Nghe hai cục tình báo trao đổi thông tin báo cáo một lần thì mọi chuyện sáng tỏ phần nào.
Đại Tống trong chuyện này…. Vô tội.
Bọn hắn không hề có ý chen chân vào chuyện Đại Việt Đế Quốc và Nhật Bản. Nói chung Đại Tống là ngoan ngoãn, các Cẩm Y Vệ không ăn gì của Tống họ chỉ tai nghe mắt thấy báo lại chính xác sự việc mà thôi.
Dã tâm của Tống vẻn vẹn là muốn thu hồi lại Thái Nguyên đang bị Tây Hạ cùng Tây Liêu chiếm đóng.
Tây Hạ là do Tiêu Thái Hậu chấp chính, Lý Bỉnh Thường bị giam lỏng rồi, Tây Liêu do Gia Luật Tuấn lãnh đạo cả hai chia cắt Thái Nguyên vốn là đất Tống khiến Tống nuốt không trôi.
Giờ đây Đại Tống không có hi vọng nam tiến hay bắc tiến. Hai nơi đó đều quá mạnh mẽ, kể cả nghiên cứu được pháo và súng cầm tay bằng thép thì Cao Tuyên Nhân không dám mạo hiểm đối mặt hai Đế Quốc Đại Việt và Bắc Nguyên.
Phía Đông lại là biển rộng, Tống không có ham hố ra biển làm mồi cho cá. Vì thế họ chỉ có thể nhắm phía Tây.
Có con rể là Võ Thánh Vương Đại Việt cường đại , phò Mã Đại Tống bá đạo như vậy cho nên Cao Tuyên Nhân phải lợi dụng chớ.
Bà ta cùng đám bậu sậu Tư Mã Quang, Lưu Chí, Phạm Thuần nhân, và Xu Mật Sứ Lý Hiến đang nóng mông ngồi chờ Ngô Khảo Tích chiếm Côn Minh đả thông con đường nối đến Thành Đô.
Thậm chí Đại Tống với vũ khí mới nhân lúc Cao Thăng Thái bận rộn với loạn tượng Đại Lý đã thừa dịp đánh 3 châu phía Tây của Thành Đô, tạo nên một chiến tích vẻ vang no nhỏ cho Đại Tống sau nhiều lần thua mất mặt.
Tất nhiên đánh ba cái châu này thì Cao Tuyên Nhân đã gửi thư tử tế cho con rể bá đạo hỏi han thật kỹ. Ba cái châu này có nằm trong kế hoạch Đại Việt hay không? Đại Tống rất e ngại gây hiểu lầm cùng Đại Việt lúc này.
Nhận được câu trả lời “ Đánh đi” thì dĩ nhiên Tống Béo thừa dịp cháy nhà hôi của mà xua quân đánh chiếnba quận tây Bắc- Thành Đô. Lấy lại đất đai của “ tổ tiên cha ông” .
Đây là đất của người Hán thật, sự việc xảy ra quá lâu từ thời đường, lúc ấy Nam Chiếu còn chiếm cả Thành Đô kìa. Đến cuối thời Nam Chiếu, đầu thời Đại Lý thì người Hán mới thu hồi được 4/5 lãnh thổ Thành Đô, còn thiếu một góc tây bắc… lần này tranh thủ lấy lại thu hồi, tạo chút thanh thế cho chính quyền mới của Cao Tuyên Nhân Thái Hậu… thành công tốt đẹp.
Lại nói về việc Tống Béo bán vũ khí cho Nhật, đơn thuần là vì kiếm tiền, không có mục đích chính trị ở đây, chỉ là vô tình cuốn vào sự việc này mà thôi.
Tống Béo thiếu bạc, thực sự thiếu bạc. Tách bạc khỏi đồng quá khó, còn mỏ bạc chì đâu có nhiều. Cho nên giá bạc từ lúc hạ thấp đến nay lại tăng vọt… thật Tống Béo rất chật vật vấn đề tiền tệ cân bằng.
Không có cách khác, triều đình đang rất cần tiền để trù bị chiến tranh với Tây Hạ cùng Tây Liêu. Cho nên phải bán mà là bán mạnh.
Bởi người Tống cảm thấy.. thép với họ lúc này có cái gì đó .. Quá dễ dàng. Pháo súng hằng ngày đúc đầy ra , đâu như trước đây xào , rót gang còng lưng mới có được chút thép.
Vì vậy bán vũ khí cho Nhật Bản, một quốc gia đang loạn lạc đánh nhau tứ tán giữa ba nhà thế lực Minamoto, Fujiwara, Taira chính là mối làm ăn hời. Mục đích chỉ vậy thôi.
Ngô Khảo Ký xám đen cả mặt, đến đây thì hắn hiểu ra ba phần, không đúng, chỉ là suy đoán ra ba phần còn thực chất ra sao phải chờ xem.
Khả năng cao ông tướng Bạch Hà này lại học Minh Trị Duy Tân cải cách quân đội đây. Có điều hẳn là Bạch Hà giao dịch vũ khí cùng Đại Tống để thành lập nên quân đội bảo hoàng muốn thi triển chính sách Trung Ương tập quyền đây mà.
Nói như vậy có khi Iyo Tachibana có khi làm tay chân cho phe Thiên Hoàng Bạch Hà thật. Chỉ có như vậy mới lý giải được kỳ quặc diễn ra gần đây.
Phải nói Đại Tống chế han culverin rất có nghề , vậy mà có thể bán cho Iyo Tachibana hơn ngàn khẩu pháo súng nhỏ dạng này đây. Ầy dà dà , có chút hoả khí lá gan bùng phát to tướng lên nhé…
Ngô Khảo Ký tạm thời nắm được tính hình cho nên đuổi đám Cẩm Y Vệ về Nhật Bản và Đại Tống tiếp tục theo dõi hai thằng này.
Phải trả lời được câu hỏi tỉ lệ % gia tộc võ sĩ mỗi gia tộc. Câu hỏi tại sao Fujiwara phương nam chưa dọn dẹp Sado đảo, và lý do vì sao Thiên Hoàng Bạch Hà đột ngột thoái vị…. Sau đó mới đi bước tiếp theo… không vội không vội. Mấy cái thằng đã ngu đã yếu còn thích chơi bài ném đá dấu tay này từ từ tìm, tìm được thì đè xuống vả cho mấy vả mới tỉnh ra khôn ra được. Không vội vàng nếu không vả nhầm người tốt mất thôi.
Đuổi hết đám sĩ quan quân sự cùng sĩ quan tình báo đi, Ngô Khảo Ký lúc này mới quanh qua bọn sĩ quan quân ký bộ phận.
“ Thế nào rồi, vũ khí mới của Đại Tống các vị cảm thấy ra sao? “ Ngô Khảo Ký lần này không tính là gợi ý gì, cho nên Hunter hệ thống cũng không thể nào dựa vào đó để mở khóa. Đây hoàn toàn là do người Tống khơi mào, lúc này để xem kỹ sư Đại Việt từ đó nghĩ ra được thứ gì hay ho không. Ngô Khảo Ký không hề ám chỉ hay làm gì can thiệp vào cả.
“ Bẩm bệ hạ , không phải chê bai chứ thực sự thứ này quá thô sơ, thô kệch cùng rất nguy hiểm. Thật ra từ lúc nghiên cứu ra khóa nòng cho pháo thì chúng bề tôi cũng đã âm thầm nghiên cứu loại pháo siêu nhỏ siêu nhẹ dành cho bộ binh cầm tay rồi..” Mộc Tư Hàn đại diện nhóm sĩ quan kỹ sư quân khí phát biểu.
“ Hử... các ngươi nghiên cứu lúc nào .. tại sao không có thấy dự án nào báo lên cho Trẫm” Ngô Khảo Ký bất ngờ.
“ Là... là.... dùng vật liệu thừa.. thời gian rỗi chúng bề tôi tự tung nghiên cứu , vì thứ này đã có tiền lệ Thánh Thiên Đế Bệ Hạ cấm chỉ nghiên cứu từ lúc ở Bố Chính . Cho nên cứ liên quan đến pháo nhỏ thì bên Tổng Cục Công Nghiệp Quốc Phòng sẽ loại bỏ ra... chúng bề tôi cảm thấy pháo nhỏ có lẽ tương lai sẽ có ích cho nên tự lập nhóm nhỏ nghiên cứu chế tạo riêng , chờ đợi thành quả tốt, thành công , mới đưa báo cáo lên trên.” Mộc Tư Hàn mặt mày méo mó khổ sở báo cáo.
Ngô Khảo Ký thì trán đen một mảng, thật là một câu của lãnh đạo hại cả tam quân chạy vòng đến tắc thở.
Chuyện nó là dư lày, phải nhắc lại để mấy ông lướt lướt đọc hiểu quá.
Thời ấy Ký vẫn lảng vảng ở phương Bắc đánh lộn, còn Huy ở nhà xây dựng cơ sở phát triển công nghệ.
Vì không có hệ thống cho nên Huy không hề biết rằng nếu công nghệ do người bản địa tự phát minh, dù có cao hơn Tống Kiệt cũng không có bị hệ thống crack bẻ cổ.
Thực tế là cả Huy và Ký đều không biết điều này. Bởi lẽ thời gian đầu khi Ký ở Đại Việt thì các kỹ sư Việt lúc bấy giờ trình độ quá thấp, họ chỉ biết dập khuôn làm theo thiết kế cùng yêu cầu của Ký, nghĩ gì đến sáng tạo vượt cấp đâu.
Lúc đó tiếp thu khiến thức mà Ký đưa đến đã khiến họ nổ não rồi, thậm chí tiếp thu còn không nổi1/10 kiến thức Ký dạy cho họ. Làm gì có sáng tạo vượt cấp đây.
Vì không có sáng tạo vượt cấp nên cả Ký và Huy đều khôn hay biết nếu sáng tạo công nghệ tân tiến hơn Tống Kiệt là người bản địa thì hệ thống sẽ không làm hại hai người Huy Ký.
Cho nên vì hiểu lầm này, khi pháo 35ly ra đời Lý Từ Huy sợ hãi ra lệnh cấm nghiên cứu pháo nòng nhỏ hơn. Vì nếu còn đi theo con đường này thì rất nhanh hoả mai súng sẽ ra đời. Trong ý nghĩ của Huy lúc đó, nếu hoả mai súng ra đời thì cả Ký và Huy sẽ bị cúp điện.
Một cái mệnh lệnh này khiến việc nhỏ hoá nòng pháo ngâm nước, không ai đi nghiên cứu cả. Mặc dù có thép tốt, có khoan tốt, có động cơ tốt, có cách ram thép mềm. Muốn khoan một cái nòng súng chất lượng nó là chuyện…. Ăn cơm uống nước.
Thế nhưng chỉ vì cái lệnh kia mà mãi không có ai đột phá nghiên cứu theo hướng này chế tạo vũ khí.
Khi Ngô Khảo Ký phát hiện chuyện: người bản địa sáng tạo chả liên quan gì đến hệ thống đang quản lý Hai người Ký Huy thì đã muộn.
Chính lệnh đã đưa ra, nếu lúc này thu hồi đồng nghĩa với việc cố tình ám chỉ để công tượng nghiên cứu. Nếu làm vậy Hunter cũng có quyền hạn chế tạo súng tốt hơn Đại Việt một cấp nhỏ. Đây là điểm Ngô Khảo Ký sợ, sợ Hunter mà là một tay chuyên vũ khí thì… toan thật.
Cái chuyện khôi hài này kéo dài mười năm đến tận ngày này. Khi mà Đại Tống có Culverin sơ khai thì Ngô Khảo Ký định bụng để Kỹ sư Đại Việt đọc cái này văn bản, không tính là ám chỉ gì vì tất cả vũ khí cấu tạo của các quốc gia xung quanh đều đưa lên cho Tổng Cục Công Nghiệp quốc phòng nghiên cứu tìm điểm yếu. Ký nghĩ chỉ cần đưa cho bọn họ nhìn Hàn culverin của Đại Tống thì đám kỹ sư công nghệ quốc phòng Đại Việt sẽ có ý tưởng thôi.
Nào ai ngờ được bọn này đã ân thầm nghiên cứu và phát triển với sắt thép vụn, không kinh phí, và phải dùng thời gian nghỉ ngơi lợi dụng mà nghiêm cứu. Đã nghiên cứu lại cũng không dâm trình lên khi chưa có kết quả tốt..
Thật một câu nói của Huy đã khiến cho súng cầm tay ra đời chậm ít nhất 7-8 năm. Nhưng chuyện này trách được ai.
“ Nghiên cứu đâu? Có bản vẽ thiết kế hay hàng mẫu, có các bản số liệu thống kê ghi chép thử nghiệm không?” Ngô Khảo Ký trán đầy gân xanh… thật là đi quanh co lòng và lòng vòng mà.
“ Dạ thưa bệ hạ , hàng mẫu không có ở đây, những mẫu thử nghiệm đang ở Thăng Long , nhưng chúng bề tôi có thiết kế cùng các ghi chép về thử nghiệm “ Nguyễn Tiến Hải một trong những kỹ sư suất sắc của Thăng Long lúc này lên tiếng.
“ Đưa lên cho Trẫm” Ký dĩ nhiên muốn biết đám quỷ này nghiên cứu ra thứ gì rồi.