Cán Vương một hồi nghe được Lý Từ Huy suy nghĩ cũng lại càng cảm thấy bản thân già rồi, đã khó còn bắt kịp thời đại. Bên cạnh đó ông cũng cảm thấy xấu hổ nếu đem so sánh cùng Lý Thường Kiệt.
Lý Thường Kiệt năm nay tuổi đã lục tuần, hơn anh trai đã mất của Càn Vương 4 tuổi, hơn Càn Vương mười hai tuổi. Vậy nhưng Lý Thường Kiệt tuổi già nhưng trí bất lão. Ông ta về Bố Chính thực tế là đang từng ngày bằng cách nhanh nhất hấp thụ cái hay cái mới nơi này, sau đó Lý Thường Kiệt kết hợp những cái mới của Bố Chính và những hiểu biết cũng như kinh nghiệm trước đó của ông ta để tạo thành một hệ tư tưởng rất riêng biệt. Không chỉ là về hóc thuyết quân sự mà ngay cả dân chính, chính trị đều rất đặc sắc.
Lần này Lý Từ Huy đang bố cục phía Nam Đại Việt không ngờ trong đó có rất nhiều ý tưởng là xuất phát từ Lý Thường Kiệt, trước khi đem quân xuất chinh, Lý Từ Huy đã trắng đêm thỉnh giáo vị Bác Chồng này.
Trước khi đi Lý Từ Huy có hỏi Lý Thường Kiệt lần này ngược Bắc có cần chú ý những nhóm thế gia, chư hầu, quân phiệt nào.
Câu trả lời của Lý Thường Kiệt kiến Từ ngỡ ngàng, nàng đã tính nhiều thật nhiều đáp án nhưng lại không nghĩ tới đáp án Lý Thường Kiệt nói cho nàng: “ Trước khi nhập chủ Thăng Long các thế gia chư hầu hạng nhất sẽ không động, nếu có gây rối chỉ là mấy tên chuột nhắt, không cần để ý. Sau nhập chủ Thăng Long lại là quá trình toàn bộ siêu cấp hàng đầu thế gia bắt tay nhau chèn ép dù là Lý thắng hay Ngô thành lúc này mới là lúc quyết định vận mệnh Đại Việt”
Tại sao lại có hiện tượng này, đó là vì cảm ơn Tống Kiệt ban tặng.
Cụ Lý Thường Kiệt đã nói, tên người Mân này cũng có tài hoa, cũng biết dùng kế vặt nhưng lại chưa nhìn thấu bản chất thế gia Đại Việt cho nên tự tay đập nát kế hoạch ban đầu của chính hắn.
Hai trăm năm thời gian có dài không? Dài , đó là hai thế kỷ, nhưng nếu so sánh với vòng đời lịch sử thì nó lại nhỏ nhoi vô cùng.
Hai trăm năm tuy không dài nếu tính vòng đời lịch sử, không thể ma sát hết toàn bộ hệ thống chư hầu của Đại Việt, nhưng hai trăm năm với bao biến đổi thì chư hầu Đại Việt lúc này cũng không phải thời kỳ đỉnh phong cách đây hai trăm năm.
Hai trăm năm trước, Dương, Khúc, Kiều, Ngô, Đinh , Lý… và hằng hà sa số các chư hầu đều có thể lắc mình trong đêm biến thân Long Tử. Nhưng cái thời đại đó đã qua rồi.
Hai trăm năm trước các thế gia. Các chư hầu thực tế thế lực không chênh lệch nhau quá nhiều, cho nên ngày hôm nay họ Khúc mơ về ngôi cửu ngũ chí tôn thì ngày mai họ Dương cũng nghĩ tới được, họ Dương nghĩ thì họ Kiều cũng dám thử, Kiều thử thì Ngô cũng tham gia bởi chúng ta đâu chênh lệnh gì nhau?
Nhưng 200 năm từ cái ngày đó đã qua đi, các quân phiệt, thế lực, chư hầu thực lực chênh lệch nhau quá nhiều rồi.
Trong hai trăm năm này Lý gia trống trị đến phân nửa thời gian và đã đặt nền móng vô cùng vững chắc đứng ở đỉnh phong trong các thế lực khiến cho các quân phiệt khác có nghĩ cũng không dám nghĩ thay thế Lý gia.
Các cuộc tạo phản gây rối muốn ly khai phần lớn nằm ở thời kỳ đầu thời Lý, phần nhiều lại nằm ở Ái Châu, Thanh- Nghệ. Nhưng đây là ham muốn ly khai Đại Việt tự chủ một phương chứ không phải tranh dành ngôi báu. Bản chất khác hoàn toàn thời kỳ Khúc – Dương hay loạn mười hai sứ quân.
Cho nên nếu không bị ép quá đáng, thực tế các chư hầu Đại Việt rất ngoan ở thời kỳ này.
Họ liên kết lại gây sức ép với Lý gia trong các vấn đề chính trị, xã hội để duy trì lợi ích chung của nhóm quân phiệt chứ không hề có ý đồ thay thế Lý gia, vì trong nhóm quân phiệt không có kẻ nào đủ tầm phục chúng để làm điều này.
Mâu thuẫn Đại Việt dâng cực cao trong mấy năm gần đây, có vẻ như chạm nổ tạo phản, ly khai . Nhưng hãy suy nghĩ kĩ nguyên nhân từ đâu.
Nguyên nhân là do công nghệ mới nằm hết tròn tay Hoàng Tộc, và Hoàng tộc đã đủ sức gạt bỏ chế độ chư hầu tận gốc. Nếu không có Bố Chính đầu sóng ngọn gió đỡ đòn thì có lẽ Lý gia xuống tay rồi.
Đây chính là nguyên nhân mâu thuẫn khó điều hoà.
Tông Kiệt muốn tạo thêm khó khăn cho Đại Việt, muốn Đại Việt thêm loạn để ung dung đi càng xa càng tốt. Hắn hi vọng Ngô Khảo Ký bận dọn dẹp Đại Việt sẽ đuổi không kịp hắn.
Để làm điều này Tống Kiệt bơm thêm tự tin cho đám thế gia làm phản, có công nghệ mới, có pháo công nghệ, có sắt thép công nghệ thì có vẻ sẽ tự tin hơn để làm phản đúng không.
Thưa không ạ, thế gia là vì hoàng sợ không có sức lực tự bảo vệ bị ép tới chân tường mới quay lại cắn người. Tống Kiệt lại đưa công nghệ cho họ, khác nào cứu hoả, có công nghệ rồi chỉ cần thế gia ôm nhau đoàn kết, thêm một thời gian tiêu hoá công nghệ là đủ sức tự bảo. Đã như vậy thế gia điên gì nhảy vào vũng bùn này? Ở ngoài xem kì biến, chờ xem ai lả chủ nhân Long Thành thì tiến hành đàm phán lợi ích.
Thế gia không ngu. Họ đoàn kết lại lúc này nao đến Long Thành có thể là ngường thắng cuối cùng không còn chưa biết, thắng xong một đám chia giang sơn kiểu gì? Mỗi ông một miếng canh vỗ tay nhau lập tiểu quốc sau đó là bất tận chinh phạt nhau?
Nếu trường hợp đó xảy ra thì Bố Chính Tân Bình Lộ sẽ từ từ nuốt sạch không chừa một ai.
Cho nên Tống Kiệt bán công nghệ cho thế gia chính là giúp Ngô Khảo Ký ổn định tình hình trong thời gian ngắn hạn, còn dài hạn lại là vấn đề khác rồi.
Bạn Tống Kiệt thật cũng biết lấy đá tự đập chân. Nói chung đây là hiện tượng phổ biến của người xuyên , dù là già đời lão thành hay non nớt. Người xuyên luôn bị những luồng tư tưởng hai thế quấy phá rất thảm. Đôi lúc cực thông thấu tình thế nhưng đôi lúc… khó có thể dùng từ để miêu tả.
Cho nên thế sự Đại Việt nhìn như loạn tùng phèo nhưng trong mắt lão đại cao thủ như Lý Thường Kiệt thì nó quá… tròn vắt rồi.
Bản chất lần này là nhị Long tranh châu, Lý- Ngô ai lấy Thăng Long. Sau đó là quá trình đám thế gia tụ tập lại đàm phán đòi quyền lợi. Lúc này sẽ có hai trường hợp, đàm được thì quân thần vui vẻ , đàm không được thì cộng đồng chư hầu sẽ thực sự vật tay một cái, lúc ấy mới loạn thật sự.
Do vậy thời gian này Lý Từ Huy, có múa hát gì thì Thế gia sẽ mặc nhiên sẽ không can dự, việc Hoa Lư ắt hẳn có bàn tay khác muốn đổ tội cho Nghệ An – Thanh Hoá.
Thì ra tức giận chém người Ngô gia ở Hoa Lư chỉ là kịch mà Lý Từ Huy muốn diễn thôi, chắc hẳn Lý Thuận nhìn ra , cho nên lúc đó không tỏ ra tiểu thông minh mà nói nhiều làm hỏng ý đồ của chủ nhân.
“ Như vậy kẻ mưu đồ phía sau là ai? Chúng có mục đích gì?” Càn Vương cũng phải động não nghĩ lúc này, lần này ông ta nhìn không thấu triệt được như Lý Thường Kiệt nên suy đoán hơi lệch hướng, cần phải tư duy lại từ đầu…
“ Phụ thân yên tâm, quản hấn là ai , Lý Thuận sẽ moi ra được, nhưng ta chưa muốn đụng bọn này sớm, ta muốn dựa cớ gõ Lê gia Ái Châu cùng Dương Thị Nghệ An…” Lý Từ Huy nói ra mục đích của mình.
“ Hả , vừa rồi ngươi còn nói các chư hầu lực lượng tương đối mạnh sẽ không ca dự…. Ồ là ngươi mưu tính chia ra để trị ngay từ lúc này? Tốt… không hổ là con gái Nhật Trung ta…” Lý Nhật Trung như hiểu ra gì đó mà cười lớn, Khiến Lý Từ Huy phải đưa tay lên miệng xuỵt, ra hiệu bé mồm, bọn bác sĩ Bố Chính lên cơn điên lại mệt.
Lý Nhật Trung đoán không sai, Lý Từ Huy đúng là lúc này đi gây sự đấy, nghe có vẻ vô lý đúng không, Long Thành chưa chiếm được , thế gia chưa động thủ, Lý Từ Huy lại chủ động chọc thế gia thêm kẻ thù. Đây không phải chế tạo thêm phiền phức cho bản thân sao?
Nhưng Lý Từ Huy có cái lý của nàng, lúc này đánh Thăng Long khôn được, Lý Từ Huy dự trù hai ba tháng cũng đánh không nổi.
Lý do không phải mấy đoạn tường thành Vauban lai căng kia, Bố Chính có quá nhiều cách phá thành. Nàng nói lý do này chỉ để bịt miệng quân tướng cùng kéo dài.
Dù sao quân Thiên Trường vừa mới thu nạp, bên trong Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng chưa lọc, mà đã chưa lọc thì Lý Từ Huy sẽ không bao giờ bộc lộ thật ý tưởng trước họ, bấy lâu chỉ là diễn mà thôi.
Lý do thật sự ở đây đó là Lý Từ Huy chưa có đủ vaccine cho người trong Thăng Long Thành.
Bọn Kiều thị đã lùa dân xung quanh vào Thăng Long, chúng lấy dịch bện uy hiếp thì dân Thăng Long sẽ lên đầu thành chiến cùng quân Bố Chính. Nếu trường hợp này xảy ra thì Bố Chính phải giết bao nhiêu người Thăng Long để vào thành?. Một vạn? Hai vạn? Chục vạn?
Nợ máu đến vậy Ký có thể an ổn ở Thăng Long chỉ huy quốc gia? Chuyển đô về Bố Chính? Thôi đừng nghĩ quá như vậy theo Từ Huy Bố Chính có thể là một khu kinh tế đầu tàu của Đại Việt, nhưng định Đô nơi đó có phần không hợp lý.
Cho nên Lý Từ Huy phải chờ cho Bố Chính chế đủ thuốc cho hơn sáu mươi vạn người già trẻ lớn bé trong Thăng Long Thành thì nàng mới tiến công được.
Lý do thứ hai đó là pháo đạn nổ có thuốc súng, Lý Từ Huy nghi ngờ Tống Kiệt đã chế thứ này, nhưng nàng không chắc chắn, vì nàng không có hệ thống cảnh báo. Cho nên Lý Từ Huy chưa dám đưa thiết kế về Bố Chính để quân khí xưởng sản xuất.
Nàng lại đành cho bản thiết kế vào hộp thép dùng Cẩm Y Vệ đưa về phương bắc tìm Ký xác nhận. Nghĩ đến Ký phản bội nàng lại nghiến răng ken khét tưởng tượng ra một ngàn lẻ một cách tra tấn trả thù. Tất nhiên ghen thì ghen nhưng chuyện công Lý Từ Huy không hàm hồ. Thân là thượng vị giả nàng hiểu chuyện gì quan trọng.
Về chuyện Lê thị, Dương thị thì đơn giản, mấy tháng không đánh Thăng Long sẽ khiến lòng quân có suy nghĩ, tìm một kẻ phiền phức cũng tốt.
Đã biết sau khi vào Long Thành đám thế gia sẽ họp lại làm khó, sao không nhân cơ hội chúng chưa họp lại mà chia ra gõ một hồi?.
Sự việc Hoa Lư nếu bên ngoài nhìn vào mười phần chắc chín ai cũng đoán đó là Lê, Dương hai nhà tác quái, vì họ có động cơ này.
Miền nam Đại Việt lúc này hẹp dài. Dương thị , Lê Thị ở cạnh Bố Chính sức ép cực lớn , họ không biết ngày tháng đẹp trời nào quân Bố Chính sẽ xuất quan mà ụp vào họ.
Nay Lý Từ Huy lại nắm Hoa Lư, Thiên Trường tạo thế nam – bắc kẹp hai đầu Lê- Dương hai tộc. Đến đây gai tộc chẳng sợ vãi cả ra cho nên thực hiện tiểu động tác đúng không? Lý do , Động cơ có đủ, cho nên Lý Từ Huy không cần biết hai nhà này làm hay không làm. Nàng sẽ đi gõ họ.
Nhất là xưa kia đánh nhau với Chiêm , Dương gia từng xúi người Mường tấn công Bố Chính, thù này Lý Từ Huy vẫn nhớ đấy.