Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Đẩy hết chiến mã xuống đồi thấp, bọn hắn ngâm mìn dưới nước chết không được, để dành chỗ cho người trên đồi cao.”

Lúc này Ngô Khảo Tước đang chỉ đạo khắc phục hậu quả của chiến dịch.

Đây là mấy ngàn cao cấp chiến mã không phải là ngựa già vứt bỏ làm màu cho Quách Quỳ xem, thời này chiến mã chính là xe đua thể thao của thời hiện đại, mỗ con đáng giá như một chiếc sports car vậy. Rất đắt đỏ , nhưng Ngô Khảo Tước nói bỏ là bỏ.

“ Đại vương...”

“ Sao hả ... không nỡ bỏ... Bắc Nguyên chúng ta trải dài từ bắc xuống nam, đồng cỏ mênh mông thảo nguyên tươi tốt nhất, mùa đông laii có thể đưa gia súc vào tái nội tránh rét... chiến mã mất, hai ba năm lại tràn đầy, nhưng dũng sĩ Bắc Nguyên ngã xuống, mười lăm hai mươi năm sau mới có người thay thế.... các ngươi còn coi ngựa quý hơn người”

Ngô Khảo Tước thẳng tay giơ lên roi da quất một tên tiểu thủ lĩnh bộ lạc vừa rồi còn ý kiến qua.

“ Các ngươi nhớ lại xuất thân của mình, chính là tiểu bộ lạc, nhớ lại các ngươi đã bị Đại Liêu quý tộc coi như cỏ rác ra sao, mới mấy ngày đã quên, lúc này hành động các ngươi khác gì Đại Liêu quyên quý... các ngươi không nghĩ đến một ngày đám dân đen mạng không bằng một com chiến mã kia sẽ cùng nhau đứng lên làm thịt các ngươi như các ngươi đã từng theo ta làm thịt Quý tộc Đại Liêu... ngu ngốc... ngu ngốc”

Ngô Khảo Tước điên cuồng quát mắng cũng như quất roi tên thủ lĩnh nọ, đây cũng là giết gà doạ khỉ răn đe đám thủ lạ dưới tay.

Ngô Khảo Tước đã từng nói chuyện với Ký về tương lai của Bắc Nguyên, thế sự sẽ xoay vần, rồi đám tiểu bộ lạc theo hắn lúc này sẽ sinh ra vô số mới quý tộc Bắc Nguyên, rồi sự tha hoá sẽ sinh ra, mâu thuẫn giai cấp lại có. Rồi Bắc Nguyên sẽ như Đại Liêu dần dần hủ bại mất đi sức chiến đấu.

Đây là lẽ tự nhiên cản không được, Ngô Khảo Tước biết hắn không ngăn chặn được xu thế trên, hắn chỉ là quyết tâm trong thời đại vai trị của bản thân sẽ làm chậm, thật chậm lại xu thế đó mà thôi, kéo dài một chút Bắc Nguyên tuổi thọ cho con cháu đời sau.

“ Chúng nô tài sai rồi sai rồi”

Cả đám thủ lĩnh bộ lạc lớn bé quỳ gập thân mình sát đất mà hét lớn, những khổ nhục mà họ đã từng trải qua không lâu trước đây hiện về. Hơn ai hết bọn này thấu hiểu nỗi khổ của tầng lớp thấp nhất thảo nguyên, đơn giản vì không lâu trước đây họ đã từng là.

Và cũng hơn ai hết bọn họ hiểu những áp bách đó sẽ mang đến bao nhiêu thù hận, bao nhiêu nợ máu.

Đám người tiểu thủ lĩnh bộ lạc này chợt tỉnh lại, khoảng thời gian qua đi theo Đại Vương chinh chiến tứ phương, cuộc sống thay đổi quá nhanh, quá tốt khiến bọn họ đắc ý quên thân.

Vẫn là đại vương nhắc nhở kéo lại bọn họ.

Ngô Khảo Tước tức giận vứt đi roi da, hắn liếc nhìn đám thủ hạ, xem như còn chút hi vọng. Có lẽ đời sau của đám này sinh ra trong nhung lụa bảo bọc sẽ quên đi tổ tiên nỗi khổ xuất thân mà sinh ra đẳng cấp phân chia đối sử tàn bạo với lớp người thường dân. Nhưng thời đại của Ngô Khảo Tước cùng đám người này chắc hẳn vẫn còn tốt.

