Hãn chu Bắc Nguyên quốc đầy uy thế tuy không quá cầu kỳ dát vàng nạm ngọc, nhưng bọn hắn là dát hỏa pháo chi chít xung quanh.
So với lều chướng sa hoa lộng lẫy kim quang vàng ngọc của Tây Hạ hay Đại Liêu thì không có cái giàu sang khí chất, nhưng hung hãn bá chủ khí chất nhìn qua sẽ thấy ngay.
Đại Hãn Ngô Khảo Tước đến, tứ phương cúi đầu, không có cái gì là bàn điều khiện hay ưu sách ở đây cả. Lý Bỉnh Thường đối với đám tiểu tướng của Bắc Nguyên thì cao cao tại thượng, nhưng khi nhìn thấy đại quân bọc kín thiết giáp của Ngô Khảo Tước đến nơi thì run như cầy sấy đích thân qua Bắc Nguyên doanh để xưng thần.
Lý Bỉnh Thường đã vậy Gia Luật Tuân khác gì? cũng một dạng chó thấy chủ vẫy đuôi chạy tới.
Tất nhiên Ngô Khảo Tước sẽ không tin thái độ thuần phục của hai thằng này, bọn hắn là sói trên thảo nguyên , không phải chó nuôi trong nhà.
Chó nuôi luôn có kiểu cạy gần nhà giữ mặt mũi , sủa loạn, nhưng khi đã sợ là thuần phục, đã thuần phục là khó phản. Nhưng sói thì không bao giờ tin tưởng được vẻ bề ngoài của chúng, nhất là thảo nguyên sói.
Thảo nguyên sói tuân phục Lang Vương, nhưng với điều kiện là lang vương đủ khỏe. Thảo nguyên sói không coa bày ra giá đỡ , không bày ra mặt mũi gì, chỉ cần Lang Vương đủ khỏe họ bề ngoài sẽ ngoan hơn chó. Nhưng một khi Lang Vương bị thương, ốm yếu , bệnh tật thì bọn chúng sẽ xông lên cắn một miếng.
Chuyện lần này rất đơn giản, không khó để suy luận nguồn cội vấn đề.
Chắc hẳn kẻ chủ mưu là Gia Luật Tuấn, hắn phát hiện đám người Trịnh Tú Tú nhưng không động mà bắn tin cho phụ thân hắn là Gia Luật Hồng Cơ. Nên nhớ lúc này Gia Luật Tuấn là độc lập, hắn tách khỏi Đại Liêu của Gia Luật Hồng Cơ và tự xưng Hãn ở vùng Thái Nguyên và một vùng khá rộng thảo nguyên phía Bắc lãnh địa của Gia Luật Hồng Cơ.
Gia Luật Hồng Cơ chính đã từng là một sói vương trên thảo nguyên, nay đã già sức đã yếu, ý chí đã chùng và con trai của hắn một con sói trưởng thành đang độ khỏe mạnh nhất quay lại cắn một phát. Không có cốt nhục tình thân gì ởi đây, quy luật sinh tồn khắc nghiệt ở thảo nguyên thật đáng sợ.
Gia Luật Hồng Cơ nghe tin báo Trịnh Tú Tú và con trai của Ngô Khảo Tước đang ở hồ Tailla thì đưa quân đến muốn bắt cóc để làm áp lực cho Ngô Khảo Tước, những ngày qua hắn đã chịu đủ dày vò từ Liêu Đông, sau đó lại chịu đủ dày vò từ Bắc Nguyên.
Người của Gia Luật Hồng Cơ liên tục đào trốn qua Bắc Nguyên nhất là các bộ lạc nhỏ, tuy nhỏ nhưng số lượng cực nhiều dẫn đến vùng lãnh địa của Gia Luật Hồng Cơ tuy vẫn rất rộng kéo dài từ vùng Tây Lâm (西林 tác dịch bừa đúng không chịu) Nội Mông ngày nay của TQ kéo dài đến Hồ Hô Luân, một trong những hồ nước quan trọng cho người du mục trú đông trên thảo nguyên.
Nhưng lãnh thổ rộng để làm gì khi không có dân? Quý tộc Đại Liêu vẫn còn, nhưng mà là thùng rỗng ,dân của họ đã bị Bắc Nguyên với những chính sách ưu đã siêu câp thu hút. Đa phần trong đêm chạy trốn về phương Nam cả rồi.
Quý Tộc không có bộ lạc trung và nhỏ làm tay chân thì cũng chịu không quản được dân du mục liên tục di chuyển trong một khu vực rộng lớn. Cho nên Gia Luật Hồng Cơ và đám quý tộc Đại Liêu là chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ đang bị đào rỗng móng tường. Xuất quân đánh Bắc Nguyên, có thể. Vì lúc này Bắc Nguyên binh lực tập trung chiến với Đại Tống. Nhưng vấn đề là đánh được một chút Liêu Đông vùng đất nhưng không đủ người để đánh vào quan nội giáp công với Đại Tống diệt Ngô Khảo Tước. Mà không diệt được hắn thì hãy đón chờ sự trả thù bất tận thảm khốc nhất từ vị Đại Hãn này.
Gia Luật Hồng Cơ không còn lá gan dũng mãnh của Sói Vương, hắn chỉ còn là một con sói già tràn đầy vết thương muốn trốn tránh ở một xó xỉnh liếp vết thương. Nhưng quý tộc Đại Liêu vẫn không chịu đây, lần này tổ chức đánh cướp Trịnh Tú Tú là bọn không não này tổ chức.
Dĩ nhiên Gia Luật Tuấn sẽ nhân cơ hội rat ay giải cứu Trịnh Tú Tú tạo nên một cái ân tình chuyện đối với Ngô Khảo Tước và ve vẩy đuôi xin xỏ miếng xương để có thể đủ sức bá chủ ở Thái Nguyên.
Nhưng Lý Bỉnh Thường đâu phải dạng vừa, hắn nhìn ngay ra mưu đồ của Gia Luật Tuấn mà thúc quân đến vội. Vậy mới xảy ra vở kịch nhị cẩu tranh xương lúc này.
Ngô Khảo Tước đến, làm người thuần phục phải có thái độ của người thuần phục, cả Gia Luật Tuấn và Lý Bỉnh Thường đều bị đám quân đội dòng chính của Bắc Nguyên gây sợ hãi, đây là đám thiết kỵ mà chỉ nhìn sơ qua họ đã biết bản thân Đột Quyết hay Tàn Liêu đánh không lại.
Người Tống đánh không lại có thể cố thủ trong thành, bọn họ đánh không lại chỉ có nước chạy, nhưng Bắc Nguyên cũng toàn kỵ binh, cũng toàn là con em thảo nguyên, chạy đi đâu? Cho nên chỉ có bày ra cái vẻ mặt thuần phục liêm láp.
Dĩ nhiên đi theo bọn này đến doanh chướng Bắc Nguyên còn vó Trịnh Tú Tú , Ngô Gia Bảo chưa từng gặp mặt cha cùng một đám lão thần nhà họ Trịnh.
Gặp được trượng phu Trịnh Tú Tú nước mắt không thể kiềm, nàng ôm con khóc lớn xông vào lòng Ngô Khảo Tước, chỉ có trong vòng tay người đàn ông này nàng mới cảm thấy an toàn.
Vợ chồng, cha con đoàn tụ thật thâm hậu tình cảm hoạt cảnh, nhưng cảnh ôm ấp vỗ về hít ngửi nhay này không hợp lễ giáo trong mắt đám họ Trịnh, cả đám lão già hết húng hắng ho khan, lại khục khục ho có đờm để nhắc nhở Trịnh Tú Tú, nhưng nàng lúc này còn nồng hơn thảo nguyên cô nương trước mặt ba quân quấn lấy Ngô Khảo Tước không tha.
Ngô Khảo Tước cũng rất sảng khoái bưng cả hai mẹ con nàng trên tay mà cười khà khà đi mất, trước khi đi hắn còn ném lại một câu.
“ Đây là thảo nguyên, nơi này là Bắc Nguyên, mấy lão già ngươi khôi chịu được lạnh thì có thể về Hà Nam”
Câu nói của Ngô Khảo Tước khiến cho đám Trịnh gia nghẹn họng, lần này bọn hắn ho thật ho dữ dội, cả đám đang lo lắng dò đoán tâm tư của vị Đại Hãn khủng bố vùng Hoa Bắc này.
Không hề đoái hoài đến Gia Luật Tuấn và Lý Bỉnh Thường, hai tên này thật mất mặt nhưng vẫn chưng ra cái vẻ mặt chó nhịnh chủ, không có dám ý kiến gì.
Ngay lúc này từ xa vọng lại tiếng của Ngô Khảo Tước “ Ân tình của Tây Hạ chủ cùng Tiểu Hãn Đại Liêu ta nhận. Chuyện các ngươi muốn bản Đại Hãn đáp ứng là được, chờ mua xuân năm sau tuyết tan đường tốt… đến Viên Khúc Quan nhận đồ vật. Viên Khúc Quan là của Bắc Nguyên các ngươi lui quân đi. Gia Luật Tuấn về Giảng Quan, Tây Hạ chủ về Vân Hỷ. Việc Gia Luật Hồng Cơ gây nên phải có trừng phạt Hô Luân Hồ thuộc về Gia Luật Tuấn, ngươi nói cho Gia Luật Hồng Cơ biết đó là ý của Ta”
Một câu nói quyết định hết toàn bộ khu vực thảo nguyên thế cục, một câu nói nhưng mà là chiếu lệnh, đây không phải thương lượng mà là ra lệnh chư hầu.
“ Cảm ơn, cảm ơn Khả Hãn ban thưởng….” Gia Luật Tuấn chó điên quỳ rạp xuống đất làm tư thế quỳ bái cao cấp nhất của người thảo nguyên.
“ Khả Hãn sao… rất tốt… “ tiếng Ngô Khảo Tước cười lớn từ xa rồi khuất dạng.
Khả Hãn danh hiệu vua của các vua trên thảo nguyên, chưa tuyên bố lập quốc chưa đăng cơ chính thức nhưng Ngô Khảo Tước đã hoàn toàn xứng đáng thứ này danh hiệu.
Lý Bỉnh Thương lòng thầm mắng Gia Luật Tuấn chó chêt không khí phách nhưng hắn cũng hô lớn Khả Hãn vạn tuế, tuy chỉ cúi người thật sâu nhưng không quỳ.
Ngô Khảo Tước đi, nhưng không thiếu ánh mắt Bắc Ty người quan sát thái độ của đám Trịnh gia, Đột Quyết, Đại Liêu mà báo lại cho Ngô Khảo Tước.
Lúc này công việc quan trọng nhất của Tước đó là chơi cùng Gia Bảo làm quen hắn, bồi dưỡng tình cảm với hắn, lại thêm vui vầy cùng Trịnh Tú Tú để an ủi nàng, nhưng hắn vẫn dành chút thời gian để nhìn Bắc Ty báo cáo. Đây chính là quy luật sống của vị Khả Hãn xuất thân mật vụ KGB này… nhầm mật vụ Cẩm Y Vệ Bố Chính này.
“ Gia Luật Tuấn là một con sói ngoan độc, kẻ này không đơn giản cần phải canh chừng kỹ”
“ Lý Bỉnh Thương… hay là đổi tên Lý Bình Thường đi… “
“ Trịnh gia … đến lúc phải gõ rồi”
Ngô Khảo Tước ngồi trong chướng bồng một ray đo kiếm gỗ cùng đứa con trai cả một tay đang đọc mật tín Bắc Ty. Trịnh Tú Tú ngồi một bên nhìn hai cha con mà mắt đã híp thành lưỡi trăng khuyết, tầm tình nàng vui lắm rồi.
Trịnh Tú Tú không quan tâm Trịnh gia làm cái khỉ gì, cha nàng đã đặn quá kỹ càng, thứ nhất đã gả cho nhà họ Ngô, làm con dâu Ngô gia chính là người Ngô gia. Làm gì đặt lợi ích Ngô gia lên đầu thì ngươi mới đứng vững vị trí trong lòng Bệ Hạ, thứ hai nếu có thể chiếu cố đệ đệ Trịnh Thành công của ngươi một chút. Giữ khoảng cách với Trịnh gia. Tuyệt không can dự việc Bệ Hạ và Trịnh gia đối đãi.
Thương nhân Trịnh Cao lão béo không hề là tầm thường người.
Trịnh Tú Tú cũng không phụ lòng kỳ vọng của cha, nàng cực kỳ nhu thuận nghe lời, nhưng nàng cũng có chính kiến của bản thân. Cho nên Trịnh Tú Tú vẫn là một nhân vật chưa đoán trước được.
Việc phía Tây giải quyết quá nhanh, quá nguy hiểm. Nhầm tên phim, quá nhanh, quá I dì. Cho nên phải quay lại chuyện phía Nam nơi Trịnh Châu xử án.
Đúng như Lý Thanh Xương dự tính, công khai xử án chính là các lão đại đánh cờ, đừng mong lôi ra được hung thủ thực sự sau lưng.
Lý Thanh Xương hắn cũng không cho rằng mình kiện đến bị cáo Triệu Húc, và cũng không có hi vọng Bắc Nguyên sẽ lôi Triệu Húc ra vành móng ngựa xử án xong đó chém đầu. Đây là chuyện không thể.
Lý Thanh Xương làm lớn chuyện này đó chỉ có một nguyên nhân, muốn đòi công đạo cho mười bốn vạn chiến sĩ Hà Nam, muốn vạch bản mặt xấu xa của đám đại lão Đại Tống, quan trọng nhất là muốn sô lượng lớn bồi thường cho người nhà những chiến sĩ Hà Nam. Bồi thường không thể giúp người sống lại nhưng lại giúp người còn sống không bị cơ cự khổ sở.
Nếu chỉ là tiền quất tử trận đảm bảo đám người nhà của mười bốn vạn binh sĩ chẳng thể nào sống tốt được. Họ đã mất đi nhân lực lao động tốt nhất trong gia đình, cho nên Lý Thanh Xương hắn làm là đòi bồi thường nặng nề cho những người này.
Lần này Đại Tống chảy máu có thể nói là vài chậu máu, cũng may Tống Béo rất lắm máu, phun mấy chậu mà chỉ mặt mũi tái nhợt không chết ngay được, người thường phun hai bát máu đã chết mẹ lâu rồi, Tống Béo không hổ danh Béo nhất lịch sử Đông Á, phun cả mấy chậu máu không chết.
Đầu tiên muốn Bắc Nguyên không chọc lớn chuyện Quách Quỳ , chỉ ngồi một bên coi xử án mà không chọc vào được thôi. Phí bịt miệng, nhẹ nhàng năm mươi vạn lượng bạc, lương thực năm mươi vạn thạch, tơ lụa, đồ gốm sứ, quặng sắt… một chậu máu phun lần đầu.
Án Quách Quỳ đi qua, Quách Quỳ vơ hết tội lỗi về mình, nhưng hắn dù gì cũng là danh tướng một thời, cấp đủ tôn trọng, cho uống thuốc độc tự sát trước mặt mấy chục vạn người thân chiến sĩ Hà Nam.
Khốn nạn thay thấy Quách Quỳ tự sát, dân Hà Nam không biết thằng khốn nào hô Bắc Nguyên vạn tuế làm cả mấy chục vạn hô theo. Quan viên Đại Tống kém chút xông máu lên não bất tỉnh cả loạt.
Vấn đề Quách Quỳ đi qua lại là vấn đề rút quân khỏi Trịnh Châu. Đây là cấp bách nhất vấn đề mà ngũ hổ giấy Đại Tống muốn Ngô Khảo Tích giải quyết. Nhưng thằng Tích nó nhây vô đối, bàn việc với nó cực tốn thời gian, mà mỗi giây thời gian sẽ có một thế gia ở Trịnh Châu bị vét sạch tật máng.
Cuối cùng sau một tháng đàm phán để quân Bắc Nguyên rời Hà Nam cần một chậu máu thứ hai. Một triệu lạng bạc, cộng thêm điều kiện kinh tế giao thương bất bình đẳng điều kiện giữa Đại Tống và Bắc Nguyên. Cắn răng ký vào, sau đó đưa gấp về Hứa Xương để Triệu Húc đóng dấu ký tên.
Triệu Húc chỉ đọc đến đoạn Bắc Nguyên chịu rút quân Trịnh Châu thì vội vàng kí tên đóng dấu, đóng dấu xong mình giữ một bản cất kỹ như bảo bối sau đó mới đọc điều kiện phía dưới, tuy tái nhợt mặt nhưng vẫn thở phào một hơi.
Nhưng vấn đề tiếp theo mới nhức đầu.
Muốn ký hòa ước hai bên không chiến tranh trăm năm ổn định thì Tống phải bồi thường thiệt hại chiến tranh cho Bắc Nguyên, nếu không Bắc Nguyên sẽ không cam đoạn kỵ binh có đi lạc qua Hà Nam hay không đây.
“ Cái gì, trẫm phải trả cho chúng nó một trăm vạn đại quân ăn uống ngủ nghỉ chi phí trong hai năm chiến tranh. Ai nói cho trẫm hiểu Bắc Nguyên hắn lấy đâu là trăm vạn quân? Ai nói cho trẫm hay tại sao là hai năm chiến tranh? Bắc Nguyên cùng đại Tống đánh nhau có mười tháng thôi mà”
“ Bệ hạ bớt giận, tiền tài có thể kiếm về, an bình không dễ có, không nên so đo cùng man di, bọn hắn nào hiểu tính toán là gì?” Có đại thần lên tiếng.
Cả đám đại thần gật đầu.
Đại Tống sợ vãi ra rồi, chỉ mong yên ổn ăn Tết này. Triệu Húc … mau ký đi.
Húc khóc nghẹn ngào… ký thôi