Trịnh Cao không vẽ nữa, vì nói thật hắn muốn nhớ chi tiết một bản đồ rộng lớn là không thể. Có rất nhiều chi tiết cần chú ý. Nhưng…. Bản đồ gốc Trịnh gia hắn có a. Một phần Ung Khâm Liêm mấy châu này hắn luôn… có bên người. Chẳng qua lúc này để trên thương thuyền trong ngăn bí mật mà thôi.
Nhìn tấm bản đồ này Ngô Khảo Ký trừng mắt lớn không thể tin tưởng.
“ Trịnh gia người muốn làm phản à…?” Ngô Khảo Ký không thể không nghĩ đến vấn đề này. Bản đồ này rõ ràng là bản đồ quân sự với những chú thích phòng tuyến phòng thủ, được cập nhật thường xuyên.
Má nó đây không phải làm phản thì là gì.
“ Tướng quân nói đùa, thứ này thế gia nhà nào chẳng có, tôi nghĩ Đại Việt thế gia cũng không khác mấy đi..” Trịnh Cao đánh mắt mà nhìn, đây là chuyện bình thường ở phố huyện.
Trịnh gia có người phía trên trong triều Tống không? Có tất nhiên là có, cao cấp là khác. Trịnh gia thắm dò bản đồ làm gì? Đơn giản đây là bản năng của thế gia, họ luôn có ý thức tồn vong gia tộc cực mạnh. Mọi sự chuẩn bị đều có. Không có ý muốn phản nhưng nếu ép cho nhảy tường thì chó sẽ cắn a. Khả năng cao thế gia Đại Việt cũng có những món này.
Ngô Khảo Ký không cần nghĩ và cũng không nghĩ nhiều, phần bản đồ trong tay của Trịnh Cao tạm đủ, ít nhất có một dải đông nam, Tống từ Khâm Liêm Ung Bạch cho tới Quảng Châu, chỉ là phần Quảng Châu hơi sơ sài. Ngô Khảo Ký ngay lập tức sao một bản còn bản gốc dùng khoái thuyền chuyển ngay Lý Thường Kiệt đại quân đang lẽo đẽo phía sau. Chưa muộn.
“ Cảnh Phúc huynh, giờ đây tình thế đã biến thành vậy ta sẽ cho quân tấn công thẳng vào thủy doanh Bắc Hải, đánh tan quân ở đây sau đó đổ bộ quân đánh thẳng Liêm Châu thành..” Ngô Khảo Ký hùng hồn.
Cảnh Phúc say sóng mệt lả, gương mặt trắng bệch người mềm như chó chết nằm dài trên gế đẩu nhưng nghe xong cũng phải bật người dậy là quát lên “ Khảo Ký ngươi điên à..”
Ngô Khảo Ký hết biết, đây không phải là ý tứ của người sao, dụng binh đôi khi không cần quá rắc rối, chỉ cần tìm được chủ lực đối phương, nghiền ép mà tới. Giờ đây chủ lực quân địch lộ rõ như ban ngày. Có gì đánh không được? Lại còn chửi người, mẹ kiếp đừng tưởng Ngô Khảo Ký ta hiền, chửi người thêm nữa là có đứa vỡ a lô à.
“ Không có nội ứng, không có địa lợi nhân hòa thì không cần dùng mà đánh thẳng, chúng ta có nội ứng sao không dùng… mẹ nó… mệt chết ta ….” Thân Cảnh Phúc hét lên sau đó xụi lơ tiếp tục nôn thốc nôn tháo.
Ngô Khảo Ký trợn mắt đi ra ngoài…. Ma bệnh, không thể dựa vào mấy con vịt cạn này đánh trận được. Nhưng có nội ứng mà không dùng đâm đầu đánh thẳng có vẻ hơn ngu ngu. Ngô Khảo Ký cười cười, vậy thì dùng thôi.
Sáng sớm tinh mơ 10 tháng Chạp, Bắc Hải quân doanh của Tống triều đặt tại vịnh Bắc Hải thuộc Liêm Châu Quận.
Một chiếc thuyền buôn rách nát tơi bời hớt hải lao đi trong sương mù….
“ Là ai đứng lại…” một chiếc thuyền tuần duyên nhỏ của hải doanh Bắc Hải bắt gặp, đám quân binh Tống la lớn quát nạt.
“ Quan gia, Quan gia may mắn may mắn gặp được ngài… câp cứu… chúng tôi bị hải tặc tấn công….” Trên truyền buôn Trịnh Cao gào thét ...
“ Hải tặc, hải tậc đâu…. Nhanh chạy….” đội trưởng của đám Tống binh la lớn…
Thuyền nhỏ tuần duyên của Bắc Hải khua chèo quay đầu chạy thẳng một mạch… rất nhanh.
Trịnh Cao mặt cứng đơ… hắn… con mẹ nó đây là Thủy binh của chúng ta, nếu đúng như hắn bị hải tặc tấn công thì.!!!! Thật không thể nào tin nổi.
“ Khoan đã Quan gia, hải tặc còn rất xa phia sau, chúng ta là chạy thoát đến đây cầu cứu viện…” Trịnh Cao dồn hết sức la lớn.
“ Dừng….. nhanh dừng. Con mẹ nó sao ngươi không nói sớm … hại lão tử…” Tên đôi trưởng có vẻ hơi xấu hổ mà ngưng miệng…
“ Quan gia mau mau báo tin cho Ngô Tông Lập tướng quân, Chúng tôi là Trịnh thị Huỳnh Dương… chúng tôi nguyện ra giá 200 lượng để cứu thuyền …. Mong quan gia giúp..”
Nói đoạn Trịnh Cao xòe trong lòng bàn tay ra một miếng bạc lập lòe mà từ xa cũng có thể nhìn thấy.
“ Trịnh lão Bản yên tâm, trước về quân doanh sau đó ta sẽ cấp báo tướng quân” Tên đội trưởng vội vàng nhiệt tình táp vào bên cạnh thương thuyền.
Chứng kiến trên thuyền một mảng máu me, người bị thương la liệt thì tên độ trưởng này cũng yên tâm.
“ Mình ngươi qua đây” tên đội trưởng vẫy Trịnh Cao… Hắn vẫn khá cẩn thận.
Trịnh Cao vội vã theo thang dây mà leo xuống.
“ Thương nhân Trịnh Cao ra mắt đại nhân…” Trịnh Cao khom người làm lễ nhanh tay nhét vào bụng áo tên đội trưởng một thỏi bạc lớn tướng.
“ Trịnh lão bản khách khí… đi nhanh ta dẫn ngươi vào gặp đại tướng quân.” Đội trưởng híp mắt… hắn không chọc được bọn thế gia này. Đừng nhìn mấy tên thương nhân này lom khom luồn cúi, đắc tôi rồi bọn hắn một cái tiểu đội trưởng như gã sẽ sống không yên.
Theo lời nói thì tên họ Trịnh này có vẻ quen biết tướng quân, đắc tội không được. Bên cạch đó còn được thưởng bạc cho nên tên đội trưởng gia sức thúc dục mấy tên linh quèn nhanh chèo thuyền về quân doanh.
“ Ngô tướng quân… mau mau cứu nhà ta thuyền hàng…” Trịnh Cao lúc này sống chết khóc lóc bên trong quân doanh.
Ngô Tông Lập rất là phiền, Tết nhất đến nơi hắn cũng muốn nghỉ ngơi đâu. Thực hắn bị khổ ải đày đến nơi này. Thủy Binh Chiết giang 1000 đi theo hắn để huấn luyện một đám vịt cạn ở Liêm Châu, mấy tháng qua rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu.
Trịnh Cao thì hắn biết, thương nhân nơi này muốn làm ăn ai chẳng phải thông qua chút quan hệ với “chính quyền”. Nhưng ăn tiền của thương nhân cũng có học vấn, ví như lúc này Mã , Lỗ , Lôi , Chu mấy nhà đang nổi ở phương nam, ăn rồi tiền của họ Trịnh cũng khá khó nhìn với bên kia. Cho nên đối với họ Trịnh thì Ngô Tông Lập luôn giữ khoảng cách nhất định.
Nhưng theo nguyên tắc, dân bị hải tặc báo quan thì Thủy binh phải can thiệp. Trịnh gia thế lực ở phương nam không quá thịnh nhưng nếu Ngô Tông Lập hắn bỏ mặc thì cũng sẽ không yên ổn. Làm trái điều thì sẽ có một đám ngôn quan phe họ Trịnh vả vào mặt hắn ngay.
Cánh xử lý của Ngô Tông Lập là kép, sau đó xuất công mà không xuất sức. Tức là kéo binh lề dề đi cứu viện, hải tặc sợ trốn tìm không thấy là xog chuyện. Thật đánh nhau với hải tặc Ngô Tông Lập không mất tự tin, trừ khi hắn tụ tập hết ngàn bộ hạ dưới trướng từ Triết Giang.
“ Trịnh lão bản bình tĩnh, việc điều binh khiển tướng không phải trò đùa, trước tiên lão bản hãy kể qua về tình hình hải tặc quân.” Ngô Tông Lập nhấp nhấp ngụm trà thản nhiên mà nói.
“Tướng quân làm ơn giúp đỡ, đám hàng này rất quan trọng với tiểu nhân….” Trịnh Cao vội vã túm lấy tay Ngô Tông Lập cầu xin.
Ngô Tông Lập cau mày định phát tác thì dừng lại, trong tay hắn là một tờ ngân phiếu đã được gấp gọn ngàng…
“ Trịnh lão bản đừng quá lo lắng… hãy nhanh nói địch quân có bao nhiêu, thương thuyền của các vị ở nơi nào.” Ngô Tông Lập nhiệt tình hẳn… sờ giấy thôi thì hắn cũng biết được đây là loại giấy tuyên hảo hảng. chỉ dùng để in ngân phiếu 100 lạng bạc trở lên.
“Địch nhân chỉ có hai thuyền trèo cỡ trung thô sơ, nhưng lại có đến 300 tên phỉ, cho nên chúng tôi thất thủ. Lúc này hai thuyền buôn khác vẫn đau khổ chống đỡ cách đây 20 dặm phía chính Nam..” Trịnh cao vội kể lể.
“ 2 thuyền 300 tặc?” Ngô Tông Lập lông mày giãn ra, đây là thuyền loại trung, số lượng hải tặc có 300, đây là co số Ngô Tông Lập hắn ăn được, không ăn được thì dọa chạy được rồi.
“ Nhưng bản tướng nói trước, xuất binh bản tướng sẽ, nhưng cứu được hay hông bản tướng không dám chắc.. biển cả mênh mông..” Ngô Tông Lập có chút làm vẻ mặt cau có.
“ Không sao… chỉ cần tướng quân chịu xuất binh, lũ hải tặc mọi rợ kia đâu phải là đối thủ… chỉ cần tướng quân xuất binh 200 lượng kia là tiền hiếu kính, cứu được hàng hóa Trịnh gia lại có thêm hậu tạ..” Trịnh Cao trất trân thành.
“ Một lời đã định….” Ngô Tông Lập cười lớn..” Người đâu triệu tập Chiết Giang Bính xuất chiến.. khục khục…. Trịnh lão bản mời dẫn đường…”