Liêm thành một khu lều trại quan doanh nhỏ ở thành Tây .
Đại hán gian Trịnh Cao lúc này vậy mà ngồi ở chủ vị, gương mặt béo núc của hắn làm gì có vẻ hèn mọn hay nhịn nhọt như mặt chó con trước Ngô Khảo Ký . Gương mặt này là gương mặt đầy vẻ uy nghiêm bề thế của thượng vị giả. Mặc dù có chút non nớt nhưng rõ ràng đây là khí thế của một thượng vị giả chứ không chỉ là một thương nhân thông thường.
“ Tiểu Hoa, ta nhưng sẽ đưa ngươi đi tới chỗ Thân Cảnh Phúc tướng quân làm tì nữ, ngươi nhưng có ý kiến không?” Trịnh Cao liếc mắt tí hí đầy vẻ áp bách nhìn một cô thiếu nữ cũng đang mặc quân phục, chiến giáp ngồi bên cạnh mình.
“ Phụ thân… ta dù rằng là tư sinh của ngài, nhưng dẫu sao cũng là mang dòng máu Trịnh thị Huỳnh Dương…ta… ta..” người thiếu nữ luống cuống.
“ Thiển cận đàn bà. Các ngươi nến nhớ, mẫu thân của các ngươi là Mân người, cho dù mẫu thân các ngươi là trại chủ của một trại be bé nhưng điều đó có ý nghĩa sao? Trịnh thị Huỳnh Dương? Bản thân ta ở Trịnh thị cũng chỉ là một con chó , có chút năng lực kinh thương thì bọn hắn dùng, đến khi ta già yếu rồi thì cũng sẽ không có ai đoái hoài. Đừng nghĩ lúc này phụ thân các ngươi là đại diện phương Nam kinh thương của Trịnh thị mà ghê gớm, bản thân của ta cuối cùng cũng chỉ là một con chó cường hơn các con chó khá trong Trịnh thị mà thôi. Đến khi bản thân của ta mất đi giá trị lợi dụng thì cũng bị vứt bỏ như rẻ rách không hơn không kém….”
“ Đẳng cấp thế gia sâm nghiêm vô vàn, thân không phải dòng chính thì đừng mong lộ đầu trong gia tộc…”
“ Bản thân các ngươi… haizzz muốn nhận tổ quy tông hưởng danh vọng Trịnh gia… haizzz…. Khó khó khó”
“ Phụ thân ở đây nói thẳng, về rồi Trịnh thị khi phụ thân còn có thể che trở cho các ngươi một hai. Nhưng các ngươi phải nghĩ, gia của chúng ta là nhánh phụ của Trịnh gia, các ngươi lại là nhánh phụ của nhánh phụ sẽ phải chịu bao tầng áp bức. Chỗ đó Đại mẫu của các ngươi khi biết sự tồn tại của các ngươi lại chẳng phát cơn điên? Nàng không có lòng bao dung chứa chấp được cá ngươi…”
“ Đây là cơ hội cho các ngươi có thể độc lập ở phương Nam mà làm nên một phen sự nghiệp..”
Trịnh Cao lúc này đang hết sức khuyên bảo mấy đứa con riêng của mình.
Thân là một thương nhân nhiều thời gian bên ngoài, đa phần là lăn lộn ở phương Nam, hắn không có phòng nhì mới lạ lẫm.
Thời này ở tộc Mân còn có rất nhiều bộ lạc theo chế độ mẫu hệ, Trịnh Cao nhìn xa trông rộng đã nắm được một nữ nhân Mân -Bố Y là tộc trưởng của một bộ lạc Mân nhỏ ở vùng Quảng Châu . Tất nhiên bộ tộc này rất nhỏ và yếu ớt cùng nghèo khó cho nên Trịnh Cao chỉ dùng một chút tài vật “hỗ trợ’ đã dành được cả người đẹp và cơ sở hạ tầng ở đây.
Nói thực không chỉ Trịnh Cao làm trò này mà nhiều nhiều thương nhân Tống- Hán khác đều sử dụng biện pháp này để đứng vững chân làm ăn ở miền Nam. Họ vừa có chỗ giải quyết nhu cầu, vừa có được nhân công lao động giá rẻ, lại vừa có được cơ sở tích trữ hàng hóa an toàn.
Chính vì điểm này mà Trịnh Cao mới có thể chỉ các kho tàng “ẩn mật” của các thế gia kinh thương khác cho Ngô Khảo Ký đánh chiếm.
