Lịch sử vẫn không thay đổi nhiều khi Ngô Khảo Ký dùng mưu hèn kế bẩn giả vờ thông hôn mà xử lý các Trại Tây Bắc Tuyên Hoá.
Giải phóng Tróc Nọi thì đúng, hứa cấp ruộng đất cũng không sai, nhưng thực tế thì Ký chỉ nói mồm. Lập giấy tờ cấp đất nhưng lại dùng vũ lực ép 9000 người Mường sống tập trung ở Trại Cao Quảng. Công việc chính của họ là khai thác quặng, luyện gang , luyện đồng đúc tiền.
Chế độ Bao Cấp kinh tế tập trung được Ngô Khảo Ký áp dụng toàn bộ trên giải đất này. Mọi ngu cầu của người dân đều thông qua chế độ tem phiếu để trao đổi. Chính quyền Ngô Khảo Ký quản hết toàn bộ vật tư, lương thực v.v….
Ký biết chế độ Bao Cấp không thể duy trì lâu, nhưng nó lại là hình thức tốt nhất để ổn định tình hình sau đó phát triển ban đầu. Tập trung mọi nguồn lực , tài nguyên cho những mục tiêu ngắn hạn, tạo nên sức bật cho một khu vực nhỏ, nghèo nàn của Bố Chính.
Chờ chiến tranh qua đi, điều kiệt tốt lên thì Ngô Khảo Ký mới chuyển sang chế độ thị trường tự do dưới sự hướng dẫn , quản lý của Chính Quyền do Ngô Khảo Ký xây dựng.
Thứ mà Daksamavamca và Chiên Nàn Phú Thái muốn học chính là chế độ Bao cấp như vậy, bọn họ cảm thấy chế độ này thật “thần kỳ”. Cho nên muốn học hỏi muốn kết thân với Ngô gia đại gia tộc nắm thực quyền ở Đại Việt.
Hai thằng Daksamavamca và Chiên Nàn Phú Thái tranh chấp quá giữ dội ảnh hưởng đến cả trật tự của Bố Chính.
Mấy cô nương Ngô Gia từ chỗ sợ hãi vì bị cầu hôn, lúc này lại thấy tò mò vì được theo đuổi săn đón nịnh nọt. Tiếp theo đó là cảm thấy xao động, hứng thú với chuyện này. Tâm hồn thiếu nữ mà…
Hai thằng Daksamavamca và Chiên Nàn Phú Thái thậm chí vì người đẹp vì tương lai mà không ngại khổ cực học tiếng Việt. Sáng sớm đã trồng cây si ở trước phủ công chúa… đánh lộn cãi lộn một hồi cho đến khi được tiếp cận đán thiếu nữ Ngô gia xuất môn đi luyện nữ binh.
Ân cần giót nước , hầu hạ… tặng quà vân vân….
Ngày nào cũng nhiều màu sắc như vậy…
Ngô Khảo Ký cảm thấy hai thằng này quậy sắp tung cả Bố Chính nên phải về để xử lý…
Căn lều lụp sụp… tồi tàn rách nát… Ngô Khảo Ký mở mắt ra…
Đã năm ngày kể từ khi gắn tỉnh lại, mắt của hắn cũng đã gần hồi phục giống như cơ thể vậy…
Ký thức tỉnh lần đầu thì biết bản thân được một người con gái rất rất trẻ tuổi cứu vớt rồi đem về căn lều này.
Gặp được con người thì Ngô Khảo Ký rất vui, càng vui vẻ hơn khi bản thân không có chết mất. Mong muốn tìm lại được vợ con khiến Ký rất muốn sống, rất muốn đi đến nhiều nơi, gặp nhiều người để có thể tìm đối tượng phù hợp.
Tiếp xúc ân nhân cứu mạng trong bốn ngày thì Ngô Khảo Ký phát hiện , ngôn ngữ của họ Ngô Khảo Ký nửa quyen nửa lại. Đó là một thứ ngôn ngữ vay mượn chắp vá lung tung. Có một số là tiếng Việt tiếng Do Thái- Trung – Anh – Pháp và nhiều ngôn ngữ khác pha tạp rất khó hình dung.
Có điều tỉ lệ tiếng Việt trong ngôn ngữ của những người này khá cao đến 25% tiếng Pháp 15-16% . Tiếng Do Thái tầm 12-13 % , tiếng Trung- Anh- Mã Lai và một số ngôn ngữ khác mà Ký không biết pha trộn lại thành một hệ ngôn ngữ mới lạ mà lại thân thuộc.
