Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên nhân thứ hai mà Ngô Khảo Ký mãi không bỏ được Lorica Segmentata nói mãi nói đi nói lại nói một ngàn lần vẫn là dễ chế tạo có thể trang bị toàn quân.

Có thể Segmentata có phần nào đó phòng ngự kém một hay nửa phần so với plate full armor nhưng nó ăn ở chỗ dễ chế tạo.

Điểm dở nhất của Segmentata đó là trọng lượng dồn lên hai vai gây mệt mỏi nhanh thì đang được nghiên cứu khắc phục bằng một hệ khung thép nhỏ nhẹ gia cố bên trong kết hợp đai lưng khiến trọng lượng giáp dồn một phần nhiều vào khung hông giúp thời gian có thể chiến đấu tăng lên.

Giờ đây chế Sagmentata ở Bố Chính hay Thăng Long là theo dây truyền rồi, nếu huỷ phải huỷ cả mấy dây truyền nghiên cứu dây truyền Plate full mà chưa chắc đã thành công và có thể chế tạo đại trà.

Nói chung cái quỷ Medieaval armor tuy kinh người nhưng các khớp các chi tiết khó có thể đại trà làm ra sau đó lắp ráp, luôn có sai số vì công nghệ thời này không hoàn chỉnh. Do đó chế tạo dây truyền Plate Medieaval armor rất khó.

Ơ Bố Chính hay Thăng Long chế tạo Sagmentata khá nhạn và dễ .

Máy cán cán thép mỏng như ý. Cho vào máy dập cắt sẽ nhanh như chớp các búa cắt thành nhiều tấm Sagmentata kich cờ theo yêu cầu.

Sau đó là qua khu mài cạnh. Tiếp theo qua máy đục lỗ. Rồi chuyển qua khu lắp ráp Sagmentata tấm vào dây da bằng đinh tán.

Thợ quen đã nhiều mỗi ngày không biết bao nhiêu bộ Sagmentata ra đời kiểu này. Nói một chốc một lát muốn đổi là đổi không được.

Nguyên nhân thứ ba và cũng khá quan trọng đó là sự linh hoạt.

Trong chiến tranh đôi khi thời gian trang bị vũ khí, giáp rất quan trọng. Ví dụ như bị tấn công bất ngờ chẳng hạn, bị rơi nước chẳng hạn. Medieaval Armor chết chắc. Để mặc một bộ giáp này không dưới 20-30 phút có người hỗ trợ.

Nhưng Segmentata của Đại Việt là modulel cấu tạo, thậm chí nếu trường hợp quá vội binh sĩ không cần mặc thứ khác chỉ cần áo lót và giáp main Sagmentata là đủ chiến đấu, không cần giáp lưới giáp cánh tay giáp chân hay giáp lưới chùm đầu. Quá trình này nếu thành thạo không đến 2-3 phút mặc xong… đây mới là cái mà Ký quan tâm.

Cuối cùng chúng ta nói về thời tiết.

Mặc một bộ Medieaval full plate Armor ở Đại Việt hay các vùng mà Đại Việt quản lúc này chỉ chiến đấu được ½ thời gian trong năm. Vào thời gian tiết trời mát và lạnh. Còn lại thời gian nếu mặc loại giáp kia mà chiến ở Đại Việt thì…. Thành gà gầm, lợn nướng bên trong. Khí hậu Đại Việt không thích hợp.

Nhưng nếu là Trọng giáp Sagmentata thì dễ rồi, tháo hết moduel phụ. Để lại những Module chính. Khoác thêm choàng cách nhiệt. Chiến thoải mái.

Cho nên có lẽ Đại Việt vô duyên với Medieaval chiến giáp đẹp, hầm hố, khá thực dụng… nhưng không phù hợp chúng ta.

Lại nói nếu Lý Từ Huy lúc này nghe được dự định của Tích thì sẽ chửi ầm lên.

Em dâu lấy đâu ra nhiều giáp cấp 3 cấp 4 như vậy?. Đó là giáp phổ thông lúc nào chẳng cần. Nói cho cùng quân phổ thông vẫn là nhiều nhất và luôn tăng nhanh. Tuy chế giáp tấm che ngực chỉ là cán thép cho máy dập cắt cái sau đó mài. Nhưng giáp lưới phải đan đấy. Lâu vãi cả ra. Có điều toàn dân Thăng Long giờ nhận đan giáp lưới làm công việc phụ tại gia kiếm tiền… vãi nhiều giáp lưới.