Nhưng giờ đây dã tâm của Trịnh Cao không chỉ dừng ở đó, hắn muốn đẩy Trịnh Tiểu Hoa con gái của mình cho Thân Cảnh Phúc làm thiếp thân hầu hạ. Từ đó người thừa kế nữ tính duy nhất của bộ lạc sẽ biến mất. Hai đứa con trai của hắn sẽ kế thừa bộ lạc này và phát triển thành một thế lực dựa vào Thân Cảnh Phúc để leo trèo. Không thể không nói kế này khá độc và sáng suốt trong hoàn cảnh này.
Đưa đám con nửa Hán nửa Mân này về gia tộc chỉ khiến chúng chịu nhục mà thôi, với thân phận lai Mân thì đám con này chẳng bao giờ ngóc đầu dậy được trong thế gia tộc Hán. Nhất nữa là Trịnh Cao hắn chỉ là dòng phụ của Trịnh thị mà thôi.
“ Muôi muội nghe lời cha đi… Thân Cảnh Phúc tướng quân nghe nói sẽ làm vua xứ Mân, lúc đó muội cũng là một cái Vương phi từ đó càng giúp đỡ nhiều hơn cho người dân của chúng ta đó..” Trịnh Thành con trai thứ hai của Trịnh Cao lên tiếng, ba cha con nhà này đã họp bàn với nhau từ trước để lừa gạt hai mẹ con nhà Trịnh Tiểu Hoa rồi.
“ Phải đó muội mội, mấy năm nay có phụ thân đỡ đầu cuộc sống của người dân trong bộ có phần tốt một chút, nhưng ngươi vẫn thấy đó.. chúng ta bị khắp nơi các thế lực xung quanh chèn ép bắt nạt. Nay nếu ngươi là Vương phi của Vua Mân thì bọn kí liệu dám hỗn. Nhị ca biết ngươi luôn thương sót cho người trong bộ, lần này coi như nhị ca thay người trong bộ cầu xin ngươi….” Trịnh Công con trai thứ hai của Trịnh Cao cũng thêm lời vào.
Chỉ có thể đẩy được vị muội muội này đi thì hai thằng này mới rảnh tay khống chế bộ lạc, mở rộng bộ lạc, nuốt các thế lực nhỏ khác để làm lớn mạnh bản thân. Nếu Trịnh Tiểu Hoa vẫn tại thì hai thằng này công sức sẽ chỉ là may váy cưới cho Tiểu Hoa mà thôi.
“ Ta ta….” Tiểu Hoa bị cả cha cả anh thuyết phục cho rối rinh rối mù.
“ Tiêu Hoa a… phụ thân là nghĩ cho ngươi…. Thân Cảnh Phúc tướng quân ngươi đã gặp qua, dáng người đường đường, anh tuấn tiêu sái lại còn trẻ tuổi tài cao. Thêm vào đó hắn mang tiếng là người Mân nhưng lại mang trong mình đa phần dòng máu hoàng tộc Đại Việt. Ngươi vẫn luôn ao ước trượng phu là người hiểu biết lễ giáo đâu? Thân Cảnh Phúc tướng quân có chỗ nào không vượt trội mong ước của ngươi…” Trịnh Cao lại tiếp tục ngọt nhạt.
“ Ta Ta….” Trịnh Tiểu Hoa đỏ mặt cúi đầu vân vê vạt quân phục.
Đúng a, nàng từ xa đã liếc mắt thấy vị kia tướng quân thống lãnh thiên binh vạn mã. Oai hùng , cao lớn, mặt mũi thật ưa nhìn, cái chính là uy thiế của Thân Cảnh Phúc rất bức nhân. Thân là thống lãnh của một thế lực đáng nể ở Đại Việt lại thấm nhuần tư tưởng của hoàng tộc Đại Việt ngươi kinh cho nên hắn rất khác người Mân cho dù mang dòng máu Mân. Thân Cảnh Phúc 29 tuổi, là đội tuổi thành thục nhất của nam nhân lúc này, thân cầm quyền cao chức trọng, mị lực của hắn chẳng thua kém gì Ngô Khảo Ký cả.
Nói trắng một điều bản thân Thân Cảnh Phúc dòn máu hoàng tộc nhiều hơn dòng máu Mân. Cả mấy đời nhà họ Thân đềuu cưới công chúa họ Lý nếu xét theo di truyền 3 đời cùng cưới hoàng tộc thì lúc này. Ví như đời ông nội Thân Cảnh Phúc là ½ dòng máu hoàng tộc lại vẫn cưới công chúa nhà lý . Đến đời cha của Thân Cảnh Phúc ¾ huyết thống đã bị Lý gia hóa, Cha của Thân Cảnh Phúc lại vẫn cưới con gái nhà họ Lý Bình Dương công chúa đẫn đến bản thân của Thân Cảnh Phúc huyết thống 7/8 là người nhà họ Lý. Từ đó có thể thấy được chính sách huyết thống hóa các thủ lĩnh Mân ở biên giới của hoàng gia họ Lý kinh khủng như thế nào.