Ngô Khảo Ký chính là một chuyên gia ngôn ngữ, trong quãng thời gian gần trăm năm xuyên không tồn tại hắn đã tiếp cận không biết bao nhiêu dân tộc học không biết bao nhiêu ngôn ngữ. Ví như Tiếng Hán thì hắn đã học từ rất sớm, tiến Mã Lai, Khmer... lại có ba học trò xuất sắc là Hassan-i Sabbah- Benjamin – Richard cho nên tiếng Ả Rập- Do Thái cùng tiếng Pháp thì Ngô Khảo Ký rất rành.
Chính vì vậy mặc dù khó khắn trong việc chắp nối thứ ngôn ngữ của người bản địa nhưng Ngô Khảo Ký vẫn có thể giao tiếp đơn giản cùng cô gái đã cứu hắn khỏi khu vực đầy vũng nước acid chết chóc kia.
Thông qua khó khăn giao tiếp thì Ngô Khảo Ký hiểu được một phần cuộc sống của người dân nơi này. Họ sống như một bộ lạc với chế độ bao cấp và phân tầng xã hội cực đoan.
Một bộ lạc được chia thành 5 giai cấp riêng biệt. Ít nhất nhưng quyền lực nhất đó là giai cấp thống trị , tiếp theo đó là binh lính với sức mạnh vũ trang bảo hộ cho giai cấp thống trị. Giai cấp thợ chính là những người có thể tạo ra công cụ sản xuất. Giai cấp “người khai thác” rất gần với giai cấp Nô lệ nhưng là một thân tự do có thể có một số quyền lợi công dân. Còn cuối cùng chính là giai cấp nô lệ không có bất kể quyền lợi gì.
Giai cấp thống trị có tri thức để tạo ra lương thực từ các vật chất thu thập được ngoài môi trường ví dụ như rong rêu bên trong khu vực acid chết tróc kia.
Giai cấp binh sĩ không cần giới thiệu nhiều, họ có vũ khí, được đào tạo quân sự với sự trung thành tuyệt đối với nhóm quý tộc và sẵn tay đàn áp tất thảy “Thợ” “ Người Khai Thác” hay “ Nô lệ” . Đám binh sĩ được goi là Võ Sĩ, và chúng được người dân trọng vọng vì chính bọn hắn cũng bảo vệ cho bộ lạc tránh được sự cướp bóc xâm lấn từ các bộ lạc khác.
Thợ thủ công thì cô g dụng của họ không cần giới thiệu nhiều.
Người Khai Thác chính là người phải đi vào các môi trường nguy hiểm, độc hại để thu thập thực vật mang về.
Nô lệ cũng làm công việc của người khai thác và nhiều công việc bẩn thỉu khác trong bộ lạc nhưng bọ họ được chia ít thức ăn nhất và không có quyền sở hữu tem phiếu.
Ngô Khảo Ký đoán cỗ thân thể này trước kia cũng là một người khai thác không may chết trong khu vực độc hại kia.
Người con gái cứu Ký cũng là một người khai thác, năm nay hẳn chỉ mười ba mười bốn tuổi gầy tong teo với mái tóc bết bẩn đến không nhận ra màu sắc.
Lịch bịch… tiếng chân vang lên từ xa… Ngô Khảo Ký biết cô gái nhỏ tốt bụng kia quay trở về.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra hai miếng thạch rau câu mà AI tổng hợp cùng một túi nước đặt sẵn trên một tảng đá được xem là sạch sẽ trong lều.
Tiếng chân mỗi lúc một gần hơn.
Ngô Khảo Ký lặng yên như lão tăng toạ thiền mà ngồi trong góc lều rách nát này.
Như một cơn gió, No-A ùa vào trong lều, gương mặt rạng rỡ giơ lên một xuyên dài động vật nhỏ, có thằn lằn, có chuột, có bọ cạp…
Nàng liến thoắng mồm miệng nghe chừng rất vui vẻ.
Tuy ngôn ngữ không quá thông nhưng Ngô Khảo Ký hiểu rằng nàng đang cám ơn hắn vì hắn đã bày cho nàng cách đặt bẫy, từ đó việc săn giết mấy con động vật này sẽ dễ dàng hơn.
“ Tại sao cứu ta? Cháu không sợ ta là người xấu sao?”
Ngô Khảo Ký rất khó khăn để dùng thứ ngôn ngữ chắp ghép để hỏi cô gái.
Cỗ thân thể này của Ký cũng chỉ 18 -20 là cùng cũng không hơn cô bé bao tuổi, nhưng linh hồn gia nua của Ký thì đủ sức làm ông của cô bé. Cho nên Ngô Khảo Ký sẽ xưng hô như vậy.
