Thật ra phải cảm ơn Ngô Cẩm rất nhiều, cách hắn vô tình là đã khiến Ký bớt đi quá nhiều đường vòng.
Ký thận muốn vả mình một bạt tai, đường sáng không đi cứ thích quàng bụi rậm.
Kiếp trước đọc mấy tiểu thuyết xuyên không trong lúc rảnh rỗi, ông nào chú nào cũng dập khuôn cưới vọ thủ lãnh dân tộc sau đó tạo mối quan hệ tốt. Lần mò giáo hoá các bộ lạc, các trại.
Có cái máu mà làm được Đinh Lê Lý Trần , Hậu Lê , Trịnh Nguyễn. Cả ngàn năm dùng cách này mà Tây Bắc vẫn trơ ra, đến thời cha ông làm cách mạng mà Vua Mèo, Vua Mường, Vua Tày vẫn nhan nhản ra , có tên theo Tưởng có tên theo Pháp một mới theo Việt Minh quân ta.
Chống phá thi loạn cả lên, nếu các cụ nhà mình không giỏi thuyết phục vận động kèm đe doạ thì đã rất mệt lúc ở Tây Bắc đấy.
Cho nên Ký nếu học theo kiểu tiểu thuyết hắn từng đọc thì ngàn năm sau Tây Bắc vẫn vậy.
Chỉ lấy ví dụ đơn giản.
Lâm Tây Lộ so với Di Mã Quan.
Lâm Tây Lộ Ngô Khảo Tích đánh hạ đã gần một năm rưỡi, dùng thuốc phiện khống chế hầu nhừ toàn bộ các thủ lĩnh, trại chủ lớn. Nhưng có tổ chức nổi một nhánh quân người H”mong, người Tày thủ ở Lao Cai không?
Triều đình dám trang bị cho quân được tập hợp bởi các trại không? Thuốc phiện không phải vạn năng, cai được đấy.
Lại nói đến giáo hoá, 18 tháng qua dạy được mấy người tiếng Việt? Tróc Nọi phải đi làm phu cho trại chủ co Vua Mèo Vua Tày, họ làm gì được học. Giáo hoá mấy ông Lang – Âu? Bọn này có học 1000 năm vẫn là tư tưởng thổ vương vì đó là lợi ích căn bản của bọn chúng, có học giời tiếng Việt hay văn hoá Việt cũng chỉ là công cụ giap tiếp triều đình miền xuôi thôi.
Lại nói đến Tróc nọi ở Lâm Tây chiếm 80-90 %. Họ được hưởng cái gì sau vụ trồng Lanh? Câu trả lời là chẳng có gì, tiền gạo vào hết túi các Lang cun- Lang đạo.
Tróc nọi không có nhận ra lợi ích gì trong việc thay đổi chủ nhân từ họ Hà qua họ Ngô cả. Thứ bọn họ biết chỉ có Lang.. Như vậy ngàn năm dùng thuốc phiện khống chế vẫn là như vậy thôi.
Đây là chỗ vấp của mấy ông tác thành phố không hiểu chuyện vùng cao. Ông đi phổ cập giáo dục thì phải có người học ông mới phủ được chứ. 80% tróc nọi bị o bế các ông giáp hoá 20% Lang Âu thì có được cái gì? Giáo mới chả hoá.
Lại nhìn về Di Mã Quan, người Di biết có nước Đại Việt? Dạ thưa trước cái ngày nằm bò trên ruộng Po không biết cái quái gì là Đại Việt . Thậm trí nhắc đến còn tưởng cái Trại to to.
Nhưng sau khi giải phóng nông nô phân chia ruộng đất thì chuyện gì đang xảy ra.
Một câu thôi.
Quân dân như cá nước. Thân mật vô cùng dù nói không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng A Ư là đủ.
Ở nơi này 100% dân đi học, rảnh giờ làm sẽ tham gia học chữ.
Tuy có chút mang tính ép buộc nhưng phải nói là Lâm Tây Lộ so không được, không bao giờ so được.
Còn về lợi ích cá nhân, ai ai Di lão người chẳng nhìn rõ, trước kia họ cày cấy là đất của Lang, được bao nhiêu Lang thu hết, cấp cho họ bao nhiêu lương biết bấy nhiêu, chết đói không ai quản. Nông nhàn thì còng lưng dệt vải cho Lang, len rừng kiếm da thú , trầm hương cho Lang, tóm lại chẳng cái gì là của họ… giai cấp Vô sản đây chứ đâu.
Nhưng lúc này thì sao? Ruộng tuy là thuộc sở hữu của triều đình Đại Việt nhưng mà quyền sử dụng là của người Di lão, trồng trên ruộng bao nhiêu là của họ, nộp thuế 10%? Cười khẩy, nộp một nửa cũng không thành vấn đề. Muốn có thêm thu nhập nhì dệt vảo, lên rừng săn thú, đốn cây, tìm trầm. Tất cả lao động bỏ ra họ đều được hưởng. Thử hỏi như vậy Lâm Tây Lộ cách nào so sánh.
Người dân Di lão tuy mới biết về triều đình Đại Việt có mấy tháng, nhưng họ coi đó mới là ông trời của họ. Cá – nước tình quân dân là đây chứ đâu.
Lại nói có người mua chuộc Di lão ở Mã Quan làm phả Đại Việt, khụ khụ họ cho Di lão cái gì để họ phản?
Lấy cái thuyết âm mưu nhé.
Mua một thằng giết Po sau đó lên nắm quyền rồi phản. Được thôi cứ cho là giết được đi, dân còn lại theo nó không? Người mua chuộc có thể mua được cả 5000 người đều phong là thủ lĩnh không? Vì để vượt lên điều kiện hiện tại chỉ có thể thủ lĩnh cấp bậc. Đại Lý có làm nổi không, Đại Tống có làm được không? Câu trả lời là không thể, chỉ khi Đại Lý và Đại Tống cùng cải cách chế độ như Đại Việt sau đó chap nhận chế độ tại Mã Quan rồi giảm thuế tăng đãi ngộ mới có thể lung lay dân Di lão.
Vấn đề lúc này lại quay về niềm tin, lieu dân Di lão có tin hay không một đám Lang xấu trước kia mở lòng tốt.
Cho nên đây mới là con đường chính xác mà Ký nên đi để ổn định Tây Bắc.
Tất nhiên muốn làm được điều này không phải dễ - hô hào giải phóng nông nô ai cũng hô được, nhưng để thực hiện được đâu đơn giản, nó cần quá nhiều yếu tố.
Yếu tố đầu tiên cần đó là quốc gia phải mạnh cả về quân sự, kinh tế và là một quốc gia đang ổn định phát triển.
Yếu tố này thoạt nghe dễ nhưng đã mấy triều đại đạt được?
Một cuộc cánh mạng nông nô ở cả vùng Tây Bắc sẽ dẫn đến sáo trộn kinh người, một cái Mã Quan thí điểm be bé không thể so. Nếu quốc gia không ổn định thì sao dám làm việc này?
Cần lực lượng quân sự hùng mạnh để đàn áp bất kỳ đối tượng chống phá cách mạng nào. Cần quân sự mạnh để bảo vệ nông nô ( Tróc nọi) sau khi giải phóng họ, phải có đủ thời gian cho bọn họ phát triển lực lượng võ trang tự bảo vệ và mở rộng.
Cần kinh tế mạnh, vì giải phóng xong mà để đời sống nông nô ( Tróc nọi ) đi xuống thì giải phóng còn ý nghĩa gì? Ai tin vào triều đình nữa.
Vấn đề tiếp theo điều kiện đó là giao thông phát triển đủ . Có giao thông tốt thì kinh tế hay quân sự đều nhanh chóng hỗ trợ cho nông nô được.
Cuối cùng là một hệ thống lãnh đạo đủ tầm nhìn, đủ tri thức để hiểu về bản chất cuộc cách mệnh giai cấp này tránh lạc đường. Hệ thống quan lại mới đến các khu vực giải phóng công tác phải đúng chừng mực với dân không áp bách hay phân biệt đối xử. Nói chung là hau chữ công bình tương đối phải thấm nhuần.
Rất hay lúc này Đại Việt đủ mọi yếu tố trên, thậm chí còn thừa ra một yếu tố ngoài lề.
Đại Việt hiện tại là một quốc gia quân phiệt chuyên chế, cho nên việc có thể nhanh chóng xử dụng tàn nhẫn biện pháp diệt trừ tầng lớp quý tộc Lang Cun được chấp nhận. Từ đó công cuộc giải phóng nông nô sẽ đạt được với tốc độ kinh hoàng.
Điều này không thể xảy ra ở hiện đại vì nhiều phe dựa vào nhân quyền nhân đạo mà can thiệp, mà chỏ mõm vào sủa gâu gâu.
Đại Việt lúc này là ngáo ộp, thằng nào sủa bậy vả cho vỡ a lo.
Nên nhớ 3 vạn quân đánh qua Đại Lý có mỗi 200 pháo binh, công binh bác sĩ là ở Thăng Long đến, còn đâu quân toàn là các quốc gia em ún gửi đến cả. Nói trắng ra là Đại Việt đánh người mà chưa phải động binh tốt thực sự.
Ai dám can thiệp vào Đại Việt? Chán sống?
Cho nên Ký đầy đủ điều kiện để mở rộng cuộc cách mệnh giải phóng giai cấp ở Tây Bắc.
Nhấn mạnh là ở Tây Bắc. Lúc này chưa thể làm toàn quốc, vì kẻ sở hữu nhiều nông nô nhất cái dải đất này là Lý Từ Huy. Kế đến là Ngô Gia, sau đó mới là Thế gia các nơi.
Cho nên muốn triệt để giải phóng nông nô toàn cõi này như Ký nói vậy… cơm phải ăn từng miếng.
……….
Bình Tây Quan, nơi này đã trở thành trung tâm quân sự của Đại Việt trong vùng này.
Mọi thông tin tình báo điên cuồng khắp nơi tràn về, hai anh em Ký -Tích ngày ngày cho luyện binh đồng thời cũng theo dõi động tĩnh các phe.
“ Đại ca liên lạc 37 động Di Lão thôi”
Ngô Khảo Ký bỏ xuống báo cáo chắc nịch tuyên bố.
“ Không phải liên hệ Đổng Lý hai nhà sao?” Tích ngạc nhiên.
Lúc đầu hai anh em phân Đại Lý thành ba phe thế lực.
Bạch tộc đại diện là Cao- Dương- Triệu , Di tộc là 37 động Di lão cùng Lý- Đổng hai nhà thế gia. Cuối cùng Họ Đoàn bị phân qua bên Di tộc nhưng lại không giống lắm cho nên đương phân vân.
“ Đại ca, ta đã phân tích rất rõ những dấu hiệu của Cẩm Y Vệ đưa về. Chúng ta có nhận định khá sai. Lý- Đổng đúng là Di tộc nhưng không phải Di lão, phải tách biệt họ ra hoàn toàn. 37 động Di lão là một hệ, còn Lý- Đổng hai thế gia này định gia tại Điền Đông là một hệ khác.
Cao- Dương- Triệu tuy đại diện cho Bạch Gia nhưng phải phân họ thành các Chiếu khác nhau. Đừng nhìn bọn chúng là cùng Bach tộc mà gom lại”
Ngô Khảo Ký bỗng nhiên linh cơ chợt lóe lên mà nói.
“Không hiểu lắm, đây đã là thời đại nào còn phân Lục Chiếu của cả ngàn năm trước” Ngô Khảo Tích không hiểu chuyện Lục Chiếu cả ngàn năm mà Ký còn lôi vào làm gì?
