Khảo Ký… Khảo Ký… ngươi sao rồi… tỉnh lại… tỉnh lại
Tiếng gọi ai đó vang bên tai khiến cho Ngô Huy Tuấn không thể không tỉnh lại, lúc này cảm giác trước tiên của hắn chính là đau đầu và phiền não vô cùng, hắn bị một thứ gì đó cứng và nhọn chọc chọc vào người. Dù đang mơ màng nhưng cảm giác rất chân thật.
Ngô Huy Tuấn là một sinh viên y khoa tương lai sáng lạng, nhưng một tai nạn giao thông khốc liệt đã khiến hắn mất đi ý thức. Tuy đau đầu vẫn đau đớn vô cùng Ngô Huy Tuấn vẫn còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đó, lý trí cho hắn biết được rằng mình đã được cứu sống, chắc hẳn là ở một bệnh viện nào đó. Hắn chắc hẳn nơi này là bệnh viện Việt Đức nơi hắn đang thực tập, bởi vị trí tai nạn xảy ra ngay cạnh Hồ Gươm, điều này có nghĩa rằng khả năng tới ngôi bệnh xá trên là rất lớn.
Cố mở cặp mí mắt nặng nề, Ngô Huy Tuấn như mong chờ nhìn thấy được một căn phòng cấp cứu quen thuộc, ý tá quen thuộc, và có thể là những bác sĩ đàn anh, thầy cô giáo của hắn.
Nhưng ý thức mơ mang ấy ngay lập tức được hiện thực lấp đầy…
Một gương mặt xinh đẹp nhưng đầy lo lắng cầm trong tay một cây gậy … nói đúng hơn là một thanh trường kiếm còn nguyên vỏ chọc vào người hắn lay lay.
Ngô Huy Tuấn thề thốt, đây là người con gái đẹp nhất theo tiêu chuẩn của hắn mà Tuấn đã từng gặp…
“Làn thu thủy, nét xuân sơn.
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.”
Trong đầu của Huy chợt ong một tiếng vang lên hai câu thơ ước lệ về vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của một người con gái. Thậm chí chính hai câu thơ trên cũng không thể lột tả chính xác vẻ đẹp của người con gái mặc cung trang tay cầm trường kiếm nguyên vỏ tựa vào vai Tuấn mà đẩy.
Ngô Huy Tuấn dần dần tỉnh táo lại, hắn biết mình đã xuyên không rồi. Hắn không quá bất ngờ về điều này bởi lẽ hắn đã xuyên không có chuẩn bị và biết rõ điều này. Chẳng qua lúc vừa rồi khi mới tỉnh dậy bản năng của hắn nghĩ về tai nạn thảm khốc ở kiếp trước, trong cơn mơ màng trong ảo ảnh thì Ngô Huy Tuấn mới không nhớ tới sự kiện kia thôi...
“ Tôi... khục khục...” Ngô Huy Tuấn muốn mở miệng thì cơn đau đớn nơi cổ họng khiến hắn nghẹn cứng....
Theo bản năng hắn đưa tay lên sờ sờ cổ họng đang đau nhức nghê ngớm.
“ Ta xin lỗi... ngươi làm ơn đừng như vậy nữa, ta đã nói nhiều lần, tuy chúng ta là vợ chồng nhưng ngươi không thể đụng người ta... Chỉ cần người khác giới chạm vào người ta thì dường như ta sẽ biến thành người khác mà tấn công...”
Bên tai của Huy Tuấn lại khẽ vang âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe như tiếng chuông bạc khẽ leng keng trong gió...
Một đoạn ký ức gián đoạn rời rạc trong đầu Ngô Huy Tuấn ùa về đại não của Huy Tuấn đau nhức dữ dội, hắn chợt ngất đi vì không chịu nổi trùng kích này.
Trong cơn mơ, cơn tỉnh chập chờn. Ngô Huy Tuấn – Ngô Khảo Ký hai hình ảnh lúc tách ra lúc trùng vào nhau.
“ Ngươi có cơ hội sống lại một lần nữa… có thể cải biến vận mệnh dân tộc của ngươi… tất nhiên mọi lợi ích đều có cái giá của nó…”
Một toà đại sảnh đường kiến trúc nguy nga tráng lệ, thực sự toà kiến trúc này hùng vĩ mà tinh tế hơn tất cả những kiến thức mà Ngô Huy Tuấn từng biết trước đó.
Ngồi trên cao ngất một chiếc nghế lóng lánh như tinh thể là một người đàn ông khổng lồ. Ông ta có gương mặt tuấn mĩ đến quá phận nhưng lại không thiếu vẻ uy nghiêm, mái tóc đen trải dài có chút buông lỏng không sắp xếp nhưng lại rất tự nhiên cùng phù hợp. Ngô Huy Tuấn thề rằng , hắn chưa bao giờ được chứng kiến một người đàn ông “ đẹp” và nam tính đến vậy…
“ Ngài là Thần?”
Ngô Huy Tuấn không còn thân thể, hắn có thể tự nhìn thấy bản thân chỉ là một đám hạt bụi li ti giống như được cố định trong một etropi đám mây mà không có thân thể. Huy Tuấn mường tượng đoán ra mình đã chết , đây là linh hồn của hắn. Nơi này có thể là thiên đường gì đó trong truyền thuyết. Cho nên hắn mới đặt câu hỏi như trên…
Người đàn ông khổng lồ có gương mặt siêu cấp tuấn mĩ lắc đầu cười, Tuấn có thể cảm thấy sự chát đắng bất đắc dĩ trong mụ cười nhếch môi này…
“ Ta không phải
“ Ta không phải là Thần giống như thần trong tâm tưởng của ngươi mường tượng. Nhưng ta có một số quyền năng nhất định khiến ngươi có thể dùng hạt tinh thần này mà sống lại dưới một thân thể khác, người lại vẫn có thể tiếp tục mộng tưởng của bản thân, tất nhiên không có gì là miễn phí, chúng ta giao dịch công bằng”
Hai bên trao đổi bằng phương thức lạ lùng, Ngô Huy Tuấn là một hệ hạt vật chất hạt li ti còn nhỏ bé hơn nguyên tử . Hắn ở trạng thái này có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể thấy được.
Và người đàn ông kia cũng không nói chuyện , trao đổi theo cách thông thường ma khi Ngô Huy Tuấn có thân thể vẫn làm. Cả hai cứ thế tự nhiên dùng tinh thần liên tuyến kết nối với nhau mà trao đổi…
“ Thưa ngài. Cái giá phải trả là gì?”
Huy Tuấn tỏ ra lễ phép, bởi vì người đàn ông tước mặt tuy không công nhận bản thân ông ta là Thần nhưng Huy Tuấn nghĩ cũng không kém bao nhiêu, trên người của ông ta toả ra mị lực khiến người đối diện khoa kháng cự, toả ra uy nghiêm khiến người đối diện không thể nghi ngờ…
“ Tự do…”
Người đàn ông khổng lồ không hướng ánh mắt vê Huy Tuấn. Ông ta lúc này hướng ánh mắt về một nữ nhân tóc vàng xinh đẹp đang yếu ớt nằm trong lồng ngực của mình…
Một sinh vật nữ tính kiệt tác tạo hoá của vũ trụ. Đây là tất cả những gì Huy Tuấn cảm nhận được khi hướng sự chú ý về người phụ nữ đó. Vẻ đẹp của nàng là thánh khiết đến tột cùng điều đó chỉ khiến cho người nhìn vào nàng có cảm giác tôn trọng, thần tượng cùng quy phụng, không một tia nhục dục nào có thể liên tưởng khi nhìn nàng…. Trong phút chốc các hạt tinh thần của Huy Tuấn đột ngột dừng lại…
Việc dừng lại này rất nguy hiểm có thể dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng , gần giống như thân thể nhân loại ngưng hô hấp vậy.
Bỗng nhiên các hạt tinh thần của Ngô Huy Tuấn có thể tái chuyển động trong hột hệ thống ống vô hình giả tưởng…
Hắn như người chết đuối tham lam hô hấp một ngụm không khí trong lành. Các hạt điên cuồng chuyển động như bù lại khoảng thời gian kinh hoàng bị dừng lại kia.
