Ngô Khảo Ký ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ một hồi tìm kế sách thỏa mãn yêu cầu của thằng đệ hung hãn nhất quả đất này.
Xin đừng nghĩ 20 vạn đạn quân của Ngô Khảo Tước là nhiều và vô lý. Nói thẳng một câu hắn còn có thể tụ quân nhiều hơn ngư vậy rất nhiều.
Người thảo nguyên bé trai chỉ cần cao quá cái bánh xe bò là có thể hung hãn lên ngựa làm chiến sĩ hoặc làm cướp, chỉ cần cấp đủ lương lực và vũ khí cho bọn này tức là chúng đã thành binh mã.
Tất nhiên loại binh này sẽ không mạnh mẽ như các kỵ sĩ chuyên nghiệp của Vương đình cả ngày được cung phụng và chỉ có một việc là luyện tập chém giết. Nhưng sức chiến đấu của bọn thảo nguyên chăn nuôi gia súc cầm vũ khí sẽ cao hơn rất rất nhiều lần sức chiến đấu của Nông dân cầm vũ khí của người Tống.
Nói thẳng thừng một câu người Hoa hạ bỏ đi cày bừa lên ngựa cầm vũ khí phải đảo tạo năm sáu năm cũng chỉ ngang cơ một tên thảo nguyên chăn nuôi được ném cho một miếng áo giáp và một thanh trường thương.
Nói như vậy chẳng hề khoa trương, ở thảo nguyên năm sáu tuổi đã cưỡi ngựa chạy ầm ầm giúp nhà chăn thả gia súc, bảy tám tuổi bắt đầu đi săn. Cuộc sống thì nguy hiểm và khó khăn luôn phải chống chọi với điều kiện khắc nghiệt. Cho nên bọn này những ai tồn tại được tức là những cá thể được chọn lọc để chiến đấu.
Sự thật thì để chống lại kỵ binh phương bắc thì người Hoa Hạ có hai đại bảo bối, đó chính là sử dụng các bộ lạc du mục gần tường thành mua chuộc họ ban chức tước vân vân để tạo nên một phòng tuyến thứ nhất lấy kỵ binh chống kỵ binh. Lấy thảo nguyên chống thảo nguyên. Bảo bối thứ hai chính là trường thành vặn dặm của họ.
Cách đầu tiên muôn đời trước người Hoa Hạ đã làm kể như Thời Hán thì có các đội quân du mục ở phương bắc đầu nhập và bảo vệ cho người Hoa Hạ mà ấn tượng nhất đó là dòng họ Công Tôn ở U Châu. tiếp theo Đổng Trác chính cũng là một kẻ nắm trong tay các bộ lạc du mục phương bắc là bức tường chắn vững trãi cho người Hán, lẽ dĩ nhiên thằng khốn họ đổng này cũng thịt luôn của hoàng đế Hán triều khi có thể. Tiếp theo còn kể đến nhiều nhiều các vú dụ khác ví như Lý Uyên nhà Đường là ví dụ của việc nuôi một đống dân thảo nguyên ở Thái Nguyên và Đại Đồng. Chính lực lượng này giúp ích không nhỏ cho nhà Lý thống nhất thiên hạ và sau đó lực lượng này thành lá chắn bảo vệ cho triều đại này ở phương Bắc. An Lộc Sơn cũng không khác, thằng này vốn dĩ cũng là nhà Đường nuôi để bảo vệ phương bắc nhưng nuôi thế quái nào hắn quay lại chén Dương Quý Phi sau đó đạp đổ cả nhà Đường ( nguyên nhân chính gây cho Đại Đường suy sụp và tan vỡ).
Điều này có thể nói cho mọi người hiểu, người Hoa Hạ thực tế rất khó chống lại kỵ binh phương bắc nếu thiếu hai pháp bảo trên. Nhưng thời nhà Tống khốn khổ vô cùng, họ mất cả hai pháp bảo kể trên sau hòa ước Thiền Uyên nhục nhã.
Nhà Tống làm gì còn sở hữu Trường Thành vạn lý làm lá chắn quân du mục? Và họ mất luôn Yên Vân mười sáu châu nên chẳng có các binh nguyên chăn thả da súc cũng như nơi tuyển mộ lính kỵ binh từ các bộ lạc thảo nguyên. Chính vì lý do này cho nên Đại Tống luôn luôn đứng ở thế yếu khi chiến đấu cùng các thế lực phương bắc từ Liêu, Tây Hạ, sau này là Kim hay Mông Cổ. Chỉ vì đơn giản họ mất đi hai pháp bảo trên.
Mà lúc này Ngô Khảo Tước có cả hai pháp bảo, hắn có thảo nguyên mộ lính kỵ binh. Hắn lại chiếm được một đoạn Trường thành khá dài từ U Châu kéo tới biển Hoàng Hải. Cho nên việc Ngô Khảo Tước tổng động viên 20 vạn binh mã là bình thường.
Người Khiết Đan có 1,6 triệu người thì đến năm trăm ngàn tụ tập ở vùng Liêu Đông – Cáp Nhĩ Tân và Triều Dương. Ngoài người Liêu Đông trong khu vực này còn có người Cao Ly, Đảng Hạt, Hồi Hồ, Nữ Chân v.v… nói chung là phong phú vô cùng.
Vì thống kê dân số của người thảo nguyên khó lắm cho nên thông qua lần tụ binh tổng động viên này thì có thể ước tính dân số vùng lãnh thổ vị Liêu Đông Vương này cai quản cũng ít nhât triệu người.
Đây là thói quen của người thảo nguyên, lần tổng động viên đầu tiên nếu bọn họ các thủ lãnh nghe lời sẽ tụ được khoảng 50-60% số chiến sĩ tốt nhất có thể chiến đấu. Tiếp theo chiến tranh nếu mở rộng thì có thể ép dầu lần hai khiến bọn thiếu niên cùng trung niên ra trận với 20-30 % nam tính còn lại. Lần cuối cùng là người già và trẻ nít ra trận với số nam nhân cuối cùng còn sót lại.
Do đó thô sơ mà tính theo phương pháp này thì vùng đất nơi Ngô Khảo Tước cai quản có tầm tổng cộng 50 vạn đàn ông nói chung. Phụ nữ sẽ nhiều hơn một chút vì tỉ lệ chết ít hơn.( Đàn ông cả ngày phải tranh chấp đánh nhau nên dễ toi mạng). Từ đó suy ra tổng dân số các tộc kể cả Khiết Đan trên vùng đất này tầm triệu người.
Do lương thực Ngô Khảo Tước không phải lo lắng, Ngô Khảo Ký có rất nhiều thứ này từ những cuộc trao đổi buôn bán trước đó với người Tống, cướp của Cao Ly, và hiện tại đang lừa lọc Nhật Bản cho nên về lương thực là Liêu Đông chẳng ngại. Có cây ATM Ngô Khảo Ký ở nơi này cho nên Tước đệ không có gì phải lo lắng, chỉ cần rút và phá mà thôi. Đây là điển hình của công tử ca con em cháu cha.
Thêm vào đó bản thân Ngô Khảo Tước cũng tự kiếm được một mẻ từ Gia Luật Hồng Cơ rồi cướp bóc của đại quân Gia Luật Tuấn cùng Gia Luật Ất Tuân để lại sau khi chạy trốn. Ngô Khảo Tước giàu vãi cả ra cho nên hắn tụ 20 vạn quân mà không có bất kỳ gánh nặng nào về lương thảo.
Nhưng 20 vạn quân này lại là một thử thách tương đối lớn đối với Ngô Khảo Ký. Nên nhớ ông anh này chỉ mới thành lập công xưởng sắt thép ở đảo Jeju. Tuy rằng có tới trăm thợ cả và hai ngàn da den nô lệ công tác nhưng xem ra là chưa đủ vì Ngô Khảo Ký vẫn còn bù đầu với việc đúc pháo cùng chế tạo các linh kiện thiết bị để đóng hạm đội Hoàng Hải. Chỉ khi hạm đội Hoàng Hải được thành lập thì Ngô Khảo Ký mới có thể yên lòng rút lui Bắc Á.
“ Ký đệ lo lắng về việc trang bị cho 20 vạn đại quân ở Liêu Đông?” Ngô Khảo Tích cũng đang ngồi đó tiêu hóa các thông tin của khu vực sau khi đến Jeju không lâu.
“ Phải, thực tế đệ chưa nghĩ ra cách nào để trang bị một số lượng lớn khôi giáp vũ khí cho Liêu Đông, thằng khốn Khảo Tước này quá làm càn… tụ đến 20 vạn còn tuyên bố rõng rạc thay đổi hết binh khí… hắn nghĩ đệ là thần tiên không bằng… hừ hừ…” Ngô Khảo Ký đang ghi mối hận này, chờ đợi gặp mặt sẽ hành hạ thằng em chết tiệt kia.
“ Thực tế cũng không quá khó khăn cho lắm….” Ngô Khảo Tích chống tay thí dương nghiêng người một chút tạo tư thế thoải mái.
“ Hả, đại ca có cách nào?” Ngô Khảo Ký hai mắt sáng lên, hắn là biết năng lực của vị đại ca này, rất suất sắc, ý tưởng luôn luôn kín kẽ cùng hợp lý.
“ Thì để tự hắn lo thôi….” Ngô Khảo Tích cười cười, hắn ở đây ám chỉ là Ngô Khảo Tước đó. Ngô Khảo Tước có thể lo được 20 vạn bộ chiến giáp cùng vũ khí, đao thương cung nỏ chăn?
Hai an hem nhà họ Ngô cùng nhau bàn bạc, theo ý tưởng của hai người thi ngày càng lộ rõ con đường.
Ngô Khảo Ký thật muốn bổ đầu mình ra một lần nữa, tư tưởng hoàn mĩ luôn lắc lư hắn làm cho Ngô Khảo Ký luôn bị vướng bởi các vấn đề mang tính quy mô lớn.
Ai nói hai mươi vạn đại quân phải trang bị như quân đội Bố Chính hay Đại Việt . Với người thảo nguyên thì một thanh đao thép, một mũi trường thương cương thiết, một tấm thiết giáp đơn giản phủ ngoài giáp da đó chính là trang bị điển hình của quân hoàng gia rồi. Đâu cần gì nhiều đâu cần gì hoa mĩ.
Cho nên nếu nhìn theo chiều hướng này thì Ngô Khảo Ký chỉ cần lo cho nhóm Cấm Vệ Quân mà Ngô Khảo Tước mới thành lập và trang bị cho họ hoàn hảo như quân Bố Chính. Số còn lại chỉ cần đúc các phôi thép đủ chất lượng rồi vứt đi Liêu Đông để bọn này tự rèn, muốn rèn ra sao thì rèn, muốn rèn bao lâu thì rèn quan tâm mẹ gì đâu.
Bổ xung theo phương pháp này đó chính là mở rộng các búa máy rèn sắt thép ở Jeju, nơi này có cả hai mơi vạn người bao gồm 15 vạn Hán Nô và 5 vạn người dân gốc ở đảo. Trong số này mò ra cũng được tầm 2000 người có thể tiếp cận nghề rèn mài cấp tốc đào tạo vài tuần đủ để chế tạo vũ khí chất lượng tồi cho quân đội Liêu Đông.
Thêm vào đó Ngô Khảo Ký có thể từ Sơn Đông - Hà Bắc liên hệ bọn buôn người bắt cóc công tượng rèn sắt của người Tống đưa đến Jeju. Kể từ đó công việc chế tạo mười tám vạn bộ đồ không phải là không thể thực hiện.
Điểm quan trọng đó là chỉ cần thép tốt, gò ra cái mẹ gì chẳng dùng được. Đây chính là kinh nghiệm của Ngô Khảo Tích góp nhặt được sau khi về tới Long Thành Đại Việt . Vì sao quân đôi của Đại Việt mở rộng nhanh vậy, vì sao tốc độ sản xuất của Đại Việt phát triển tróng mặt vậy, vì họ đi theo con đường số lượng thay vì chất lượng. Với dân số gần năm triệu vì mấy năm nay yên binh, cho dù chiến tranh với Đại Tống cũng không chết nhiều nên nhân số Đại Việt tăng mạnh. Có dân số cho nên họ dùng biển người trong công nghệ rèn thép kể từ đó vũ khí khôi giap của họ dùng không hết. Có thể bề ngoài không mấy đẹp đẽ vì nhiều công tượng mới vào nghề. Nhưng bản chất thép vẫn là khá tốt cho nên cuối cùng sản phẩn tuy không đẹp không hoàn mỹ nhưng đủ dùng.
Ngô Khảo Ký luôn đi theo chủ nghĩa hoàn mĩ nên quyền đi cách làm này, đây mới là cách làm để phát triển một đại quy mô lãnh thổ. Ngô Khảo Ký bị bó buộc bởi mấy vạn người Bố Chính cách nghĩ cho nên đã mắc khớp ở chỗ này. Một câu nói của Ngô Khảo Tích đã giúp Ngô Khảo Ký giải khai tất cả.
Ba bút cùng vẽ, Liêu Đông tự chế, trộm cướp công tượng Tống, đào tạo cấp tốc công tượng ở Jeju. Đảm bảo hai mươi vạn bộ đồ không phải là quá khó thực hiện khi mà lượng thép đầy đủ.
“ Nói thật so với Đai ca ta thấy quá sức mặc cảm a….” Ngô Khảo Ký than thở.
Ngô Khảo Tích cười cười không cho ý kiến , ngươi mặc cảm một ta mặc cảm mười a. Ta giờ đây bị triều đình cách chức một giới bạch thân, người là Hầu tước Đại Việt còn là Đông Hải Vương ở đó mà mặc cảm. Nghĩ vậy nhưng Ngô Khảo Tích vẫn vui vẻ, vị này tấm lòng luôn rộng rãi đủ chứa thiên hạ a. Ngô Khảo Tích thực sự mới có phong thái ba phần của Lý Thường Kiệt. Việc gia tộc chọn lựa Ngô Khảo Tích và trọng điểm bồi dưỡng không phải không có lý do.
“ Đai ca, hay để ta làm hậu phương lo lắng lần này Nam Phạt của Ngô Khảo Tước. Việc Nhật Bản xin đại ca bận tâm một phen?” Ngô Khảo Ký ánh mắt lóe lên, việc ngoại giao như mớ bòng bong với Nhật Bản làm hắn quá nhức đầu, Ngô Khảo Ký có ý tưởng dựng Ngô Khảo Tích lên a. Một nhà ba vương không phải tuyệt lắm sao.
Ngô Khảo Tích nhận ra ngay ý nghĩ của vị nhị đệ này, hắn cười cười lắc đầu: “ Ký đệ lại muốn trốn sau màn dựng lên một vị Vương tiếp theo ở Bắc Á? Khặc khặc… việc Nhật Bản ta có thể giúp đệ ra mặt giải quyết nhưng trí ta không ở nơi này a… Việc Vương vị để sau đi..” Ngô Khảo Tích nói thẳng,huynh đệ trong nhà không cần che che lấp lấp.
“ Đại Ca nhắm đến nơi nào…?” Ngô Khảo Ký rất tinh ranh nhận ra hoài bão cùng dã tâm không nhỏ của vị Đại ca này.
“ Chiêm thành” Ngô Khảo Tích không dấu diếm ngắn gọn trả lời.
A nha không tồi không tồi, Ngô Khảo Ký giật nảy mình. Vị đại ca lầm lì xì ra khói nha, không ngờ dám đánh chủ ý cả Chiêm Thành đông đúc người khó chinh phục khó giáo hóa.
Nói Ngô Khảo Ký Ngô Khảo Tước phong vương, phong vân một cõi thân làm đai ca Ngô Khảo Tích dĩ nhiên mừng cho họ. Nhưng nói Ngô Khảo Tích không chạnh lòng, không nóng mắt là không đúng, thân làm đại ca, văn võ toàn tài được sưng là tuấn kiệt Long Thành mà lúc này lép vế cho nên hắn buồn chứ. Dĩ nhiên nam nhân Ngô gia chẳng ai là đèn dầu cạn cả, Ngô Khảo Tích đang dòm ngó Chiêm Thành vùng đất.
“ Phải nha, Chiêm thành tốt, đánh được Chiêm Thành có thể dần dần đưa dân Việt đến đồng hóa, nói thật đệ cảm thấy đánh xuống Liêu Đông rồi mấy đời sau không biết còn ai nhớ đến vương là người Việt không nữa” Ngô Khảo Ký thổn thức.
Ngô Khảo Tích nghe được tư tưởng này thì giật mình : “ Ký đệ nói gì vậy ta không hiểu? Cái gì mà đồng hóa?”
Ngô Khảo Ký không thể không lôi ra mấy thuyết đồng hóa, giáo hóa, khai sáng này nọ, biến mảnh đất xâm chiếm được thành đất Đại Việt của tộc Việt. Tỉ dụ như Liêu Đông Ngô Khảo Ký đang than thở, giờ đây có vẻ phong vân nhưng đời con của Ngô Khảo Tước cháu Ngô Khảo Tước chúng còn coi mình là người Việt không, xa như vậy Đại Việt không thể chuyển dân đến, mà dân việt cũng không đủ nhiều để di dân đến khắp nơi như vậy cho nên chiếm được vài đời sau cũng mất đi mà thôi.
“ Hồ đồ… ai dạy đệ cách nghĩ như vậy?” Ngô Khảo Tích trầm giọng trách mắng.
Ngô Khảo Ký giật mình, thái độ của đại ca này có vẻ nghiêm túc lắm thay. Hắn có nói sai gì đâu, Bố Chính thì được một nhúm dân, Đại Việt thì có được vài triệu người, chiếm đất đâu có giữ được thì làm sao không buồn khổ.
“ Ý của đại ca là…?” Ngô Khảo Ký dò hỏi.
“ Con cháu có phúc phận của con cháu, bậc tiền bối đánh xuống giang sơn là trách nhiệm của chúng ta, cố mọi cách đồng hay không đồng hóa được thì chúng ta vẫn cứ thử. Còn con cháu giữ được hay không là chuyện của bọn hắn, lấy đâu mà lo lắng nhiều như vậy?” Ngô Khảo Tích thật tâm nghiêm mặt dạy dỗ.
“ Tức là..?” Ngô Khảo Ký hoang mang.
“ Tức là chúng ta nếu có sức lực, đánh xướng càng nhiều giang sơn cho bọn hắn, giữ được hay không đó là việc của bọn hắn sau này. Chẳng nhẽ đánh xuông một trăm mảnh giang sơn, đưa huyết mạch Ngô gia đưa huyết mạch Tộc Việt đi bốn bể sau này không có một mảnh nào thành công sao? Ngô Khảo Tích hào tình vạn trượng tuyên bố.
Ngô Khảo Ký mộng bức, huynh đệ của hắn toàn quái vật vậy, kể mưu đồ trảm thiên hạ, kẻ muốn đánh giang sơn tứ bể để huyết mạch Ngô gia phân tán cai quản. Một người so với một người Ngưu hơn.. Ai cho bọn họ lá gan này.
Nếu Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích nghe thấy tiếng lòng của Ngô Khảo Ký thì bọn họ sẽ nói : “ Chính người cho chúng ta lá gan này Ngô Khảo Ký à. Nên nhớ chúng ta là người cổ đai nha, tư tưởng của người cổ đại ngươi vẫn chưa hiểu đâu. Có một khối dựa vững chắc tiềm lực như ngươi tại sao không cho chúng ta tranh bá thiên hạ. Người muốn giữ một mảnh ba sào đất ở Bố Chính anh em tôi không ý kiến , nhưng hãy buff hết mình cho huynh đệ Tích Tước tranh bá thiên hạ nha”
Ngô Khảo Ký : ⊙﹏⊙