Đại Việt có vấn đề gì khiến Tân Bình Lộ phải khinh khủng đề phòng đến vậy?
Một lời khoa nói hết, mà có muốn nói rõ cũng không thể nói được vì không một ai biết tiền căn hậu quả.
Chỉ biết một căn bệnh lạ đột ngột bùng phát ở Long Thành, căn bệnh này ban đầu được nhầm tưởng là thuỷ đậu bệnh thông thường nhưng không phải?
Tuy bên ngoài hình thái căn bệnh này cũng là nổi mụn nước khắp da, lây lan cực mạnh nhưng lại không nhẹ nhàng như thuỷ đậu. Thuỷ đậu chỉ gây đau đớn cho bệnh nhân, cộng thêm sẹo từ những mụn mủ mà thôi.
Nhưng căn bệnh tưởng như thuỷ đậu không gây nguy hiểm tính mệnh này lại là ác chứng bệnh. Một lượng lớn người đã chết sau khi mắc bệnh.
Vốn dĩ nội thành là nơi khó bị bệnh dịch nhất đúng không?
Nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao lần này dịch thì nội thành lại là nơi bùng phát nặng nề nhất.
Cung thành các trọng yếu nhân vật nơi ở là nơi dịch bệnh phát tác khủng khiếp nhất. Bệnh không phân chia giàu nghèo quý tiện, nghe nói quý tộc trong cung không ít người mắc bệnh.
Bực tức nhất là căn bệnh này lây lan tốc độ kinh khủng và không có thuốc chữa. Người bị bệnh phân nửa sẽ tử vong, phải nói tỉ lệ tử vong rợn người.
Dịch bệnh này đã khiến cho dân chúng binh sĩ quan lại , mọi tầng lớp ở Đại Việt quanh thành
Thăng Long sợ hãi khủng hoảng.
Vì gốc tích nguồn bệnh từ cung cấm , cho nên từ đâu ra lời đồn do Càn Đức Hoàng Đế không thuận lòng trời cho nên dịch bệnh này là ác quỷ trừng phạt.
Cái này lời đông càng lúc càng lớn tiếng nhưng Hoàng Tộc không có đứng ra đính chính nổi, cả cung cấm Thăng Long thành đang từng giờ từng phút đối chọi bệnh dịch để sinh tồn, họ không còn sức đi trấn áp lời đồn.
Lúc này phò mã Tống Kiệt nổi lên như một minh tinh, hắn không sợ hãi dịch bệnh mà dám vào ra cung cấm. Hắn cũng là người thường xuyên cung cấp dược vật thuốc men lương thực vào cung.
Đây là người duy nhất không sợ hãi bệnh dịch cũng là người duy nhất có thể vào ra ổ bệnh mà không ngại.
Khoan hãy nói lời đồn tên này là thiên thần hạ phàm manh nha nổi lên. Tống Kiệt lần này đã lấy được tin tưởng lớn nhất từ Tông Thất Lý gia.
Lý gia mắc kẹt toàn bộ trong Long Thành không thể nào điều kiển hay điều động gì bên ngoài, cho nên lúc này Tống Kiệt chính là tai mắt, chính là cánh tay để Lý gia khống chế bên ngoài.
Thậm chí Tống Kiệt còn được tin tưởng nắm binh quyền lãnh đạo năm ngàn cấm vệ quân đi khắp nơi đàn áp lời đồn. Chức vụ của Tống Kiệt đã lên đến Hữu Vệ Đô Tướng Long Dực Vệ một trong những đội cấm vệ quân khá mạnh của Lý gia.
Lý do của việc này đó là Tông Thất người ở Long Thành phủ đệ bao vây ở trong dịch bệnh, người bị lây bệnh rồi thì sống chết không rõ. Người chưa bị bệnh thì đóng cử trốn trong nhà chết không gặp người, ăn uống vệ sinh đều thông qua một khe bé truyền ra ngoài. Không một ai dám nhơn nhơn ngoài đường trừ Tống Kiệt.
