Reizei no Kazuhiko kinh ngạc nhìn ra phía biển, thậm chí hắn còn chưa nhìn thấy quá rõ quân địch, nhưng những tiếng ầm ầm kia rõ ràng là đạn pháo.
Pháo thì Nhật Bản cũng có và bắt đầu phát triển nhiều. Co nhiều pháo nhất dường như là nhà Fujiwara nhập khẩu độc quyền từ Đại Việt. Nhưng mà công nghệ đúc pháo của người Đại Tống cũng bị Nhật Bản ăn trộm, dĩ nhiên là đúc pháo đồng cùng pháo gang.
Reizei no Kazuhiko cũng có tầm hai chục khẩu pháo gang, đây chính là cả gia tài của hắn đấy, thậm chí lần này Reizei no Kazuhiko còn nặng nề cho di chuyển 10 khẩu pháo gang từ pháo đài Kitakyūshū ra bờ biển phòng thủ.
Nhưng Reizei no Kazuhiko biết, pháo rất hùng mạnh, nhưng cũng phải nằm trong tầm mắt mới bắn đến được chứ nhỉ ( pháo Nhật và pháo Tống cũ chỉ tầm 1000 m đổ xuống do nòng pháo không đủ dài và thuốc nổ yếu Natri Nitrat lại còn chưa đúng hoàn toàn tỉ lệ).
Nhưng khi Reizei no Kazuhiko nghe thấy âm thanh ầm ầm , trên thực tế cả khu vực mà người Nhật trên bờ đang lập hàng rào phòng thủ bằng tre đã bị cày xới, Tốc độ đạn là nhanh hơn tốc độ âm thanh một chút, trên thực tế là gần như đến cùng lúc. Khi nghe thấy những tiếng ầm ầm, éc éc... chính là lúc những quả đạn đường kính 300mm rơi vào trận địa quân Nhật Bản rồi. Tất nhiên đây là những quả đạn bán rỗng nhẹ hơn để có thể bay xa hơn do Đại Việt sản xuất riêng cho từn trường hợp. Nếu là bắn trực diện tầm gần xuyên tàu địch thì đảm bảo quân Đại Việt sẽ chơi đạn đặc nặng nề, tầm bắn hạ xuống chỉ còn 1km hơn nhưng mà độ xuyên thấu cứ gọi là cực kỳ khủng bố.
Nghe thì khủng khiếp nhưng tỉ lệ chúng đích của pháo hạm ở khoảng cách gần 2km vẫn rất khiêm tốn, chỉ khoảng 30% thôi. Cho dù họ đã rất chuyên nghiệp tính toán biển động, hướng gió nhưng vẫn rất khó bắn trúng mục tiêu ở xa. Đây là nhược điểm cố hữu của thuyền nhỏ - độ ổn định thấp trước sóng- gió.
Nếu là để các tháp pháo tương tự Trên Khu Trục Hạm xạ kích thì khả năng trúng mục tiêu phải là 40-50% đây là ưu điểm của thuyền lớn với độ ổn định cao.
Tất nhiên cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu, muốn vừa cơ động lại vừa ổn định cao là không thể rồi.
Reizei no Kazuhiko kinh hoàng khiếp sợ, chỉ có mười mấy quả đạn rơi vào khu vực mà đám nông dân binh đang tụ tập mà đã khiến cho tình hình bỗng chốc kinh hoàng rối loạn.
Một số nông binh bị đạnh pháo đập trúng cơ thể như nhát bét, thịt vụn bay tứ tung, cả người như bị cường lực quỷ giữ cầm lấy chân và ngực kéo rách làm đôi, thạm trạng khiến người ta dù gan dạ đến đâu cũng không thể kiềm chê nổi mà nôn khan.
Một số bụi cọc tre bị trúng đạn thì tan như xác pháo, những thanh tre bị đập vỡ nát bay tứ tung đâm xuyên người đứng chung quanh gây nên sát thương không nhỏ.
Reizei no Kazuhiko chưa kịp hết bàng hoàng thì tiếng Uỳnh Uỳnh... éc éc lại vang lên... đồng thời là cả khu vực phía sau hắn bị cày xới một lần nữa... lần này thảm trạng kinh khủng hơn nhiều, càng có nhiều quả đạn rơi trúng mục tiêu.
Đây là kinh khủng của pháo đôi hai nòng thiết kế cạnh nhau. Không ai điên đi bắn hai nòng cùng lúc, vì độ giật sẽ tăng lên n lần cộng khi cộng hợp và làm cho bệ rất nhanh hỏng, nếu thiết kế để bắn hai nòng một lúc thì Tháp pháo lại phải tăng thêm ít nhất 1 tấn trọng lượng. Đồng thời hai nòng không thể nào cùng 100% phát xạ đúng lúc với công nghệ đốt dây, mà đã phát xạ lệch thì phát đạn nổ trước phản lực sẽ làm hỏng đường đạn của phát đạn sau.
Bố trí hai nòng với mục đích bắn nhanh hai viên thời gian sát nhau, tác dụng đầu tiên là tạo hỏa lực dày, tác dụng quan trọng hơn đó là tận dụng đường đạn đầu tiên làm điểm dò thì đường đạn kế sau sẽ chỉ cần chỉnh một chút là khá chuẩn.
Hai nòng lợi hại hơn trong cận chiến hải chiến với tàu chiến địch, bởi lẽ viên đầu tiên bắn trật, viên thứ hai rất nhanh có thể sửa lỗi tránh cho địch thủ có thời gian phản kích...
Cái hồi mà Ngô Khảo Ký đưa lý thuyết pháo hai nòng này ra rất nhiều ý kiến khá quan ngại và nghi ngờ trong đó có Lý Tư Huy, nhưng quả thật đưa vào sử dụng thì quá tuyệt. Bố trí hai ụ pháo 300 ly sẽ tốn tầm 5tấn trọng lượng tổng hai ụ pháo. Nhưng bố trí pháo đôi lại chỉ gần 3 tấn.. giảm khá nhiều trọng lượng áp lực không cần thiết. Quan trọng là không gian tiết kiệm nhiều , thuyền 15 m lại có 2 cột buồm không thể đủ không gian cho nhiều tháp pháo ở mũi.
“ Nạp đạn nổ...” Sĩ quan chỉ huy các chiến hạm đồng loạt hét hớn vào loa đồng điều khiển.
Nền cát đạn không nảy không tạo ra bao nhiêu sát thương. Chỉ có đạn nổ mới tác dụng.
Pháo binh mở ra hộp tiếp đạn, kéo máng chảy đạn vào buồng pháo.
Phải rồi nơi đây chúng tôi không nạp đạn bằng tay bê vác. Đạn được lăn trong mán tới vị trí cửa hậu, pháo binh sẽ dùng que để đẩy đạn vào trong nòng, tra thuốc nổ sau đó mới chuyển máng, đóng khoá nòng và khai hoả.
Có điều là đạn nổ lần này của Đại Việt lại là đạn trơn tròn nhẵn làm gì còn cấu trúc cầu tròn nối đuôi cánh nữa.
Thật ra trên con đường phát triển vũ khí sẽ có hàng ngàn sản phẩm, ý tưởng sẽ bị loại bỏ sau khu thực nghiệm chiến đấu.
Pháo lớn đạn có đuôi cánh gió không tác dụng, vì áp lực nổ quá mạnh, đôi sẽ biến dạng nếu làm quá mỏng nhẹ. Làm quá dày cứng thì nặng nề không thể bay xa và mất cân bằng vên đạn. Cho nên bỏ. Pháo lớn chỉ dùng đạn tròn kể cả đạn nổ hay đạn bán rỗng, đạn đặc.
Chỉ có sơn pháo, pháo cối , lượng thuốc nổ ít thì mới thích hợp sử dụng đạn có cánh đuôi.
Uỳnh…. Uỳnh …. Uỳnh…
Đây là bắn tự do, các pháo hạm không cần phải tập trung bắn một lượt, nhưng thực tế tốc độ nạp đạn cửa hậu có máng trượt đạn thật con mẹ nó quá nhanh xạ kích… cho nên liên tục các tiếng ầm vang gào thét.. Từng nòng pháo hướng vào bờ khạc lửa , sự kinh hoàng này không chỉ dành cho quân Nhật Bản trên bờ mà cả đám Busan binh sĩ và nhóm Zhui no gia tộc đều run lẩy bẩy.
Thật sự họ nào có thể tưởng tượng nổi chiến tranh là như vậy xảy ra? Lúc quét tước hai đảo Tsushima và Iki, thì đám này vẫn còn trêu đùa nhau trên các khoang thuyền Barque xa xa, nào có thể cảm nhận được sự khủng bố của hạm pháo…. Năm mươi hạm pháo khi đã nhả đạn gần như hai viên cánh nhau thời gian rất gần.. tạo nên một lưới lửa kinh hoàng.
“Byeong-ho ! Ngươi không nhìn nữa à” Một tên Busan binh run run thì thầm….
“ Không … không xem” Byeong-ho mặt tái mét lắc đầu… bọn Tân La cái máu hài tếu trong người cũng bị pháo hạm doạ cho chảy tồ tồ hết rồi…
TOÉT….
“ RUN RẨY CÁI GÌ ĐỨNG NGHIÊM LÊN, LÀ PHÁO BINH CỦA ĐẾ QUỐC TẤN CÔNG ĐỊCH – TẠI SAO CÁC NGƯƠI PHẢI SỢ…”
Sĩ quan quát lớn, có binh sĩ Thăng Long gốc Tân La gào thét phiên dịch..
“ Kiểm tra dây cháy chậm… chuẩn bị đổ bộ” Sĩ quan hét lớn.
Lúc này thuyền đổ bộ gần nhất còn cách bờ chỉ 500m các thuyền pháo thì dừng ngoài bờ 500m không tiến thêm đang dàn hàng bắn phá không ngưng nghỉ để dọn bãi cho lục quân đổ bộ.
Phối hợp thế này hải quân đã tập đến nhuyễn. Việc của họ chính là ăn và luyện tập… diễn tập, chán lại là tập trận… tập cẩn bình.. ý nhầm.
