Dĩ nhiên ý tưởng của Hassan bị Mắt Ưng gạt phăng, Đại Việt thừa tiền thì thừa tiền thật. Nhưng không rảnh để đầu tư đẩu đâu.
Đến Armenia, Cacausus để lấy giống hoa thì được, phát triển thế lực ở đây có máu mà dùng. Ngô Khảo Ký đã khoanh mấy cái mục tiêu trong hồ sơ Hoa & Máu rồi.
Không gì khác ngoài Quatar, các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất ( UAE). Hai cái chỗ này giờ nuốt vào thì đúng là chỉ bồi tiền để giữ, nhưng đời thằng Tuấn, đời con cháu thằng Tuấn chỉ có cười đến chết trên đống tiền. Thôi thì cha mẹ khổ chút ít con hưởng lợi cũng được.
Mà thời này chiếm mới dễ Ký đoán mấy nơi này chẳng có bao người chờ đến lúc Dubai với cả Abu Dhabi , Quatar đông người mới qua thì.. có trứng dùng.
Vả lại nơi này cạnh biển Đại Việt thi thoảng còn buff cho một hai mà sống. Ở trong nội địa vớ vẩn bị vây công… đến lúc đó tiền tài đi sạch. Mà ở trong nội địa không có cái gì đáng giá để khai thác kìa.
Mắt Ưng cũng không biết về dầu mỏ gì , nhưng Thần Đế đã đánh dấu quan trọng tức là nó quan trọng. Vả lại Mắt Ưng cũng thấy mấy vùng này dễ tiếp tế khó bị tấn công, vây công cho nên rất tán đồng. Armenia, Cacausus, thì thôi hẳn đi… quá xa xôi…
Hassan không hiểu lắm lúc này mấy cái vùng chủ nhân đánh dấu toàn toang mạc không có bất kể cái điều kiện tự nhiên tốt nào để sinh sống cả. Không hiểu chủ nhân thèm khát cái gì ở chỗ này.
Ví như trong 3 cái chấm đánh dấu trên bản đồ Hassan chỉ biết đúng một nơi duy nhất trong đó có tên Juffar thành bang (Dubai ngày nay) là có lèo tèo gần ngàn người ở thôi.
Còn hai vùng kia ( tương lai là Abu Dhabi , Quâtr) làm gì có người ở, chắc được một hai làng chài tầm mấy trăm người cộng lại….
Phát triển thành phố mấy nơi này Hassan cảm thấy no hope quá .
“ Mắt Ưng thủ lĩnh… bắt buộc phải nơi này sao?” Hassan hỏi lại cho chắc ăn…
“ Bắt buộc, vả lại đừng nghĩ thành lập thế lực nơi xa biển . Đại Việt hải quân Đệ Nhất Thiên Hạ… cứ tìm nơi nào gần biển mới là thượng sách” Mắt Ưng thông não cho thằng này người mới…
“ Đã hiểu … vậy mấy chỗ này thì sao? Nói thật các vùng này còn không đủ nước để uống, muốn xây thế lực cũng không được” Hassan dĩ nhiên là kẻ bản địa hiểu biết.
Từ khi rời khỏi Cairo hắn bước chân đã trải khắp mọi miền cũng chỉ là để tìm nơi đặt chân thành lập thế lực.
Hắn nhìn thấy Alamut thành bang và chọn cái mỏm đá này vì đây là nơi cực an toàn dễ thủ khó công… tất nhiên trong quá trình tìm kiếm cả chục năm thì kiến thức của Hassan về các vùng địa lý là rất mạnh.
“ Chỗ này cũng được, xây dựng nơi định cư ở đây… các pháo đài thì xây ở các nơi chấm đỏ và cho quân canh gác… phải tuyên bố chủ quyền” Mắt Ưng nhất quán cách hành động của Đại Việt…
“ Vậy tốt, quyết đinh sau khi lấy được Hoa thì chúng ta sẽ khởi sự từ đây” Hassan ánh mắt quyết tâm gõ xuống bản đồ… khoanh hai cái chấm đen.
Nếu mà tiểu vương Oman lúc này nhìn thấy chắc khóc quá… hắn có tội gì đâu, bị Tống Kiệt hại mất cả một khu phía nam giờ không đâu lại có người khoanh một khu phía bắc… Oman vương có làm gì nên tội tình đâu?
Nót thật thế lực nhỏ nào bin Hassan để ý đều khó thọ, nhất là Hassan lúc này được bí mật hậu thuẫn bởi Đại Việt phía sau… chỉ khổ thân mấy ông xấu số không may phải đầu phải tai thôi.
Đám Mắt Ưng đi vào Bagdad thì bán tống bán tháo đồ trong tay.
Không đến nỗi bán đại hạ giá, như vậy quá giả. Nhưng bán thấp hơn thị trường một chút cũng đủ để hàng chạy rất nhanh.
Đây toàn là hàng đỉnh cấp ở Đại Việt. Lụa, pha lê, đều là những mặt hàng xa sỉ phẩm ở đây, nhất là pha lê của Đại Việt thì Venice còn lâu mới bì kịp. Thời này Venice vẫn còn loay hoay với công nghệ thổi thủy tinh ban đầu… hương liệu cũng mang đến cho “ Đoàn lái thương “ này một khoảng tiền khổng lồ.
Hassan-i Sabbah biết tiền đối với mấy vị đồng bạn này không là vấn đề, cho nên hắn bày mưu cho họ mua một số thân phận ở Bagdad, sau đó mua một dinh thự lớn nơi đây.
Dù sau này làm cái quái gì thì vẫn cần có cơ sở tai mắt ở Bagdad, Damascus, Isfaha. Ba cái thành phố này là phải có cơ sở.
Móm biệt kích vớ được Hassan-i Sabbah như người mù vớ được đôi mắt, mọi thứ đều nhìn thông thấu dễ dàng không như xưa ruồi cụt đầu bay loạn.
Hassan-i Sabbah không dám liên hệ bộ hạ cũ vì sợ lộ , nhưng hắn còn đầy đủ tri thức để bày mưu nghĩ kế. Đi đâu bán hàng, gặp người nào mua thân phận giấy tờ chứng minh, đi đâu mua nhà, nhà nên ở chỗ nào để kín đáo an toàn.. Sau đó lấy thân phận gì đi Armenia, Cacausus. Thực sự có được Hassan-i Sabbah đó là may mắn siêu cấp. Thằng này năng lực tổ chức thì 1000 cái Mắt Ưng không theo kịp được.
Cho nên đội biệt kích ở Bagdad lấy thời gian chớp mắt có thể đứng chân, đi mua bán tin tức , đi mua bán nô lệ, thành lập hộ vệ đội mấy trăm người, giao lưu quý tộc nào... tất cả đều có trong kế hoạch của Hassan-i Sabbah .
“ Mukhlis... nói thật ngươi sau khi thành lâp được thế lực ở Juffar vẫn nên về Đại Việt một chuyến. Ta tin tưởng Thần Đế sẽ rất thưởng thức ngươi.” Mắt Ưng sao không biết Hassan-i Sabbah có tài cơ chứ. Cho nên hắn muốn dẫn tiến Hassan-i Sabbah về Đại Việt , ít nhất gặp được Thần Đế , nghe trực tiếp Thần Đế dặn dò thì thằng này mới có thể phát huy hết năng lực.
“ Đại Việt theo lời kể của ngài cứ như Thần Quốc vậy, kỳ diệu như vậy tôi chắc chắn phải đi một chuyến rồi...” Hassan-i Sabbah gật đầu đồng ý.
Trong khi đám biệt kích nơi đây có được Hassan-i Sabbah cường đại lên kế hoạch thì các đám còn lại khổ sở vô cùng.