“ Bè gỗ chia ra từng tốp hai mươi bè đi bốn hướng tìm người cấp cứu đưa về Tân Diễn đồi”

“ Lấy nhiệm vụ tìm kiếm cấp cứu người của chúng ta làm chính, giết địch không quan trọng, nếu gặp bè của quân Tống thì tấn công”

“ Lại cử thêm trăm bè lớn kết đội mang theo nỏ lớn tiến về mấy thành Dương Nguyên, Phong Khâu, Vũ Trác cũng như Trường Viễn, không cần tấn công bọn trên đầu thành... đem hịch văn này đọc lớn lên cho bọn hắn nghe là đủ, kẻ nào đầu hàng ... không giết cung cấp nước uống, lương thực , thuốc men”

Lần này đám chúng tướng Liêu Đông không hiểu được trong bụng Đại Vương của bọn hắn nghĩ gì, đây không phải cơ hội tốt nhất để tận diệt quân Đại Tống sao, tại sao phải vẽ vời nhiều chuyện vậy.

Chuyện quay trở về tối hôm qua khi mà thảm hoạ hồng thuỷ qua đi được vài giờ đồng hồ. Tước và Ký ngồi bên nhau bàn tình khá lâu, kế hoạch bọn hắn đã vạch ra từ trước, có thể tận diệt rất nhiều binh lực Đại Tống . Nhưng lúc này Tước lại có suy nghĩ hơi khác đi.

Quân Tống sau hôm qua đại nạn đoán chừng đã chết quá nhiều, số còn lại giết hết... liệu có ý nghĩa không.

“ Đại ca, nếu là nhị ca hẳn sẽ không giết tận quân Tống” Tước trầm mặc.

“ Vì sao tam đệ nói vậy, tuy chúng ta không lường trước nổi sức mạnh của Hoàng Hà, tổn thất phe ta không nhỏ nhưng chúng ta đang tận chiếm lợi thế, lúc này còn không đánh cho Tống suy bại còn chờ đến khi nào?” Tích không cho là đúng.

“ Đại ca , Liêu đông đã vô lực tiến sâu hơn nữa vào đất Tống, công thành chiếm đất cuối cùng vẫn phải giữ đất. Liêu Đông không đủ người, lương thực cũng không đủ để tiếp chiến, Nhị ca hắn vì hỗ trợ đệ cũng đã dốc đến thạch lương cuối cùng trong kho. Đại ca nghĩ đi sau trận chiến này phía Tống ắt phải đồng ý trao trả bốn triệu người... bốn triệu người a.. không phải là bốn mươi vạn, lấy đâu ra lương thực để qua mùa đông... Liêu Đông không đánh nổi nữa rồi” Tước than thở nhìn vào tình hình thực tế .

“ Nhưng cũng không liên quan gì đến việc tận diệt hay không tận diệt đám quân Tống ở Hoàng Hà?” Tích vân khó hiểu ở chỗ này.

“ Đại ca , nhị ca đã nói rõ, người Hoa Hạ quá đông, đất Hoa Hạ quá rộng, địa hình quá phức tạp, lần này chúng ta thừa dịp mà vào Hà Bắc đó một phần là Trời phù hộ. Đánh vào Sơn Tây, Hà Nam không dễ như vậy.”

Trầm ngâm một lúc Tước lại nói.

“ Không đánh được nhưng cũng không thể để bọn Tống yên yên ổn ổn khôi phục, người Tống quá đông, giết hai mươi vạn người Tống không lâu sẽ có bốn mươi vạn, Chiếm Biện Kinh không lâu bọn họ sẽ có Kinh Sư mới, chúng ta có thể tiến được bao xa? Đánh hết người thảo nguyên cũng khôn diệt được Tống cho nên... chỉ có thể để Đại Tống chó cắn chó thôi”

Ngô Khảo Tước thấu triệt rồi, hắn lúc này nhưng mà suy nghĩ trưởng thành hơn nhiều, trước đây chỉ biết dùng đao bén giết người, nhưng lúc này đã nghĩ đến mượn đao giết người, dùng ngòi bút hại người.

“ Đại ca , ngươi văn chương tốt... giúp ta viết một cái Hịch như sau...”