“ Sợ..” Cô bé nói sợ nhưng lại toe toét cười...
“ Sợ còn cứu?” Ngô Khảo Ký đến bó tay với gái kia... tính cảnh giác sao thấp như vậy, cứu người cũng không trói chặt chân tay.
“ Không có người nói chuyện... cứu” No-A cúi chợt buồn buồn thay đổi gương mặt mà ngồi xuống đối diện Ngô Khảo Ký dùng con miếng đá sắc bắt đầu làm thị đám động vật nhỏ.
Thì ra nàng cảm thấy cô đơn, chấp nhận nguy hiểm cứu No-A cũng vì muốn có người nói chuyện cùng.
“ Cháu không có bạn bè?”
Ngô Khảo Ký hôm nay sức khỏe đã tốt hơn, hắn quyết định rời đi cho nên cũng nói chuyện một chút với cô bé. Cũng sẽ dùng một số vật phẩm thức ăn mà AI Thiệu Hưng chết tách được để cám ơn cô bé.
Nói thật Ngô Khảo Ký thực sự cảm kích cô bé này, thời buổi mạt thế này tìm kiếm thức ăn cực khó, vậy mà cô bé này có thể san sẻ thức ăn cùng nước ngọt để chăm sóc Ngô Khảo Ký trong lúc hắn bất tỉnh. Đây thực sự là một tấm lòng khá lương thiện. Điều này rất khó có được trong một xã hội mà dường như một miếng thức ăn có thể dẫn đến tranh chấp đổ máu như thế này.
“ Không có” No-A giọng nói bắt đầu cộc cằn... cô nàng cúi đầu hầm hừ bắt đầu lột da bọn thú nhỏ... hai bàn tay máu me chỉ chùi chùi tạm xuống đất coi như “rửa sạch”.
Một lát sau nàng bắt đầu xé một miếng thịt nhỏ đưa cho Ký...
Đây rõ ràng là ăn sống...
Ở nơi này lấy thứ gì ra để làm củi đốt, không ăn sống mới là lạ.
Thực vật bọn hắn muốn có còn phải xông vào vùng độc hại để moi móc một chút rong rêu thì rõ ràng bên ngoài sẽ không có thực vật sinh trưởng rồi. Khí hậu cực doan hơn nhiều Ngô Khảo Ký tưởng tượng.
Nơi này không hiểu đã cách cánh rừng rong rêu kia bao xa, nhưng hoàn cảnh khí hậu lại là một hoang mạc nóng cháy, chỉ có một vài thực vật cây bụi nhỏ cùng cây xương rồng.... rất quý hiếm. Ở nơi này vốn gĩ không thể kiếm được chất đốt, việc ắn sống thức ăn là chuyện binh thường đối với người nơi này.
Ngô Khảo Ký lắc đầu...
Hắn không muốn ắn tươi nuốt sống một miếng thịt thằn lằn tanh hôi. Không phải vì hắn kênh kiệu gì, nếu thực sự không có thức ăn thì hắn sẵn sàng ăn thứ này để sinh tồn. Nhưng có AI Thiệu Hưng trong tay, Ngô Khảo Ký hiện tại vẫn có thạch rau câu để sinh hoạt, vì vậy không đến bất đắc dĩ hắn sẽ không ắn thứ thức ăn của No-A.
No-A ngỡ ngàng...
Đây là thức ăn tốt nhất ở bộ lạc rồi. Bình thường No-A cũng không dám ăn, nàng nếu bắt được thứ này sẽ đem đi đổi một số tem đá tích trữ để có thể đổi nước sạch. Nàng rất coi trọng Ngô Khảo Ký cho nên mới hi sinh thứ này để mời Ngô Khảo Ký ăn.
Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của No-A dừng ở trên không, trên tay vẫn còn một mẩu thịt thằn lằn nho nhỏ, hai mắt nàng đã đỏ ửng muốn khóc.
Bị từ chối mời thức ăn là một sự sỉ nhục vô cùng. Ở thế giới này, thức ăn là quan trọng nhất, quý giá nhất. Cho nên chia sẻ thức ăn, mời ăn là một hành động thể hiện tình cảm cao nhất. Bị từ chối sẽ dẫn đến tổn thương.
“ Chú no rồi... cháu thử ăn thứ này..”
Ngô Khảo Ký hiểu ý chỉ chỉ vào bụng mình ra hiệu đã no, sau đó đưa đến cho cô bé một miếng thạch rau câu do AI Thiệu Hưng tổng hợp