Tống Béo Triệu Húc sau vài phen bị hành ra bã thì đã khôn ra hơn nhiều, tự biết mình là ai, mình đứng ở đâu. Cái tư tưởng thiên triều dù vẫn mạnh mẽ nhưng đã bị kìm hãm đôi phần, không còn dùng tư tưởng bố thiên hạ để đánh giá sự việc rồi.
Tống Béo chỉ chờ cho A Đóa bị Lưu Kỷ bắt lại ở Quế Lâm thì ngay lập tức mật thám xác định đi xác định lại tin tức chuẩn không. Khi trăm phần trăm xác định tin tức Tống Béo lập tức đi mách lẻo với Nguyên Cơ Bắp.
“ Anh Nguyên ơ thằng Tây Mân nó bắt cóc chị dâu của anh, em xua quân đi đánh Tây Mân đấy nhé”
Ý là em đi đánh giúp anh, anh đừng có thừa cơ công em.
Đông thời Tống Béo gửi thư cho cả Tây Hạ, Đại Liêu Gia Luật Tuấn, Nam Mân Vương thị, Đông Mân Thân Cảnh Phúc.
“ Chúng mày yên yên ở tại chỗ chớ gây rối. Tao là tao đi giúp anh Nguyên đập thằng Lưu Kỷ, lúc này chúng mày quấy tao khác gì giúp Lưu Kỷ, tao không đánh nhưng chúng mày coi chừng anh Nguyên ảnh oánh dập đầu cả lũ”
Lúc này Bắc Nguyên trong khu vực đồng nghĩa Ngáo Ộp, duy chỉ Lưu Kỷ bế tắc thông tin không biết, càng các quốc gia gần Nguyên càng hiểu và sợ hãi Đại Hãn Quốc này.
Tống Béo chơi một chiêu rất thâm, một tay cắt hết mọi trơi lực của Tây Mân, vì sợ hãi uy thế của Nguyên sẽ không quốc gia nào điên mà đi gây sự Tống Béo lúc này. Đây là điểm sáng dạ của Triệu Húc.
Thằng Húc Béo này bắt đầu không thèm nghe mấy lời quân sư nhạt toẹt của đám đại thần da nhăn nheo nữa rồi, mỗi lần nghe Húc Béo toàn phun một ngúm huyết, còn phun nữa là thành Húc suy dinh dưỡng rồi. Lần này Húc Béo tự mưu đồ, tự bố cục, quyết oánh một ván lấy lại thanh danh, cứu vớt chút thể diện Quan gia.
Nhưng lần này Húc Béo tính đúng, Tây Hạ, Tàn Liêu nghe tin thì lập tức thu binh ở biên giới không quấy nhiễu Tống chờ cho xong vụ Tây Mân mới tính, Đám này không dám gây hiểu nhầm cho anh Nguyên cơ bắp.
Vương thị Nam Mân tuy không mấy thoải mái nhưng ngậm ngùi tạm thời không gây khó dễ khu vực Trường Sa, riêng Thân Cảnh Phúc thì mài đao xèn xoẹt chuẩn bị xẻ Lưu Kỷ một miếng.
Đạo lý môi hở răng lạnh Thân Cảnh Phúc hiểu, trước đây dù ghét Lưu Kỷ bằng mặt không bằng lòng nhưng vì có Tống uy hiếp cho nên Thân Cảnh Phúc phải canh ti Lưu Kỷ.
Nhưng Thân Cảnh Phúc lúc này phát hiện ra một chân trời mới. Tống không còn là gió bấc, cho nên cái môi Lưu Kỷ có hở thì cái răng Thân Cảnh Phúc hắn cũng không lạnh.
Thân Cảnh Phúc hắn phát hiện Tống Béo sợ Bắc Nguyên hơn dê sợ Hổ, vậy thì cần mẹ gì phải môi răng này nọ, ôm chắc đùi anh em nhà họ Ngô không phải xong chuyện.
Tống dám xuất quân đánh Đông Mân?
Tao là anh em cột chèo với Bình Nam Vương đấy, Đông Mân là chư hầu Bắc Nguyên đấy, Tống Béo mày gây tao thử hộ cái. Mông anh đây chú cắn cái coi.