“ Rõ....” Cả đám binh sĩ Busan nghiêm túc hẳn lên, bọn hắn kiểm tra lại một lầ nữa cuộn dây cháy chậm quấn trên cổ tay.
Đầu đang cháy của quận dây luôn được bọc một ống đồng chùm mũ có nghe nhỏ để thông gió ở đuôi, cấu trúc này khiến cho dây cháy chậm không thể gây hỏa hoạn lúc không chiến đấu, chỉ một thiết kê nhỏ này cũng rất quan trọng rồi.
Cả một đám đang thổi phù phù nghiêng mắt nhìn qua khe đồng để xem dây cháy chậm của mình ra sao? Nếu đã tất thì phải mượng của đồng bạn châm lại tức thì. Súng Hỏa Mai mà tắt thừng mồi tức là chết rồi.
Quay trở lại với tình thế trên bờ.
Sau phút ban đầu bàng hoàng cùng sợ hãi thì Reizei no Kazuhiko cảm thấy tính sát thương của pháo đối phương không quá cao. Thầm yên tâm một chút. Hắn hạ lệnh cho kỵ binh rời xa góc phải của trận địa đang bị oanh tạc để tránh pháo kích. Còn về nông dân binh hắn chưa cho rút đi vì... còn muốn tìm hiểu sức mạnh hỏa pháo Đại Việt. Đây là quân pháo hôi, chết thì Reizei no Kazuhiko cũng không tiếc, binh sĩ chính quy của hắn nằm phía sau tường đất phía xa.
Đúng lúc này một đợt nổ lớn âm thanh lại vang lên, lại những tiếng ecccccc eccccc quen thuộc....
Đạn pháo vẫn điên cuồng đập xuống trận địa của người Nhật trên bờ.... Reizei no Kazuhiko thầm thở phào.... cũng không quá đáng sợ... trong khi nông binh bị đánh cho máu thịt văng tứ tán thì với ánh mắt quân sự của thằng này lại đang đánh giá, Pháo Đại Việt bắn xa thật nhưng lực phá hoại vẫn nằm trong tầm hiểu biết của hắn, không cách xa hỏa pháo do Nhật Bản chế tạo là bao nhiêu.
Nhưng một giây sau.....
Uỳnh uỳnh .... uỳnh.... uỳnh..........
Cả khu vực lưỡi lửa bùng lên, những quả đạn ngòi dài 5cm sau năm giây sẽ nổ, tức là khi đạn đập đất sau 1s hoặc chậm hơn một chút sẽ nổ mạnh.
Á.... a.....
Tiếng kêu thất thanh thảm thiết vang lên.... đám nông dân binh khủng khoảng thực sự, cho dù có đám đốc quân phía sau sẵn sàng chém giết kẻ bỏ trốn nhưng bọn họ vẫn chạy.
Đây là địa ngục nhân gian , là kinh hoàng biển lửa, ai dám ở lại nơi này....
Thật ra đây chỉ là nói quá thôi. Hai mươi quả đạn pháo rơi vào một khu vực không quá đông người, vì nông dân binh tản ra ẩn nấp thì làm gì gây quá nhiều sát thương? Mỗi quả đạn pháo chỉ tương đương 3 quả lựu đạn nổ thôi với 2,8kg thuốc nổ. Làm gì tạo được hiệu ứng kinh hoàng biển lửa.
Nhưng mà tiếng nổ lớn, khói lửa bao trùm quả thật khiến con người ta kinh hoàng hoảng sợ đến tột độ.
Biển lửa và địa ngục chính là cảm nhận của nông dân binh, nó không mô phỏng thực tế tình hình mà là do bọn họ quá sợ hãi, nỗi sợ phóng lớn hàng ngàn lần hiện tượng kinh hoàng mà họ chứng kiến.
Mảnh đạn văn tung toé cắt đứt chân tay người, thậm chí có người còn bị cắt phăng cần cổ.. máu tươi từ động mạch phú lên không trung tạo thành huyết vũ hoà cùng khói thuốc súng và bụi cát mịt mờ….
Tiếng đau đớn rên rỉ càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi.. máu tươi rơi xuống nền cát nhuốm cát thành huyết sa… đâu đâu cũng là máu…. Và máu…
Nông dân binh không chịu nổi, họ cả đời đối mặt là ruộng đồng và cây cỏ, họ bị ép cầm lên vũ khí ra nơi này chiến đấu… họ làm sao chịu đựng nổi hoàn cảnh ác liệt này…
Nông dâm binh nhào bỏ chạy. Họ cắm đầu chạy ra bờ biển bởi vì phía sau họ là đám võ sĩ sáng loáng gươm đao, chạy về sau chắc chắn bị chém chết ngay.
Rút lui bị chém chết. Ở lại bị đạn pháo bắn chết… họ buông vũ khí chạy về phía biển… nơi đó dẫu biết có địch nhân sắp tới nhưng mà sắp là tương lai.... còn hiện tại thần chết đang ở nơi này… trước tiên phải chạy…