Phong Khâu đầu thành, quân lính Đại Tống đang chen chúc mà đứng, chật như nêm cối, có không ít bịn sĩ đàn dưới nước bám lấy tường thành để tránh chết chìm.

Một đêm vật lộn, một đêm kinh hoàng , phần lớn người đã quá mệt mỏi không còn sức chiến đấu nữa rồi.

Đúng lúc này toàn thành quân sĩ Đại Tống mấy ngàn người bỗng nhiên xôn xao cả lên, từ xa phái Bắc bập bềnh một đám bè lớn đang đi về phía họ.

Lòng người xốn sang , ngay cả Quách Quỳ cũng cảm thấy đó là bè gỗ quân hắn, số lượng bè của Liêu Đông mới bắt đầu đóng hẳn không có bao nhiêu.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, khi đoàn bè gỗ đến gần họ mới nhìn thấy trên bè là treo Liêu Đông Kỳ, Ngô chữ to lớn trong gió phần phật bay.

Quân Liêu đông đứng trên bè quân trang tinh chuẩn, khí thế như hồng nghiêm cẩn khoẻ mạnh. Thậm chí Tống binh còn có thể nhìn thấy từng Đại nỗ chĩa thẳng về phía trước, sắc lạnh, sát khí tràn đầy.

Sĩ quan Tống binh trên đầu thành vội vã ra lệnh chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng chiến đấu kiểu gì khi cả đám Tống binh chen chúc trên đầu thành, không một khe hở thì chiến đấu thế nào.

Một số binh sĩ Đại Tống thủ thế lập tức đẩy đồng bạn bên cạnh rơi xuống nước, tràng cảnh hỗn loạn vô cùng.

Đại Tống quân sĩ lòng người bàng hoàng sợ hãi, họ lúc này chính là dê cá cho người khác thịt giết rồi.

Nhưng bè gỗ của người Liêu Đông đi đến gần trăm mét cạnh tường thành thì dừng lại. Quân Liêu Đông thành thạo chống cọc tre lớn làm điểm tựa mà dừng bè.

“ Đại Tống quân sĩ các... huynh đệ không cần sợ hãi.. chúng ta không đến để chiến đấu, cũng không muốn giết các ngươi.. vì các ngươi quá thảm rồi... chúng ta đến đây để có mấy lời chuyển cho các vị binh sĩ Đại Tống tránh để các ngươi chết đi vẫn không hiểu... vì sao mình chết”

Lúc này quân Liêu Đông bắc loa mà với về phía đầu thành Phong Khâu nói chuyện. Quách Quỳ ở mặt thành Tây cũng nghe thấy. Nhưng ở nơi quỷ quái này hắn muốn di chuyển đến thành Bắc quả là khó khăn.

Quách Quỳ có dự cảm không lành, nếu quân Liêu Đông chém chém giết giết thì không sao, nhưng nếu quân Liêu Đông như thế này thái độ lại làm Quách Quỳ sợ hãi. Hắn rất sợ hãi tính toán của Liêu Đông Vương.

“ ...Vương ta lập quốc tại Liêu Đông vốn không có bất kỳ chuyện gì khúc mắc cùng Đại Tống... hai quốc còn cách Đại Liêu một dãy thì làm sao có sự?..”

“ Vua Tống yếu nhược không dám tự mình chiếm lại Yên Vân từ tay người Liêu, nay nhờ vả Vương ta giúp Tống đoạt lấy. “

“ Vương ta nhân đức vì nghĩa thu lấy Yên Vân , nhưng Vua Tống cùng đám Sĩ Nho bội bạc không những không biết ơn mà còn thừa dịp Vương ta không chú ý bội ước tấn công Liêu Đông quân để chúng ta. Đây là bội tín bội nghĩa”

“ Vương ta tức giận muốn Vua Tống có lời giải thích bèn tụ quân Tái Ngoại mười vạn de doạ, tụ nhưng không phát tám tháng chờ đợi, Vua Tống ngoan cố không thừa nhận sai lầm, lại cho bắt nhốt Trịnh Vương Phi và Thế Tử Liêu Đông ta ở Huỳnh Dương.... đây là trắng trợn khiêu khích cùng lần nữa bất Nghĩa”

“ Vua Tống, bè lũ Sĩ Nho lần này lại chinh hết lương thực dân Hà Bắc, ép dân Hà Bắc đã hán không lương thực phải vạn dặm xuôi nam, trên đường đi xác người la liệt ven đường quả là thê lương không đủ để nói.. Đây là Bất Nhân.”