Lý Hoằng Chân vốn là thống lĩnh cánh quân này, nhưng phủ đệ của Lý Hoàng Chân cũng bao vây trong dịch bệnh , hắn sống chết ra sao Ỷ Lan Thái Hậu không biết, cho nên Tống Kiệt thừa chống mà vào, dùng niềm tin của Tông Thất Lý gia lừa lấy cái vị trí thống lãnh Năm ngàn binh mã này.
Khoan nói về Tống Kiệt, nói về Tân Bình Lộ Bố Chính. Hệ thống mật vụ dày đặc cùng cơ cấu hệ thống siêu việt đã giúp cho Lý Từ Huy nắm được thông tin dịch bệnh rất sớm.
Phản ứng đầu tiên của Lý Từ Huy đó là Covid-19, tất nhiên không phải là Covid 19 xuất hiện ở Thăng Long , cho dù Lý Từ Huy kiến thức về y tế mập mờ nhưng nàng hẳn cũng biết Covid làm gì có nổi mụn nước.
Lý Từ Huy mặc định đây là một loại dịch lây lam do virus vì chỉ virus mới lây lan nhanh đến vậy, và lây lan theo kiểu chỉ cần tiếp xúc người bện sẽ lây nhiễm.
Đã là virus thì phản ứng đầu tiên của Lý Từ Huy đó là cách ly, lệnh cách ly cứ thế được ban bố không thương tiếc ở Tân Bình Lộ, mọi hoạt động không quan trọng đều bị dừng lại hết. Quân đội được đặt vào tư thế báo động hai vạch đỏ.khụ khụ.
Tiếp theo đó là xử lý Cẩm y vệ cùng Đông Xưởng hệ thống.
Khẩu trang cùng kính che mắt được ưu tiên chế tạo và phân phát cho nhóm này.
Đám Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng hoạt động ở Thăng Long được xếp vào nhóm F0. Ai có thể rút ra khỏi Long Thành thì rút ngay sau đó bị nhốt cách ly theo dõi mười lăm ngày ở căn cứ bí mật rải rác ở Hoa Lư.
Tại sao lại là Hoa Lư?
Vì đây là nơi nguồn gốc phát tích của Ngô Gia, tuy Ngô gia đã rời đi đến Long Trung nhưng rết trăm chân nhổ mãi không hết, tại vùng Hoa Lư Ngô gia chân rết sót lại bị Lý Từ Huy sử dụng.
Nhóm đã từng tiếp xúc với đám thám tử trong ổ dịch Long Thành được xếp vào nhóm F1 và được rút lui về cơ sở ở Thiên Trường theo dõi 15 ngày như trên, nếu không phát bện thì ai ở nguyên vị trí đó không được đi lung tung.
Nhóm tiềm ẩn là nhóm đã tiếp xúc với đám ở Thiên Trường thì bị nhốt ở một khu cách ly tại Bố Chính, dĩ nhiên là núi cao nước thẳm khó tiếp xúc người khác.
Việc làm tiếp theo đó chính là điều tra toàn bột địa bàn của Tân Bình Lộ xem có phát hiện ca bệnh không? Không cần biết phát ban, muỗi đốt hay sốt xuất hiết, hễ có vết trên da đều bị đưa đi cách ly sạch sành sanh.
Không có vaccine chống dịch dĩ nhiên Lý Từ Huy chỉ biết vận dụng kinh nghiệm mà mình có được sau khi trải qua mùa dịch Covid ở một nơi nào đó.
Khẩu trang, cồn rửa tay, kính mắt.
Ai không có đừng ra đường nếu không sẽ bị bắt lại tống đi cách ly.
Lúc này các hà máy dệt vải bông của Bố Chính thực sự phát huy hiệu quả. Bố Chính không thiếu vải may khẩu trang. Khẩu trang hạng xoàng thì may nhiều lớp cỡ lớn như nija,ngâm tạm nước muối coi như có khả năng nhất định chống khuẩn, Lý Từ Huy cũng chỉ có thể nghĩ đến thế trong điều kiện cho phép.
Nhưng có loại cao cấp hơn đó chính là khẩu trang ngâm tẩm than hoạt tính. Là loại than được tạo ra do đốt tre, trúc ở nhiệt độ cao, yếm khí. Sau đó nén lại tẩm vào các lớp vải bông. Loại này ưu tiên cho quân đội, sĩ quan, quý tộc Bố Chính.
Các cỗ máy nung than hoạt tính liên tục ra đời để đáp ứng nhu cầu với mục tiêu toàn bộ 25 vạn dân Tân Bình Lộ sẽ được trang bị loại này.
Kính mắt được sản xuất hàng loạt, mặc kệ chất lượng có hơi tồi nhưng vẫn được đưa vào sử dụng, thà rằng nhìn đời méo mó còn hơn bị bệnh chết rũ xương.
Rượu cồn nồng độ cao không được dùng để uống mà để rửa tay sát khuẩn. Tất nhiên không thể lấy rượu gạo làm chuyện này. Lý Từ Huy đã cho lên men bột gỗ để làm cồn gỗ, cồn này độc, uống không được, uống là có thể ngộ độc chết nhưng để khử trùng tay chân ngoài da cùng dụng cụ đều tốt.
Kèm theo đó là Học Viện Y học Bố Chính công bố hàng loạt các biện pháp nâng cao sức khỏe tự thân để phòng dịch.
Bố Chính Tân Bình Lộ cứ thế mà bước vào một trận bế quan tỏa cảng.
Lý Từ Huy lệnh năm ngàn hải quân với hạm đội hùng mạnh nhất, chiến thuyền chắc chắn nhất vượt gió bão tháng mười ngược bắc tìm Ngô Khảo Ký về Đại Việt . Vì Lý Từ Huy biết trên thế giới này nếu có ai đối phó nổi bệnh dịch thì chỉ có Ngô Khảo Ký mà thôi.
Lúc này Ngô Khảo Ký nào biết chuyện ở Đại Việt nói là tìm nhau nhưng phương bắc rộng đến vậy, hẳn là đoàn thuyền có tìm đến Jeju cũng phải tốn không ít thời gian mới mò tới vị trí của hắn lúc này.
Ngô Khảo Ký không khác là bao so với Lý Từ Huy, hắn cũng đang phải còng lưng phòng dịch. Dịch này không phải virus dịch mà là dịch Tả.
Xác chết trôi nổi trên sông Hoàng Hà đã cực kỳ gây ô nhiễm, tuy sắp đông nhưng dịch Tả luôn luôn có khả năng bùng phát.
Cũng may ở Hà Bắc lúc này thưa người cho nên dịch Tả nếu có bùng phát cũng khó thành Đại Dịch, nhưng bên bờ Nam sông Hoàng Hà thì khó nói rồi.
Ở Hà Bắc Ngô Khảo Ký cũng bắt đầu ban bố các chính lệnh khắt khe.
Cấm tiệt dùng nước Hoàng Hà để ăn uống.
Nhất là đoạn Sông từ Biện Kinh đến Liên Thành.
Cấm uống nước lã ăn thịt sống. Thằng nào vi phạm phạt trượng cho nhớ đời.
Xác chết động vật hay người vớt lên không chôn nữa mà tụ tập thiêu tại chỗ.
Vùng đầm lầy tạo nên sau vỡ đê ở bờ Bắc Sông Hoàng Hà cấm tiệt bén mảng đến gần năm dặm trong một năm.
Thành lập đội chuyên trách dọn dẹp môi trường ở vùng đầm lầy này. Những người này sẽ được đào tạo cơ bản về cách vệ sinh y tế mới cho tiến vào đầm lầy xử lý xác chết của người, Động vật.
Cố gắng thêm hai tháng, mùa đông đến, việc xử lý xác chết ở đầm lầy sẽ dễ dàng hơn.
Lúc này quân đội, dân quân, tạo thành một vòng vây bên ngoài đầm lầy, bãi cỏ, bụi cây đều được thiêu dụi sạch. Cả đám dân quân như gặp đại địch, mục tiêu của họ là chuột bọ, quạ chim ăn xác thối từ đầm lầy vọt ra. Họ có nhiệm vụ phải tiêu diệt chúng.
Có thể nói so với Tước , Tích thì Ký quá chuyên nghiệp trong pha đổ bô siêu cấp này.
Ký chẳng quan tâm gì đến mấy chuyện khác nữa, tin tức em dâu bị Tây Hạ cùng Tàn Liêu bắt, Tước đi đàm phán thì Ngô Khảo Ký chỉ nói một câu, “ Muốn có pháo lớn anh cấp cho, các chú tốt nhất thả người trước đừng để anh cáu, Pháo lớn anh phải có thời gian đúc mới đưa qua được”.
Đối với việc Tích xử án cho người hỏi ý kiến của Ngô Khảo Ký thì hắn chỉ nói bâng quơ : “ Ép người đòi tiền đòi bạc có thể, đừng làm người ta mất thể diện quá. Sĩ nho ưa thể diện ép bọn họ phát rồ lại đánh nhau nữa. Jeju hết tiền hết lương rồi, đánh nữa là bốc đất lên nuôi quân đấy”
Đối với việc Trịnh gia muốn tạo thế, Ngô Khảo Trung viết lời thỉnh giáo thì Ký ca trả lời: “ Theo dõi là được, đó là việc nhà của Tước, báo cáo để hắn tự xử lý. Trịnh gia… không có tương lai nhiều”
Thành Trịnh Châu.
Vương An Thạch có mặt nơi này rồi, nhưng không chỉ hắn mà Tư Mã Quang cũng tới, thậm chí Triệu Húc còn điều cả Phùng Kinh, Hà Gián, Vương Khuê đều đến.
Trước khi đi Triệu Húc chỉ thâm tường nhìn Phùng Kinh mà nói. “ Chuyện này do ai chọc ra người đó giải quyết, tiền … lương… bồi thường trẫm có thể ra phân nửa, phân nửa còn lại các ái khanh biết từ đâu mà đến. Đừng để chuyện này chọc lớn ra, ai cũng không rút lui được”
Phùng Kinh mặt tái nhợt liếc nhìn Tư Mã Quang. Tư Mã Quang quay đầu ngắm mây bay coi như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hà Gián mặt như khổ qua không biết nên nói gì vào lúc này, Vương Khuê thì thầm bấm bụng muốn cười nhưng lại không dám thất thố.
Nói chuyện cùng Đại Tướng Quân Bắc Nguyên cực khó năm tên lão đầu chính trị gia kiêm siêu cấp đàm phán kinh nghiệm người không tìm đâu ra chỗ hở của Tích.
Không phải Tích giỏi bao nhiêu mà là hắn nắm chắc đằng chuôi.
Muốn Bắc Nguyên mắt nhắm mắt mở không phanh phui chuyện Quách Quỳ… xuất huyết một chút.
Muốn Bắc Nguyên rời đi Trịnh Châu… xuất huyết thêm chút nữa.
Muốn Bắc Nguyên dừng xử các án dân đen kiện quyền quý vùng này… không có cửa. Trừ khi thực hiện điều thứ hai, Xuất Huyết một chút để Bắc Nguyên rời đi, Bắc Nguyên rời đi dĩ nhiên không ai tra án nữa rồi đúng không.
Chuyện Trịnh gia, theo Tích thì đôi bên ngồi xuống bàn bạc, Tích không muốn tham gia xử án này.
Chỉ riêng chuyện cuối cùng là Tích khiến Ngũ Lão Đại Tống hài lòng.
Thì ra Bắc Nguyên cũng không phải bên vững hoàn toàn, Trịnh gia xem ra không có nhiều chỗ đứng ở Bắc Nguyên đây chính là suy nghĩ của Ngũ Lão.