“Đã bắt được nhé con trai….”
Đinh Văn Minh cười gian…
Dám đọ tốc độ với Đại Việt chiến hạm ở chiều ngang hay ngược gió thì thảm rồi…
Đã cấu trúc đáy bằng, chèo kiểu cổ đại mà dám đú với các anh là xong rồi.
“ Bẻ lái hướng mười hai giờ… thông báo cho các thuyền còn lại…” Đinh Văn Minh cười lớn…
Không hiểu sao đám thuỷ binh Nhật Bản này cứ sống chết bám chặt cách đánh đòn Ram , không hề biết biến báo gì. Đối thủ liều chết đương nhiên đáng sợ, nhưng nếu liều chết một cách vô não đó là nạp mạng.
Hắn thật không hiểu vị quân sự vĩ đại nào của Nhật Bản nghĩ ra phương án chiến đấu quái đản này. Nhưng cũng không được phép chủ quan.
Đây là biển rộng, không gian lớn , đánh cảm tử khó, nhưng nếu là không gian hẹp sẽ rất mệt mỏi ứng phó. Chuyện này phải báo lại cùng Bệ Hạ mới được.
Trước tiên phải giải quyết bọn điên cuồng này đã…
“ Đai nhân… phía trước đã tìm thấy hải đội của Đỗ đại nhân…” đúng lúc này trên cột buồm cao, hoa tiêu binh sĩ buông kính viễn vọng mà quan sát...
“ Tốt lắm. Ra lệnh pháo binh tự hành bám mục tiêu ngắm bắn tự do…”
Đinh Văn Minh ra lệnh… hắn hạm đội lúc này đã bỏ xa đối phương đang bò phía sau hơn 3km rồi, quả thật đám này khá điên cuồng cố gắng a.
30 tay chèo đuổi theo 72 tay chèo trong khi đó chèo truyền thống lãng phí nhiều lực mà vẫn có thể đuổi theo. Điều đó chứng minh đám Nhật Bản đủ điên cuồng. Bọn hắn không sợ chèo mệt chết tại chỗ sao?
Nếu có máy bay bay trên cao để quan sát nãy giờ thì có thể thấy hải đội của Mấy ông Đại Việt Hải Quân này từ lúc chia nhau đã vẽ một hình trái tim lệch khổng lồ. Một cung cong nhỏ bên phải của Đinh Văn Minh và mộ cung cong lớn bên trái của Đỗ Nhật Nam Đại Tá.
Đây không thể nào là ngẫu nhiên đơn thuần mà là một chiến thuật ăn ý đã được luyện tập nhiều lần.
Vô hình chung lúc này hạm đội của Đinh Văn Minh chỉ huy lại đi sau đám chiến hạm Nhật Bản đang đuổi theo Đỗ Nhật Nam. Không còn gì để nói, đây chính là lý tưởng nhất vị trí đối với quân hải hạm của Đại Việt để tấn công.
Trước đây còn phải chạy thật nhanh, lao lên song song cùng thuyền địch mà dùng pháo mạn bắn tới tấp. Nhưng lúc này khác rồi. Chiến Hạm Đại Việt chỉnh cho vận tốc cân bằng với chiến thuyền của địch chạy phía sau một khoảng 700m lệch trái hoặc phải thành một góc từ 15°- 80° vì đây là góc chết, địch nhân không thể bắn trả. Tất nhiên không ai để lệch góc quá lớn, góc 90 độ là chạy song song rồi, cho nên luôn bám theo tạo góc 15° đến 30° là đẹp nhất, lúc ấy cả ba tháp pháo đều có thể tự do xả đạn, phả lực từ pháo gần như xuôi dọc thân tàu sẽ không gây nên nhiều biên độ chòng chành mất thăng bằng...
Đám chiến hạm Nhật Bản đang cong cơ mông gồng cơ đít đuổi theo Đỗ Nhật Nam thì làm sao để ý sau lưng. Đến khi bọn họ phát hiện thì đã quá muộn.
700m đủ để các tháp pháo Đại Việt bắn góc dương 15 độ với đạn đặc ¾ . Với khoảng cách, hướng đạn này tỉ lê bắn trúng của họ khá cao.
Uỳnh …. Uỳnh …. Uỳnh… Các tháp pháo bắt đầu nhả đạn lượt bắt đầu tiên....
Tuy không hoành tráng như mấy chục mấy trăm khẩu pháo 120mm gào rú, nhưng cần thống nhất với nhau rằng, chỉ cần trúng một viên 300mm thì không có cái thành gỗ chiến hạm nào chịu nổi ngoại trừ thành lợp giáp của Khu Trục Hạm Đại Việt.
Bắn trên biển, mục tiêu di động, bản thân cũng đi động, cộng thêm sóng, gió ảnh thưởng. Siêu cấp pháo thủ mới có thể bắn trúng mục tiêu với xác xuất 25%. Đây đã là xác xuất lý tưởng, thông thường thì 10% trúng đích là đã mãn nguyện.
Khiếp đảm … kinh hãi…
Đạn pháo lớn với uy lực cao đập vào mặt biển tạo nên những cột ước khổng lồ cao cả chục mét bắt tung lên trời.
Xung quanh chiến hạm Nhật Bản như
đang mở đại nhạc hội với các đài phun nước khổng lồ vặn hết công xuất.
Thậm chí Thuỷ Thủ Nhật Bản phút chốc còn cảm thấy như trời mưa lớn vậy.
Mười hai viêm đạn tạo thành mười một cột nước lớn… haizzz xác xuất bắn chim bắn cá vẫn là rất cao.
Duy nhất một quả đạn pháo 250mm xuyên trúng đuôi thuyền một chiến hạm Nhật Bản….
Uỳnh…..Crack ……
Tiếng va chạm chói tai vang lên.. Khoang hậu của chiến hạm này bị xé toạc một lỗ lớn hơn bánh xe đạp…gỗ vụn bay tứ tán… tiếng la hét thất thanh, tiếng người kêu rên tham thiết… không hiểu đám người Nhật tụ tập ở khoang sau làm gì lắm vậy….
Uỳnh uỳnh uỳnh…..
A được lắm… người nhật trên thuyền cũng có pháo đang phản công.. không ngờ phía sau cũng lắp hai ba khẩu thần công.
Véo…. Phang…..
Một âm thanh chát chúa vang lên một quả đạn pháo Nhật Bản ăn hên vậy là có thể bắn trúng tháp pháo của Đại Việt.
Thế nhưng trúng thì đã sao?
Không có tác dụng bao nhiêu trừ đập lõm lớp giáp của tháp pháo rồi bay lên trời sau đó nặng nề bắn xuống biển hất tung một đám bọt ngao ngán thất vọng.
Tháp pháo giáp nghiêng một góc 35 độ. Đạn bắn vào nhất là đạn tròn rất dễ bị bật ra ngoài. Đừng thấy tháp pháo đơn giản. Thật gia nó được ghép bằng khung thép chữ U chịu lực bên trong, các thanh ngang dằng đỡ gia cố đều là thép chữ T cả. Cấu trúc đỡ này vừa bền chắc lại giảm trọng lực. Bên ngoài lớp khung này là gỗ mềm dai nhẹ chịu lực đàn hồi tốt. Cuối cùng phủ ngoài mới là giáp thép Molybden 5mm.
Thử hỏi với cấu tạo hiện đại như vậy muốn dùng pháo nhỏ dưới 300mm thì bắn nổi hai sao?
Câu trả lời là không thể. Vì tháp pháo này khi thiết kế đã bị lôi ra bắn thử không biết bao nhiêu lần để tìm ra vật liệu tối ưu chế tạo rồi.
Khẳng định là ngay cả pháo 300mm đại Việt phải ở khoảng cách 300-400m bắn thẳng trực diện mới có thể gây tổn thương tháp pháo…
“Giật cả mình” Đinh Văn Minh toát mồ hôi.
Hay không bằng hên, pháo lởm thuyền lởm mà 700m có thể đánh chúng quả thật xác xuất 0.5%, vậy cũng làm được tài quá.
Lại nói đến chiến hạm chữ nhật của Tàu, Hàn, Nhật có cái hay là cả đôi và mũi đều có thể bố trí một lượng pháo nhỏ. Chạy góc xéo 30° nó cố xoay pháo vẫn bắn được...
“ Tăng tốc tiến lên tiến hành góc bán 45°” Đinh Văn Minh ra lệnh...
Mẹ kiếp 30° xoay nổi, ông đây cho mầy lên 45 °, xoay hộ cái... vị chỉ huy nào đó của Đại Việt hầm hừ....
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Đại Việt chiến hạm bám theo đuôi mà đánh. Pháo tỉ lệ trúng đến hơn 20%, sau nhiều lượt bắn thì chiến hạm mỏng manh phía trước của quân Nhật Bản đã bị đục thành cái sàng.