“ Đừng cảm nhận về nàng, tinh thần hạt của ngươi là phàm nhân, sẽ chịu không nổi”
Người đàn ông khổng lồ đang ngồi trên cao kia giơ ra một ngón tay chỉ vào đám tinh thần của Ngô Huy Tuấn , một luồn ánh sáng xanh dịu mát như bao khỏa lấy Ngô Huy Tuấn mà bảo vệ hắn...
“ Cảm ơn..”
Ngô Huy Tuấn như thoát ra khỏi cơn “nguy kịch tính mệnh” mà rối rít cảm ơn.
“ Không sao, Human trẻ tuổi, ngươi quyết định ra sao?” Người dàn ông tóc đen trải dài kia chậm dãi tinh thần liên tuyến mà hỏi ý kiến của Ngô Huy Tuấn .
Tuấn có thể cảm nhận được cả từ ái cả bao dung lẫn uy nghiêm trong đó. Nhưng hắn là một người có chính kiến, có tư duy độc lập, cho nên hắn không thể nào quyết định đơn giản sự mất đi tự do như vậy.
“ Ngài có thể nói rõ hơn được sao? Tôi phải làm gì và mất đi tự do ra sao, và tôi được làm gì?”
“ Giúp ta giết một người, kẻ đó cũng giống như ngươi là một kẻ theo như hiểu biết của ngươi . Nhưng hắn là một kẻ xuyên không ngoài tầm kiểm xoát và sẽ làm bánh xe vận mệnh, lịch sử thay đổi, kể từ đó sẽ gây nên hỗn loạt lịch sử cùng dòng thời gian. Cho nên nhiệm vụ của ngươi sẽ phải ngăn chặn cùng tiêu diệt nó”
Ngô Huy Tuấn lưỡng lự sau khi nghe đáp án này.
“ Thưa ngài, tôi rất thấu hiểu ý tưởng của ngài. Nhưng theo như ngài đã nói, tôi có thể sống lại, thực hiện mộng tưởng của bản thân, giúp dân tộc của tôi tốt hơn, phát triển hơn, hùng mạnh hơn, nếu vậy tôi cũng thay đổi lịch sử vậy”
Người đàn ông khổng lồ lắc đầu mà truyền lại tinh thần liên tuyến.
“ Lịch sử của ngươi nói là sự kiện, lịch sử của ta nói đến là nền văn minh, hai khái niệm khác nhau. Ngươi có thể thay đổi các quốc gia, các thế lực thay đổi nhiều mốc sự liện lịch sử. Nhưng chưa hẳn đã thay đổi tiến trình của một nền văn minh. Cho nên ngươi có thể giúp dân tộc của mình hùng mạn, bá chủ ta không quan tâm. Vấn đề là ngươi phải giữ được tiến trình của nền văn minh Human không thể đi lệch quá tốc độ phát triển vốn có của nó....”
Ngô Huy Tuấn như hiểu ra điều gì đó.
“ Ý của ngài là không được đem quá nhiều công nghệ tân tiến vào quá khứ?”
“ Cũng là một phần, công nghệ khoa học gì đó chỉ là một phần, các tư tưởng liên quan đạo đức, chính trị, xã hội lại là một phần quan trọng không kém ảnh hưởng tốc độ phát triển văn minh, cho nên những thứ này cũng đều cần ức chế, đôi lúc ngươi nhiệp vụ còn là mạt sát một số thứ tư tưởng, một số thứ công nghệ có thể ảnh hưởng tốc độ phát triển của văn minh human”
Ngô Huy Tuấn lại đi vào trầm ngâm suy tư rất lâu.
“ Như ngài đã nói, có một kẻ cũng xuyên không, hắn có công nghệ, có thê truyền bá tư tưởng hiện đại. Tôi thì bị hạn chế, nếu như vậy đây là một cuộc chiến không công bằng”
“ Suy nghĩ cặn kẽ... sẽ có một hệ thống đi theo ngươi để cảnh báo làm gì là đúng làm gì là không đúng, có những việc làm sai sẽ bị diệt sát ngay lập tức. Có những việc làm sai sẽ bị trừng phạt biến thân thành một kẻ bị săn đuổi như tên kia, tức là ta có thể cử một linh hồn khác xuống hành tinh xanh kia để tiêu tiệt cả ngươi và tên xuyên không trước đó...”
Khung cảnh lại thay đổi, sau nhiều thương lượng cuối cùng Ngô Huy Tuấn đông ý mang theo hệ thống giám thị mà xuyên không. Kẻ tiễn hắn một đoạn đường có gương mặt bình thường, thân thể không khác gì nhân loại chủng tộc của Tuấn.
“ Không cần phải kinh ngạc , ta cũng là nhân loại, giới thiệu một chút, ta tên Trần Lâm”
Gã than niên ăn mặc kỳ lạ thân hình cân đối cao tầm 1,8m, mắt đen tóc đen, những đặc điểm Á Đông lộ rõ trên gương mặt của hắn.
Huy Tuấn ngạc nhiên tinh thần xao động muốn lên tiếng thì bị tên này dùng sức mạnh đẩy vào một cỗ máy kỳ dị phức tạp….
“ Thời gian đã đến …. Không thể chậm chễ…”
Huy Tuấn như thấy mình lao vút đi trong một đường hầm vô tận, mà cũng vô hình, cảm giác như đường hầm tồn tại xen giữa các giá trị thực thể vậy.
Có lý thuyết về chiều không gian, vì như ở nơi hắn sống con người tư duy bọn hơi bọn hắn đang sống là ba chiều không gian… nhưng nhân loại đang chứng minh có chiều không gian thứ tư … thậm chí nhân loại nghi ngờ có chiều hơn bốn chiều không gian. Theo như lúc này ý tưởng chợt loé lên trong đầu của Huy Tuấn, “ có lẽ đây là thế giới còn cao cấp hơn bốn chiều không gian”.
Nhưng Huy Tuấn kinh ngạc hơn chính là trong tinh thần liên tuyến mà Ngô Huy Tuấn nhận từ gã Trần Lâm lại có mờ nhạt một đám thông tin ẩn dấu.
“ Đừng tin những gì hắn nói, đây là chủng tộc Zolzic, chỉ muốn nô dịch nhân loại. Hãy đến những nơi này… chúng ta bí mật liên hệ”
Một số hình ảnh hiện ra Ngô Huy Tuấn nhận ra một số trong đó là hắn biết… vì như Đền Thờ Angkor, kim tự tháp người Maya. Còn những hình ảnh một số quả đồi, núi, quá trìu tượng không có tìm được manh mối điểm tương quan gì quen thuộc….
Huy Tuấn biết mình đã rơi vào một âm mưu không nhỏ, nhưng hắn quá nhỏ bé, không thể kháng cự chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Bỗng nhiên trong sát na trong cảm giác của Ngô Huy Tuấn chính là hình ảnh của một thanh niên cao lớn cơ bắp đến vô cùng đàn bị một thiếu nữa cung trang nhỏ bé kẹp cổ đến tắc thở mà chết….
Rồi Huy Tuấn chìm sâu vào giấc ngủ cho đến khi tỉnh dậy….
Đoạn phim đồ hoạ 3D dựng quá sống động và chân thực… Lý Tô Ánh Nhi xem đến mê mẩn , phần đầu này tuy người con gái cung trang chỉ hơi xuất hiện nhưng nàng cảm thấy có một mối liên hệ vô hình nào đó, hiến Lý Tô Ánh nhi cảm thất thân thiết cùng cô ta vô cùng, và người đàn ông xuyên không trong đoạn phim càng làm chi tâm hồn nang xao động dữ dội.
Tuy linh hồn là một đám bụi hỗn độn nhưng Ánh Nhi rõ ràng cảm thấy hình bóng bạn trai của nàng trong đó. Càng kỳ lạ hơn hình ảnh người đàn ông mà Huy Tuấn linh hồn nhập vào lại càng khiến Ánh Nhi quen thuộc, giống như nàng đã mấy chục năm quen thuộc gần gũi vậy…