“ Không không, đại ca nhầm, vấn đề cựu địa cực kỳ quan trọng, Lấy đương cử ở Đại Việt chẳng hạn, các thế gia các vùng toàn lấy cựu địa mà xưng hô mỗi người thành một hệ cho dù cùng là Việt tộc, cho nên giờ đây để thống nhất Đại Việt toàn diện đệ đang còn đau đầu đây. Lại ví như bên Tống quốc Hoa Hạ, mấy ngàn năm người dân trải qua bao đời triều đại thăng trầm mà bọn chúng vẫn lấy cựu địa như người Sở , người Yến, người Tấn – Tần xưng hô, tư tưởng cựu địa không thể coi thường được”
“Như vậy liên quan là?” Ngô Khảo Tích lại hỏi, đôi khi ý tưởng của vị nhị đệ này quá khó nắm bắt.
“ Đại ca nhìn đây” Ngô Khảo Ký chỉ lên bản đồ quân sự ở gần đó.
“ Đây là Nhĩ Hải, đây là Điền Trì”
“ Khi xưa Bạch- Di cùng nhau từ Thổ Phồn mà xuôi nam vào đất này, người Bạch phần lớn định cư ở Nhĩ Hải ( Đại Lý) , người Di một phần nhỏ ở Nhĩ Hải, một phần di cư 300 km tới Điền Trì ( Côn Minh) lại càng nhiều là di cư về Hồng Hà mà sinh sống tạo nên 37 bộ Di lão.
Người Bạch ở Điền Tây- Nhĩ Hải tiếp xúc người Hán từ thời Gia Cát Lượng rồi thu được công nghệ, văn minh lập nên 6 cái tiểu quốc gia quanh khu vực Nhĩ hải. Lục Chiếu là không hề liên quan gì tới Đông Điền ( Côn Minh)
Mông Hề Chiếu là tiền thân Dương gia, Việt Tích Chiếu là tiền thân Triệu Gia, Lãng Khung Chiếu là tiền thân của Cao gia, Đằng Đam Chiếu tiền thân Đổng gia, Thi Lãng Chiếu tiền thân Lý gia. Còn Mông Đãng Chiếu là Mông gia tuy thống nhât Lục Chiếu thành Nam Chiếu. Nhưng Mông gia đã bị diệt tận gốc bởi Trịnh gia không hiểu từ đâu ló mặt Trịnh Mãi Tự có tin đồn là người Hán thế gia, nhưng cái này chỉ dựa vào một cái họ khó nói lên tất cả.
Trịnh Mãi Tự sau khi giệt toàn tộc Mông gia 800 người thì cũng biến mất tăm,mà Đoàn thị sau đợt chính biến này lại nổi lên như một thế lực được sự ủng hộ của cả Cao Đổng hai nhà, lại mượn được binh của 37 lộ Di lão mà thành nghiệp.”
“ Nhìn thẳng vào đây ta có thể thấy được Bạch tộc thực ra chia làm 4 hệ Cao- Dương- Đoàn- Triệu tranh dành quyền lực không đơn giản, mỗi lần cần sẽ mượn lực 37 bộ Di lão mà phân tranh thiên hại.
Còn về Di tộc hoàn toàn lép vế Lý Đổng ở Đông Điền cực mờ nhạt không lãnh đạo được đồng tộc 37 bộ Di lão trên núi cao. Rõ là Di tộc chi làm hai khối phận biệt.
Cho nên nếu muốn khuấy cho nước của Đại Lý đục lên thì đi đường Lý -Đổng không bằng trực tiếp đi đường 37 lộ Di lão”
Ngô Khảo Ký nói ra nhận định của mình.
“ Thêm vào đó còn có vấn đề Kiều Thạc…” Ngô Khảo Ký âm hiểm nụ cười nhếch trên môi.
Tối đó hai anh em họ Ngô đã bàn thật nhiều cuối cùng vẫn là…. Tích… chịu khổ rồi… rất khổ.