Đám truy tìm tung tích của Tống Kiệt ở Biển Đỏ sau khi lần mò đến Alda tiểu quốc mới phát hiện Tống Kiệt dẫn binh đánh về Ziela, lò dò đến Ziela thì phát hiện Tống Kiệt đã lập một Tiểu quốc Hồi Giáo hùng mạnh nơi này và đã đi khỏi , đi đâu thì đám biệt kích chịu, không biết được. Vậy là mất dấu, lại lang thang khắp nơi tìm kiếm.
Nhóm trong biển Địa Trung Hải đi Croatia thì gặp đến lần thứ n hải tặc tập kích rồi...
Tuy toàn là cóc ké không đáng một đấm nhưng phiền hà đến chết.
Đám đuổi theo Tống Kiệt đến Isfaha thì chẳng làm ăn được gì, vì lúc này Tống Kiệt ở Isfaha là đại nhân vật quan trọng, bọn họ những biệt kích, cẩm y vệ chỉ là cóc ké thương nhân lạ nước lạ cái nơi đây… vẫn như ruồi không đầu mà chưa tìm được hướng đột phá.
Cuối tháng tám tại Nicaea, quý tộc, tiểu vương nhóm Nizam tập trung đầy đủ ở khu vực phía nam thành trì, và cũng là một khu quân doanh bí mật nơi này… bọn họ đang chứng kiến giây phút lịch sử… làm thế nào để cức có thể hoá thần kỳ.
Phát đại pháo đầu tiên của Suljuk từ phe thế lực Nizam.
Quả thật nực cười đó là sản phẩm của phát pháo nay đúng là của Nizam và gia đình ông ta thật ạ…
Không biết nói gì hơn…
Khủng bố pháo đồng tầm 240mm nặng cả 5 tấn. Nòng dài 3m.
Vì Benjamin vẫn chưa cung cấp quy trình Bessemer cho nên không thể đúc pháo thép. Pháo thép chỉ có những pháo nhỏ 35mm , nói đúng hơn là súng hoả mai nòng lớn… đây là các sản phẩm dạng Mẫu Tử Pháo của Đại Việt khi xưa, tuy hở đôi chú nhưng tốc độ bắn cực nhanh.
“ Cha , người lên khai hoả phát pháo đầu tiên chứ?” Benjamin nhìn Nizam dò hỏi.
Thật hắn cũng không hi vọng lão đồng ý… pháo này là pháo lớn… Benjamin đã bí mật chế tạo và bắn thử ở Jehudim city rồi. Lượng thuốc súng và pháo đều tốt cả. Lần này chuyển đến đây một khẩu để thử thuốc súng thật vất vả lắm nhưng lại thắng ở an toàn. Nhưng an toàn thì an toàn. Benjamin sợ tiếng nổ mạnh làm lão già này đứng tim chết tại chỗ thì rất phiền hà.
Lão Nizam tuy rất hưng phấn muốn thử nhưng nghe Benjamin doạ dẫm tối hôm qua nên cũng hơi kiềng…
“ Thôi … hay là con lên đi, ta lão già chân tay chậm chạp” Nazim thối ý từ chối…
“ Nào đến lượt con… Anh Fakhr al-Mulk .. vinh dự này phải anh mới được… “ Benjamin tươi cười cầm que mồi đến bên người con trai cả của Nizam.
Benjamin nói chung rất biết điều , hắn không ỷ được sủng mà nịnh. Hắn luôn hiểu rõ vị thế của mình ở đâu. Cho nên Thằng này móc nối quan hệ rất tốt với các con trai của Nizam, nói chung là thân mật hoà hảo.
“ Ta được sao…?” Fakhr al-Mulk bất ngờ khi Benjamin nhường vinh dự này cho mình.
“ Anh không được thì ai được” Tuấn Do Thái ranh mãnh cầm gậy dúi vào tay ông anh cả đồng thời thì thầm.
“ Lát nữa pháo sẽ nổ rất to, tương tự như tiếng sấm nổ. Anh phải bình tĩnh đứng vững không giật mình, không sợ hãi , không được làm xấu mặt cha”
Fakhr al-Mulk nhìn thằng em nuôi cảm kích, nếu Benjamin chỉ cần có ý xấu là hôm nay hắn bêu mặt rồi.
“ Hay chú lên đi… anh thấy hơi bất ổn” Fakhr al-Mulk cảm thấy hơi run.. lưỡng lự thì thầm.
“ Anh là con trai cả… em mà lên thì sau này nhiều người nói ra nói vào. Đến lúc đó tình anh em trong nhà lại hiểu lầm mà không vui. Trong nhà nên có tôn ty trật tự” Benjamin thật rất nhỏ tuổi, cho nên hắn tôn trọng mấy người anh này, nói chung là họ đối xử Benjamin khá tốt, không phân biệt gì..
“ Hai người nói gì đó…?” Thằng anh hai chen mõm vào…
Fakhr al-Mulk sơ qua thuật lại thật nhanh…
“ Anh không lên để tôi lên..” Alzhad al-Mulk giơ tay vờ như muốn vớ cây gậy có ngòi dây cháy chậm.
Hắn đùa thôi.
“ Không nháo.. ưm.. vậy để anh lên… liều cái mạng vậy” Fakhr al-Mulk nghiến răng….
Nói chung đối với những sự vật chưa biết thì người ta luôn sợ hãi…
Run quá là run…
Fakhr al-Mulk một lần nữa nhìn về phía sau..
Nizam nhìn con trai cả gật đầu kiểu ra hiệu “ Đốt mợ mày đi còn giải tán”
Liều mạng…
Gí que điểm hoả vào cốc mồi theo lời dặn…..
Xèo… Xèo … Xèo….
Uỳnh….
27 kg thuốc nổ đen tiếng động bao lớn..
Fakhr al-Mulk không sợ sấm chớp… nhưng sấm chớp là đẩu đâu mãi trên trời… còn đây sấm là ngay bên cạnh.
Mặc dù đã được thằng em nuôi hảo ý căn dặn nhưng mà…
Vứt luôn que điểm hoả ôm đầu ngồi run lẩy bẩy tại chỗ…
Nhưng hắn không xấu hổ, vì ai cũng tương tự, như nhau cả nên chẳng thấy xấu hổ gì.
Chỉ có Benjamin là bình chân như vại, còn lão Nizam thì chuẩn bị cho một cái ghế tựa mà ngồi nên không sao… chỉ là một tay lão bấu chặt cánh tay Bẹnamin khiến hắn đau đến nghiến răng , tay kia của lão thì lật bật túm được một bên đai ghế…
“ Phù…. Tốt.. tốt.. lắm lắm…”
Nizam lão già cố lấy một hơi coi như bình tĩnh để bấu lại hình tượng…
Cũng may không lên châm pháo, nếu không thì… lão không dám tưởng tượng. Thứ này còn sợ hơn là thằng Benjamin doạ tối qua. Mấy khẩu pháo nho nhỏ bắt thử trước đây quá tôm tép.
“ Mọi người… đi kiểm tra hiệu quả thôi”
Bemjamin hô to một tiếng để đám xung quanh tỉnh lại…
Cả một đám quý tộc , tiểu vương xấu hổ đứng lên… hơi xấu hổ nhưng kích thích….
“ Ha ha ha… của Tể Tướng dĩ nhiên mạnh mẽ rồi” có thằng nịnh bợ.. hắn ám chỉ thuốc súng này sản phẩm đầu gốc là của Nizam đó..
“ Phải phải… đúng là vậy.. đáng sợ”
Cả một đám hùa theo..
Benjamin mặt tối thui khi nghe cái luận điệu này…
“ Em trai.. Cái này chơi kích thích … lát bắn tiếp không… để ta làm vài phát nữa” Fakhr al-Mulk hưng phấn cầm que điểm hoả chạy lại.
Phải rồi, đốt pháo hơi sợ hãi lần đầu, nhưng càng chơi sẽ càng nghiện đấy..