....

“ Lần này Vua Tống lại lệnh Quách Quỳ hèn hạ kế cho phá vỡ đập Hoàng Hà muốn dìm chết Vương ta, bọn hắn lấy tính mệnh vạn vạn quân sĩ Đại Tống các ngươi làm con cờ, trên đường tới đây ta thấy được xác đồng đội của các ngươi trôi dạt khắp nơi nơi, vẻ mặt trắng bệch, mắt trợn không nhắm quả là oan uổng chết hồn phách không thể tán mà như ác quỷ muốn tìm hung thủ tầm thù. Vua Tống chỉ coi các ngươi là cỏ rác, coi chiến sĩ Đại Tống như kiến hôi. Đây không phải là Bất Nhân mà là hành động của cầm thú”

“ Thảo nguyên dũng sĩ chúng ta tôn trọng Đại Tống dũng sĩ các ngươi, có chiến đấu thì mặt đối mặt trên chiến trường , các ngươi chết cũng được , chúng ta bị giết cũng được đó là dũng sĩ chiến đấu, chết không oán, thua không hối, nhưng hành động Vua Quan nhà Tống đây là gì? Quá khinh thường thảo nguyên dũng sĩ chúng ta và cũng không coi các huynh đệ quân sĩ Đại Tống các ngươi là người a. Bọn chúng chỉ coi bịn sĩ các ngươi là gia súc, cần thì nước nhấn chìm mấy chục vạn quân... cười thay cười thay”

Giọng loa của quân Liêu Đông cực lớn, đã là chọn lựa ra từ đám Hà Bắc Binh người có tài phát âm, chuẩn vang , đủ rõ ràng.

Tước là muốn công tâm chiến, là muốn đám người Đại Tống này sống để mang sự nhơ nhuốc của vua quan Tống thông báo thiên hạ, kế này sẽ khiến binh - tướng đại tống nghi kị nhau, sẽ khiến võ tướng đại tống sợ hãi tức giận Sĩ Nho cùng hoàng đế. Liêu Đông không thể đánh tiếp nhưng cũng không muốn Đại Tống có thể bình yên khôi phục vết thương.

“ Ngươi nói láo, là các ngươi ban đêm tập kích cho nổ đê”

Một tên bịn Tống gào lên, khiến cả đám binh tống nhao nhao chửi rủa.

Bên phía Liêu Đông chỉ im lặng không nói. Họ chờ, chờ cho Tống quân lắng xuống mới tiếp tục tranh biện.

“ Các ngươi không tin dễ hiểu thôi, bởi vì ai có thể tin hoàng đế của mình, tướng quân của mình lại bán đứng quân sĩ đến mức này?”

“ Quách Quỳ còn sống không? Đem hắn ra đây đối chứng. Đây chính là thư tín hắn gửi cho Vương Chính Trung thuỷ doanh Tam Hoàng Lĩnh , lệnh cho Thuỷ Doanh đến đón hắn qua sông sau khi Quách Quỳ cho nổ đê. Đây là hắn lo đường lui cho bản thân, mặc kệ các ngươi chết sống...”

“ ĐEM QUÁCH QUỲ RA ĐỐI CHỨNG”

Đám Liêu Đông binh cùng nhau la lớn.

Chuyện phá đê này cần tuyệt đối bí mật, chỉ có thân binh Quách Quỳ biết cùng một số siêu cấp thân tín tướng mà họ Quách tị tưởng biết được.

Không phải ai cũng có tinh thần hi sinh liều chết một phen vì quốc tự tuẫn. Hai mươi vạn người nếu biết kế hoạch này thì chẳng cần đánh Hoàng Hà phòng tuyến đã loạn.

Cho nên đám Tống binh trên đầu thành đến chín thành chính là chưa biết qua chuyện này, họ vẫn nghĩ đêm qua thảm hoạ là do Liêu Đông gây nên. Không ngờ rằng... không ngờ rằng... kẻ chủ mưu lại là Quách Quỳ.

