Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tường thành Lê Lăng nhuốm máu, máu của quân Mân , của quân Hán đã thành bãi lõng bõng trên đầu thành.

Giờ đây đã là thời đại pháo chiến , không nơi nào được gọi là an toàn.

Tích vẫn phải ngày đêm trực tiếp liều mạng chỉ đạo nơi đây, hắn chẳng phải vì thương sót hay giúp gì cho Mân Tộc, không liên quan gì hắn. Hắn làm vì đại kế của em trai không thể không liều mạng.

Tướng Mân quá kém về tư duy chiến thuật kết hợp pháo bộ cùng các loại vũ khí khác.

Bỗng chốc một tháng cái bóng đang cao vút mặt chiến giáp sáng chói đặc biệt kiểu La Mã đã ăn sâu vào tâm thức người Mân.

Hắn liều mạng vì em Trai nhưng lại thắng được tôn trọng, kính phục của người Mân nơi này.

Tích đi vội , thân vệ đội của hắn tầm 200 nhưng giờ nở đến 1000. Đây không phải là Mân Vương ban cho hắn mà chính là những người lính Mân ở đây kính phục tinh thần chiến đấu của hắn mà tự nguyện đi theo bảo vệ. Bọn họ là kiểu sẵn sàng lấy thân đỡ đạn để Tích còn sống còn chỉ huy quân dân Mân chống lại người Hán tà ác.

Đấy là Tích còn chọn tam bỏ tứ gạt đi rất nhiều người không cho theo hầu, chỉ chọn ra tinh nhuệ. Hắn không muốn để Vương Mân hiểu lầm.

Điều này càng lọt vào mắt chúng tướng cùng Vua Mân, bọn hắn hiểu con người kia rất bằng phẳng không có chút ý đồ gì với Mân quốc.

“ Ngươi đáng chém….” Giọng của Vương Triều Tiến ầm ầm trong quân doanh phía sau Lê Lăng Quan vang lên.

Tiếng khóc hu hu híc híc khiến hắn càng rầu.

Cái gì đến cũng phải đến Ngô Khảo tích trúng tên bị thương.

Tuy rằng chúng tên ở phần cánh tay do giáp của Bố Chính rất kín chỉ mấy khe hẹp cánh tay nách mới có thể xuyên vào. Đã bị giáp lưới cản lực nhưng nghe đâu mũi tên có ngạnh lôi ra một mảng lớn thịt.

Vương Triều Tiến hay tin thì cử ngay thầy thuốc đến nhưng Ngô Khảo Tích không dùng, đi theo hắn có 2 tên bác sĩ Bố Chính từ chiến hạm xuống.

Vương Triều Tiến đang điên cuồng chửi bới đám cận vệ người Mân của Tích. Hắn quy hết trách nhiệm cho đám này không tận lực bảo vệ.

Thời này rất dễ nhiễm tà khí ( nhiễm trùng nhưng người xưa ko biết gọt là tà khí) vết thương nhỏ cũng có thể mưng mủ ác tính mà chết. Vương Triều Tiến rất lo lắng, hai đứa con gái song sinh của hắn thì khóc lóc thút thít đòi đi Lê Lăng chăm sóc Tích cho nên khiến hắn càng phiền.

Hai chị em nhà này mê trai, Tích to cao đẹp trai sẵn lại là Thăng Long tuấn kiệt văn thơ võ công toàn tài. Giờ đây tài năng của hắn được công nhận toàn Mân quốc, hai chị em nhà này mắt lại như hoa đào lung linh muốn chiếm.

Nhưng Tích làm gì có tâm tư, tin cha mất, xác không toàn thây, hắn có về Thăng Long thì tang cha cũng xong rồi. Ngô Khảo Ký nói trong thư rằng hung thủ không biết là ai , đổ tội cho Tống – Lưu Kỷ chỉ là bất đắc dĩ cần phải điều tra thêm.

Nhưng Tích đau đớn, Tích khổ sở, hắn tình cảm cho Ngô Thường Hiến là cha cha con con tình thâm thật sự. Chứ không phải như Ký người xuyên. Cho nên hắn điên cuồng , hắn nhận định chắc luôn đây là Tống và Lưu Kỷ làm vì nếu cha hắn chết, đệ đệ hắn nổi tâm nghi ngờ đồ sát thế gia thì kẻ được lợi nhất là Lưu Kỷ và Tống.

Thật suy nghĩ này không sai.

Đây là kiểu biện chứng suy luận động cơ gây án thường gặp ở hiện đại.

Vậy là Tích điên cuồng phát tiết, hắn thậm chí dẫn quân tập doanh Đại Tống đánh một trận kinh thiên động địa phá tan một trại của Địch Viễn.

Nếu không phải quân Tống quá đông đến cứu viện kịp thì hắn chém ráo 5000 binh ở đây rồi.

Nhưng đổi lại hắn cũng bị thương, một tên vào cánh tay, thực ra hắn ăn bao nhiêu chém, bao nhiêu mũi tên không nhớ. Nếu không có trọng chiến giáp La Mã kiểu Full plate thì Tích bán muối lâu rồi.

