Phẫu thuật được gọi là thành công vết khâu da rất tốt không có hiện tượng đào thải.
Căng niêm mạc càng là khó có vấn đề.
Huy chưa từng dùng kháng sinh cho nên kháng sinh hoạt động rất tốt , phản ứng viêm tạo hạt thông thường mà thôi, thoái lui nhanh.
Vết khâu tạo hình da niêm mạc rút chỉ trước, bởi vì tổ chức tầng sinh môn vừa sẹo cũ vừa co kéo nên khó liền phải chờ đợi.
Thánh Thiên Đế gương mặt hồng hồng đầy nữ tính được đám bộ hạ nữ thân binh đẩy trên xe lăn dạo chơi trong vườn uyển.
Đã lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác thư thái hạnh phú, vui vẻ lại không phải căng đầu óc làm việc, chỉ cần nghỉ ngơi, ăn ngon ngủ ngon theo lời hắn dặn dò.
Không cần động chân động tay gì, chết thôi mập, lên cân… Lý Từ Huy sợ quá.
Có ai sau phẫu thuật mà lên cân như nàng không?
Không phải lo lắng công việc, không phải tất bật hối hả ngược xuôi, ăn và ngủ chẳng không lên cân?
Chợt Huy thấy bóng dáng một ai đó thấp thoáng trong vườn cây.
“ Ai vậy?” Lý Từ Huy chợt hỏi.
Có bên cạnh nữ quan lập tức đi đến tìm hỏi.
Chẳng bao lâu nữ quan dắt người kia đến, không ai khác chính là A Đoá thôi.
Nhìn A Đoá hai mắt sưng húp là Lý Từ Huy hiểu chuyện rồi, nàng mấy ngày nay không quản Ký cũng xa gần mấy câu nói hắn đi gặp A Đoá.
Nói chung Huy cũng đã xuôi lòng, phụ nữ không ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình tương tự đàn ông càng không thể chia sẻ nữ nhân của hắn.
Nhưng Huy bất đắc dĩ, đây là phong kiến thời kỳ. Có nhiều việc ngay cả bản thân nàng làm Hoàng Đế cũng khó thay đổi hiện thực.
Bản thân nàng vì muốn nâng cao dân số khuyến khích sinh đẻ đã cổ võ hệ thống đa thê, vì Đại Việt liên miên chiến tranh nhiều quá, nam giới số lượng đâu bằng nửa nữ giới. Nếu chính sách 1 vợ một chồng thì đảm bảo một nửa cô gái trẻ sẽ cô đơn mà sống.
Nàng cổ võ đa thê lại đuổi A Đoá đi khác gì tự vả. Thêm vào đó tuy ghen tuông là có nhưng sự mủi lòng không phải không. Cùng là thân phận phụ nữ nàng hiểu A Đoá chịu sự lạnh nhạt của Ký đau khổ ra sao.
Bỏ quê hương, bỏ thảo nguyên rộng lớn tự do , đi vạn dặm xa sôi tìm kiếm. Cuối cùng đổi lại là sự lạnh nhạt, cô đơn cùng mất tự do trong cung cấm.
Lỗi có thể là nàng chủ động bò vào lều của Ký trong lúc Ký say. Cái này Ký nói rõ và Huy nói chuyện gần xa với A Đoá cũng biết là thật.
Nhưng Ký ăn xong quệt mép mà đi cũng là … không thể chịu nổi. Cho dù đền bù tiêng bạc địa vị cho cả bộ lạc của A Đoá. Nhưng đó không phải là thứ A Đoá cần. Thứ nàng cần là tình yêu và sự quan tâm thì Ký không cho được.
Đây không phải là Ký sợ Huy.
Huy đã mở lời tha cho muột lưới, chấp nhận A Đóa.
Nhưng vấn đề là ở Ký. Hắn thực không có tình cảm yêu đương gì. Cho nên công việc đã bận lên thì A Đóa hay một cung nữ không quen nào đó địa vị không khác nhau.
Huy càn biết đây không phải Ngô Khảo Ký diễn cho nàng xem hay gì đó, mà chính là hiện thực của Ký, hắn là người thâm tình nhưng cũng có một mặt cực vô tình bạc bẽo. Cái gì hắn cảm thấy phiền hà không có lợi cho đại cục diện là sẵn sàng gạt bỏ.
Ngô Khảo Ký vẫn là Ngô Khảo Ký ngày nào thủa mới gặp ở Bố Chính bên bến tàu, nhưng đó là chỉ khi hai người riêng tư bên nhau. Còn cái Ngô Khảo Ký quát tháo thiên hạ, ngồi trong Thiên An điện Ngô Khảo Ký thì Lý Từ Huy không dám nhận. Vì khi đó nàng chỉ thấy một Hùng Chủ Quân Vương, ý chí vạn dặm giang sơn xã tắc. Vô tình cô độc, lãnh khốc quyết đoán.
Lý Từ Huy không hiểu từ đâu Ngô Khảo Ký lại thay đổi như vậy sau sáu năm xa cách, nhưng cũng may đối với nàng hắn vẫn là Ký ấy, Cái Ký của miệng cọp gan thỏ… Lý Từ Huy bỗng cảm thấy mình quá may mắn rồi. Đến lúc này ngay cả vết thương cũng lành, khả năng làm mẹ, làm vợ là không còn cần suy nghĩ, Cho nên nàng từ bi một lần.
Lý Từ Huy không biết có một thằng khốn nào đó sau này dựa vào một lần từ bi này của nàng mà … tiếp tục.
Có một lần sẽ có lần hai. Đây là thiết luật.
A Đóa đã đến rồi, hai mắt nàng đỏ hoe, xưng húp… gương mặt nào còn vẻ bóng loáng hồn nhiên hoạt bát của một cô nương thảo nguyên tự do.
“ Ngồi xuống bên cạnh ta…” Lý Từ Huy ngồi xe lăn… nhưng có nữ quan theo ý nàng chuẩn bị ghế đôn nhỏ.
“ Bệ hạ… người bị bệnh sao?” A Đoá nhỏ giọng hỏi..
“ Không sao cả …. Đã đỡ rồi. Hắn chư gặp ngươi sao?” Lý Từ Huy hỏi hỏi, cả hai người đều hiểu hắn ở đây ám chỉ ai.
A Đoá lắc đầu nước mắt lại chực lã chã rơi.
Huy cũng không biết phải làm gì với tình cảnh này, chẳng nhẽ lại ép Ký đi quan hệ với người phụ nữ khác? Cái này không khỏi quá nghịch lý chứ?
“ Hay ta đưa ngươi về thảo nguyên?” Lý Từ Huy dò hỏi, cứ như vậy khả năng A Đóa chết ở nơi này quá.
A Đoá khóc nấc thành tiếng cúi đầu lắc lắc.
“ Cứng đầu… ta cũng không thể ép hắn đi gặp ngươi được.” Lý Từ Huy chỉ biết than thở.
“ Nhếu Vương gia nói bề tôi đi, bề tôi sẽ đi” A Đoá chợt ngước mắt nhìn Huy.
Khốn nạn, nghĩ đến tự tử rồi.?
Huy nhìn ra sự tan rã ý chí cầu sinh trong mắt Đoá. Cái này không khó, nàng đã không thiếu lần nhìn ra khi ban tội chết cho kẻ đáng chết, ánh mắt đờ đẫn không còn hi vọng sống này nàng đã thấy nhiều.
“ Đi . Ngươi đi làm Thượng Ngọc Quan canh giữ ấn ngọc, sẽ có cơ hội gặp hắn. Còn ở nơi này chờ không phải là cách. Tốt nhất đừng nên hỏi hắn về chuyện đi hay ở lúc này” Lý Từ Huy day trán, nàng còn không biết mình làm đúng hay sai nữa. Haizzz một phút yếu lòng.
Lý Từ Huy đi rồi để lại A Đoá ngây ngốc đứng đó miệng cười ngô nghê, trong mắt nàng lại dấy lên hi vọng.
Mãi một lúc sao A Đoá mới ý thức được mà quỳ xuống dập đầu lạy cảm tạ. Nhưng Huy đã đi xa rồi.
Hây da. 2 tháng rồi.. lúc này đã là tháng 7 thời tiết oi bức kinh người thật dễ khiến người ta bực bội.
Bên phía Hành Dương đã triệt để ổn lại, Lý Hoằng Chân cùng Lý Kế Nguyên được theo dõi cẩn thận hết mức. Gia đình của hai người này vẫn ngụ tại Thăng Long. Không phải giam lỏng nhưng luôn trong tầm mắt của Lục Phiến Môn cùng Cẩm Y Vệ.
Vấn đề tam lộ Vị Long , Châu Phong, Lâm Tây vẫn chưa giải quyết. Từ lúc đám Kê Động Tù Trưởng nơi này lên tiếng phản đối Lý Từ Huy ngay mặt thì các Đô Hộ Phủ nơi này tuy không bị cồn kích nhưng đã bị cô lập.
Người Mường ở Châu Phong- Vị Long, người Tày ở Lâm Tây rất nhiều Trại, Kê- Động đã thoát ly khống chế triều đình.
Thậm Chí Hà Đỗ Lê ba nhà các tinh anh đã rút sâu vào các thung lũng núi non trùng điệp phía Tây Bắc.
Các phe muốn nhìn phản ứng của Huy- Ký. Nhưng Thánh Thiên Đế cáo ốm hai tháng không xuất hiện.
Thánh Thần Vương thì không quan tâm lắm chuyện của ba khu vực trên. Chẳng nhẽ Đại Việt từ bỏ?
Ohh no.
Vậy là các tên này không biết tính cách của Ký rồi. Hắn chuẩn bị mới động và đã động là phong vân biến sắc thế không thể đỡ.
Hoàn Hảo….
Ký buông bỏ báo cáo trong tay cười lớn tiếng…
Báo cáo từ Bố Chính cho về khiến Ngô Khảo Ký cười đến không ngậm lại được miệng.
Tuyến đường từ Bố Chính đến Kottabu Đô Hộ Phủ đã hoàn thành tốt đẹp, tuyệt đối tốt đẹp. Phải nói là hoàn hảo tốt đẹp nếu so sánh với công nghệ thời này.
Vốn dĩ tuyến đường này từ lúc có được Kottabu đã huy động mấy vạn dân Khmer không kể ngày đêm đả thông đường bàng thuốc nổ, lớp đá hộc đá răm. Vậy nhưng đường vượt núi rừng đâu dễ, có những khe, những rãnh chằng chịt che lối mà thuốc nổ cũng không có tác dụng gì.
Nhưng công nghệ mà Ngô Khảo Ký thu được từ Kỳ Sơn đã có tác dụng trên cả mức mong đợi.
Ba tháng kể từ khi dân Mộc Khách Tộc ( gọi tắt Mộc tộc) tới Bố Chính thì họ đã được triệu tập phần lớn người có tay nghề làm việc trên tuyến đường này.
Những đoạn hiểm trở dường như không thể sớm muộn được giải quyết, cuối cùng lại được đám này giải quyết nhanh gọn.
Có thể nói chắc một câu, loại cầu vồng mà người Mộc tộc xây nên chắc chắn chuyên dụng để làm các con đường trên núi và xuyên núi. Điều này không cần bàn cãi nữa.
Hai địa hình chênh lệch độ cao, có khe nứt không dài quá 35m thì chỉ cần mấy ngày là đám này thi công xong một cây cầu. Tốc độ có thể nói là siêu nhân.
Vì sao lại vậy?
Chỉ cần đổ betong bằng góc nghiêng theo yêu cầu ở hai mố cầu. Còn lại để Mộc Tộc lo.
Đo đo, nhập số liệu, tính toán kích thước thanh gỗ, trọng lượng thanh gỗ. Sau đó là… cưa bớt, hoặc chọn dài, cho đúng, cuối cùng là xếp.
Mà mọi người đã biết. Máy móc của Bố Chính có thể bào một cây gỗ tròn trong bao lâu? Xấy khô một cây gỗ trong bao lâu? Lại có thể bào cho kích thước đều nhau tăm tắp vì có khuôn có cữ.
Các loại gỗ như Trắc, Căm Xe, Xà Cừ, Muồng, không mối mọt mà đầy dãy nơi đây được lựa chọn.
Với công nghệ chuẩn bị nguyên liệu của Bố Chính lại cộng thêm tay ngề… xếp cầu của người Mộc Tộc…. Cái tuyến đường này thông đến mức không thể thông hơn được nữa.
Đoạn này không hề có khe lớn, lại có suối là suối nhỏ. Đoạn thượng nguồn Linh Giang cũng bắc cầu hai nhịp khiến xe có thể chạy thẳng đến đường cao tốc. Từ cao tốc có thể đi về Bố Chính hay theo đường sông đã mở rộng mà về trung tâm, tất cả đều thuận lợi hơn rất nhiều.
So với cầu si măng, cầu hỗ có ưu điểm dụng rất nhanh và cũng không hề kém bền đâu. Tất nhiên nếu cầu kích thước lớn thì vẫn cần cầu Betong.
Vấn đề trên núi là các cây cầu lắt nhắt khắp nơi từ 15-30m muốn làm cầu betong cực tốn thời gian và cần thiết kế cẩn thận, vận chuyển sắt thép vật liệu đến đây là không dễ.
Ngô Khảo Ký biết mình đào được bảo. Người Hán thật chán khi không biết tận dụng đám Mộc Tộc, họ chỉ xây được mấy cây cầu ở Mân thời cả mấy trăm năm trước. Nếu người Hán biết tận dụng thì cầu này đã tràn ngập Tống rồi.
Nhưng nay chắc chắn loại kiến trúc này sẽ tràn ngập Đại Việt.
Tốc độ xây nhanh, nguyên liệu vốn có, nhất là cướp được của Mân không ít gỗ đã ngâm tốt lâu ngày. Việc xây cầu nối liền các vùng sẽ thuận tiện biết bao.
Các sông sớn thì chịu ,vẫn phải đi thuyền đò chờ cầu betong. Nhưng Đại Việt có bao nhiêu con sông nhỏ cỡ 30-50m gây trở ngại giao thương? Quá nhiều. Đi một đoạn lại có sông, đi hai đoạn lại có mương, rất mệt mỏi.
Không sao, vậy thì xây cầu vồng gỗ đi, tuổi thọ tính theo chất lượng gỗ. Cỡ như trắc, căm xe, muồng, xà cừ, trăm năm đừng hòng hỏng.
Quan trọng là … Ngô Khảo Ký hướng ánh mắt về tam lộ Tây Bắc….
Múa đi hát đi.
Lúc này Mộc Tộc công nghệ hoàn toàn trong tay ký, máy tính cơ học được sản xuất nhân bản bằng kim loại, công nhân thợ mộc Thăng Long được dạy cách xây dựng cùng quy đổi hai loại đơn vị met và đơn vị GALA của người Mộc Tộc.
Một nhóm lớn có thể xây cầu như vậy ra đời.
Đường lên Tây Bắc khó sao? Còn tuỳ thôi….
Ha ha ha.
Tất nhiên cũng nên thu lưới thế gia – giang hồ nhóm rồi chứ nhỉ.