Lại nói đến sử sách chép về trận cung thành Ung châu ở một thế giới nào đó nhiều thứ chỉ là những văn gia phỏng tác mà chép lại thôi, chứ sự thật lịch sử về trận Ung Châu thì đã bị người Hán thiêu rụi hoặc đem về phương Bắc sau khi minh triều cướp phá Ngu quốc.
Chính vì chỉ là phỏng đoán mà chép lại quá trình chiến đấu nên các văn gia dựa vào “ khả năng” quân sự trên giấy của mình để vẽ ra nhiều thứ cho phong phú và hoành tráng trang giấy mà thôi.
Thành Ung Châu ngay cạnh là dòng sông Dụng Giang che trở nằm ngay sát phía Nam thành, bên cạnh đó sông hộ thành của Ung Châu rộng đến 40m có nơi còn ở ra nhiều hơn. Chỉ riêng đoạn 4 cổng thành thì lòng sông hẹp lại tầm 10m mà thôi.
Với địa thế khá trũng và gần sông như vậy thì nơi này thực tế bất thiện cho việc đào hầm vào thành, ai ai cũng hiểu ai ai cùng biết. nơi này mạch nước ngầm phong phú khắp mọi nơi, với điều kiện thời này để đào một đường hầm sâu vài mét đủ sâu hơn 3m nước của sông hộ thành để xuyên vào thành là bất khả thi. Vả lại muốn đào đường hầm bí mật thì phải cách xa tai mắt của kẻ địch, ít nhất cũng phải kéo đến vài trăm met từ ngoại thành. Mộc con đường hầm sâu trên 4m dài vài trăm mét để tránh mạch nước ngầm và đào trong hai tháng là không hề logic. Cho nên “ Quân Đại Việt nghĩ cách đào hầm xuyên qua hào sâu và tường thành để đột nhập vào trong thành. Quân Ung Châu phát hiện được hầm, Tô Giám cho phóng hỏa đốt ngay miệng hầm khiến quân Đại Việt lại bị thương vong” chỉ là thêm thắt mà thôi.
Việc “ Quân Đại Việt dùng hỏa công, bắn các loại đạn gây cháy từ máy bắn đá và hỏa tiễn vào trong thành gây nhiều thương vong cho dân chúng và binh lính Tống” làm rất nhiều người hiểu lầm đây là bắn vào nhà dân trong thành gây cháy lớn và thiệt hại nhưng thực tế không phải như vậy.
Ung Châu là một thành lớn trong số các thành bậc trung của Trung hoa , dài rộng 1,5 km . Mà nguyên tắc dựng thành đó là nhà dân phải cách xa tường thành một đoạn để đảm bảo an ninh quân sự. Với thời này loại máy bắn đá kéo tay chỉ tầm 50-60m thì việc đứng từ bên ngoài sông hộ thành rộng 40m ném vào đến đầu thành còn khó chứ đừng nói ném hỏa cầu vào nhà dân cách cả trăm mét như vậy.
Cho nên việc tấn công thành Ung Châu chỉ là bình thường tấn công mà thôi. Thông thường với kiểu thành trì này đúng thật là chỉ có thể vây công đến khi bọn hắn hết lương thực mới có thể công phá. Đấy là sự thật. Vượt qua 40m hào sâu sông rộng sau đó lại đối diện với tường thành cao 10m thì không có một cánh quân nào đủ để lấy mạng người lấp đầy tiêu hao này cả.
Hoặc giả các vị quân sự muốn tấn công thành sẽ phải tấn công vào lâu thành, tức là các cổng ra vào, vì nơi này thường là sông hộ thành hẹp hòi để bắc cầu treo qua sông. Nhưng lâu thành lại là những ụ pháo đài quấn sự kiên cố nhất và tập trung nhiều binh lực nhất cho nên dễ thủ khó công vô cùng.
Nhưng loại thành trì này không phải bất khả chiến bại, nếu hào sâu, sông hộ thành bị lấp thì việc tấn công thành sẽ dễ dàng hơn. Bất kỳ một vị tướng quân hơi có chút kinh nghiệm nào khi đối diện loại thành trì như Ung Châu sẽ thực hiện kế sách lấp hào đầu tiên.
