“ Mẹ… xin hãy hiểu cho con. Ngoài quân đội và y tế ra con không có nhiều lĩnh vực khác quân tân. Xin phép cho con được theo nghiệp của Ngô gia”
Ngô Huy Tuấn đúng như bác sĩ nhận định, đã rất nhanh khôi phục cơ thể, cậu ta có thể tỉnh táo, tạm ngồi giường bệnh và đi lại bằng xe lăn, nhưng rất nhanh có thể hoạt động lại bình thường, chỉ lat cánh tay phải sẽ cẩn nhiều thời gian hồi phục cũng như luyện tập…
Quỳnh thị chỉ biết ngậm ngùi nuốt nước mắt gật đầu… Con trai nàng đã không có thể trở thành bác sĩ phẫu thuật hàng đầu như ước nguyện của hắn, tâm lý đã rất tổn thương. Cho nên nàng không muối lại tước đoạn đi nguyện vọng thứ hai của con trai yêu dấu. Thôi thì lại chịu đựng hoàn cảnh vò võ ở nhà chờ đợi trong thấp thỏm lo lâu. Cả hai người đàn ông yêu dấu nhất của nàng sẽ tiến ra chiến trường rồi.
Đây là nghiệp của Ngô gia nam nhân, lại là nghiệp của Lý gia nữ nhân. Thật từ xa xưa truyền thống để lại, nếu như không có nữ nhân Lý gia vớt, nam nhân Ngô gia cấp độ ế là rất rất cao.
Khô như viên ngói không sai.
Quỳnh thị cũng không hiểu khi trẻ vì sao mình lại thích chơi gạch ngói như vậy, rõ ràng nàng là một nghệ sĩ dương cầm mà…. Có phải công nhân xây dựng đâu…
“ Tốt , con có dự định về binh chủng tham gia không? “
Ngô Hữu Chính trong bộ quân phục nghiêm nghị khô cứng bước tới vỗ vỗ vai con trai mà hỏi.
“ Dạ, lính dù thưa cha….”
“ Khống được…” Quỳnh thị hét hoảng phản đối.
Lính Dù là ực lượng trực tiếp than chiến tuyến đầu, là lực lượng đối mặt những chiến trường nguy cơ nhất. Nàng không thể đồng ý. Tham gia quân đội cũng được nhưng làm ở bộ phận hậu cần mới là ý tứ của nàng.
“ Yên tâm, anh dùng quyền lực của mình đánh trượt nó nếu nó thi tuyển Lính Dù, lính dù đòi hỏi rất cao... đừng ngăn cản con lúc này, tội cho nó ” Ngô Hữu Chính vội kéo vợ ra một góc thì thầm.
Quỳnh thị trợn mắt nhìn chồng...
“ Cao kiến... Ngô gia hóa ra có một bộ mắt rất âm nhân nhé, sao cưới nhau 24 năm rồi em không nhận ra nhỉ” Lý Tô Liên Quỳnh nhìn chồng không dám tin luôn, tính kế luôn cả con trai mình.
“ Binh giả quỷ đạo dã. Đàn ông Ngô gia chúng không có thể đánh trận kiến cả thế giới kiêng nể thì sao kém thông minh và mưu lược? Chúng tôi chỉ đặc biệt ngốc khi đứng trước Lý thị các cô gái thôi... hừ hừ”
“ Này này... ba mẹ tình tứ xong chưa, ở đây có người bệnh” Ngô Huy Tuấn xạm hết cả mặt lại, con cái thì đang đau bệnh thế này, kéo nhau ra góc thì thầm hú hí... không chịu nổi rồi...
“ Khụ khụ... sau khi cha thuyết phục thì mẹ con đồng ý để con tham gia Lính Dù lực lượng, nhanh chóng khỏe lại, luyện tập, lính dù yêu cầu rất cao” Ngô Hữu Chính lúng túng ho hai tiếng sau đó lấy bộ đạng quân nhân cấp cao nói như ra lệnh với con trai vậy, đã coi hắn là quân nhân chính thức từ lúc này.
“ Dõ thưa tướng quân” Ngô Huy Tuấn cũng hùa theo mà nghiêm giọng đáp.
Cho dù Ngô Huy Tuấn có theo ngành y thật nhưng hắn vẫn được đào tạo quân sự từ nhỏ. Học tập là từ các trường thiếu sinh quân Hoàng gia mà thành. Đây là đặc điểm chung của con cháu Ngô thị rồi. Có thể nói đây là thế gia truyền đời quân sự, cho dù thế gian có xoau vần , phong ba bão táp thì Ngô gia vẫn lặng lẽ như vậy tồn tại. Bọn họ có thể lặng yên trong thời bình, nhưng chỉ cần quốc gia có biến thì những cái tên họ Ngô sẽ lại nổi lên như một chỗ dựa cho dân tộc Đại Việt. Bất kể thành viên Ngô thị nào đều được đào tạo quân sự từ nhỏ, cho nên ngay cả 30% nam nhân không trong binh nghiệp kia khi tổ quốc cần thì bọn họ vẫn có thể cầm lên vũ khí mà chiến đấu. Một gia tộc cực kỳ lạ.
“ Úi ... cháu chào cô chú”
Đúng lúc này một cái đầu nhỏ xinh xắn thò vào sau đó giật mình vộ vã chào hỏi.
Cửa phòng bệnh để hở không đóng cho nên mới có sự đột ngột này.
“ Hả... Lý Tô Ánh Nhi, sao cháu lại... “ Liên Quỳnh mở miệng muốn hỏi nhưng chợt ngậm lại. Nàng hỏi quá thừa.
Cái truyền thống chết dẫm nữ nhân họ Lý ” hốt “ nan nhân ế vợ nhà họ Ngô đã có cả mấy trăm năm. Lúc này mở miệng hỏi không phải quá buồn cười? Chính nàng thời trẻ cũng không hiểu sao dính và viên ngói họ Ngô để cuối cùng sinh ra một viên ngói đời F2 này.
Nhìn cô gái nhỏ họ hàng xa của mình thì Liên Quỳnh lại tặc lưỡi... lại một họ Lý nữa nhảy hố nhà họ Ngô. Còn Ngô Hữu Chính trong đầu lại nghĩ. “ Hây da , đến lúc nào Nam nhân nhà họ Ngô mới thoát kiếp bị nữ nhân họ Lý dăng bẫy, một phút mặc niệm cho thằng con trai”.
“ Rất tiếc, chuyện gì cha cũng có thể gánh có con, nhưng đây là truyền thống, con trai à, cố chịu thôi, chạy trời không khỏi nắng” Ngô Hữu Chính nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn bày ra bộ mặt trưởng bối mời cô gái đang thẹn thùng kia vào bên trong.
Mị mị địa con dâu tương lai, Ngô Hữu Chính nghe thấy họ kép Lý Tô thì nhận định chết đây rất có thể là con dâu tương lai rồi, xác xuất đến 80-90% đấy.
“ Nhìn cháu rất quen tên cũng rất quen..” Ngô Hữu Chính tò mò...
“ Ông đùa cái gì vậy Lý Tô Ánh Nhi là con gái út của Nữ Hoàng Nhã Phượng” Phu nhân Lý Tô Liên Quỳnh lên tiếng trách móc ông chồng cả ngày chỉ quanh quẩn ở căn cứ không gian mà không có để ý gì nhiều chính trị hay xã hội....
“ À à... nhớ nhớ... nói thế thì ta đã gặp cháu rồi, có điều lúc đó còn nhỏ như vậy..” Ngô Hữu Chính cười vang dùng tay giơ giơ chỉ tầm cao khoảng 70-80cm gì đó...
Ông gặp con nhà người ta lúc 3-4 tuổi à?
“ Dạ , cháu có nhe Mẹ nói nhiều về Hữu Chính tướng quân ạ…” hây da, con bé thật lanh lợi nhé, mới đang còn xấu hổ lúc này đã lấy lại bình tĩnh và cư xử nhã nhặn đúng kiểu được đào tạo tốt từ bé.
“ Khéo nịnh… thôi chúng ta còn có việc phải rời đi, cháu ở lại với thằng Tuấn, giúp cô để ý qua cho nó một chút.” Lý Tô Liên Quỳnh việc này tế nhị hơn.
“ Dạ , cháu biết ạ…” Lý Tô Ánh Nhi mỉm cười vui vẻ , hết sức dịu dàng thưa, cái vẻ mặt chanh chua ở khu vườn phía sau thư viện đâu còn.
Lão Hồ Hữu Chính bị xềnh xệch lôi đi.
Người ta đến thăm bệnh nhân không phải đến tán gẫu với lão già đầu gạch này. Ở đó mà cà ràm.
“ Thằng Huy cừ hơn cha nó…” Lão Hữu Chính sau khi bị vợ kéo ra ngoài thì thầm nói nhơ.
“ Ý gì?” Lý Tô Liên Quỳnh híp mắt đầy nguy hiểm.
“ Em nghĩ xem, anh thời bằng tuổi thằng Huy chỉ có nữ Bá Tước dăng bẫy. Thằng Huy có tới cả công chúa dằn bẫy. Không phải con hơn cha…. Á á á….”
“ Đau … đông người…” lão Chính kêu lên…
“ Ai dăng bẫy… em mà cần bẫy cục gạch, viên ngói khô? Hừ hừ…” tướng quân phu nhân- nữ Bá tước nào đó hậm hực dỗi hờn bước nhanh…
“ Ủa nói đúng mà ta..” Lão Chính vò đầu… đuổi theo làm lành…
“ Anh… anh có khoẻ không?” Phụ huynh đi cả, đến lúc này cô gái nhỏ hoàng gia lại lúng túng tay chân luống cuống cả không biết bắt đầu từ đâu.
Hai người không thân đến độ có chuyện gì đó để nói.
Chỉ là hai người có chung thói quen đọc sách kiểu cổ cho nên đến thư viện và gặp nhau, cũng chỉ là xã giao hỏi han thôi. Sau khi biết một người họ Ngô, một người hoi Lý Tô thì cả hai cảnh giác hẳn cả lên, vì khả năng hai cái họ này dính nhau là rất cao.
Lý Tô Ánh Nhi ban đầu không quá để ý đến Ngô Huy Tuấn đâu, nhưng không hiểu cứ mỗi lần ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác như thân thuộc đã lâu, cảm giác muốn ỉ lại, muốn dựa dẫm. Cảm giác này đến không vì lý do gì, chỉ một ánh nhìn cũng đưa đến suy nghĩ trên. Kiểu như từ linh hồn sâu thẳm có cảm giác lạ vậy đó.
Nghe Lý Tô Ánh Nhi hỏi thì Ngô Huy Tuấn méo mặt, giờ này hỏi hắn có khoẻ không.
Huy Tuấn thì luôn có cảm giác sâu thẳm trong linh hồn đó là muốn che trở cô gái này, muốn là chỗ dựa cho nàng, nhưng nhiều nhất là cảm giác muốn chọc tức cố gái nhỏ hơn hắn cả 4-5 tuổi này. Một cảm giác rất dị.
Một tên thanh niên 24 tuổi muốn trêu tức một cô gái 19 tuổi mặc dù không quá thân quen.
Cảm giác quái đản kia lại trỗi dậy….
Huy Tuấn không hề trả lời câu hỏi thăm “ sức khoẻ” của Ánh Nhi.
Hắt ánh mắt nhìn vào cánh tay phải đã cụt mới được nối lại vẫn được cố định treo trên vai.
Lại nhìn cái chân trái gãy xương cũng đang bó chặt treo cao lủng lẳng…
“Ở hoàn cảnh này cô dám hỏi tôi khoẻ không” Huy Tuấn lừ ánh mắt như muốn nói vậy.
“ Ôi… ôi… xin lỗi anh.. tôi không cố ý… ý tôi muốn hỏi, anh đã cảm thấy khá hơn chưa…”
Đúng là bị chọc thật, xấu hổ muốn chui gầm bàn không muốn ngước mặt lên , Lý Tô Anh Nhi lý nhí trong miệng…
“ Hả … gì cơ.. tai tôi ù không nghe rõ…” Ngô Huy Tuấn vẫn đùa dai…
Quái lạ, càng nhìn cô gái nhỏ này túng quẫn hắn càng vui…
Cặp đôi này có lẽ là cặp đôi Lý – Ngô đặc biệt nhất khi mà nam nhân Ngô Thị có vẻ quái hơi nữ nhân Lý thị. Bình thường toàn thấy Ngô gia nam nhân bị dắt mũi thôi.
Một lát ngượng ngập trôi qua, hai bên trở nên bớt câu nệ đi. Huy Tuấn cũng xin lỗi Ánh Nhi vì sự tức giận vô lý của hắn ở thư viện dành cho cô. Nói chung Nam nhân Ngô thị vẫn là thẳng thắn, dám làm dám nhận, sai thì sửa.
Lý Tô Ánh Nhi cũng không đề cập nhiều đến chuyện đó, cả hai quay về chủ đề đọc sách < kiểu cổ> cho nên lại có nhiều điểm chung để nói.
“ Tôi hỏi này cô gái họ Lý, thật sự cô biết gọt táo không đó?”
Ngô Huy Tuấn ở một bên nhìn Lý Tô Ánh Nhi đánh vật cùng con dao cùng quả táo thì có phầm rất không yên tâm.
“ Anh trật tự, tôi đã có 18 tiếng kinh nghiệm gọt táo” Tô Ánh Nhi mặt đỏ phừng phừng cố cấp dán mắt vào quả táo, thái độ quyết tâm thể hiện thất rõ. Quả táo là quân thù Tô Ánh Nhi là quân nhân lúc này.
“ Hay là dùng máy gọt đi… tôi chờ cô gọt xong táo chắc hết muốn ăn rồi” Ngô Huy Tuấn thăm dò.
“ Anh đọc sách đi, tôi mang sách sử mới nhất, đã đính chính lại rất nhiều sự kiện để phù hợp với giữ liệu mới phát hiện về cụ tổ Ngô Khảo Ký của Ngô gia đấy”
Lý Tô Ánh Nhi bực dọc bê một chồng sách bạo lực đặt lên bụng bệnh nhân.
“ Ối… tôi đang là bệnh nhân đấy” Huy méo mặt…
“ Anh rất khoẻ, vẫn còn ngồi một bên chọc quê tôi… đừng làm bộ” Tô Ánh Nhi nheo nheo áng mắt nguy hiểm địa Huy…
“ Thôi được rồi, cô tiếp tục sự nghiệp gọt táo vĩ đại của bản thân… tôi đọc sách … chờ” Ngô Huy Tuấn bại lui.
Hắn gỡ chồng sách qua một bên bắt đầu chọn một cuốn đọc.
“ Đại Thế Chiến lần thứ nhất? Chọn nó…”
“ Chủ nghĩa Tư Bản lại là xuất phát từ Hassan-i Sabbah và một nhóm thương nhân Vienace ... đúng phải như vậy mới hợp lý này Ánh Nhi cô thấy đúng không” Ngô Huy Tuấn đọc sách đến đoạn hay thì reo lên.
“ Ôi trời... anh hét cái gì... xém chút tôi cắt vào tay ... phù phù...” Ánh Nhi vỗ ngực thở phì phò sợ hãi.
“ Tôi đã nói rồi, cô dùng máy đi cho nhanh, cố chấp quá..” Ngô Huy Tuấn lườm lườm, thật là người cố chấp nhất hắn từng thấy.
“ Anh để đó, tôi quyết định sẽ làm được, không tin không gọt được táo...” Ánh Nhi lại sắn tay áo chuẩn bị quyết chiến với quả táo tội nghiệp đã nham nhở lứm rồi.
Ngô Huy Tuấn lắc đầu mặc kệ rồi...
“ Anh nói đúng, trước đây khi đọc về Chủ Nghĩa Tư bản Phương Tây nguồn gốc thì tôi đã có nghi ngờ rồi... cảm thấy sự xuất hiện của nó có gì đó không đúng, mặc dù mọi thứ đều logics”
“ Cô cũng có cảm giác như vậy...?” Ngô Huy Tuấn kinh ngạc hỏi lại.
“ Không chỉ có vậy, rất nhiều sự kiện lịch sử khi tôi đọc đều cảm thấy có cảm giác sai lầm, thú thật với anh, khi đọc về Thần Thiên Đế Ngô Khảo Ký, ngay cả trước khi phát hiện ra lăng mộ Bình Nam Vương thì tôi cũng đã có cảm giác không thật, mặc dù mọi dẫn chứng, bằng chứng trên đó đều hợp lý..”
“ Tôi cũng có cảm giác như vậy... không những thế... quyển sử này cũng vẫn cho tôi cảm giác nhiều chỗ không đúng... ví dụ như chỗ này..”
Ngô Huy Tuấn chỉ vào một đoạn sách...
Ánh Nhi cũng tạm thời quên đi kẻ thù “quả táo” mà cùng chúi đầu sát bên Ngô Huy Tuấn cùng đọc sách .... hai người không biết họ gần như tay trong tay ân ái bên nhau vậy.
“ Ừ phải há... đoạn viết về trận chiến Constantinople mở màn cho Thế Chiến thứ nhất có gì đó không phải... theo tôi phải là quân Suljuq tập kích vào ban đêm mới phải..”
“ Cô hiểu về quân sự cổ?” Ngô Huy Tuấn kinh ngach quanh qua, nhưng vì hai người quá gần nhau cho nên mũi chạm mũi rồi...
Xấu hổ...
Chạy bến về chỗ ngồ giả vờ mân mê trái táo.
“ Tôi nào biết quấn sự... khi đọc tự nhiên trong đầu nảy lên ý nghĩ đó” Lý Tô Ánh Nhi lý nhí cúi đầu mà nói...
“ Constantinople.... Constantinople.... Constantinople” Ngô Huy Tuấn thì thào, hắn đột nhiên cầm lên giấy bút viết những chú thích về trận chiến này theo “ý tưởng riêng của hắn” hoàn toàn không giống như trong sách sử đã ghi và được nhiều người công nhận.