Ba cha con cáo già nhà họ Trịnh thấy biểu hiện của Tiểu Hoa thì mừng thầm trong lòng. Bọn hắn biết chuyện này 10 phần thì chắc 8-9 phần thành công. Còn về phía Thân Cảnh Phúc thì họ chẳng lo lắng, thân là người làm đại sự Thân Cảnh Phúc sẽ không chối từ hôn nhân chính trị kiểu này.
Thân Cảnh Phúc muốn đứng vững ở Quảng Nam Đông Lộ thì không thể không gắn kết với các gia tộc Mân nơi này. Hôn nhân chính trị là cách nhanh nhất. Trong các thế lực Mân ở Quảng Nam Đông Lộ thì bộ tộc của nhà vợ bé Trịnh Cao chưa đặt lên mặt bàn được. Nhưng đừng quên tác dụng của Trịnh Cao , hắn là thương nhân gạo cội ở Miền Nam này với một mốt quan hệ lằng nhằng trải rộng. Đôi khi những thứ này mới là quan trọng nhất trong công cuộc khống chế Quảng Nam Đông Lộ.
Thế mạnh của Trịnh Cao ở chỗ hắn có sẵn mạng lưới làm ăn của Trịnh thị nơi này và có thể bí mật sử dụng một phần giúp Thân Cảnh Phúc . Thứ hai thế mạnh đó chính là Trịnh Cao có quan hệ sẵn với Ngô Khảo Ký nên rất dễ đáp lên quan hệ cùng Thân Cảnh Phúc . Thứ ba đó chính là bản thân Trịnh Cao cũng có thế lực riêng của mình, tuy nhỏ nhưng có thể phát triển và trong hoàn cảnh chân ướt chân ráo đạt chân ở Quảng Nam Đông Lộ thì Thân Cảnh Phúc rất cần một thế lực “trung thành” kiểu Trịnh Cao ba cha con hắn để giúp đỡ.
Nói thẳng lúc này vị trí của ba cha con nhà họ Trịnh trong quân của Thân Cảnh Phúc khá là cao, một đường công thành nhổ trại từ Hợp Phố đến Bắc Hải rồi đến Liêm Châu quân của Thân Cảnh Phúc chẳng gặp bao nhiêu kháng cự của các trại nhỏ lẻ trên đường phần lớn là do 3 cha con nhà họ Trịnh giao thuyết cùng khuyên bảo các thủ lĩnh bộ lạc này.
Đối với việc ngoại giao này thì Trịnh Cao làm rất tốt, vừa có hiểu biết về các bộ tộc ở xung quanh Liễu Châu, vừa có tài lực để mua chuộc, vừa có quân lực rời non lấp bể của Thân Cảnh Phúc đe dọa cho nên các bộ lạc vừa và nhỏ xung quan Liễu châu quy thuận cả rồi Thân Cảnh Phúc.
Chức năng của Trịnh Cao cha con còn không dừng ở đó, quân Thân Cảnh Phúc có được rất nhiều các quân nhu vật dụng đều từ đoàn buôn của Trịnh Cao, vì tương lai của một thế lực họ Tân Trịnh ở phương Nam, vừa để mua chuộc lòng tin cùng sự thưởng thức của con rể tương lai. Trịnh Cao không hề lấy một xu lãi mà thực hiện mua bán giúp cho hậu cần của quân Thân Cảnh Phúc luôn thông suốt.
Thân Cảnh Phúc cũng nhìn thấy điều này cho nên địa vị của Trịnh Cao cha con trong quân Thân Cảnh Phúc ngày càng cao. Có thể nói lúc này trong các thế lực Mân đầu nhập vào quân Thân Cảnh Phúc thì Trịnh Cao là đầu bảng.
Trịnh Cao không thể lộ diện cho nên thực tế ba đứa con riêng sẽ nắm quyền ngoài sáng. Đứng đầu là Trịnh Tiểu Hoa do chế độ mẫu hệ, xếp sau là Trịnh Thành và Trịnh Công.
Quân số của nhà họ Trịnh mang từ trên núi xuống gom góp chỉ có tầm 500 binh tào lao. Nhưng Thân Cảnh Phúc giao 2300 Mân binh đầu hàng ở Bạch Hải thủy doanh ( Mấy chap trước tác viết Bắc Hải trại do dịch nhầm ) cho Trịnh gia quản. Cho nên có thể nói thế lực của Trịnh gia phồng lên trong chớp mắt.
Vụ đánh thành Liêm Châu có thể nói một tay Trịnh gia sắp xếp, quân của Ngô Khảo Ký và quân của Thân Cảnh Phúc thực tế không có mấy động tay động chân.
Trịnh Công tổ chức 200 binh Mân từ phía trong thành cướp cổng, Trịnh thành dẫn 2800 binh cùng hỗn hợp 5 ngàn binh của các tộc nhỏ lẻ khac tràn vào chém giết. Sau trận này thì trong mắt Thân Cảnh Phúc địa vị cha con nhà họ Trịnh lại cao thêm một phần nữa.
Ngô Khảo Ký dĩ nhiên biết điều này, biết được tính toán của Trịnh Cao nhưng hắn cũng cảm thấy chuyện này không quá xấu. Trịnh Cao nói cho cùng vẫn nằm trong tầm khống chế không có nhảy nhót gì được. tác dụng của nhà họ Trịnh ở Quảng Đông lại quá lớn cho nên không dùng là ngu dốt. Ngô Khảo Ký chỉ nhẹ nhắc nhở Thân Cảnh Phúc mà thôi, còn việc sử dụng ra sao thì Thân Cảnh Phúc phải tự mình cân nhắc. Đối nhân sử thế quyền mưu các việc Ngô Khảo Ký tự mình nhận thấy bản thân vẫn kém các cha anh thời này một bậc do đó hắn cũng không tỏ ra là mình hiểu biết mà đi dạy đời người khác.
“ Trịnh Thành, ngay mai phụ thân lúc mang Tiểu Hoa đến bên Thân Cảnh Phúc tướng quân sẽ cầu công cho ngươi… Tốt nhất ngươi phải thể hiện năng lực của mình, đánh trận không cần tiếc mạng mà xông pha, giáp mão vũ khí ta sẽ tìm cách lo cho ngươi một mẻ, trang bị cho một nhóm thân binh thì mạng không cần phải lo lắng…”
“ Trịnh Công, con đường vận lương cho quân đội không được trễ nãi, ngươi được tướng quân tin tưởng giao trọng trách thì phải hết sức hoàn thành. Nhớ một đồng quân lương cũng không được tham ô, một tên lính cũng không được bỏ đói. Thiếu tiền nói với Phụ thân đừng ngu dốt mà làm những chuyện tự hại … Các ngươi nhớ lấy sau này… Thân tướng quân có là em rể của các ngươi thì các ngươi càng phải tỏ ra trách nhiêm hơn người ngoài, nỗ lực hơn người ngoài. Chỉ khi các ngươi cố gắng hết sức thì em gái ngươi mới được coi trọng và có địa vị tốt….”
Trịnh Cao bắt đầu dăn dậy mấy đứa con, nói đến chuyện em rể thì Tiểu Hoa lại càng xấu hổ mặt mày cúi gằm xuống đỏ bừng như quả gấc mà không dám thở mạnh…
“ Ha ha phụ thân nói đi đâu rồi, vì em gái chúng con còn có thể dốc tiền túi ra bù vào cho quân của em rể chứ nói gì đến ăn bớt… Chúng con không nghĩ cho bản thân cũng nghĩ cho hạnh phúc của em gái chứ… Đại ca ngươi nghĩ sao” Trịnh Công háy háy mắt ra dấu cho Trịnh Thành.
“ Phải Phải Phải… vì hạnh phúc của em gái chúng ta cố gắn chứ, Thân là người dẫn quân đại ca sẽ phấn chiến lập công không khiến cho em gái ngươi xấu hổ trước mặt em rể. Tuy Trịnh gia ta không thể so sánh được với chính thê là công chúa hoàng tộc Đại Việt nhưng ít nhất một cái Quý phi đứng thứ hai dành cho muội muội chúng ta phấn đấu được…”
Ba cha con kẻ tung người hứng khiến cho Trịnh tiểu Hoa rối tinh rối mùi rồi.
“ Ta Ta cảm ơn …. Đại ca, nhị ca…” Trịnh Tiểu Hoa lí nhí thẹn thùng nói. Coi như đã đồng ý thuyết pháp này.
Ba cha con nhà họ Trịnh cáo già mà ha ha cười lớn ầm cả doanh.