“ Em trai mỗ hôm qua đã chết trong nước lũ, các ngươi dám để mỗ qua đó chứng thực thư tín.”

Một tên tướng quân có phần uy vũ của người Tống la lớn, hắn đã có đôi ba phần tin tưởng lời người Liêu Đông nói. Hôm qua sau khi nghe tiếng địa lôi nổ thì hồng thuỷ bất ngờ tràn đến.

Phòng tuyến của quân Đại Tống ở đây siêu cấp chặt chẽ vì sao quân Liêu Đông không có dấu hiệu gì có thể vòng qua phía sau họ cho nổ đê.

Vấn đề này trước đây tên Thiên tướng này không nghĩ nhiều nhưng khi quân Liêu Đông chọc ta cái sọt này thì hắn sẽ nghĩ đến, là tướng quân hắn hiểu về quân sự, Liêu Đông thật khó có thể cho nổ đê trong tình huống đêm qua.

“ Có gì không thể, vị tướng quân kia ngươi có thể qua đây.. còn nữa ai muốn qua đều được, Người ngươi chèo một bè trống đến đón bọn họ”

Người thương thảo phía Liêu Đông là Hà Bắc Binh hắn dựa theo chỉ huy ý tưởng mà la lớn.

Chẳng mấy chốc bè lớn có năm sáu bịn sĩ Liêu Đông đã trèo đến gần tường thành mà quăng dây thừng có phao . Mấy tên sĩ quan Đại Tống cũng rất phối hợp tháo ra vũ khí nắm lấy phao để lính Liêu Đông kéo bọn họ lên thuyền.

“ Tướng quân Tống, khuất tất ngươi phải tự trói chân tay, thư tín của Quách Quỳ chỉ có một và là bằng chứng tội ác của hắn, ta không muốn lá thư này bị tổn hại”

Liêu Đông binh rất cẩn thận nói chuyện. Năm tên sĩ quan Tống quân lập tức đồng ý để lính Liêu Đông trói chân tay.

Thư không giả... vì thư này chính xác Quách Quỳ gửi cho Vương Chí Trung.

Tất cả mọi chuyện đã rõ mồn một.

Vị thiên tướng Đại Tống cắn chặt răng nhìn chằm chằm sĩ quan Liêu Đông.

“ Có thể cho ta một chiếc bè gỗ không?”

Liêu Đông sĩ quan cũng hông hỏi, hắn đoán biết vị này sĩ quan Tống muốn làm gì, đơn giản là báo thù mà thôi.

“ Có thể cho bè nhưng không thể giết Quách Quỳ... dũng sĩ Hoa Hạ, thảo nguyên ta luôn tôn trọng dũng sĩ dù là dân tộc nào. Nhưng ngươi giết Quách Quỳ chỉ là thành toàn cho hắn, giết Quách Quỳ chỉ là khiến kẻ chủ mưu thủ ác sau lưng Quách Quỳ thoát thân... có đáng không?”

Thiên tướng Đại Tống không trả lời câu nói này hắn chỉ hỏi lại.

“ Mỗ là Hà Nam người, Liêu Đông Vương dám nhận Mỗ?”

“ Tướng quân, nát nhịn trong lòng... người nhà ngươi còn ở Hà Nam, khi nào đón được qua Hà Bắc hãy nói chuyện này. Tại Hạ tên Ngô Thập Tam. Bắc Ty nha môn chỉ huy vệ sở . Lúc ấy ngươi tìm mỗ là được... “

Ngô Thập Tam liếc mắt nhìn đám bốn tên còn lại sau lưng tên thiên tướng người Tống.

“ Đây là anh em của mỗ, tin được, Ngô huynh đệ bất tất lo lắng”

“ Người đâu chuyển cho vị tướng quân…”

“ Tại Hạ Lý Thanh Xương người Tân Trịnh Phủ Hà Nam”

“ Người đâu cấp cho Lý tướng quân một chiếc bè đầy đủ lương thảo và nước sạch…”

“ Tướng quân đi cẩn thận” Ngô Thập Tam chắp tay kính lễ, Lý Thanh Xương vội vã đáp lễ rồi dẫn theo bốn huynh đệ lên bè rời đi.

Chuyện nơi này đã không còn Liêu Đông binh động thủ, họ chỉ là đang qua lại theo dõi kịch hay phía xa mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK