Việc giả thần giả quỷ lừa người cực khó, không phải ai cũng ngu, nhất là đám lãnh đạo đầu đầy sạn này. Thần quỷ mà đem lại lợi ích thì bọn hắn tín ,thần quỷ mà xâm phạm lợi ích quyền lợi thì đám này sẽ chém luôn ấy chứ. Ở đó mà giả thần giả quỷ.
Cho nên Ngô Khảo Ký rất khôn, hắn không dựa vào việc giả thần giả quỷ này tung hô bản thân hay đem lợi ích gì cho bản thân. Ngược lại giấc mơ lại đem đến gánh nặng cùng sự nguy hiểm khi mà Ngô Khảo Ký phải đánh trận ở Bố Chính.
Như vậy Ký đã tự loại bỏ hắn ra khỏi mục đích đầu cơ trục lợi, như vậy câu truyện của hắn sẽ đáng tin hơn nhiều. Và cái chính là phương pháp luyện thép mang đến lợi ích cho Hoàng Tộc và Ngô gia. Như vậy thà tin là có thần phật phù hộ Hoàng Tộc có phải tốt hơn không. Dù sao thần vật là cuốn sách cũng đã trong tay của Lý gia rồi…
“ Trong sách có hình vẽ về một loại áo giáp lạ bằng thép, nhìn có vẻ độc đáo. Nhưng lại không có vũ khí… “ Lý Thường Kiệt vậy mà cùng Lý Nhật Trung cùng đứng một bên tham khảo sách da dê…
Ngô Khảo Ký phải cố lắm đấy … cả tháng trời dùng thanh sắt nhỏ nung nóng để viết từng tí một lên các tấm da dê… không đùa đâu.
“ Hai vị ái khanh không hiểu rồi, đây là phật sách, chỉ có thể hướng dẫn tự bảo vệ , không thể nào có chuyện hướng dẫn sát sinh…”
Ỷ Lan từ trên cao nói xuống giải thích…
Cả đám người nghiên cứu cốn sách mấy canh giờ rồi…
Lý Thường Kiệt há mồm muốn cãi luận điệu này vì bên trong còn có vẽ cách chế tạo một cỗ thạch đầu pháo kỳ lạ ( Trebuchet) đây không phải vũ khí sát sinh thì là cái quái gì.
Có điều ông ta vẫn nhịn xuống, tranh cãi vấn đề này không ý nghĩa. Giờ quan trọng nhất đó là thử chế tạo áo giáp theo cách này và thử chế tạo thạch đầu pháo xem uy lực đến đâu.
Cuốn sách này rất quý giá….
Và không ai tin thằng Ký nổi tiếng phá phách có thể tự viết lên cuốn sách này, quá hoang đường. Họ thấy đây là sách của thần phật còn đáng tin hơn.
Kéo áo.. khéo áo…
Cụ Kiệt bị ai đó nhíu áo.
“ Chuyện gì?”
Cụ đàn nghiên cứu sách bị làm phiền nên cáu..
“ Cháu về được chưa.. bốn ngày chưa tắm rồi”
Ngô Khảo Ký vẻ mặt hèn mọn cầu xin…
“ Hồ nháo…” Ngô Tú đã nóng mắt thằng con trai này lắm rồi cho nên muốn quát lên nhưng không đường như ý.. lần này đến lượt Ỷ Lan chặn họng.
“ Phò mã đúng là đường xa mệt mỏi, nên về nghỉ ngơi, nhưng có mấy điều Bản Cung phải dặn dò riêng với Phò Mã, mọi người ở đây tạm thời cầm theo phật sách tới Thiên Thuỵ điện tiếp tục khảo cứu”
Ây da đuổi người? Nói chuyện riêng, phức tạp rồi đây.
Điện Tuyên Đức phút chốc chỉ còn lại ba người. Cung nữ, thái giám đều bị đẩy ra ngoài hết thẩy. Cấm vệ canh phòng cũng đứng rất xa.
Tuy Ỷ Lan Thái Hậu nói mọi người cùng rời đi, nhưng đó là “mọi người” không bao gồm Lý Thường Kiệt. Có thể thấy vào thời điểm này mức thân cận của hai người không thể nào tưởng tượng nổi.
Cũng phải thôi, Tập đoàn chính trị quân sự của Dương Thị lúc đó qua mạnh ( khi tranh chấp), Tập đoàn chính trị khối Thế gia khi đó là bật chế độ kền khền chim ăn xác thối đứng ngoài chờ phe nào ngã thì nhảy vào rỉa, rõ ràng sẽ không ủng hộ phe ngoại thích hay hoàng tộc. Còn tập đoàn chính trị của Lý thị thì mạnh thật, nhưng lúc ấy chia năm bè bảy mảng vì ông nào cũng có chút ý định trong đầu. Càn Đức quá bé để làm Vua.
Trong lúc này Lý Thường Kiệt tay nắm trọng binh kiên quyết ủng hộ Càn Đức và Ỷ Lan đập cho tập đoàn Dương thị bẹp cái dẹp. Như vậy đôi bên không dính với nhau mới lạ lùng đó.
“ Ngô Khảo Ký ái khanh, nên nhớ trước khi là phò mã thì khanh là thần tử của vua cho nên Bản Cung gọi ái khanh ở lại có mấy điều nhắc nhở”
Ỷ Lan Thái Hậu ngón gay gõ nhẹ vào phượng ỷ, gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng hơi giãn ra bớt đi ba phần gò bó uy nghiêm, thêm vào đó là ba phần thoải mái cùng “thân cận”.
“ Dạ, tiểu thần ghi nhớ lời dạy” Ngô Khảo Ký đoán cái được cái không, nhưng hắn quan trọng gì đâu, trong hoàn cảnh này cứ vâng dạ, tỏ ra nghe lời hiểu chuyện cho xong. Nói ra thì Ỷ Lan cũng chỉ 29 tuổi, hơn Ngô Khảo Ký vài tuổi mà thôi. Việc khúm núm lúc này cũng khiến Ngô Khảo Ký khó chịu lắm , nhưng bản thân Ký đã vào thế cho nên hắn cũng biết co biết giãn để làm gì cho đúng.
“ Rất tốt, Thường Kiệt ái khanh, người cháu này của khanh thật hiểu chuyện”
Ỷ Lan cười cười nhìn về phía Lý Từ Huy gật đầu mà nói....
Ngô Khảo Ký trong lúc cúi đầu cũng giật thót một cái... giọng điệu này khác hoàn toàn lúc trước Ngô Khảo Ký nghe Ỷ Lan nói chuyện với người khác... hừ hừ....
“ Bẩm thái hậu, khả năng giấc mơ của Khảo Ký là rất chân thực, việc điều tra xem Chiêm Thành có ý đồ xấu hay không thì không khó. Nhưng xét về tình hình quấn sự chính trị thì khả năng cao là đúng rồi. Nếu Đại Tống có ý đồ đánh Đại Việt thì bọn chúng rất có thể liên hệ Chiêm Thành để phối hợp giáp công Nam- Bắc”
Lý Thường Kiệt xoay vấn đề không muốn tâp trung vào chuyện Ỷ Lan muốn nói lúc này.
Giỏi cho một Lý Thường Kiệt cả gan nhé.
Ngô Khảo Ký thầm giơ ngón tay cái tung hô Đạ Bá vạn tuế.
Ỷ Lan vốn đã mê tín, những chuyện Ngô Khảo Ký nói khá thần kỳ lại có liên quan Lý Từ Huy cho nên nàng muốn giữ Ngô Khảo Ký ở lại để khai thác vấn đề này. Vì sao giọng nói trong mơ của Ngô Khảo Ký hướng dẫn hắn cưới Lý Từ Huy thì đó mới là chuyện nàng quan tâm nhất.
Giấc mơ của Ngô Khảo Ký rất tốt dễ lừa người, nhưng vẫn có sạn. Chỉ cần bỏ Lý Từ Huy ra thì cũng không ảnh tưởng đến “cốt chuyện” vẫn có độ tin tưởng cao. Nhưng cho Lý Từ Huy vào trong mơ thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.
Lý Thường Kiệt thì đang trách Ngô Khảo Ký ngờ nghệch chính trị, đáng lẽ ra có mơ thấy vậy cũng không nên nói ra. Và điều đó vô tình lại khiến ông ta tin tưởng giấc mơ của Ngô Khảo Ký là có thật.
Nhưng lúc này Lý Thường Kiệt thay đổi chủ đề cũng khiên Ỷ Lan chú ý hơn.
“ Thường Kiệt ái khanh nói đúng, rất có thể Đại Tống đã liên hệ cùng Chiêm Thành, đám này đang có thù sẵn với Đại Việt chúng ta” Ỷ Lan gật đầu cho là phải.
Chiêm Thành sau mấy lần chiến với Đại Việt lúc này Chiêm rất loạn nhưng vẫn không loại trừ bọn hắn có thể liên kết Tống để vây công Đại Việt.
“ Khảo Ký, trong giấc mơ của cháu có rõ ràng thời điểm Chiêm Thành tấn công Đại Việt không?” Lý Thường Kiệt không phải là người mê tín, nhưng chuyện này ông ta tạm tin tưởng cho nên muốn có thêm thông tin, mà thực tế thì ông ta muốn hỏi để cho Ỷ Lan nghe là chính.
Một nhà quân sự như Lý Thường Kiệt sẽ không dựa vào giấc mơ mà đánh trận. Tiếp theo đây chắc hẳn là ồ ạt thám tử sẽ xuôi nam tìm hiểu tình hình.
“ Cháu cũng không rõ lắm, có điều hoàn cảnh chiến đấu là vào mùa đông, thời gian cháu đến Bố Chính hẳn là không quá ngắn và quá dài, vì trong giấc mơ thì cháu cố thủ một toà thành trì bên dòng sông, toà thành này được xây bằng gạch, cao lớn dị thường, mà theo cháu tìm hiểu thì ở Bố Chính hiện tại chỉ có thành đất. Vậy nên có thể là toà thành này xây mới…”
Ngô Khảo Ký không điên mà nói rõ thời gian… càng mói úp úp mở mở càng đáng tin tưởng…
“ Thần kỳ… trong Phật sách Bản Cung nhìn thấy vài bức ảnh giống như cơ máy có thể tạo ra các khối hộp , vì không hiểu văn tự trong đó cho nên chưa nghĩ ra… đây là cơ máy tạo gạch, chắc hẳn Phật muốn chúng ta xây thêm chùa tháp cho nên ban phương pháp này. Nhưng cũng có thể ứng dụng xây thành trì…”
Ỷ Lan đang cau mày liễu xinh đẹp suy nghĩ, lúc này giãn ra bất chợt vui vẻ trước phát hiện của mình và công bố.
Ngô Khảo Ký cũng rất tán dương người con gái này, rất thông minh. Đúng là Ngô Khảo Ký có vẽ vào trong cuốn sách ra dê một số máy móc để giúp đỡ quá trình đúc gạch.
Đúc gạch là một quá trình khổ sai và tốc độ chậm nếu cứ dùng sức người dầm đất, nhồi khuôn như lúc này.
Nhưng nếu cho một vài thiết bị cơ khí như máy đánh tơi, máy trộn, máy nghiền ép khuôn thì việc đúc gạch sẽ cực nhanh. Muốn xây cái quái gì thì xây.
Những máy móc này cấu tạo không hề khó, chỉ là nghĩ ra hay không nghĩ ra được mà thôi.
Giờ đã có công nghệ luyện thép mới, tin tưởng công tượng Đại Việt – Thăng Long dư sức chế tạo mấy thứ máy móc trên. Ngô Khảo Ký cũng muốn mang một bộ về Bố Chính dùng đấy. Triều đình mau mau chế đi.
Có điêu Ỷ Lan lại suy ra là Phật phẽo gì đó cho phương pháp để xây chùa thì thật là… bó tay.
“ Khảo Ký, nếu giờ cháu về Bố Chính thì cần nhất là gì để có thể giữ vững nơi này?”
Lý Thường Kiệt hỏi một câu đầy hàm ý.
Ngô Khảo Ký nhảy dựng lên trong lòng , tung hô đại bá một ngàn lần van tuế … đây mới là bác ruột chứ.
“ Dạ, theo cháu biết thì Bố Chính quá thiếu dân, có muốn đánh nhau thì cũng cần dân làm hậu cứ. Cho nên cháu cả gan triều đình giúp đỡ Bố Chính thêm tầm 3 vạn tráng đinh. Có dân tất có lính, cháu sẽ tự huấn luyện binh để chống địch. Nhưng mà thời gian đầu vẫn cần có một đội quân tinh nhuệ để ổn định tình hình, cháu nghĩ 3-4 ngàn là đủ”
Ký bắt đầy tung toé nước bọt công phu sư tử ngoạm.
“ … lại nói Bố Chính cằn cỗi ruộng chẳng có là bao , đã thế một năm mấy cơn bão lũ, vùng hẳn không thể dùng nông nghiệp nuôi sống dân, cho nên cháu cả gan xin tầm 2 ngàn công tượng các ngành nghề như dệt, gốm, mộc để sản xuất giúp Bố Chính có thể tự lực một phần không khiến triều đình phải lo lắng cứu trợ thiên tai liên tục…. cũng là vì con dân không khổ ải”
Ây dà dà…
Bài này Ký đã soạn sẵn và thuộc lòng lâu rồi, đây là bài xin xỏ cụ Lý Thường Kiệt sau khi làm thép thành công, có điều lần này chuyển đối tượng qua xin xỏ triều đình thôi.
Ngô Khảo Ký đang chờ đợi Ỷ Lan và cụ Lý Thường Kiệt sẽ chặt chém “hạ giá”. Dù sao Ngô Khảo Ký đòi người ghê quá.
Cả Bố Chính nghe đâu được 17-18 ngàn người thôi. Ký mở mồm đòi đến 30 ngàn người … thật là ghê quá đi.
Đã vậy còn xin 3-4 ngàn binh mã , 2 ngàn công tượng. Ký nghĩ hắn là con trời?