, cho nên mặc nhiên hãy coi nó là bình thường nha mấy tiểu hồng phấn, chớ chọc ta, lại dồ lên đấy).
Xưa kia Ỷ Lan Thái Hậu dùng Vạn Tuế để quan thần lễ, vậy nên lúc này Lý Từ Huy dập khuôn không ai dám ý kiến.
Hành lễ đi qua quan viên thẳng người đứng thành nừng hàng trái phải hai bên trầu mỗi bên vẫn là bốn hàng, riêng Ngô Khảo Ký đứng lẻ loi một hàng phía bên trên cùng tả điện.
Siêu giai quan phẩm nó khác, hắn đứng Tả Khu vì thuộc vào Võ tướng chức vụ. Bên dưới hắn không thiếu nhân vật quen mặt. Lý Hoằng Chân, Lý Kế Nguyên, Lý Nguyên Hào, Dương Tự Đức, Ngô Cẩm, Ngô Thường Hiến… và rất nhiều võ tướng khác.
Bên quan văn dĩ nhiên tập hợp Sĩ Nho giới, nhưng ngày hôm nay bọn hắn thái độ ngăn cách chia khu rõ ràng.
Tưởng chừng triều hội bắt đầu làm việc đúng lúc này một giọng nói uy nghi nhưng không kém phần thánh thót vang lên.
“ Ngô Thái Úy nơi nào?”
Người liên tiếng không ai khác đó chính là Lý Từ Huy, nàng đội mão phượng vàng ngọc, thân mặc gấm lụa viên lĩnh, vừa cao quý lại sang trọng, nhưng không thiếu uy nghiêm cùng… xinh đẹp. Nhưng lúc này vẻ mặt cũng như ánh mắt của nàng quá lạnh, quá sắc khiến ai cũng phài kiêng kỵ.
Đến rồi, đám người bát nháo bên dưới bấm bụng nghểnh cổ nhìn lên, bọn hắn hôm nay đến đây là để vật tay cùng đối thủ, nhưng mà tâm tư tò mò muốn xem kinh vui ai cũng không bỏ được.
“ Thần tại” Ngô Khảo Ký hô lớn trung khí vô cùng cúi đầu bước ra trước hàng sau đó cầm trong tay ngọc phiên hơi cúi người, không ai biết mắt hắn lúc này đang đảo mòng mòng suy nghĩ kế sách đối phó, mồ hôi đã ướt đẫm lưng.
“ Ái Khanh hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ, ta thấy ngươi sắc mặt không được như ý à?” Lý Từ Huy lên tiếng, Sùng Đế tuy có tiểu thông minh vặt nhưng vẫn là trẻ nít, thấy vậy nhổm người ưỡn mông cố nhìn gương mặt của vị quyền thần Anh Rể siêu cấp bá đạo này.
Sự việc Bình Nam Vương Ngô Khảo Ký bị ngủ ngoài cửa đã bát quái truyền tận vào cấm cung rồi đấy.
“ Bẩm Nương Nương. Nghỉ ngơi tốt, cơ mà được về nhà ngủ có lẽ tốt hơn” Ngô Khảo Ký run rẩy nhưng có giữ cho giọng nói bình thản trả lời.
“ Ngươi có ý kiến bản Cung?” Lý Từ Huy sắc lạnh giọng nói ánh mắt như dao khẽ quát.
Ngô Khảo Ký giật mình đánh thót.
“ Không có, không có, thần nào dám oánh trách Nương Nương”
Đại thần nhóm (…)
Sùng Đế (…)
Nữ quan (….)
Thái giám (….)
“ Hai vị, hai vị, đây là triều đường không phải nhà các ngươi nhé, muốn tâm sự về nhà được không, muốn giận dỗi đánh nhau thì đóng cửa lại được không”
Cả đám bát quái nghĩ vậy nhưng vẫn kiễng chân nghiếng cổ xem coi.
“ Ái Khanh không dám? Có gì mà ngươi không giám làm cơ chứ… Hải ngoại ngươi phong vân một cõi tay nắm mấy chục vạn quân. Bắc hô mưa nam gọi gió… có gì ngươi không giám làm? Hả Bình Nam Vương gia? Trong lòng ngươi còn có….. cái ĐẠI VIỆT này không?” Lý Từ Huy lúc này quát lớn, không chỉ Ngô Khảo Ký xem chút té đất mà cả chúng văn võ cả điện Nghị Triều người đều sợ hãi. Sùng Đế thậm chí khép chân hai tay đặt lên gối ngồi ngoan mắt nhìn mũi mũi nhìn thâm mím mồm không dám hé răng.
“ Thiên địa chứng giám, ta lòng chỉ có….. Đại Việt. Lúc đó … thắng trận uống say… say… không hay biết” Ngô Khảo Ký lắp bắp trả lời.
Đại thần nhóm (…)
Sùng Đế (…)
Nữ quan (….)
Thái giám (….)
Đôi này đang nói cái gì ta, khó hiểu vậy, lòng trung với Đại Việt liên quan gì uống say… chả nhẽ uống say lỡ tay khống chế mấy chục vạn quân sau đó hết trung Đại Việt? Vấn đề triết học này quá khó, mấy tên Nho Sĩ đang căng óc suy tư.
“ Giả dối, trong lòng Bình Nam Vương không bất mãn tại sao hi nãy lúc hành lễ không hô lên?” Lý Từ Huy cười lạnh hai mắt chực chỉ bắn tia lazer thiêu đốt quái thú Ngô Khảo Ký.
Để ý kỹ vậy sao? mấy chục quan viên đứng đây hô, tại sao phát hiện ta không hô? Ngô Khảo Ký toang.
“ VỢ ĐẠI NHÂN, VẠN TUẾ VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ…. VỢ ĐẠI NHÂN, VẠN TUẾ VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ… VỢ ĐẠI NHÂN, VẠN TUẾ VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ..”
Không nói nhiều, không lề mề, Ký ca phong vân Hoa Bắc cúi rạp người chạm đất cong mông lên trời hô lớn va lần, thời này chưa có vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế câu nói, cơ mà sau hôm nay có lẽ cách lễ nghi này sẽ đi vào điển lễ nhé. Nghe rất thuận.
VỢ ĐẠI NHÂN….
VỢ ĐẠI NHÂN….
VỢ ĐẠI NHÂN….
Tiếng hô của Ngô Khảo Ký rất khỏe, vang rất vang dội đi khắp cung, thậm chí bên ngoài Điện còn nghe thấy…
Cả đám đại thần sững sờ….
Còn có lối xưng hô này? Phải bao nhiêu sợ vợ mới làm được chuyện mất mặt này.
Ngô Thường Hiến bóp chán cúi đầu… “ Đừng ai thấy ta, ta không phải cha hắn”
Lý Kế Nguyên trong vạt áo dựng ngón tay cái… “ Lý gia vẫn có cường nhân”
“ Hồ nháo… cút ra ngoài đứng canh cửa điện chờ nghe truyên” Lý Từ Huy chợt giật mình phì cười, nàng cố lấy lại vẻ mặt lạnh lùng mà quát, nhưng khoảnh khắc nàng cười Ngô Khảo Ký tóm được rồi, hắn len lén ngước mắt sau đó dạ vang rồi long lành hổ bộ ưỡn ngực vểnh mặt râu bước ra ngoài điện gác cửa. Đúng là mặt mũi dày vô đối.
Sùng Đế ngồi gần tai vểnh vểnh như nghe thấy “ Đúng là mặt dày, đi gác cổng còn vênh váo được..” Đây chính là bà chị Lý Từ Huy lầm bầm.
“ Vương gia làm sao lại ra đây đứng rồi” Lê Văn Thịnh đúng là đứng trầu ở bên cửa Điện. Hắn là quan ngũ phẩm không được vào điện nhưng được đứng gần điện nhất.
Mới cách đây không lâu Lê Văn Thịnh cùng Ngô Khảo Ký đã nói chuyện quá bên ngoài sảnh chờ. Lê Văn Thịnh thật không thể tưởng tượng một giới võ biền như Ngô Khảo Ký lại có học thức sâu rộng cùng khả năng hùng biện mạnh mẽ đến vậy. Hắn thỉnh giáo mấy vấn đề về chữ Latinh cùng Sách Giáo Khoa đều được Ngô Khảo Ký chỉ giảng rõ ràng khiến hắn hiểu được rất nhiều. Kể từ đó Lê Văn Thịnh tự tin hơn trước cuộc vật tay ngày hôm nay.
Lê Văn Thịnh thật lòng rất khâm phục vị quyền thần Ngô Khảo Ký này.
“ Bị Nhiếp Chính Vương đuổi ra canh cổng” Ngô Khảo Ký tươi cười trả lời.
“ Vương gia có… bị mệt chỗ nào không? Vì sao bị đuổi canh cổng còn vui vẻ đến vậy?” Lê Văn Thịnh buột mồm hỏi.
“ Ngươi thì biết cái gì, Vợ ta cười… cười đó… nàng cười thì đuổi ta canh chuồng ngựa ta cũng vui” Ngô Khảo Ký hứng khởi.
Lê Văn Thịnh “…..”
Chỉ biết giơ ngón tay cái thán phục.
“ Các quan viên ai có tấu thì dâng, không có buổi triều nghị hôm nay nghỉ” Nữ quan hô lớn.
Đến rồi, các phe chỉ đợi giây phút này.
“ Khởi bẩm Nương Nương, Bệ Hạ… Thần Phạm Ích Kiêm có tấu”
“ Chuẩn”
Phạm Ích Kiêm lúc này sửa lại mũ mão bước ra, hắn chỉnh lý lại các luận điểm trước khi nhập cuộc.
Lê Văn Thịnh bên ngoài thì dỏng tai lên nghe, cũng chuẩn bị tóm được sơ hở đối phương để cắn.
Hai bên đang vận công chuẩn bị ra sức, đám thế gia quân phiệt thì mài dao xèn xẹt.