Chân trời mới này quả thực rất có tương lai, nhất là Thân Cảnh Phúc còn nhìn ra lúc này Ký muốn dẫn quân vào Thăng Long, biết đâu đó…. Họ Thân miên man tưởng tượng.
Cho nên lần này báo tin cho Ký là đích thân Cảnh Phúc tới Hải Nam đảo.
Sau phút giây hoảng loạn vì tin dữ Ngô Khảo Ký bắt đầu tính toán thiệt hơn. Mĩ nhân tuy tốt nhưng giang sơn vẫn quan trọng, thật ra là vợ bé tuy ngon nhưng nóc nhà vẫn là số một, không nên tự thân đi Quảng Tây, không đi chỉ khiến A Đoá thương tâm sau này ngày rộng tháng dài có thể bù đắp, đi là cả bai cùng cỏ xanh mồ, Đại Việt nát bét không chữa nổi.
Đơn giản nếu Ký đi Quảng Tây cơn ghen của Tử Huy sẽ bốc cao vạn trượng mà bất chấp dẫn quân ra bắc.
Nàng đem quân ra bắc thì các thế lực chư hầu ai tin tưởng là nàng đi đánh ghen? Chuyện này vô lý khó tin, dẫn mấy vạn người đi đánh ghen xưa nay hiếm có.
Cho nên hiểu nhầm Bố Chính dẫn quân chinh phạt phương bắc rất dễ thành hiện thực. Từ đó sẽ gây ra những xung đột không đáng có, với cơn ghen sẵn có, lại có kẻ cản đường Ký tin Từ Huy sẽ dùng bạo lực nhất đạp nát tất cả.
Tân Bình Lộ đất rộng người thưa bản thân còn chưa lấp đầy nổi lãnh thổ đừng nói đi quản lý lãnh thổ khác. Tân Bình Lộ không có khả năng chiếm đất mở rộng lãnh thổ, nhưng đập nát mội vài thế lực không có mắt rồi bỏ đi đó là chuyện trong tầm tay.
Nếu chuyện này làm một cách không cẩn thận , không có chính trị mục đích, chính trị lý do ổn thoả sẽ làm Đại Việt loạn càng thêm loạn.
Cho nên Ký phải về Thăng Long, cởi trần tự trói cõng roi gai chờ nóc nhà đến xử lý, chỉ như vậy mới giảm thiểu thiệt hại cho đại cục.
“ Mặt mũi ta không cần quan trọng, an nguy của bách tính Đại Việt mới là quan trọng nhất” Ngô Khảo Ký chính khí hiên ngang hét dài tuyên bố xuất quân về Thăng Long.
Đám chúng tướng, Ngô Khảo Tích, Thân Cảnh Phúc cả đám ngây ngẩn bái phục.
Sợ vợ đến tầm này quả là cổ kim hiếm có, mà mặt dày đến mức độ biến chuyện sợ vợ thành lo cho bách tính an nguy thì càng là trước vạn nam sau ngàn năm sẽ không đụng phải. Không hổ là mệnh đế vương người, quả là khác bọt.
Tuyên bố khí khái một hồi Ký âm thầm kéo Thân Cảnh Phúc cùng Ngô Khảo Tích qua một bên.
“ Cảnh ca nói thật việc này chỉ có ngươi giúp được ta, hoả pháo đạn dược ta không thiếu, ta để lại cho ngươi một số lượng, trước ngươi chớ trở mặt cùng Lưu Kỷ. Phải bằng mọi giá an toàn cứu ra A Đoá, Lưu Kỷ muốn có hoả pháo đạn dược cứ cấp hắn thứ này ta có nhiều. Ta lại cấp gấp đôi cho Cảnh ca ngươi. Lưu Kỷ phải diệt, nhưng mà trước tiên phải cứu A Đoá, nhớ là Cảnh Ca thuyết phục nàng trốn kỹ một chút có thời gian ta sẽ tìm nàng”
Thân Cảnh Phúc nghe thấy vậy thí sướng dụng rún, nhưng mà chợt nghĩ lại.
“ Ký lão đệ, hỏi thật một câu, lão ca làm chuyện này có khi nào bị Từ Huy muội đem quân đánh tận Phiên Ngung thành?”
Tích , Ký im lặng không biết trả lời sao, nói thật khả năng cao là sẽ như vậy.
“ Được rồi, chuyện gì đến phải đến, lần này lão ca mạo hiểm liều mệnh bồi quân tử, nói chung nếu Từ Huy Muội đánh đến thì Tích Ca ngươi nói đỡ cho ta một hai câu”
Thân Cảnh Phúc vì lợi ích che mắt mà liều một phen. Ký thì giơ một ngón tay cái khen vị Lão ca này trượng nghĩa đáng kết giao.
Thân Cảnh Phúc ơi là Thân Cảnh Phúc ngươi anh minh một đời nhưng vẫn là đánh giá quá thấp đàn bà ghen tuông đáng sợ. Rồi Cảnh ca sẽ phải khóc tuyệt vọng vì quyết định ngày hôm nay.
Chuyện Hải Nam đảo coi như có chút an bài, một vạn năm ngàn quân Ngô Khảo Ký , Ngô Khảo Tích chỉ huy bắt đầu nhổ neo đi vào vùng biển vịnh Bắc Bộ.
Dĩ nhiên Khâm Châu , Liêm Châu đều thuộc về quản hạt của Thân Cảnh Phúc cho nên hạm đội Đông Hải sẽ đi theo lối này vào Đại Việt.
Tất nhiên Lý Kế Nguyên cũng đem quân chặn ở Vĩnh An. Lý Kế Nguyên muốn thật đánh hay giả đánh không ai biết nhưng Ngô Thường Hiến đem bộ binh bảy ngàn từ Tô Mậu cũng hướng về Vĩnh An, ý định không cần nói cũng hiểu.
Lý Kế Nguyên muốn thật đánh sẽ bị hai mặt giáp công. Ngô Thường Hiến không phải kẻ tầm thường, chẳng qua đứng dưới cái bóng Lý Thường Kiệt quá cao lớn mà ông ta lu mờ thôi.
Cái tài đánh trận trên bộ của Thường Hiến thì Kế Nguyên chưa chắc sánh bằng, Kế Nguyên thiện thuỷ chiến.
Thế nhưng nhận được tin Thường Hiến động, Tôn Đản nhận lệnh Lý Hoằng Chiêu dẫn năm ngàn binh mã với nhiều Voi chiến từ thượng Nguyên đi qua Lạng Châu muốn tập kích mé sườn của Ngô Thường Hiến.
Lúc này tình hình phía bắc căng như dây đàn.
Phía Nam tình hình càn bết bát không chịu nổi.
Ngày 17 tháng giêng năm Tân Khởi thứ hai của Sùng Hoàng Đế, dưới sự uy hiếp của Kiều Thạc, Sùng Hoàng Đế sợ hãi trước văn võ bá quan phong thằng này làm Thái Sư , kiêm luôn giám quốc đại thần.
Phải nói cho kĩ lúc này Thăng Long bệnh dịch đã khống chế, các quan lại bị thiên tử binh khiêng vào cung ép làm việc.
Đám thế gia vẫn cử đại diện vào kinh sư ban trầu đơn giản vì họ cần thông tin ở Long Thành, điều này không khó lý giải, tương tự như loạn Tam Quốc Đổng Trác bố đời vào cung làm loạn nhưng các thế gia vẫn để lại người của mình trong triều làm quan để theo dõi tình hình. Viên gia , Tào gia… đều vậy.. nhìn một hồi nới chạy… kẹc khẹc.
Tất nhiên thế gia cử người vào triều làm quan cũng là thám thính bí mật về dịch bệnh.
Trong triều lúc này tuy hoàn tàn nhưng cũng không thiếu quan viên, ví như nhóm hàn môn sĩ tử sau hai mùa khoa cử nhà Lý làm được cũng tập hợp ở đây, đám này trung thành với nhà Lý cho nên Sùng Hoàng đế ở đâu bọn họ ở đó. Đám này là tập hợp các loại Vương Doãn ( Kẻ trung Hán thất dùng Kế Điêu thuyền một lỗ thờ hai gậy khiến đại bổng Lã Bố vì muốn độc chiếm lỗ nhỏ mà đâm chết Đổng Trác , cho nên tác nói hãy tập thể dục đầy đủ; bụng bia gậy tụt Điêu Thuyền nó không đã nó xúi gậy dài đâm chết cấm oan), đánh nhau thì không được nhưng ngấm ngầm tụ bàn mật họp hô khẩu hiệu diệt Kiều hưng Lý rất hăng.
Ngày 21 tháng giêng . Mùi không khí tết ảm đạm đã qua lâu rồi , nhưng tin sét đánh ở Thăng Long lại dội xuống .
Án mưu phản chấn động cổ kim.
Mười mấy tông thất họ Lý mắc phải, mấy Tông thất này may mắn trốn được qua dịch bệnh thì gặp hoạ này.
Nhân chứng vật chứng rõ ràng, mười ba tông thất bị chém, kèm theo đó là một đám cung nữ hạ nhân , kẻ hầu, quan viên dính vào án này có hai mấy tên.
Thái Sư Kiều Thạc, cải họ quốc tính Lý Thạch ra tay nhanh gọn chém cả.
Lòng người bàng hoàng, thế gia chư hầu khiếp vía, không thiểu thằng này muốn diễn kịch gì.
Tông thất họ Lúc này qua mấy phen dày vò đúng là không còn mấy người, ngoại trừ nữ tính được gả bên ngoài thì nam tính tông thất mười chết tám chín không còn mấy ai.
Thật ra tông thất nhà Lý rất đông chưa tính từ thời thuỷ tổ là Thuỵ Thánh Vương, Hiển Thánh Vương, Võ Đạo Vương đã có ba nhánh lớn. Thời Lý Thái Tổ con trai Hiển Thánh Vương đã có ba nhánh chính là Vũ Uy Vương, Lý Thái Tổ cùng Lý Hạc mỗi nhánh đều con cháu khá đông ngay như Lý Thái Tổ có Lý Thái Tông( Lý Phật Mã) Võ Đức Vương, Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương.
Đám ba người anh em của Lý Thái Tông dẫn quân tranh ngôi chỉ mình Dực Thánh Vương bị chém tại trận còn lại đều được tha thứ, cho nên đến thời này Tông Thất nhà Lý rất đông.
Nhưng dù có đông cũng không chịu nổi dày vò kiểu này rồi.
Khốn nạn nhất là lần này chém đầu có Lý Diên Khanh là con trai của Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung và là đệ đệ ruột thịt của Lý Từ Huy.
Nhẫn không thể nhẫn, nhận tin con trai gặp ác thủ, Phụng Càn Vương không chịu nổi nữa mà xuất binh hai vạn từ Thiên Trường đánh thẳng về Thăng Long , dựng cờ nghĩa tru gian tà cần ấu đế.
Tất nhiên Kiều Thạc cũng ngay lập tức chiếu lệnh các lộ quân chinh phạt Lý Nhật Trung phản nghịch muốn cướp ngôi vua.
Người tinh mắt đều hiểu ai trung ai gian, nhưng mọi phe đều không động ra chút công nhưng không ra sức thoáng bên ngoài xem kì biến.
Kiều Thạc lệnh em trai Kiều Tiễn mệnh Chinh Nam Đại tướng quân dẫn năm ngàn thiên tử binh cùng năm ngàn lộ binh Phong châu mới tập hợp không lâu tiến về Sơn Nam lộ Thừa Tuyên ( Hưng Yên ngày nay) để chặn quân Lý Nhật Trung từ Sông Hồng ngược Bắc.
Tất nhiên Phụng Càn Vương không đơn giản, ông ta vì mất con mà đau lòng nhưng ông ta chính là một nhà quân sự có tiếng tăm trong tông thất, với hai vạn quân ông ta chia hai lộ , thực tế chủ lực theo đường bộ theo lối Hà Nam Phủ Lý đã xuất phát khá sớm trước khi tuyên chiến cùng Kiều Thạc. Đây chính là binh bất yếm trá.