Lưu Kỷ cũng vậy, hắn đang thu nhân tâm thì lấy đâu ra việc cho binh sĩ , hàng binh, nông dân cõng đấ lấp hào trong làn mưa tên bão đạn của quân Tống. Nói là lấy đất san hào nhưng thực chất là lấy mạng lấp sông. Khốn nạn nhất là nơi này quân Tống có một chút thủy binh cho nên bọn chúng dùng sông hộ thành để tập kích. Dân phu, binh sĩ ngày ngày lấy mạng tương bác dùng tên đao kiếm ảnh, tiếng oán thán bắt đầu nổi lên bốn phía.
Đám dân Mân đầu nhập dưới trướng Lưu Kỷ chợt nhận ra đời không như là mơ, phản lại quân lệnh họ sẽ bị chém ngay không thương tiếc, xông pha lấp sông thì ít ra tỉ lệ sống còn có một hai phần mười.
Trái với Ung Châu thành đang nhộn nhịp máu tươi thì thành Khâm Châu không khí cực kỳ bình thản, nơi này người gốc Hán đã bị xét nhà xung nô từ lâu, từng đoàn từng đoàn người vận chuyển tài vật quý giá đến bến cảng sau đó theo thuyền bè mà quay lại Đại Việt .
Trong lịch sử thì có nhiều lý do để gần vạn tù binh gốc hán bị giết hại sau khi vận chuyển chiến lợi phẩm ra bến cảng. Nguyên nhân đầu tiên có lẽ là Đại Việt chỉ muốn đánh tới Quảng Đông đốt phá một hồi sau đó quay về cho nên việc lưu tù binh cũng không cần thiết. Trong lịch sử lúc này Đại Việt cũng chẳng giàu có gì cho cam, lương thực còn không nuôi nổi quân lính nếu đánh trận dài trên đất Việt ở sông Như Nguyện, cho nên vác một đống tù binh Hán về cũng chỉ làm tốn quân lương. Mà nếu thả đám này ra thì có thể chúng sẽ ngay lập tức trở giáo tấn công Đại Việt cho nên với mực tiêu tiêu diệt sinh lực địch thì việc giết hại 1 vạn tù binh gốc Hán là có thể hiểu được.
Nguyện nhân thứ hai đó chính là Đại Việt lúc đó chẳng có thuyền để trở đám tù binh này về nước, một phần chiến hạm phải ở lại phòng thủ quân Tống tập kích Khâm Liêm bằng đường biển cắt đứt đường lui, một phần khác vì cần nhiều thuyền vận chuyển tài vật về Đại Việt cho nên tù binh lúc này trở thành thừa thãi và gánh nặng.
Nhưng hiện tại thì khác, Đại Việt khá giàu lương thực đủ để gánh chịu một cuộc chiến dài kỳ, chiến hạm của Bố Chính lại có thể đảm đương phòng thủ Khâm Liêm hai châu . Vì vậy hải quân triều đình Đại Việt rất thảnh thơi vận chuyển tà vật cùng cả vạn nô lệ về nước, có thể nói là ăn cả bánh gói lá mang về.
Chuyện Khâm Ung nhị châu tạm chưa nhắc đến.
Lúc này Ngô Khảo Ký ởi Bạch Châu đang đối diện với nhiều vấn đề đau đầu.
Bạch Châu thì còn dễ đánh hơn của Liêm Châu, thành này vốn chỉ tương đương huyện thành và là một nơi chung chuyển giữa Quảng Châu và Ung Châu cho nên không mấy đầu tư nhiều vào gia cố phòng ngự. Hay nói dúng hơn nó không phải là một thành trì có tính chất quan trọng được đầu tư kĩ càng. Tường thành thấp bé, nhiều chỗ còn nứt gãy lộ rõ. Hào thành cũng chỉ có vài mét coi như có mà thôi .
Khi quân Đại Việt tới nơi này thì thực tế bậu sậu chóp bu của Bạch Châu đã chạy về Quảng Châu chỉ để lại vài trăm binh già yếu chống đỡ. Vương Tự Toản cũng bị dắt theo quân chạy về Quảng Châu gần 100 lính Mân của Thân Cảnh Phúc trà trộn bên cạnh Vương Tự Toản cũng mất tăm hơi.
Lúc này cũng không cần Ngô Khảo Ký phải mắc công lắp đặt máy bắn đá cho tốn thời gian. Thân Cảnh Phúc tự binh dẫn quân công thành, vờ đánh rát một mặt thu hút đám tàn lão binh vài trăm người sau đó cho quân đột phá ba mặt khác của thành.
Vài trăm người làm sao phân ra thủ nổi cho nên chỉ trong một buổi Bạch Châu thành cáo phá. Quân của Thân Cảnh Phúc lại phân binh tỏa ra các huyện thành mà thu phục tất cả. Lúc này đây tác dụng của cha con Trịnh Cao lại lộ rõ tầm quan trọng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Thân Cảnh Phúc gần như đã hoàn toàn trưởng khống Bạch Châu và cho xây dựng một phòng tuyến ngăn chặn quân từ Quảng Châu.
Nhưng tham vọng của Thân Cảnh Phúc không dừng lại ở đó, hắn gặp mặt Ngô Khảo Ký dự định bang bạc sẽ mượn nhờ quân lực của Ngô Khảo Ký với máy bắn đá Trebuchet công phá thành Quảng Châu, từ đó học như nước Nam Việt của Triệu Đà khi xưa lập Phiên Ngung làm kinh đô mà kháng Tống.
“ Phúc ca , ta biết thành Phiên Ngung rất có ý nghĩa đối với huynh nhưng loại thành trì này không phải muốn đánh là đánh được, đánh xong trong tay huynh còn lại bao nhiêu quân bao nhiêu lương thì huynh cũng tính được..”
Ngô Khảo Ký hiểu tâm lý của Thân Cảnh Phúc nhưng hắn giúp không đặng, Thân Cảnh Phúc mới đứng vững ở Liêm Bạch chưa đến vài ngày, quân số cũng chỉ có 2 vạn trong đó một vạn là quân Mân mới đầu nhập. Khí giới công thành không có nhiều, kinh nghiệm công thành cũng chẳng có.
Quan trọng nhất là bọn Bạch châu đã mang một lượng không ít lựu đạn đi Quảng Châu, thú thự cho toàn quân Bố Chính tấn công Quảng Châu với vũ khí tối tân nhất của Ngô Khảo Ký thì hắn cũng không tự tin.
Nên nhớ Quảng Châu thành đã từng là kinh đô của rất nhiều các tiểu Quốc phương Nam. Nổi bật lên hải kể đến Nam Việt của Triệu Đà cùng Nam Hán quốc thời Ngũ đại thập quốc. Thành Quảng Châu không như thành Ung Châu mới được tu bổ mà nó được nhiều đời vua xây đi xây lại vơi nhiều lớp tường thành kiên cố vô cùng.
Trebuchet của Ngô Khảo Ký có thể ngày đêm từ từ mài một hai lớp tường thành nhưng Phiên Ngung là tòa thành nhiều lớp với nhiều Ủng thành để chiến đấu. Cho nên muốn tấn công Phiên Ngung không có một vài tháng thời gian cùng số quân đông gấp 10 và sẵn sàng hi sinh một lượng lớn là điều không thể.
Nên nhớ Nùng Trí Cao đà thắng lợi chiếm cửu Châu mà gục ngã ở Quảng Châu rồi từ đó tụt đốc không phanh mà tàn lụi. Lúc đó quân Nùng Trí Cao đâu chỉ thập vạn?
“ Ta biết được …” Thân Cảnh Phúc hơi thất vọng , hắn thực tế cũng hiểu được Phiên Ngung khó công phá ra sao nhưng vẫn nuôi một chút hi vọng với những chiếc siêu thạch pháo của Ngô Khảo Ký.
“ Phúc ca chớ lo lắng, lúc này Phiên Ngung đã như cá chậu chim lồng, hải quân Bố Chính đã phong tỏa đường biển của nó, chỉ cần Phúc ca chỉnh đốn lại binh mã và nắm vững hậu phương Bạch Khâm Liêm tam châu rồi vây chế Phiên Ngung là được…”
Ngô Khảo Ký không phải là dậy đời quân sự cho Thân Cảnh Phúc mà hắn chỉ nghĩ đây là biện pháp tốt nhất lúc này. Ngô Khảo Ký chỉ lo sợ Thân Cảnh Phúc thân là người trong trận nên nghĩ không thông mà thôi.
“ Ta biết điều đó, nhưng để đánh lê được Ngô Châu, Hạ Châu tạo thành thế bao vây Quảng Châu cũng là khó khăn vô ngàn…” Thân Cảnh Phúc có phần hơi quá sức khi muốn thâu tóm Quảng Đông.
“ Không nóng ngày một ngày hai được, việc đánh cả một Lộ của người Tống không phải chuyện dễ dàng… hay là thế này đi, ta có quen biết khá sâu sắc với bọn Châu Âu, ta có thể giúp Phúc ca mua nợ một đám lớn vũ khí khối giáp của bọn chúng để trang bị cho quân đội…. Phúc ca chỉ cần đặt chân vững ở Tam Châu sau đó thu phục người Mân đào tạo thành tinh binh thì có khó gì… chẳng qua cách này sẽ lâu lắm…” Ngô Khảo Ký thuyết phục.
Thực tế giờ này Thân Cảnh Phúc đã được cho là một thế lực bên ngoài Đại Việt, những cung cấp của Đại Việt cho tên này về sau sẽ là hình thức trao đổi buôn bán. Cho nên Ngô Khảo Ký cũng coi Thân Cảnh Phúc là một đối tượng khách hàng tiềm năng. Thân nắm tam châu người Mân xưng vương xưng bá thì há có thể là kẻ nghèo hèn.
Giờ đây Đại Việt sản suất vũ khí lẹ lắm cho nên họ cũng là một đối tượng cạnh tranh xuất khẩu vũ khí trực tiếp của Bố Chính rồi.
“ Thật sao? Ta trong tay còn khá nhiều vàng bạc tầm 5 vạn lượng có thể dùng cho vũ khí, người Châu Âu có thể bán cho ta loại thạch pháo kia hay không?” Thân Cảnh Phúc rất là chú ý đến thạch pháo của Ngô Khảo Ký hắn thân là chiến tướng cho nên rất rõ sự cường đại của thứ này.
“ Ta e là không được, thứ này chỉ có người Châu Âu cùng Đại Việt nắm giữ cách chế tạo. Ngay cả bản thân ta cũng không được biết” Ngô Khảo Ký dĩ nhiên sẽ không công bố thứ này rồi, hắn không phải không tin Thân Cảnh Phúc mà hắn chỉ sợ là sẽ lộ ra bí mật chế tạo Trebuchet với người Tống. Lúc đó thì Đại Việt sẽ ăn hành cả nắm.
“…” Thân Cảnh Phúc chỉ còn biết thở dài thất vọng. Trên danh nghĩa thì đám lính Châu Âu vẫn chỉ là Ngô Khảo Ký thuê mà thôi, cho nên Ngô Khảo Ký từ chối chuyện Trebuchet thì Thân Cảnh Phúc vẫn tin tưởng.
“ Nhưng Phúc ca yên tâm, những thứ nha Ba Lý Xa thì người Châu Âu có nhiều, cả khôi giáp và vũ khí nỗ tiễn họ đều có thể trao đổi….”
“ Vậy cũng tốt” Thân Cảnh Phúc thở một hơi gật đầu, không ăn được xôi thì đướp tạm chút hành, theo như Thân Cảnh Phúc chứng kiến thì uy lực của Ba Lý Xa cũng cực mạnh mẽ.
“ Bao giờ lục đệ tính lên đường? “ Thân Cảnh Phúc có phần lưu luyến mà hỏi.
“ Có lẽ ngày mai ta sẽ hành quân đến Ung Châu, Lý Thái Úy đã cấp thư thông báo, mười ngày sau tiếp nhập Ung châu thành…” Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ.
Việc Tô Giám và Tống Kiệt kiến hắn rất sốt ruột đi đến Ung Châu nhưng Lý Thường Kiệt hạ lệnh hắn án binh bất động và chờ đợi. Ngô Khảo Ký không hiểu nguyên nhân nhưng hắn chỉ có thể nghe quân lệnh mà làm thôi.
Mồng Một Tết Năm Thái Ninh thứ sáu.
Ngô Khảo Ký trùng điệp dẫn đi 2 ngàn Châu Âu binh cùng 3 ngàn phụ binh người Mân từ Bạch Châu tiến đánh Ải Côn Lôn theo lệnh của Lý Thường Kiệt .
Ba ngàn Mân binh này chính là số quân mà Thân Cảnh Phúc mới chiêu nạp ở xung quanh Liêm Châu. Có thể nói Thân Cảnh Phúc lúc này là binh hùng tướng mạnh với tổng quân gần lên đến 2,5 vạn người, lương thảo khí giới đầy đủ. Nói thật quân Phiên Ngung chỉ có thể chui rúc trong thành cố thủ, đám này 1 vạn quân nếu lò mặt ra ngoài thì Thân Cảnh Phúc chém chết. Cho nên Thân Cảnh Phúc đưa 3 ngàn quân cho Ngô Khảo Ký là bình thường, thời gian càng lâu thì Thân Cảnh Phúc sẽ càng chiêu tập thêm nhiều binh sĩ.
Thân Cảnh Phúc hắn giàu có a.