Cá biệt có một chiến hạm bị quả đạn 300mm đập võ thân thuyền ngay mép nước... lúc này nước đã vào thuyền nghiên lật đến nơi rồi.
Bốn chiến hạm còn lại của hạm đội Nhật Bản quá sợ hãi rối rít tản ra mà chạy, nhưng đám Đại Việt đâu có tha, họ cũng phân ra lùng bắt bằng được.
Đua tốc độ thì chưa từng thấy ai ở Đông Á- Bắc Á vượt qua hải quân Đại Việt được cả.
Lúc này trên bờ biển Hakata.
“ Do-dam... Do-dam nhìn cái gì đó...” Lính Busan lúc nầy đã đỡ sợ, lại nhao nhao gí mắt qua lỗ châu mai mà quan sát tình huống....
“ Lính Nhật Bản buồn cười lắm, bọn chúng tay không hớt hải chạy ra bờ biển làm gì thế kia… tính lấy tay không chiến dấu với chúng ta sao?” Do-dam thắc mắc.
“ Ê.. bọn chúng rẽ tay phải chạy kìa… có thằng còn tụt cả quần đang kép quần chạy kìa…”
“ Ngươi điên à , làm gì có quần.. là khố đấy…”
Phải thật, dân nghèo Nhật Bản thời này quả thật không mặc quần mà là đóng khố. Áo vắt hơi dài đến gần đầu gối để che đậy, bọn họ đi dép sandal bện bằng rơm cỏ hoặc bỏ cây.. các dây buộc cao quá bắp chân người , để tránh rét bọn hắn nhét đủ thứ chung quanh dây, kể cả lá cây khô cũng dùng..
“ Là dân thường bị ép làm binh… lên bờ không cần giết chóc bọn họ. Hô lớn bằng tiếng Nhật. Quỳ xuống- đầu hàng- Không Giết.. nhớ kĩ chưa”
Sĩ quan Đại Việt hét lớn căn dặn. Tất nhiên có binh sĩ Thăng Long gốc Triều Tiên phiên dịch.
Cái câu “Quỳ xuống- đầu hàng- Không Giết” bằng tiếng Nhật ở đây ai cũng phải thuộc lòng.
Binh sĩ Busan xuất thân nông nô , nô lệ cho nên họ rất hưởng ứng thái độ và tư tưởng nhân đạo này, bởi trước đây họ bị ép đi làm lính, làm pháo hôi, chết quá nhiều đâu có ai thương cảm họ đâu. Chạnh lòng thôi. Bỗng cảm thấy con người Đế Quốc rất tốt.
“ Đại ca… bọn nhát gan bỏ trốn kìa… lên bờ chém hết” Một tên võ sĩ Zhui no gia tộc trong tay lăm lăm trường thương. Ánh mắt hằn lên vẻ khát máu....
“ Không cần… giết, kêu gọi đầu hàng, quỳ xuống thì không giết..” Minuro lắc đầu.. hắn muốn học theo cách làm của anh rể…
Ngắm nhìn đám võ sĩ gia tộc một đám đang hừng hực khí thế chém giết. Minoru bất chợt nghĩ về lời dạy của anh rể.
“ Một đội quân chỉ biết chém giết làm thú vui, chiến đấu vì giết chóc, mãi mãi không thành một đội quân hùng mạnh. Một đội quân chiến đấu vì lý tưởng… vô địch”
Minuro vẫn chưa hiểu hoàn toàn, nhưng hắn nguyện tin tưởng, một người thành công như anh rể đứng đầu thiên hạ, lời nói của hắn chắc chắn có đạo lý.
“ Hét lớn truyền lệnh cách thuyền, cấm tiệt giết chóc bừa bãi. Hễ ai không cầm vũ khí, quỳ xuống xin hàng… không được giết” Minoru quyết tâm la lớn…
Thật ra việc có một đám mấy trăm dân đen này làm mồi trước kiếm là cơ hội trời ban, bởi vì sau khi chém giết bọn họ thì đám võ sĩ sĩ khí sẽ dâng cao, chiến tranh sau đó sẽ chiến đấu rất uy mãnh. Nói đúng ra là việc giết người sẽ khiến đám võ sĩ rơi vào chế độ khát máu, cuồng sát và không sợ hãi, chiến đấu như dã thú, việc giết người tế cờ các kiểu cũng chung mục đích thôi.
Nhưng Minoru quyết bỏ qua cơ hội này muốn bản thân một lần thay đổi phương thức tác chiến..