Doanh trại quân Đại Lý ở Văn Sơn Châu.
Cao Thăng Thái đăm chiêu quan sát chiến trận bản đồ. Hắn có quá ít thông tin về Đại Việt, thông tin có được đã lạc hậu mấy chục năm về trước , còn hiện tại thông tin chỉ có từ Kiều Thuận một phản đồ Đại Việt nắm quyền kiểm soát không ít bộ lạc Kim Xỉ ở phía Đông Nam Đại Lý.
Thật ra Cao Thăng Thái không hề hay biết Kiều Thạc là một thằng cực kỳ nguy hiểm và máu lạnh.
Trong khi Tống Kiệt đã từ bỏ không chơi dịch bệnh nữa thì Kiều Thạc vẫn giữ. Hắn dùng người để nuôi mầm bệnh. Mỗi người có thể duy trì mầm bệnh 30 ngày tức là mỗi tháng sẽ có tầm 15 -20 người chết để duy trì mầm bệnh, gia súc dĩ nhiên cũng để duy trì thuốc chữa nhưng đó là lúc cần, lúc bình thường vẫn dùng người để duy trì nhóm bệnh nhẹ có thể sinh kháng thể.
Nói chung Kiều Thạc sau thời gian dài tiếp xúc đậu mùa bệnh cũng đã thành chuyên gia, thậm chí về độ tinh thông đã qua cả Tống Kiệt.
“ Phụ Thân , nếu như tên họ Kiều kia nói chính xác thì Đại Việt rất mạnh, thứ được gọi là hoả pháo kia thực sự đáng sợ hãi.”
Cao Thái Minh con trai Cả của Cao Thăng Thái lên tiếng.
Họ Cao lúc này ở Đại Lý có thể hình dung như Chúa Trịnh- Vua Lê thời Đại Việt sau này.
Họ Cao nắm hết quyền hành thao túng Đại Lý, có thể phế lập vua . Nhưng lại không cướp ngôi vua vì còn ngại thế gia các phe phản đối đấu tranh. Đoàn thị lên ngôi nhưng toàn là cưới con gái họ Cao, cho nên các vua Đoàn toàn là cháu ngoại nhà Cao gia, mối quan hệ này giúp Cao Thị vẫn giữ vị trí độc tôn ở Đại Lý.
“ Xác thực mạnh. Kiều Thạc đã đưa cho chúng ta 30 khẩu thần công nhưng ta e ngại không đủ đánh Quan Ải kia. Nên nhớ Đại Việt mới là kẻ làm ra thần công pháo. Mà Kiều Thạch chỉ là một kẻ trốn chạy từ Đại Việt mà thôi” Cao Thăng Thái trầm ngâm.
“ Phụ thân , hay là bắt lấy hắn, ép tra ra bí mật chế thần công pháo cùng thuốc nổ, sau đó Cao gia từ từ xây dựng thần công pháo binh, đến lúc có ngại gì Triệu , Lý , Đoàn , Dương các họ, chúng ta thống nhất một cách triệt để Đại Lý. Có đủ pháo thì Đại Việt cũng phải dè chừng không dám xâm phạm”
Cao Thái Minh nắm chặt tay đấm xuống sa đồ như thể hiện quyết tâm của mình.
“ Không ổn, lúc này Di lão 37 bộ có dị tâm, mà Kiều Thạc nắm trong tay 5 bộ Kim Xỉ thế lực không nhỏ. Lúc này động là loạn, tốt nhất dụ Kiều Thạc vê Côn Minh hay Đại Lý thì mới có thể hành sự.” Cao Thăng Thái là kẻ lọc lõi dĩ nhiên không bốc đồng như tuổi trẻ Cao Thái Minh.
“ Nhưng thế nào mới có thể dụ hắn nhập Tây Điền , Đông Điền đây? Hài nhi thấy hắn cũng không phải kẻ tầm thường ngu dốt” Cao Thái Minh cau có suy nghĩ.
“ Con trai, chính vì vậy mới cần phải đánh… ngươi còng phải học hỏi nhiều” Cao Thăng Thái cười âm hiểm.
“ Con không hiểu?” Cao Thái Minh khó hiểu mà hỏi lại cha mình.
“ Kiều Thạch là phản đồ Đại Việt. Hắn cong đuôi chạy như chó có nhà táng, chứng minh hắn sợ nhất là Đại Việt đang săn lùng hắn. Nếu như đánh một trận ma quân Kim Xỉ tổn thất nhiều chúng ta lại rút về Côn Minh. Lúc đó Kiều Thạc còn dám ở lại vùng biên giới Đại Việt này? Hắn sẽ tự động xin xỏ đi về Tây , lúc đó sự đã thành.” Cao Thăng Thái vỗ vỗ vai dạy dỗ con trai.
“ Cao minh.. phụ thân thật cao minh. Nhưng có một chuyện nếu quân Đại Việt thừa cơ tiến vào?” Cao Thái Minh lo lắng.
“ Nghĩ được điểm này đã thấy có chút tiến bộ, không chỉ nhìn lợi loá mắt mà quên nguy cơ. Nhưng con yên tâm từ Mã Quan tới Côn Minh đồi núi chập chùng. Hoả pháo ta đã xem qua, quá nặng nề. Muốn vượt núi hay tác chiến núi là không được. Mà Di Lão 37 bộ đâu đơn giản, địa hình nơi này nếu không có Di lão dẫn đường , không có Di lão hỗ trợ thì thiên binh vạn mã khó qua. Chỉ cần nắm được Kiều Thạc, có được hoả pháo bí mật, không cần bao lâu có thể phản công lại Đại Việt” Cao Thăng Thái tự tin mà giảng cho con trai hắn hiểu.
Cùng lúc đó tại doanh trại của Kiều gia quân.
Kiều Thuận em trai thứ hai của Thạc đang nóng lòng đi đi lại lại.
“ Đại ca như vậy không được, đem bảy ngàn Kim Xỉ quân đi đánh quan ải kia chính là tự sát. Đây là họ Cao muốn chặt đi vây cánh của chúng ta” Kiều Thuật tức giận bất bình giọng nói có hơi lớn.
“Im miệng bé giọng, đồ ngu như chó” Kiều Thạch chửi không tiếc lời.
“ Nhưng mà…” Thuận vẫn không can tâm.
“ Đồ ngu này… đi lại gần đây” Kiều Thạc quát.
“ Mẹ kiếp không thể hiểu nổi cùng cha cùng mẹ sanh thành mà óc ngươi như óc heo vậy. Kiều gia có thêm 7000 quân Kim Xỉ hay bớt đi 7000 quân Kim Xỉ có khác gì nhau? Đỡ được quân Đại Việt săn lùng không? Thạc đập vào đầu em trai thật mạnh.
“Ai… ui”
“Yên lặng mà nghe, là ta cố ý an bài, cố ý mới Cao gia tiến vào nơi này.”
“ Đại Việt đến đây rồi gặp quan ải như vậy ta phải báo ngay Cao Gia chỉ cần chậm thì lúc đó quân Đại Việt tràn vào, không có Ngô Thường Hiến làm con bào trao đổi, chúng ta chết chắc”
Kiều Thạc nhỏ giọng nói.
“ Nhưng liên quan gì đến việc cho 7000 quân Kim Xỉ chúng ta vật vả thu phục đi chịu chết”
Thuận không hiểu rồi.
Bốp…
“ Thằng ngu này, ngươi quên vũ khí cường đại nhất trong tay chúng ta không phải hoả pháo hay đao kiếm sao?” Kiều Thạch hận không thể một đập khiến thằng em ngu ngốc này thông minh ra.
“ Là…”
“ Suỵt” Kiều Thạch ra dấu im lặng.
“ Nếu lúc này ngay tức thì cầu xin Cao Thăng Thái cho ta dẫn người về Đại Lý hắn tất sinh nghi”
“ Nhưng tạo cơ hội để hắn bày kế ép ta về Đại Lý thì sao? Hắn sẽ bớt nghi ngờ bởi vì ta đâu cầu xin về Đại Lý đúng không, nếu như vậy chúng ta dễ hành động rồi” Kiều Thạch thì thầm.
“ Vậy ra đại ca lấy pháo làm mồi nhử , sau đó để Họ Cao nổi lòng tham bày kế ép chúng ta về địa bàn của hắn để cướp hoả pháo bí mật..?” Đến đây thì Kiều Thuận có ngu cũng hiểu được đôi phần.
“ Chính phải, không có lý do thì sao có thể dẫn cả vạn nhân mã đi xuyên Đại Lý? Đến Đại Lý chỉ cần học như Tống Kiệt đã làm, gây loạn kinh đô từ đó chạy về phía tây, lúc đó trời cao biên rộng, Đại việt Ngô gia nào tìm được ta?” Kiều Thạc đúng là vì trốn mà cái gì cũng có thể nghĩ tới . Thằng này vẫn là một nhân vật đáng chú ý, tâm trí cũng không thuộc dạng bình thường.
“ Đại ca dạy phải, là ta quá ngu dốt” Thuận ủ rũ.
“ Phấn trấn lên Kiều gia chỉ cong mấy người chúng ta, không thể gãy được, chuyện ngày hôm nay nuốt chết trong bụng” Kiều Thạc dạy em trai giữ bí mật.
“ Đại ca yên tâm, ta cái não ngu, nhưng kín miệng” Thuận ầm ầm thề thốt.
“ Tốt”
Quay trở lại Đại Việt Quan ải Di Mã Thành.
“ Đại ca, tại sao không để cho Biệt Kích nhóm đi diệt Kiều Thạc thằng chó này?” Ngô Khảo Tứ bất bình, Theo hắn nghĩ thì Kiều Thạc chính là nguyên nhân gây nên sự khùng điên của lão Hiến, và chính vì vậy mà nhị ca bị thương.
“ Thằng khốn ấy chạy không nổi, nhưng hắn chưa thể chết được, Ưng Vệ sẽ theo dấu thằng này, hắn vẫn cần sống để giúp nhị đệ hoàn thành bá nghiệp. Tứ Đệ kiểm tra hết lại một lần, toàn bộ quân đội đã tiêm thuốc phòng dịch cẩn thận?” Tích trầm trọng hỏi Khảo Tứ.
“ Đại ca yên tâm, thuốc từ Thăng Long và Bố Chính chuyển đủ từ lâu. Đám binh sĩ ngoại quốc đều đã tiêm phòng cả. Chỉ là một số dân trong thành Di Mã mới ra nhập chưa kịp tiêm thôi.” Ngô Khảo Tứ báo cáo cặn kẽ.
“ Vậy thì tạm ổn, gửi thư cho chị dâu ngươi, chúng ta sắp cần một lượng lớn thuốc phòng dịch”
Ngô Khảo Tích trầm tư nhìn ra xa xa hướng Bắc nơi Đại Lý quân đang Đóng giữ.
Cùng lúc này quân doanh của Di lão ở Văn Sơn địa. Lều trại san sát , nhiều nhiều chiến mã, nhiều nhiều người qua lại, nhưng nếu nhìn kĩ nơi này lại phân thành 4 -5 khu riêng biệt.
Di lão 37 bộ là một lực lượng đáng gờm nhưng vì sao họ chưa bao giờ là một thế lực trong chính trường Đại Lý?
Đơn giản một câu vì họ chưa từng bao giờ thống nhất, chưa từng bao giờ đoàn kết và các thế lực Di lão bộ trong 37 bộ chưa từng phục quá nhau. Đôi khi vì đất đai, vì tài nguyên họ còn chém giết nhau không thương tình.
Chính lý do này khiến 37 bộ Di lão mãi mãi chỉ có thể là quân cờ cho Bạch tộc sử dụng mà thôi.
Người Di lão có một cộng đồng văn hóa phức tạp hơn nhiều sự lý giải của Ngô Cẩm về cái trại của Po. Chê độ chiếm hữu nô lệ của người Di lão thực sự đã đạt đến mức khủng khiếp chứ không phải đơn thuần như người Mường Nóc trọi nông nô.
Xã hội Di lão cũng chia làm bốn giai cấp, quý tộc được gọi là Ô Di ( Di đen tên gốc nuohuo) giai cấp này chỉ chiếm tầm 7% dân số của Di lão, gai cấp thứ hai đó là Nô lệ bậc cao Bạch Di ( Di trắng tên gốc qunuo), chiếm tầm 15-17% dân số , nhóm nầy không phải là nô lệ về mặt kỹ thuật mà sống như những người hầu cận cho Bạch Di. Nhưng sẽ không bao giờ có thông hôn giữa hai nhóm này Bạch di cũng có thể sở hữu nô lệ riêng cho mình , đó là hai nhóm thấp hơn.. Nhóm thứ ba đó là Nô lệ cấp trung bình chiếm 30% dân số có tên A Già ( tên gốc Ajia) không có sở hữu ruộng đất nhưng lại có thể có nhà , làm việc được trả công nhiều hơn một chút. Nhóm cuối cùng chính là Xả Sỉ (Xiaxi), nhóm này chỉ tính là súc vật gia súc nuôi trong nhà. Po và Phèn chính là nhóm này.
Sự thịnh hành của nền văn hóa nô lệ lớn đến mức trẻ em được đặt tên theo bao nhiêu nô lệ mà chúng sở hữu. Ví dụ: Lurbbu (nhiều nô lệ), Lurda (nô lệ mạnh), Lurshy (chỉ huy nô lệ), Lurnji (nguồn gốc của nô lệ), Lurpo (lãnh chúa nô lệ), Lurha, (trăm nô lệ), Jjinu (rất nhiều nô lệ).
Di lão quý tộc sử dụng hệ thống đặt tên cha truyền con nối. Ký tự cuối cùng của tên người cha chuyển thành ký tự đầu tiên của tên con trai. Ký tự cuối cùng của tên con trai sau đó được sử dụng làm ký tự đầu tiên của tên cháu trai.
Một tên Di lão hoàn chỉnh bao gồm tên bộ lạc, tên trại, tên cha và tên riêng của người đó. Tất nhiên đây chỉ là dành cho lớp quý tộc. Còn Bạch Y chỉ có trên trại tên cha, tên riêng. Còn người A Già và Sả Sỉ chỉ có một tên gọi riêng duy nhất.
Lúc này tập hợp ở nơi này Văn Sơn chính là bốn đại trại là chi nhánh của mộ bộ.
Gọi là 37 bộ Di lão nhưng thực ra đây là 37 đại trại Di lão hay 37 chi Di lão thuộc 5 bộ khác nhau.
Năm bộ bao gồm Nộ Lô ( nuluo) , Thai Lô (Luosheng) Hoành Lô ( Shengluopi), Phượng Lô ( Geluofeng) Thính Lô ( Piluoge).
( Bảo sao người ta đặt tên là giân tộc Lô Lô, tên toàn Lô)