Lại nói về trận chiến bên đồi Tân Dã.
Quân Đại Tống chưa tiến lên đến phạn vi năm trăm bước thì hoả pháo Phật Lãng Cơ đã nổ dồn dập, tuy khoảng cách này rất khó bắn trúng một mục tiêu xác định nhưng với quân số cả vạn bộ bịn tiến lên thì thể nào chẳng bắn trúng. Cánh quân từ Phong Khâu do Quách Quỳ chỉ huy bị chiếu cố nhiều nhất. Cả trăm thanh hoả pháo dồn về đây đồng loạt phát xạ,
Phía nhánh quân Nguyên Dương tiến đến không bị tổn thương nhiều do chỉ có ba mươi khẩu pháo tấn công họ.
Quách Quỳ tuy dụng binh lần này chỉ để ra mặt nói rằng ta cũng có phản ứng khi người đem quân áp sát doanh, hắn xuất quân mang tính chất trưng bày là chính, chạm nhau thì quân Tống sẽ lui lại bảo toàng lực lượng.
Nhưng vấn đề đó là Quách Quỳ không biết hoả pháo Liêu Đông rất nhẹ, có thể trang trên thùng xe ngự mà chạy băng băng. Cho nên Quách Quỳ tin tưởng người Liêu đông mới chân ướt chân ráo đến Tân Dã chưa thể bố trí trận địa pháo.
Không phải Quách Quỳ ngu ngốc, mà là ông ta không đủ thông tin cùng hiểu biết về hoả pháo Liêu Đông.
Ông ta suy bụng ta ra bụng người, hoả pháo Đại Tống cũng có, và ông ta biết rõ cách bố trí nó khó khăn ra sao. Chính vì cái lấy ta suy người này mà lần này quân Tống lại ăn một lần thảm.
Trăm pháo tề phát, bắn đến đỏ nòng không tiếc rẻ.
Thâm chí việc bắn quá nhiều quá dồn dập kiến cho không ít thùng xe ngựa đã nứt vỡ vì sức giật quá khủng bố.
Lần này hộp gỗ trên xe ngựa đều được trang 7 viên tử pháo đã nhồi kĩ thuốc súng cùng đạn gang, năm phút đồng hồ bắn đủ bảy loạt đạn Phật Lãng Pháo đã đi tới giới hạn, nếu còn cố tình bắn tiếp thì ngay cả nòng thép chất lượng cao của Bố Chính cũng giải thể luôn rồi.
Năm phút đồng hồ bảy trăm phát đạn, hơn tấm thuốc súng đen bay màu, cả doanh địa Liêu Đông tràn ngập khói thuốc súng như một vụ cháy rừng. Độc Hại vô cùng.
May mà kỵ binh đã được bố trí hai bên cùng đứng trên gió, bộ binh pháo binh được đeo khẩu trang đã thấm nước cùng thảo dược thanh độc. Mẹ nó bắn xong pháo mà không có mấy thứ này thì quân ta bị độc nằm la liệt cả rồi, đánh đấm gì nữa.
Bảy trăm quả đạn gang như mưa sắt mà dội vào trận địa quân Tống, cái gì là ác mộng, đây mới là địa ngục ác mộng.
Quách Quỳ lồm cồm từ dưới đất bò ra khỏi đám xác chết thân binh mà hét lớn lui quân. Hắn thực sự quá sợ hãi rồi, càng sợ hãi hắn lại càng quyết tâm nhấn chìm Liêu Đông Vương cùng Liêu Đông quân Thiết Kỵ.
Trong sát na vừa rồi nếu thân binh không liều chết kéo Quách Quỳ xuống ngựa, mấy chục người lấy huyết nhục làm khiên chắn đè lên họ Quách thì hắn toi mạng rồi.
Kinh nghiệm mới học của họ Quách đó là khi tác chiến cùng quân Liêu Đông không nên đứng dưới đại kỳ.
Vâng trong sát na vừa tồi trăm pháo tề phát bảy trăm quả đạn là hướng về đại Kỳ quân Tống với chữ Quách mà bắn. Tuy không thể trăm phần chính xác nhưng tương đối bắn vào mội khu vực là vẫn có thể. Với pháo binh kinh nghiệm như dân Mã Lai thì điều này không quá làm khó họ.
Năm phút không thể đủ thời gian cho bộ binh phản ứng, nhất là họ kết trận dày đặc tiến lên phòng ngự kị binh đột kích.
Bảy trăm viên đạn gang tròn cày náy một khu vực nhảy nhót binh bang trên đất, trên xương cốt máu thịt mà nghiền nát mọi thứ trên đường đu của nó.
Khốn nạn sự kết hợp kỵ binh pháo binh có bất lợi nhưng cũng có siêu cấp lợi hại.
Đầu tiên nói bất lợ đó là pháo binh kéo chân kỵ binh làm giảm sự linh hoạt của kỵ binh.
Nhưng lợi hại ở chỗ, nếu bộ binh muốn tấn công trận địa pháo thì ... quá khó khăn.
Sắp xếp trận hình tản mát tránh thiệt lại pháo binh để xông lên thì sẽ bị kỵ binh tiến lên thịt.
Sắp xếp trận hình co quắp phòng kỵ binh thì bị pháo bịn tàn sát.
Quả thật đánh như thế nào đây?
Đây là một môn học vấn mới đối với các nhà quân sự thời này. Sẽ còn rất lâu nữa họ mới nghĩ ra cách khắc chế pháo binh. Ngô Khảo Ký có mấy cách, cơ mà hắn không điên mà lộ ra ngoài.
Tống quân lui, lui triệt để, cả hai cánh Nguyên Dương và Phong Khâu phải lui nhanh và lui gấp. Đây không phải điên trò mà là thực sự lui.
Chỉ cần lui chậm một chút thì kỵ binh Liêu Đông kịp ồ ạt xông lên. Đến lúc đó chỉ có chết mà thôi.
Dĩ nhiên Ngô Khảo Tước có thể xua kỵ binh lên chiếm tiện nghi. Nhưng không thể không phòng Quách Quỳ có chuẩn bị sau đó. Không đáng để mạo hiểm. Xây trước doanh địa sau đó tính toán tiếp tục.
Trên sườn đồi một vạn quân Hà Bắc bộ binh cùng hai vạn dân binh Hà Bắc đang chảy nước mắt reo hò sung sướng.
Chảy nước mắt là vì khói thuốc súng, sung sướng là vì niêm tin có thể đánh bại nhanh chóng quân Tống ép hoi trao trả người Hà nam về cố thổ.
Gió mạnh thổi qua, thuốc súng tan biến mấy phần khói. Lưu Hữu Lượng tháo ta khẩu trang hít một hơi thanh khí sau đó hò hét.
“ Đám chau trai lười nhác khốn kiếp, reo hò cái gì.... mau xây doanh địa. Đừng làm mất mặt người Hà Bắc...”
“ Tế Ninh Bá chớ nóng, làm việc làm việc đây...”
“ Đúng rồi đừng làm Tế Ninh Bá khó sử... ông ta là lá cờ đầu của dân Hà Bắc chúng ta đâu”
Có hàng binh Hà Bắc giơ ngón tay cái khâm phục về Lưu Hữu Lượng.
Họ chợt quên rằng đây là trùm phản tặc Hà Bắc đã từng công thành nhổ trại ở mảnh đất này và là địch nhân của họ.
Lúc này quên rồi, trong quân có sự ganh đua giữa người thảo nguyên và người Hà Bắc, Hà bắc chẳng có ai ra hồn, có đúng Tế Ninh Bá là ra dáng nhất, cho nên hắn bị đẩy lên vị trí lá cờ đầu tiêu biểu cho dân Hà Bắc không có gì lạ.
Lưu Hữu Lượng lại béo, rõ ràng tham chiến lại tăng cân, này hắn gần giống như lão phú thương béo mập rồi, chiến giáp của hắn đã phải thay đổi mấy lần trong mấy tháng qua.
Tế Ninh Bá híp mắt vui vẻ , hắn thích người ta gọi hắn là Bá tước.
Dưới sự bảo kê của năm vạn bộ kỵ, hai vạn dân binh lại cắm đầu hăng say làm việc xây dựng doanh trại.
“ Thạch đầu, ngươi nhìn xem Liêu Đông doanh quét tước chiến trường sao lại mang về thương binh của quân Tống thế kia… không một đao…” Một tên hàng binh Hà Bắc lên tiếng thì thầm hỏi người kế bên.
Không phải hắn ác độc gì mà đây là chuyện thường xảy ra trên chiến trường, thường thì cho những kẻ địch bị thương một nhát, coi như giúp họ giải thoát đau đớn.
“ Nghe nói đâu là đem về cứu chữa đó, Liêu Đông Vương nhân nghĩa…”
“ Cứu chữa quân Tống?” hàng binh Hà Bắc không hiểu.
“ Nghe A Cẩu nói lại, ý Liêu Đông Vương đó là việc chiến tranh là do đại nhân vật phát động binh sĩ hai bên có tội gì, chém giết thì chém giết, cứu thì vẫn cứu, đều là nhân mạng cả. Ngươi nhìn đám binh sĩ Tống bị ném phía xa xa… đám đó bị thương nhẹ quân Tống có thể chữa được nên Liêu Đông Vương không đưa về doanh. Đưa về doanh toàn là thương nặng, phía Đại Tống không có khả năng chữa trị”
“ Thật như vậy chăng”
“ Thì A Miêu chính là con trai lão lang trung trong thôn của ta, giờ được vào làm trong Quân Y Doanh của đại quân tâm sự mà, hắn tận mắt chứng kiến. Các Lang trung của Nguyên Quốc chúng ta cực mạnh, còn một hơi vẫn cứu được… thứ thương binh nặng đó mà để Đại Tống chữa thì chắc chết hết cả. Liêu Đông Vương không đành lòng nên đem bọn họ về doanh cứu. Còn đám thương binh nhẹ thì để kệ người Đại Tống mang về doanh”
“ Không sợ bọn thương binh nhẹ bình phục sẽ cầm đao chĩa chúng ta sao?”
“ Còn phải xem chúng còn lá gan đó không nữa, vả lại thêm bớt vài chục vài trăm người có quan trọng? ngươi cảm giác Đại Tống có phần thắng sao.?”
“ Dĩ nhiên không có”
“ Thôi làm việc đi…”
“ Nóng quá muốn cởi áo..”
“ Không được, tuy làm việc nóng người nhưng thời tiết lúc này đang trở lạnh, cởi trần sinh bệnh, thầy thuốc trong doanh đã căn dặn, ngươi có thể cởi bỏ giáp lưới cũng được”
“ Không” tên Hà Bắc hàng binh ánh mắt dò xét cùng nghi ngờ nhìn đồng đội, thằng này mặt quá tặc muốn đánh chủ ý lên chiến giáp của hắn?
Phụ binh? Dân binh?
Trời đất nếu Đại Tống tinh binh ở nơi này sẽ la lên, nếu đây là phụ binh thì chúng ta là thứ gì?
Phụ binh Liêu Đông cũng được cấp kềm cùng vòn thép, chỉ là số lượng vòng thép chỉ đủ đan một cái áo tay ngắn chiến giáp. Mũ sắt vẫn được cấp nhưng không có được căm lông ngỗng phía trên để phân biệt các cánh quân.
Quân phục thì là giáp da của Đại Liêu phủ ngoài là giáp lưới đặc hữu của Liêu Đông quân.
Đến ủng cũng là ủng da thứ mà người Hà Bắc thường dân đâu có được.
Liêu Đông không thiếu đồ da, quân phục giáp da dĩ nhiên không thiếu, nhưng để may quân phục đồng đều tốn thời gian, Liêu Đông thiếu là thời gian, quân phục này là cướp được của Đại Liêu trong trận chiến Gia Luật Ất Tuân, sau đó là o ép Gia Luật Hồng Cơ tiến cống Liêu Đông.
Gia Luật Hồng Cơ lúc này sợ Liêu Đông đến vỡ mật, con trai hắn thì chạy đi hoang mạng mạn bắc rồi đánh vào Thái Nguyên tự lập môn hộ, trong tay Gia Luật Hồng Cơ còn bao nhiêu binh mã đâu. Nhưng cũng may Liêu Đông Vương không có động Gia Luật Hồng Cơ chỉ là thi thoảng đòi hỏi chiến mã, dê bò, cùng trang bị da.
Thứ này trong kho Đại Liêu còn nhiều, có thể dùng để đổi lấy yên bình thì Gia Luật Hồng Cơ không tiếc, cho nên mới có chuyện quân Liêu Đông mặc quân phục da bò, da ngựa của Đại Liêu nhưng phủ chiến giáp thép bên ngoài là vậy đó.
“ Cử người nói cho Quách Quỳ, đem quân của hắn rat hu dọn chiến tường mang xác cùng thương binh về, đừng để đó bẩn mắt bản vương” Ngô Khảo Tước lười biếng thật khiêu ngạo ngồi trên chiến mã ra lệnh cho thuộc hạ làm việc.
Hắn rõi mắt nhìn xa xa nơi hai cách quân khác của Liêu Đông đang xuất chiến chặn địch.
Tình hình không có gì đặc sắc, Quách Quỳ đã cho đốt ba cột khói làm hiệu, hai cánh quân từ Trường Viễn và Vũ Trác lập tức lui binh, kỵ binh Liêu Đông vồ hụt đành ngậm ngùi quay về đồi Diên Tân.
Tiếp theo bốn năm ngày quân Tống không dám ra ngoài khiêu khích quân Liêu Đông , họ không tự tin có thể dã chiến mà thắng được thiết kỵ cùng đại pháo Liêu Đông.
Doanh trại Liêu Đông quân ngày càng mở rông, càng xây càng lớn, quy mô liên tục tăng mạnh. Sau năm ngày sáu mươi dặm quanh đồi Diên Tân đã tràn ngập lều bạt, tường rào phòng trướng của người Bắc Nguyên.
Lúc này là cuộc chiến của thám tử hai doanh cùng thám báo hai bên.
Liên tục có các cuộc va chạm tiểu quy mô giữa hai bên thám báo. Bên Đại Tống có năm ngàn tinh kỵ có thể gạn đua một hai cùng người thảo nguyên, nhưng số thám báo thảo nguyên quá đông quá mạnh cho nên tin tứ của Quách Quỳ không phải quá thuận lợi thu về.
Thông thường thông tin của thám báo Đại Tống toàn là các con số ước lượng bởi họ chỉ có thể từ rất xa theo rõ quân Liêu Đông điều động quân đội.
Chính thời điểm này Ngô Khảo Ký ở Vương Đình mạn bắc nhận được tin Ngô Khảo Tước tụ binh mười mấy vạn ở Diễn Tân cách bờ Hoàng Hà có 20 dặm.
Ngô Khảo Ký sợ hãi tụ tập đại quân còn lại ở Liêu Đông liều chết xuôi nam cứu viện.
Đi ba ngày đến Bắc Bình kiệt sức ngủ thiếp đi, trong mơ mơ thấy Ngô Khảo Tích chết chìm xác trắng bệch hôi thối, mơ thấy Ngô Khảo Tước bị chém đầu treo trên cổng thành Biện Kinh.
Vãi cả mơ.