Nhưng Huy không muốn bán giáp cấp 3-4 này. Khó bắt chẹt giá.

Bán giáp Sagmentata mới có lãi, quan trọng là Sagmentata loại cũ hàng tồn nhiều quá để trong kho cứ liên tục phải lau dầu bảo quản quá mệt.

Ký yêu cầu cải tiến khung thép dồn trọng lượng vào hông cho Sagmentata cho nên phải có 3-4 vạn bộ Sagmentata kiểu cũ vứt xó. Đem trang bị cho quân cũng được nhưng không phải ai cũng chịu được độ nặng của giáp này… nên Lý Từ Huy muốn tẩu tán. Mua về nặng không mặc được là việc các người, không liên quan chuỵ Nhá.

Quay lại với Tích thì hắn đuổi Vua Mân đi, nghỉ ngơi hai ngày bên Vương Chiêu Hi chăm sóc ôn nhu hắn lại đuổi nàng đi thắp hương tụng kinh cho lão Hiến ở tận Nam Xương. Còn hắn lại khoác lên chiến bào tiến về Lê Lăng Quan.

Lúc này Vương Đạo Vĩnh sau khi chứng minh sự dũng cảm, sự tinh nhanh trong chiến trường cũng thắng được bộ phận lòng quân đang thay Tích chỉ huy ở Lê Lăng.

Nhưng ai cũng biết vị này tương lai quân chủ Mân Bắc vẫn còn non, chưa đủ trình trấn áp một phương cho nên hơi lo.

Nhưng hôm nay từ xa trên Lê Lăng Quan lính canh chợt linh cảm mà quay người về phía sau ngắm nghía.

Phía xa thấp thoáng một đội kỵ mã trên quan lộ, đại kỳ phấp phới. Đỏ vàng hai màu đặc chưng… trên nền cờ vàng là dòng chữ đỏ tươi như huyết Ngô Vương….

“ Là Ngô Vương… Ngô vương quay lại… mau mau thông báo…”

“NGÔ VƯƠNG QUAY VỀ….”

“NGÔ VƯƠNG QUAY VỀ…..”

“NGÔ VƯƠNG QUAY VỀ…..”

Tiếng ô vang vọng thông báo toàn Lê Lăng Quan tắc các cánh quân.

Rầm rập…

Loảng xoảng….

Quân sĩ không nhiệm vụ trong trại đang nghỉ ngơi cũng bật dậy.

Chỉnh đốn trang phục quân trang. Vũ khí chỉnh tề bước ra ngoài lập đội.

“ Em rể quay lại… mau mau mặc chiến giáp bản vương đi nghênh đón… con mạ mày nhanh tay lên mau mau…” Vương Đoan Vĩnh hét lớn thúc dục bộ hạ giúp hắn khoác Loria Segmentata vào. Không có bôn chiến giáp này hắn cũng đã thăng thiên dưới vó ngựa quân Tống rồi.

Cái gì xuất xứ Đại Việt đều tốt mà, pháo tốt, thuốc nổ tốt, giáp tốt, vũ khí tốt, Chiến Tướng lại là đỉnh cấp tốt. Vương Đoan Vĩnh lòng khâm phục lại có ý hướng mạnh về thượng quốc.

Nên nhớ người đi sứ Đại Việt trước đó là cậu ruột hắn, đã tiêm nhiễm bao nhiêu thứ thần kỳ vào đầu thằng này. Nếu không hắn chưa chắc đã khiêm nhiệm như vậy với Tích.

Càng kiêm tốn học hỏi Vương Đoan Vĩnh càng không thể học hết thủ đoạn cùng năng lực của Tây An Vương em rể hấn.

Sợ hãi , kính phục… may mắn vì lựa chọn chính xác.

Xông ra đầu tiên và nghiêm chỉnh nhất là mấy trăm thân binh còn sót lại của Tích. Bọn họ có người không đi nổi vẫn gắng gượng kiên cường nhờ đồng đội đỡ đi.

Ngô Khảo Tích xuống ngựa, mắt hơi nhoè hắn không nói gì cả chỉ đi đến từng người đấm nhẹ vào giáp ngực bọn họ kêu loảng xoảng.

Ai nói khác tộc không thể có chân tình?

“ Mai táng huynh đệ chưa?”

Ngô Khảo Tích đau thương mà hỏi.

“ Bẩm Vương ta. Chúng bề tôi đã kỹ lưỡng an táng bọn hắn”

Một tên dường như là đội trưởng thân binh nhóm trên mũ có tua đỏ đứng ra báo cáo.

“ Ghi dạn sách nhà bọn hắn, sau này chuyển về Đại Việt Thăng Long. Bổn Vương nuôi nhà bọn hắn, dạy dỗ con cái bọn hắn thành tài” Ngô Khảo Tích trả lời.

“ Còn chúng bề tôi…” Đội trưởng như bật lời muốn hỏi tại sao không cho bọn họ theo.

“ Về phầm các ngươi phải hỏi ý kiến Vua Mâm. Có những quy tắc ta dù mạnh cũng không thể vượt” Ngô Khảo Tích nghiêm túc nói.

Bọn Thân binh nghe thấy nửa vui nửa buồn nhưng vẫn còn cơ hội theo Tích . Hỏi ý kiến Mân Vua thôi mà chẳng nhẽ không thả chúng ta đi, cả lũ tinh thần lại lên cao.

“ Tây An Vương … Tây An Vương… cái gì phức tạp? Chuyện này ta quyết được, ngươi chọn thêm cho đủ 2 ngàn thân binh đi, sau chiến bọn họ cùng người nhà đều đi theo ngươi. Chúng ta người Mân bằng phẳng , có ân tất báo đâu phải nhỏ nhen như Hán tộc”

“ CÁC NGƯƠI THẤY PHẢI KHÔNG PHẢI?”

Vương Đoan Vĩnh không biết đã đến từ lúc nhào nhảy ra nói.

Hai ngàn hôn thôi mà, chuyện này cha con hắn đã bàn kỹ rồi. Mân chẳng có gì tặng được Tích ca, thôi thì tặng thân binh, tặng em gái… tuy sơ sài nhưng thành tâm là đủ. Coi như hồi môn thôi.

Vả lại ai cũng thấy cuộc lội dòng thần thánh của Tích, ngày đó nếu có 2 ngàn thân binh thì đâu đến nỗi chật vật như vậy?

Vốn muốn cho Tich thêm nhưng quy chết Mân không được , nếu thêm thân binh là vượt chế ngang Bằng Vua Mân rồi. Điều này khó.

“ Vậy thì cảm ơn Vương tử rồi..” Tích cũng không ý kiến nhiều.

Đám thân binh thì tung hô Vương Tử vạn tuế , Tây An Vương vạn tuế.

Lam qua cả Lê Lăng Quan Tắc ầm ầm hô vang.

Tống quân từ xa nghe vậy thì tái mặt, thông tin Hung Hổ Đại Việt trọng thương khiến bọn họ thua nhưng thở phào. Chỉ cẩn Hung Hổ Đại Việt chết thì quân Mân đâu đáng kể.

Nhưng Hung Hổ Đại Việt trở về Lê Lăng Quan Tắc…. thám báo Tống tái mặt lật đật quay về báo cáo…

“Hung Hổ Đại Việt trở lại”

Tin tức đến bên kia chiến tuyến quân tướng Đại Tống tái mặt giật mình sợ hãi.

Pháo họ không sợ , đạn rơi cung tên họ không sợ.

Họ sợ một đám mấy trăm thằng sắt thép vỏ hộp thoàn thân ầm ầm gạt ra vô vàn hỗn loạn đao thương mà đạp máu đi tới. Một cái cao lớn thiết giáp nhân tay cầm cự phủ chém người như chém chuối , mỗi phủ hạ xuống là máu tươi lênh láng.

Ở đây ai không từ biển máu mà chui ra nhưng những người chứng kiến cảnh tượng ngày hôm đó đã không còn dũng khí đối diện Hung Hổ Đại Việt rồi.