“ Khởi bẩm quốc vương, Chinh Bắc Đại tướng quân mời ngài tới Lê Lăng có chuyện thương lượng bàn bạc. Ngài ấy thương trong người không thể rời Lê Lăng đang cấp bách” Đúng lúc này thì thân vệ Ngô Khảo Tích từ ngoài chạy vào cấp báo.

“ Đi… hai đứa bây đi cùng” Vương Triều Tiến không nghĩ nhiều mà đi luôn đồng thời mang theo hai đứa con gái khiến hắn đau đầu kia.

Cùng đi còn không ít chiến tướng Vương thị cũng như Mân quốc. Bọn họ muốn xem tình hình của Ngô Khảo Tích.

Khác với Ngô Khảo Ký đã cắt tóc ngắn như sư đầu rẽ mái, Ngô Khảo Tích vẫn là tóc dài như nước vận quấn trên đầu.

Nhưng lúc này tóc hắn xõa dài gương mặt góc cạnh như ngọc nhưng lại đau thương ngồi đó khiến lòng người thật đau đớn.

Hắn khoác trên người gấm bào dày nặng tránh rét nhưng tay trái lại để trần vết thương băng bó.

“ Mân quốc Vương ta có chuyện muốn nhờ” Ngô Khảo Tích lên tiếng.

“ Tây An Vương lão đệ chớ đau buồn thương tâm quá độ. Chuyện của lão đệ Cha chúng ta đã biết … thành thật chia nỗi buồn này cùng ngươi. Nhưng con người là có vận mệnh, sinh tử có số. Ngươi đừng để ngươi còn sống lo lắng đâu. Ngươi nói đi cần gì lão ca giúp”

Á à… xưng huynh họi đệ… vậy… thì … hai đứa con gái hoa ngọc kia tính sao? chúng phải gọi Tích là thúc thúc rồi… quái thúc thúc.

Cả hai chị em giậm chân tức giận lão cha quá lằng nhằng xưng hô nhưng biết lúc này không thể lên tiếng.

Ngô Khảo Tích đầu quấn khăn tang, tóc dài xõa lớt mặt u buồn khiến người thương tiếc, chuyện Thường Hiến bị ngộ hại thì Mân quốc cũng đã hay, bọn hắn đến đây chia buồn.

“ Xin Vương gia bớt đau buồn” cả đám Mân quốc chúng tướng thành thật lên tiếng.

“ Cảm ơn quốc vương, cảm ơn chúng tướng các huynh đệ, ta cùng các ngươi một tháng vào sinh ra tử âu cũng có duyên có tình. Nhưng nay thù cha như vậy phận làm con phải báo. Ta lúc này còn nắm Mân quân tác chiến sẽ khiến mọi người hiểu nhầm là dùng người Mân máu thịt báo thù cho cha… cho nên ta sẽ nhượng lại quyền chỉ huy ở Lê Lăng” Ngô Khảo Tích rất bằng phẳng, hắn muốn đi đường vòng về hội cùng Ngô Khảo Ký để cùng báo gia thù.

So với Ký còn sáng suốt thì Tích thù hận phải cao lắm.

“ Ngô Khảo Tích hiền đệ ngươi nói đi đâu rồi, Ngô gia – Vương gia quan hệ như thế nào mà ngươi nói lời khách sáo. Lão Hầu tước gặp độc thủ người Tống chúng ta cũng căm phẫn vậy. Đám chó Tống này phải diệt phải đánh cho chúng biết sợ mới không cắn càn nữa. Cái gì mà dùng máu thịt người Mân trả thù riêng? Cách làm người của ngươi chúng ta còn không hiểu, đến tư binh có cả gần vạn thanh niên Mân muốn theo ngươi nhưng ngươi sợ chúng ta hiểu nhầm mà chỉ lấy 800. Nếu ngươi nhiều chút thân binh thì hôm nay đâu bị thương đến vậy?”

“Nghe lão ca nói lời phế phủ, ngươi dẫn quân đánh trận cho người Mân, thủ thành trì cho người Mân chúng ta người Mân vô năng không bằng chỉ đành xấu hổ để ngươi đứng ra. Nhưng người Mân chúng ta không giảo hoạt bỉ ổi như người Hán có ơn tất báo là lẽ sống của chúng ta. Ngươi anh dũng dẫn đầu chiến đấu trên cổng thành chưa từng thấy ngươi núp quá dưới mưa tên bão đạn của quân Tống, gan dạ này Mân tướng chúng ta hổ thẹn ít kẻ sánh ngang ngươi.”

“ Nay nghe lời lão ca một lần. Tiếp tục lãnh Mân quân trả thù cũng được , giúp Mân cũng được… hãy đập tan Tống quân”

“ Truyền lệnh cả nước quốc tang lão tướng quân Ngô Thường Hiến, truy phong ông ta Thiên Thánh Võ Trung Vương lập đền thờ ở Bà Dương Hồ cạnh Quảng Sơn tự, nơi đó đông người qua lạ hương hoả thịnh”

Ngô Khảo Tích ngơ ngẩn, không ngờ người Mân lại thật và nhiệt tình đến vậy, Quốc tang, truy phong, lập đền thờ. Hắn tự nhiên thấy lòng an ủi.

“ Cảm ơn quốc vương” đây là lời thật lòng của Tích.

“ Tích lão đệ có chuyện này thật không chọn đúng thời điểm để nói. Không để tang cha là bất hiếu, nhưng ngươi lúc này thù nặng trên vai địch nhân lại trước mắt làm sao có thể vẹn toàn. Cho nên ta nghĩ hay là để hai đứa ngu ngốc này thay ngươi để tang lão tướng quân, đến Quảng Sơn tự ăn chay niệm phận ba tháng… cái đó lại cần chút danh phận. Ngươi yên tâm, ba năm để tang xong chúng ta mới bàn chuyện thông gia, giờ định danh phận để hai đứa nó thay ngươi hiếu đạo… lão … đệ.. khục khục Khảo Tích ngươi thấy sao? Vương Triều Tiến lên tiếng thuyết phục.

Đến lúc này Ngô Khảo Tích không nghĩ nhiều, hắn nhìn song sinh Vương Chiêu Quân và Vương Chiêu Hy hai chị em.

“ Hai vị nương tử có nguyện ý không? Ta không muốn vì nam tử chuyện mà bắt ép các người làm chuyện trái tâm ý. Nếu các ngươi nguyện ý . Tích mỗ cảm ơn, đời này hứa đối đãi tốt các ngươi”

Rất bằng phẳng rất quyết đoán.

“ Đồng ý”

“….”

Cùng là song sinh nhưng tính cách khác biệt. Chiêu Quân hướng ngoại tính vội vã la lớn sợ Ngô Khảo Tích đổi ý. Chiêu Hy thì ưm một tiếng cúi đầu xoắn vạt áo thẹn thùng.

“ Tốt tốt.. tốt…” Vương Triều Tiến la ba tiếng tốt nhưng không dám cười vì tình thế này là Ngô Khảo Tích đang đau buồn nhưng ai cũng hiểu thằng này đạt được mục đích nên cao hứng.

“ Lão .. ca .. chuẩn nhạc phụ, nếu hai bên đã vậy thì ta đây xin nhờ hai việc”

“ Chuẩn con rể xin nói” Vương Triều Tiến dù là chuẩn Nhạc phụ vẫn không dám lên mặt.

“ Cứ đánh như vậy không phải là cách, dù thủ cho đến lúc nhị đệ Ngô Khảo Ký của ta tới cũng khó đánh trọng thương quân Tống. Thù cha con trả, Nhà ta họ Ngô ba anh em, Nhị đệ và ta hay tin đã phạt Tống chỉ còn tam đệ Ngô Khảo Tước Đại Khả Hãn Bắc Nguyên chưa hay. Nay ta muốn tam huynh đệ phạt Tống, ngươi có thể giúp ta đưa bức thư này cho tam đệ ta ở Bắc Nguyên?”

Ngô Khảo Tích đưa ra một bức thư có niêm phong cẩn thận sáp ong.

Vương Triều Tiến run run cầm lấy.

Bắc Nguyên hắn biết, cả cái phương bắc này ai không biết cái đế quốc hung hãn này. Quên mất Ngô gia còn có vị này.

Vương Triều Tiến lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi vừa khó hiểu.

Người ta nói chọc hổ tất nguy.

Trong mắt Vương Triều Tiến thì Ngô Khảo Tích chính là một con hổ hùng mạnh. Thì ra mấy ngày này chơi thủ thành chỉ là một mặt con hổ này thể hiện ra, nó mới chỉ dùng móng vuốt cùng song thủ mà chiến đấu.

Nghe tin cha ngộ nạn , kẻ thù trước mặt Hung Hổ mới thực sự lên tiếng , dẫn quân xuất quan tập kích đánh tan một trại khiến quân Tống kinh hãi đồng loạt nhổ trại rút lui mười dặm. Đây là Hung Hổ đã nhe nanh ăn người.

Vương Triều Tiến vắt tay lên trán nghĩ nghĩ.. Mân tướng quả thật không ai làm nổi.

Nếu Tích là hổ thì trong mắt Vương Triều Tiến thì Ký cùng Tước chính là Nộ Long.

Tống a. Ngươi chọc một Hung Hổ đã đủ mệt cớ sao ngươi dám chọc nhất hổ nhị long? Vương Triều Tiến muốn cười lắm nhưng không dám cười lên tiếng.

Tống Béo mà biết chuyện này thì sẽ khóc lớn “ Em có biết gì đâu. Oan em”. Cơ mà muộn. Cái chết của Ngô Thường Hiến ảnh hưởng lớn hơn nhiều các phe nghĩ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK