Đến Thành Sur rất nhanh, đây là một ngôi thành rất nhỏ chứa tầm 1,5-2 vạn là chật cứng.
Thành được đắp bàng đá sa thạch tự nhiên không có qua thủ công mài đục, chỉ là lựa chọn để xếp lên nhau cũng cao đến 2m khá giày, không có kết cấu vôi vữa gì, dùng chính là đất sét đơ giản kết dính.
Thành này hình tròn chứ không phải vuông vi gì. Theo như thỏa thuận bởi giá 50 khẩu pháo thì Tống Kiệt có thể ở đây 3 năm, nhưng Tống Kiệt ra tay quá rộng, mới đến đã cho luôn Amr ibn al-As II hai chiến hạm tổng đến 60 khẩu pháo trên đó.
Vấn đề là tại sao Amr ibn al-As II dám để cho Tống Kiệt mấy mấy vạn người tiến vào nơi này, hắn không sợ Tống Kiệt tấn công Muscat giết luôn hắn để chiếm Oman sao?
Thật ra không đơn giản mà Tống Kiệt có thể thực hiện được thỏa thuận này, hắn trong một năm trời kể từ sau trận chiến ở Rohana đã tích cực các chương trình ngoại giao của mình. Và hắn đã có một lời cam kết đến tận Calipa của thế giới Hồi giáo, do đó hắn phải thực hiện, nếu hắn thực hiện không được thì đừng mong được ở lại Arab bất kỳ vùng đất nào.
Mà để thực hiện cam kết với Calipa ở Bagdad thì Tống Kiệt không thể ở Oman lâu, do đó dường như Amr ibn al-As II không có gì sợ hãi đối với Tống Kiệt cả.
Lúc này bên ngoài thành trì Sur là một dãy các nhà dân xây đúng phong cách nơi này. Đất sét trộn cùng đá xa thạch nhỏ đắp lên mà thành, mái cong cong.
Mỗi ngôi nhà diện tích tầm 7-10 m2.
Lúc này theo đúng lời hứa của mình thì Amr ibn al-As II cho quân rút đi, đồng thời một vạn dân cũng đi theo, nơi này còng lại một vạn dân nghèo vất vưởng quanh những thửa ruộng khô khô
Thật ra Oman được tính là một vùng đất trù phú của cả vùng Arab vơi đồng bằng hẹp dài chạy ven biển, người Arab gọi nơi này là Al Batiath, cái quỷ đồng bằng này kéo dài tầm 350km rộng thì tầm 20km thôi. Nhưng thực tế có thể trồng trọt chỉ có năm thành phố đã kể trên đó.
Cái đồng bằng này phía tây chính là dãy núi có tên Hajar. Dãy núi Hajar thật ra là hai dãy núi ghép lại mà thành Al- Gharbi và Al- Sharqi. Hai cái dãy này chính là thiên nhiên bảo vệ cho Oman không bị xâm lấn bởi các bộ lạc Hồi giáo khác đang vô chính phủ ở miền Nam và miền Trung Ả rập.
Có điều giữa hai dãy núi này chính là một thung lũng có thể đi qua để thông vào Oman.
Và các bạn đoán đúng rồi đó, thung lũng này cắm thẳng tới thành Sur mà là đại bản doanh của Tống Kiệt lúc này.
Lúc này hai vạn người nhồi nhét vào thành ưu tiên phụ nữ trẻ em.
Hai vạn bên ngoài có đến 1,2 vạn là binh lính đang tự lập lều trại từ những quân nhu đồ mang theo chuẩn bị từ trước, sau khi lập trại 6000 người lại lóc cóc theo thuyền nhỏ trở về chiến hạm, nơi này không có cảng biển, tàu chỉ có thể neo đậu xa xa.
Vùng đất này nói đúng nghèo thì thật nghèo nhưng nói giàu cũng thật giàu.
Theo như Tống Kiệt tìm hiểu hai cái dãy núi này không thiếu quặng sắt nhưng do nơi này chẳng có cái nguyên liệu gì luyện kim cho nên chịu chết.
Gỗ lớn? Ít lắm, cây trà là thì nhiều mà thứ quỷ ấy thân cây có cái máu luyện kim được.
Nước thì làm gì có sông toàn là vũng thung lũng nước hay đào nước ngầm. Canh tác nông nghiệp phập phù.
Lại nói đến kiếm ra tiền nơi này chỉ có trầm hương được xưng là vàng trắng. Ra tiền thật nhưng Sur không có.
Còn lại chỉ có là chăn dê cừu thôi.
Cho nên mới thấy răm mấy khẩu pháo mà Tống Kiệt tặng là to lớn cỡ nào khiến cho Amr ibn al-As II từ bỏ vùng đất Sur này mấy năm.
Kiệt thật phải ở đây một thời gian trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Cho nên việc cải tao nơi này để nuôi sống năm vạn người là bức thiết.
Hắn không thể nào cứ lấy tiền ra mua lương thực được, 30 vạn ăn cắp ngân hàng, 40 vạn ăn cắp quốc khố đã thấy đáy rồi.
Ngày thì nóng 30-40 độ, đêm thì lạnh căm căm tầm 12-13 độ C. Nhiệt độ này đúng là hành người.
Tống Kiệt ái ngại nhìn về phía thành trì nơi vợ con hắn đang ở.
“ Thái Úy, mời dùng sữa dê nóng” Lý Chính lúc này từ lúc nào đến bên Tống Kiệt mà dâng lên mọt cốc sữa dê được hâm nóng. Trong ánh sáng vàng chanh bập bùng của đống lửa cũng có thể nhận ra sữa rất thuần lại khá trắng nơi nóng gặp không khí lạnh như hơi co rút mà bốc lên.
“ Ngồi đi, đều là kẻ lang thang không nhà để về, cái gì Thái Uý nữa.”
Tống Kiệt cô đơn một câu nói nhìn về xa xa những tán trà là lớn đàn đung đưa.
Nơi này đã quá xa Đại Việt nơi hắn đã từng nghĩ có thể thành quê hương thứ hai để an cư, lại càng xa nơi trôn rau cắt rốn.
Nhiều lúc Tống Kiệt cảm thấy thật bàng hoàng sợ hãi.
“ Hối hận sao?” Tống Kiệt bỗng quay qua hỏi Lý Chính.
“ Không có, hiện giờ vẫn rất tốt , ít ra làm chủ được vận mệnh của bản thân” Lý Chính trả lời không ăn nhập lắm.
“ Tại sao Cẩm Y Vệ gặp gỡ, lúc đó ngươi không đồng ý giết ta? Đây là cọc công lớn phong hầu bái tước” Tống Kiệt hỏi nhưng lại như tự sự.
“ Bái tước phong hầu? Thôi đi, vẫn là tự mình nắm lấy vận mệnh vẫn hơn” Lý Chính cười , cặp mày hơi nhíu lại suy tư.
“ Có tâm sự sao?” Tống Kiệt cũng không có phật ý khi Lý Chính nói chuyện không kính ngữ. Hắn như vậy càng làm Tống Kiệt yên tâm.
“ Thái Uý, ta không có, nói chung cảm tạ ngươi dám tin tưởng ta thôi, không phải ai cũng dám quyết đoán giao đại quân vào tay một người mình không khống chế được “ Lý Chính cúi người ném thanh củi nhỏ vào đống lửa.
“ Ngươi đã biết?” Tống Kiệt hơi ngạc nhiên.
“ Đoán ra được, chuyện ngài làm tuy có bí mật nhưng không phải không có khe hở. Trâu bò đi theo không phải hơi nhiều sao? Mỗi lần thịt vết tích lở loét đều rõ cả.” Lý Chính cười.
“ Vậy vẫn còn can tâm theo ta chịu khổ?” Tống Kiệt hơi ngạc nhiên.
“ Cùng giống nhau thôi. Ngài biết nhà ta bao lần đổi họ không? Bao lần trốn tránh bao lần thay đổ chỗ ở , bao lần lén lút sống như chuột trên rừng rú sao? Ta còn nhớ khi cha ta chết thì em trai ta chỉ chừng này. Ta cõng nó qua mầy ngọn đồi mới thoát được. Sau đó mới được một hộ nông không con cái nhận nuôi, từ đó triệt để thoát ly thân phận cũ. Nhưng vẫn sống trong những ngày dài sợ hãi chuyện năm đó bị phát hiên ra” Lý Chính cười mặt đầy ưu thương, trong mắt cũng in vào đáp lửa lập loè trước mặt.
“ Ngươi họ gốc là gì” Tống Kiệt hơi kinh ngạc hỏi.
“ Lê Thị Thường Châu” Lý Chính thì thào.
“ Hả ngươi là …. Tiền triều….” Tống Kiệt bất ngờ trước thân phận của người này.
“ Sao Thái Úy không nói thẳng hai chữ dư nghiệt? Phải Lê Ngọa Triều tiên Đế chính là cụ của ta.”Lý Chính, không phải nói là Lê Chính mới đúng lúc này nói ra.
Tống Kiệt vỗ vỗ vai hắn.
Đều là người số khổ, nhà cửa tan nát cả.
“ Vậy sao không giết ta sự soán làm kẻ đứng đầu?” Tống Kiệt cười hỏi.
“Không có cái tài đó, ta tự hiểu mình là hai, cầm mấy trăm binh đánh trận còn biết, cầm đến ngàn binh khó khăn, Nói về ngoại giao hay tầm nhìn càng hạn hẹp. Ở đây ngoại trừ ngài ai có thể lãnh đạo nổi” Lê Chính lại cười, nói ra thật nhẹ nhõm.
“ Tốt, vậy chúng ta huynh đệ kết bái, sau này có phúc cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Nếu kế hoạch thành công, nơi đó chia hai, ngươi một nửa quản ta một nửa quản đời đời huynh đệ bang giao” Tống Kiệt hưng phấn đấm ngực thằng này.
“ Vậy thì đại ca ngươi phải dạy ta thế nào quản mới được” Lê Chính cũng không khách khí mà nói.
“ Ngươi dạy ra đánh trận” Tống Kiệt cười.
“ Ầy dà, mấy dòng binh thư ta đọc còng không hết, dạy hư ngươi” Lê Chính làu bàu.
“ Có gì dạy đó, ta cảm thấy ngươi rất được, chỉ cần cố gắng học tập rút kinh nghiệm sai lầm ta tin ngươi có thể thành một chiến tướng tài ba” Tống Kiệt động viên.
“ Vậy thì cùng cố gắng” Lê Chính cũng vui vẻ đáp…
Đúng lúc này tiếng động ầm ầm vang đến, là tiếng vó động vật chạy nhanh, nhưng không giống lắm tiếng vó ngựa.
Đêm nơi này không phải hoàn toàn tối, bầu trời không khiểu tối đen như Đại Việt hay Chiết Giang, nơi này có thể lờ mờ nhìn bóng đen từ rất xa.
Trong bóng tối từng ánh đuốc xuất hiện tầm 200-300 đám nếu tính theo tỉ lệ quân trên đuốc có lẽ phải 900 đến một ngàn người, tất cả đều cưỡi rất to lớn động vật, không phải là chiến mã.
“ Gà đất chó cảnh này… đã không có thịt ăn mấy ngày, anhvem, thức ăn đến cải thiện bữa thôi” Lê Chính hét lên quát lớn, nhưng bản thân hắn lại không động đậy.
“Sao đoán được có tập kích?” Tống Kiệt vẫn không hiểu.
“ Tiểu binh linh cảm, mỗi lần ra trận làm tiểu binh quen sống chết toàn là tuyến đầu , nhiều lần thành có linh cảm nguy hiểm sẽ biết, ngửi thấy” Lê Chính đăm chiêu lại nghịch đống lửa.
“ Dạy ta cái này được chứ?” Tống Kiệt trêu đùa..
“ Đại ca.. cái này không cần dạy, người cứ cầm khiên đao đi trước quân đoàn , vài năm sẽ có”
“ Thôi không học” Tống Kiệt cười lớn.
“ Không ra cùng bọn họ sao?”
“ Lê Hưu hắn lo được, Đã có mấy mống muốn tập kích doanh còn ầm ầm loạn xị, bọn hắn nghĩ Tinh Binh Đại Việt là heo đần?” Lê Chính mỉa mai nhìn về đám Lạc Đà Kỵ đang gào thét rồi hú vang quay tròn đuốc lao đến.
Ầm ầm ầm ầm.
Trong đêm tối sấm sét vang lên.
Hoả pháo khạc lửa cả mét xa.
Đứng từ rất xa sẽ thấy mấy chục khẩu pháo như mấy chục cái lưỡi lửa thò thụt vào màn đêm.
Be… be….
Hí …hí….
Uỵch uỵch….
Từng tiếng động vật kêu gảo thảm thiết vang lên, cái the thung lũng không quá xa.
Lê Chính cho xây doanh khá xảo, không bít lại cũng không quá cách biệt, tầm pháo thẳng 400m đủ bắn. Cái tầm này chẳng có thứ gì cản được pháo.
Sau công sự đám thiên tử binh nổi đèn bão. Bọn họ có thứ này, không nhiều nhưng có, và có cả dầu nhưng còn lại ít lắm.
Lúc này phải thắp đèn lên để biết đường nạp đạn.