Hung Hổ Đại Việt là danh xưng người Tống đặt cho Tích. Nó có chút mỉa mai Tích dã thú võ biền nhưng nhiều hơn là sơ hãi cùng ngầm kính nể trong đó giữa quân tướng dành cho quân tướng.

“Hung Hổ Đại Việt đã trở lại… làm sao cho phải?”

Một tên sĩ quan Tống mặt xám như tro tàn.

“ Hừ người Mân có Hung Hổ Đại Việt giúp chẳng nhẽ bên ta không có người. Nghe nói Vương Thiềm tướng quân từ Tây Bắc biên ải sẽ về đây chỉ huy, hắn được mệnh danh Phong Lang Tây Vực.”

Người này nói đến đây thế hơi yếu.

Phong Lang đấu được Hung Hổ ư.

“ Vấn đề là tại sao Hung Hổ Đại Việt lại điên cuồng như vậy, hắn đánh giúp người Mân thôi mà , cân liều mạnh vậy không? Chẳng nhẽ cha hắn người Mân?”

Một vị chỉ huy rất ấm ức không hiểu, đánh giúp thôi mà , bạn tướng thôi mà, cần thiết phải chơi thiệt, phải liều mạng vậy? Thời gian trước còn không ít tướng Tống đi chỉ huy quân Triều Tiên kháng Liêu, toàn là trốn phía sau chỉ tay năm ngón. Ai nguyện vì khác tộc liều mạng đâu.

“ Haizzz Nghe nói cha hắn là Ngô Thường Hiến Vương gia Đại Việt bị ngộ hại ở Quảng Nam Tây Lộ, lúc này Đại Tống ta và Lưu Kỷ lại hợp tác cho nên mọi nghi ngờ phục kích cha hắn rơi lên đầu chúng ta Đại Tống. Lúc này thư vấn tội của Đại Việt đã về tới Kinh Sư rồi.”

Tào Giám quân vẫn là tin tức thông linh hơn.

Hít hà

Hô hô

Hộc hộc

Tiếng thở gấp vang lên toàn doanh.

Đây là thù giết cha.

Thảo nào.

Thế này là thế không chết không thôi rồi.

“ Nghe nói Hung Hổ Đại Việt và Đông Hải Long Vương là anh em ruột?”

Một người sĩ quan Tống dò hỏi.

“ Không chỉ hắn Đông Hải Long Vương mà cả vị kia Bắc Nguyên Đại Khả Hãn đều là anh em cùng cha với Hung Hổ Đại Việt” Tào Giám Quân mặt xám nghoét nói.

“ À ta đã xin từ chức Giám Quân về kinh chịu tội bất lực hành sự, nay đến cũng là chào các vị..” Tào Giám Quân chắp tay thông báo.

“ Tào … ngài…”

“ Ngươi…”

“ Lúc này ngươi chạy?...” có sĩ quan tính bộc chực quát lên.

Mẹ kiếp.. đây cái gì chịu tội, là biết được chân tướng sợ mà chạy chứ mẹ gì.

Một Hung Hổ Đại Việt đã đánh không lại giờ khả năng cao sẽ Nộ Hải Long Vương tham chiến lại có thêm Ác Long Thảo Nguyên khả năng cao cũng trả thù cha.

Cái này đánh kiểu gì? Phong Lang giờ thành bệnh lang rồi.

Tào Giám Quân bị chỉ trích cũng mặc kệ , hắn chạy đã . Ai muốn làm Giám Quân lập công thì làm . Cái này giờ đã quá nguy hiểm Hắn thân thể ngàn vàng chơi không được.

“ Nhưng thật chúng ta hại cha bọn hắn sao?”

“ Triều đình chắc chăn không ra chủ ý ngu dốt này, nhưng Lưu Kỷ có làm hay không chưa biết. Vấn đề là Đại Việt đã chỉ định chắc chắn là chúng ta liên kết Lưu Kỷ làm.. cho nên các vị bảo trọng. Tào Mỗ cáo từ” Tào giám quân nói xong đứng dậy chắp tay lễ cái rồi quay đít đi thẳng.

Chúng tướng Tống… trầm ngâm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK