Lý Hiến – Lưu Chí sau khi có được quốc thư của Đại Việt thì điên cuồng không ngại gian khổ mệt mỏi mà nhanh nhất chạy về Hứa Xương.
Họ phải đi nhanh nhất có thể vì sợ Đại Việt đổi ý.
Sau mộ màn khóc lóc cầu xin không ngờ Lý Hiến cùng Lưu Chí thành công có được lời hứa của Lý Từ Huy về chuyện bán Cửu Long Đại Thần Công cho Đại Tống, quy cách sẽ không khac mấy Đại Đế Thần Công của Đại Việt. Cũng tương tự kích thước chỉ là mỗi chiều bé hơn một cm. Lý Hiến như muốn xúc động mà khóc một chỗ, như vậy kích thước hoàn toàn không ảnh hưởng sức mạnh của hỏa pháo chút nào. Điều này nằm ngoài sự mong đợi của vị đứn đầu quân sự Đại Tống này.
Nhưng cái gì cũng có giá của nó, “siêu cấp” vũ khí dĩ nhiên cũng có siêu cấp giá cả.
Một nửa trả bằng tiền mặt tầm 4 tỉ tiền đồng có thể quy hàng hóa hay tiền mặt tùy. Còn lại 4 tỉ đổi hai cái mỏ khai thác 50 năm. Tất nhiên Lý Từ Huy chỉ nói chung chung là chọn hai nơi khai thác thí nghiệm , không cọn mỏ có sẵn của Đại Tống đang khai thác….
Điều kiện này đủ. 8 tỉ tiền đồng tương đương tầm 9 triệu lượng bạc chỗ này Đại Tống chơi được, vì trong thời gian vừa qua thực sự Đại Tống cũng khá lên rất nhiều do làm ăn buôn bán cùng Đại Việt và các nước lân bang. Tuy là nhập siêu, nhưng mà Đại Tống xuất khẩu cực nhiều khoáng sản bán cho Đại Việt cho nên cân đối lại được, và thực sự là Đại Tống rất có tiền. Sau Medang lúc này Đại Tống mới phát hiện, bọn họ gia công nguyên liệu thô còn không có lãi bằng việc bán trực tiếp nó cho Đại Việt.
Lúc này Đại Tống đang vương lên là quốc gia dẫn đầu xuất khẩu khoáng sản cùng ngũ cốc cho Đại Việt đó. Dân thì không biết, nhưng triều đình Đại Tống và các chủ mỏ, thế gia giàu lên chóng mặt.
Tám tỉ là chín triệu lượng bạc, là quân phí của mười lăm vạn đại quân đánh Tây Hạ, tức là mua pháo xong Đại Tống phải bớt đi mười lăm vạn quân. Nhưng Lý Hiến cảm thấy, có Cửu Long Đại Thần Công Pháo thì giảm đi mưới lăm vạn quân Tây Chinh thì có gì to tát? Thậm chí Đại Việt còn không có ràng buộc chuyện Cửu Long Đại Thần Công Pháo dùng cho mục đích gì, là pháo lễ hay pháo chiến. Cho nên hai thằng này biết mình lập đại công, phải về Đại Tống thật nhanh để xác định vụ buôn bán này sau đó còn trao tiền nhận hàng. Tránh Đại Việt “hối hận” thay đổi chủ ý.
Lại nói đến Đại Tống có công nghệ phép rồi mà không thể đúc pháo lớn sao?
Nói thẳng là không thể vì mỗi mẻ thép chỉ là 400-500kg là tối đa.
Nếu muốn đổ nhiều như vậy nặng như vậy một nòng pháo thì cần 20-22 bể thổi phải chính xác cùng cạnh nhau sau đó bố trí dót thép nóng chảy. Nhưng có thể làm sao?
Không thể làm được với phương pháp thủ công này, thép thổi xong sẽ rất nhanh nhớt quánh vì khối lượng nhỏ. Sau đó còn một điểm bất lợi đó là khi rót thép các mẻ khác nhau vào khuôn sẽ tạo nên những mối liên kiết yếu kém không đồng nhất tính chất thép -bọt khí rỗ- rạn nứt tất cả đều gây nên thiên đại khó khăn cho cách đúc pháo này. Và gần như không thể đúc nổi pháo quá 2 tấn đủ chất lượng.
Đại Tống đang phát triển loại pháo nối nòng, tức là mỗi đoạn nòng hình ống trọng lượng 500kg được nối với nhau bằng hàn hay đai ốc đinh tán… nhưng như đã biết, một nòng pháo nối như vậy chất lượng luôn khó đảm bảo và nguy hiểm không an toàn.
Cuối cùng tổng kết lại Đại Tống không thể hay nói đúng hơn là công nghệ luyện kim còm còm của Đại Tống chưa thể đúc loại đại pháo như Cửu Long Đại Thần Công, cho nên dù là 9 triệu lượng mua về 9 khẩu pháo thì đây vẫn là thiên đại có lời trong tư tưởng , suy nghĩ của người Tống. Cho nên kẻ vội là Đại Tống mà không phải Đại Việt.
Trong lúc sứ thần của Đại Tống đang cong đít về nước chuẩn bị tiền để mua Cửu Long Đại Thần Công mà chính kẻ sản xuất cũng không hiểu có dùng nổi trong thực chiến hay không thì quân Tân Binh Lộ do Lý Thường Kiệt cũng đang gấp rút chi viện Lavo.
Tại sao Lý Mỹ Lệ không cầu cứu Medang- Thủy Chân Lạp- Pahang các đồng minh gần hơn mà phải cầu cứu Đại Việt xa nhất?
Về mặt kỹ thuật thì Thuỷ Chân Lạp gần Ratchabunri nhất, tầm 600km đường bộ. Nhưng thằng này có nhiều hạn chế lắm.
To cao đen hôi mắc sau lầm liên tục cho nên vong quốc mà chạy, không có đồng minh giúp đỡ thì hắn sống lưu vong rồi. Thuỷ Chân Lạp mới dựng lại quốc, lại đổi lãnh thổ với Lục Chân Lạp cho nên bên trong quốc gia nội bộ vẫn đang trong thời gian chỉnh hợp thế lực. Muốn điều được binh đi Ratchaburi không phải là chuyện đơn giản.
Bên cạnh đó bộ binh đi một ngày cùng lắm 20-30km quãng đường 700km đi cả tháng còn chưa chắc đến nơi, mà tới rồi cũng mệt như chó không hiểu làm ăn gì được.
Pahang gần thứ hai, thằng này tiểu quốc, huy động được 3000-4000 quân đã phải khấn phật phù hộ.
Lại nói về Medang tiểu bá khu vực hoàn toàn có thể giúp Lavo một tay.
Nhưng khổ cái thằng này muốn tụ binh, tụ lương cũng phải mất cả chục ngày là ít.
Đây đã là tốc độ nhanh lắm rồi đấy. Nếu như thời chưa phát triển, Medang muốn tụ một vạn quân sẽ mất cả tháng, có khi còn lâu hơn.
Đọc mấy tên nói láo hở tí động cả vạn cả mấy chục vạn quân thường không có bao giờ nhắc đến lương thực, hậu cần, vận tải…. và quan trọng nhất là rút quân từ đâu đi viễn chinh? và có ảnh hưởng hệ thống phòng thủ nội tại quốc gia không? Mấy thằng chém thì chúng nó không quan tâm vấn đề này. Điều bao nhiêu, chém bao nhiêu bọn hắn đạt ngón tay gõ gõ con số là thành thôi.
Ví như Medang muốn điều 2 vạn quân, hắn chỉ có thể lấy 5 ngàn quân trích ra từ Kinh Đô Meden. Sau đó phải lấy từng nhóm 1-2 ngàn quân từ các thành trì, quân khu lân cận để tụ thành quân. Quá trình này siêu cấp tốn thời gian.
Cuối cùng vấn đề đó là vận tải.
Về mặt kỹ thuật thì Medang cách Ratchaburi 1300km ….đường…. chim bay. Nếu đi đường này thì Medang quân phải đổ bộ trên đất Pagan , đánh xuyên quân Pagang để đến Ratchaburi. Nếu làm được vậy thì lại thành cái thế một mình bộ binh Medang cân cả Pagan. Trừ khi khuynh quốc lực tụ tập đủ 20 vạn quân thì Medang mớ dám làm vậy.
Mà tụ 20 vạn quân thì, không biết 2 tháng có tụ nổi không nữa.
Còn nếu đi đường vòng thì Medang phải qua eo biển Mallaca, tới Singapor, tới Pahang rồi mới vào vịnh Lavo. Quãng đường lên đến 2400km không thua kém từ Bố Chính đi qua.
Quân Medang lại không có thuyền chân vịt thì tốc độ không nhanh được, thêm nữa đó là không thuận gió như Đại Việt đi Lavo…
Tổng toàn bộ các nguyên nhân thì Lý Mỹ Lệ một tay dày dặn nữ chiến tướng đã nhiều năm cầm binh sẽ hiểu. Nếu lên kế hoạch đánh ai đó với thời gian chuẩn bị thì các quốc gia đồng minh sẽ giúp nhau rất tốt. Nhưng trong tình huống phải ứng nhanh thì Đại Việt là lựa chọn và hi vọng quan trọng nhất.
Thứ nhất, Đại Việt luôn có một hệ thống quân dự bị rồi rào, nhất là Bố Chính nơi gần với Lavo. Lý Mỹ Lệ thì lạ gì Bố Chính. Dân ở đây không đi buôn thì đi lính. Làm nông cơ giới hóa nên ít người.
Cho nên ở Bố Chính muốn có binh một vạn hơn là không khó.
Thêm nữa Hạm Đội Biển Đông Nam Á cường đại dóng quân tại Chính Hòa, kể từ đó bất kể lúc nào cũng có thể xuất phát can thiệp vào các vùng thuộc Đông Nam Á khu vực. Mà hạm đội Đại Việt với động cơ chân vịt nổi danh cơ động không cần quan tâm lắm hướng gió. Đây là lợi thế các quốc gia thành viên chưa vươn tới được.
Lại thêm yếu tố tiếp theo đó là lương thực, hậu cần của Đại Việt luôn là nhất bá, từ trang bị luôn đầy kho, súng đạn không bao giờ cần chuẩn bị, thịt hộp lương kho, nước ngọt cho đi biển cũng luôn sẵn sàng, cho nên tốc độ tụ quân của Đại Việt cực cao.
Yếu tố cuối cùng đó là từ Đại Việt đi vịnh Thái Lan đã từ lâu hoàn thiện hệ thống Hải Đăng, tức là nếu cần thì Đại Việt có thể ngày đêm không nghỉ mà di chuyển. Quãng đường 2000 km đối với Đại Việt chỉ tầm 8-10 ngày là tới nơi nếu đi 10 tiếng một ngày, còn nếu đi đêm thậm chí chỉ cần năm đến sau ngày sẽ tới.
So sự cơ động không ai được như anh cả, cho nên cầu cứu phải cầu anh cả đầu tiên.
Đúng là Đại Việt đi đêm. Nhưng ban đêm chỉ đi bằng sức gió, ngựa thồ kéo động cơ phảo được nghỉ, người chèo chân vịt cũng phải nghỉ ngơi. Tất nhiên như vậy vận tốc giảm xuống 10-12km/h mà thôi. Nhưng đi thêm được chút nào hay chút ấy. Lavo đang gồng mình chống cự để chờ đợi anh cả Đại Việt tới giúp đỡ.
Đấy là đang nói về đại quân tốc độ trung bình, thật ra nhóm hải đội tiên phong 12 Carrack Hộ Vệ Hạm đã đu trước từ 3 ngày trước.
Tức là sứ thần Lavo vừa đặt chân xuống bến cảng Chính Hoà thì ngày hôm sau đám này đã lên đường rồi.
Lúc này đám người tiên phong Hải Đội Đại Việt đã tới Bến cảng Sài Gòn thược Cửu Long Châu. Bọn họ dừng lại một ngày kiểm tra lại tàu chiến, lắp vào thiết giáp, thay thế chèo thuyền khoẻ, vì đoạn đường tiếp theo đó là bọn họ chính thức bước vào chiến trường.
“ Cha vợ… ngươi cũng thật là .. ngươi không thương con rể cũng nghĩ cho con gái người chứ.. ai đời tân hôn được 3 ngày đã sách con rể đi đánh trận” Lê Thức trong quân doanh Bến Sái Gòn. Tay mở mở hộp gỗ miệng thì làu bàu cằn nhằn.
Bốp….
“Ái… Ui… đau”
Lê Thức điên cuồng ôm đầu lăn lộn xoa xoa.
“ Không phải khốn kiếp nhà ngươi là thiện xạ tốt nhất của đội thì lã tử cũng không cần lý ngươi… hừ hừ..” Janarcob phì phò phì phò bực mình trợn mắt quát.
“ Nhớ đấy, lần trước nhiệm vụ ở Kim Xỉ Đại Lý đã để anh em họ Kiều trốn thoát. Đây là sự sỉ nhục của Đội Biệt Khích số hai, lần này con rể ngoan , dựa hết cả vào ngươi đó” Janarcob nhe răng trắng nhởn trong màn đêm mà động viên con rể.
“ Bố vợ… đã từng có người nói với người rằng, ngươi buổi tối cười nhìn rất đáng sợ không?”
Binh,… bốp…. ối á… Cứu… Bụp bụp… hự…
Phì phò phì phò…
“ Nếu không có loại vũ khí này, nếu không phải ngươi có thiên phú dùng chúng thì ta cũng mặc xác ngươi ở Bố Chính nghỉ ngơi tân hôn.” Janarcob tức tối đá thêm cho thằng con rể bất trị, chuyên trêu ngươi người, chuyên ngứa xương thèm đánh này.
“ Khà Khà ,… cha vợ yên tâm đây là khẩu SKR130 ( Sniper Kammerlader Rifle- 130cm nòng dài) mới nhất tốt nhất của quân xưởng…. Ngươi yên tâm, trong 400m … pằng… song..” Lê Thức làm động tác hai tay chĩa ngón ngắm súng chía chĩa sau đó bóp cò , mà chỗ hắn chĩa chính là tờ rim của bố vợ.
Một trận thảm thiết bạo hành gia đình lại diễn ra…
Nói về SKR130 của Đại Việt thì phải nói về Lý Từ Huy chuyên gia phá team.
Ngô Khảo Ký bắt bọn ký sư làm nòng bé để ép bọn hắn nghiên cứu đạn đạo hình trụ. Còn bà Huy thì cái hiểu cái không nói với kỹ sư ở Thăng Long là , nòng bé đạn bé thì chế khoang thuốc nổ dày chút, thêm nhiều thuốc nổ chút, nòng dài chút là ổn.
Đằng nào thì khả năng xuyên của đạn là động năng x trọng lượng mà. Trọng lượng không đủ thì tăng động năng lên.
Phá team đến thế này thì Ký chịu thua, cũng may mà bọn nghiên cứu đạn đạo là Mộc Tư Hàn ở Busan, nếu không với chiêu phá team này của Huy thì Ký đè ra phạt 300 gậy… thịt rồi..
Ờ thì Kammerlader kiểu Thăng Long ra đời, đơn giản là làm nòng phụ giày hơn chút tăng lượng thuốc nổ. Từ đó súng Kammerlader 1087 ra đời và bắt đầu hàng loạt trang bị ở nội địa. Khả năng xuyên giáp vẫn đảm bảo ở một mức độ cho phép, tầm xa vượt trội súng hoả mai.
Nhưng vấn đề là đám kĩ sư đã tìm được đồ chơi mới sẽ nghịch, bọn hắn chế tạo nòng càng lúc càng dài, lượng thuốc nổ cho vào cũng nhích nhích dần lên.
Cuối cùng ra đời là khẩu Sniper Kammerlader Rifles nòng dài 130cm, nòng phụ nặng đến 450 gram để chịu lượng thuốc súng đủ để đưa viên đạn bi 1cm đường kính đi 600m xa.
Tầm hiệu quả bắn không kính ngắm quang học tầm 200-250m ngoài tầm này đường đạn bay rất láo khó chỉnh được. Nhưng những tay bắn kinh nghiệm vãn có thể đạt tỉ lệ bắn chính xác rất cao ở tầm 300-350m với kính ngắm quang học….
Và thằng khốn Lê Thức chính là quán quân xạ thủ bắn tỉa của Biệt Kích nhóm.
Lần này Kiều Thạch lại chọn nhầm phe.. không hiểu hắn còn có cơ hội mà chạy một lầm nữa hay không đây.