Đông Trại quân Đại Việt.
Lúc này một đám thế gia chúng tướng đang nhóm bàn.
Họ không thể không gặp nhau cho dù biết làm như vậy sẽ gây ra hiềm nghi.
Chỉ cần thấy Tả Trung Trại đã rạo rực gươm giáo, phân nửa súng pháo chĩa về phía này đã đủ hiểu.
Lúc này tình thế đã đến mức siêu căng thẳng mười ngày chưa có tin tức chính xác về sức khoẻ của Bình Nam Vương Thống Chế. Nhưng lại có tin tức kinh hoàng hơn ảnh hưởng an nguy của cả Đại Việt truyền đến nơi này.
Cho nên vì tương lai, vì đối phó tình hình khẩn cấp, nói chung là đám thế gia đã bất chấp họp mặt ở Đông Trại.
“ Con mẹ các ngươi, thằng ngu ngốc đầu heo nào lại đi ám sát hắn vào giờ này, các ngươi não nước ngâm hả. Kể cả Thống Chế có chết, có loạn thì cũng chưa có lan tới thế gia chúng ta. Là Ngô Lý hai nhà tranh chấp trước”
“Nay các ngươi thằng khốn nào đưa ra chủ ý tồi tệ đến như vậy? Não các ngươi là não chó à”
Đông Trại chỉ huy Đỗ thần chuẩn tướng quân trấn thủ lộ Tân Hưng đang gầm gào chửi bới, hắn chính là chủ trì cuộc họp lần này. Hắn biết dù mạo hiểm nhưng vẫn phải làm không tìm ra cách giải quyết thì thế gia chỉ có đường liều một trận sống còn.
“ Đỗ Thần đừng cắn càn, ai biết đó có phải ngươi làm hay không. Mẹ kiếp thằng chó nào ngu ngốc làm chuyện này ông mày không phải dạng ngu mà đưa ra chủ ý đó. Đừng ai hắt nước bẩn người ta, cùng lắm ta đầu hàng Ngô Lý làm một cái thi hương thế gia sống tạm bợ qua ngày.. ta không theo các ngươi làm loạn” Dương thị Nghệ An tỏ thái độ đầu tiên.
Không phải hắn nhuyễn sống lưng mà tình hình của hắn khác xa các thế gia còn lại.
Nghệ An coi như tách rất xa các thế gia còn lại , sau đó còn đứng cạnh Bố Chính, Hoan Châu lại mất môn hộ mở toang. Hắn đánh cái máu, người ta một ngày có thể đổ mấy vạn quân lên đất Nghệ An cả thuỷ bộ phối hợp cho nên ai có thể hùa nhau làm loạn, hắn không thể.
“ Các Vị, chúng ta coi như quen biết nhau đã lâu, ta có như thế nào mọi người hiểu rõ, chủ ý ngu dốt này ai có thể nghĩ và làm quyết không thể là Lê Mỗ. Cũng đừng tìm cách hắt nước bẩn lên người ta Lê gia Ái Châu cũng không phải giun dế gì cho người dẫm đạp”
Các thế gia lần lượt đứng ra thề thốt cùng bày tỏ “tấm lòng” không ai ngu làm chuyện như vậy cả.
Cả đám nhao nhao thống hận chửi bới thằng khốn nào làm vậy.
“Bình tĩnh suy nghĩ lại thì đúng là chúng ta không thể có kẻ nào ngu ngốc làm chuyện này. Mà trong những ngày qua chúng ta đều bế doanh, ánh mắt theo dõi lẫn nhau . Do đó không thể có kẻ nào dưới mí mắt của cả đám mà làm chuyện này”
“ Theo ta nên nghĩ theo hướng kẻ nào đã làm để vấy nước bẩn lên người thế gia” Hà Công Tiến trầm ngâm.
“ Vấn đề là manh mối coi như đoạn tuyệt, một trận mưa nhỏ đã gần như xóa hết dấu vết. Cung tên đao thương của kẻ thủ ác cũng được thu dọn kĩ càng, xác người thì bị kéo đến mấy trăm bộ vòa rừng sâu cách xa nơi xảy ra chuyện, thực tế là không thể tìm được ai đã rat ay. Vấn đề là làm như thế nào để cái thứ nước bẩn này không rơi vào đầu chúng ta?” Dương Đình Vũ vẫn rất sợ Bố Chính ngay bên cạnh cho nên ông ta chỉ nghĩ đến cách tự bảo mà thôi.
“ Theo tôi thấy để thể hiện chân tâm thật ý các trại nên giải giáp chờ điều tra, không nên có hành động trống cự” Dương Đình Vũ.
“ Họ Dương ngươi điên, lúc này nước bẩn đã lên người còn giải giáp khác gì chờ chết, không thì chúng ta tụ lại thành một khối, cho dù Bình Nam Vương có tỉnh thì vẫn phải ngồi lại nói chuyện, Ta không tin không thể đàm” Đào Văn Long trấn thủ Lâm Tây lên tiếng, hắn ở xa lại biệt lập trung ương Đại Việt cho nên vẫn không sợ và không cân tâm, cùng lắm trốn về Vị Long đóng cửa, Đại Việt đánh thì trốn lên núi, xưa nay hắn chưa từng trung gì Đại Việt chỉ là lợi ích gắn bó lại mà thôi.
“ Đào huynh nói có lý, lúc này cần gom lại một khối” Lê Thúc Đạo Đô Hộ Sứ Vị Long cũng lên tiếng, tình hình hắn tương tự như Đào Văn Long cùng lắm ngay lúc này bỏ trốn về Vị Long, đóng cửa không ra, không tin Đại Việt có thể lên đến chỗ hắn mà làm gì, quá xa, đường đi lại chẳng có.
Cả đám thế gia nhao nhao mỗi người một ý cãi nhau loạn lên không có hồi kết.
Chuyện gì đây?
Là Ngô Thường Hiến trên đường đến Liễu Châu vừa nhập vùng núi giáp ranh Đại Việt – Quảng Tây thì bị phục kích toàn quân chết cả không một ai sống sót.
Kẻ thủ ác đã đi sau đó , dấu vết còn lại sau con mưa nhỏ không còn nhiều, kẻ thủ ác còn dọn dẹp rất kĩ , kéo xác người ngựa vào rừng để mặc thú ăn thịt tha lôi.
Thực tế xác của Ngô Thường Hiến khi được tìm thấy đã bị ăn cho đến không còn nguyên vẹn, chỉ có thể dựa vào phục sức. Cùng một ít đồ đạc để nhận diện. Thi thể của lão đã được gom lại đặt trong hòm gỗ đưa đến Liễu Châu.
Chuyện kể cũng là Ngô Thường Hiến quá mức khinh xuất và cũng là lão quá lo cho con trai mà vội vã đi. Cầm theo thỉ 150 thân vệ cưỡi khoái mã cho nhanh đến Liễu Châu.
Quảng Nguyên cái nơi này đã lấy được mấy tháng đã thanh tước qua mấy lần, các Trại Kê Động đều là vốn dĩ đã thuần phục Đại Việt từ sớm nên công việc rất dễ.
Cho nên tính ra đi ở đây là đi trong nhà mình, cầm 150 thân binh khoái mã để đi nhanh không bị quân đông cản trở tốc độ.
Vốn dĩ sẽ khá an toàn nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.
Ngô Khảo Ký sắc mặt trầm như nước ngồi trước cỗ quan tài lạnh băng.
Người đàn ông này và hắn tiếp xúc không nhiều, tình cảm cha con là không có bao nhiêu, thậm chí Ngô Khảo Ký còn thấy Lý Thường Kiệt giống cha của mình hơn.
Nhưng Ký không thể phủ nhận nếu không có Thường Hiến sinh ra cỗ thân thể này thì không có hắn ngày hôm nay. Nếu xuyên thân phận khác như công tượng nông dân thì sáu năm hắn chắc vẫn còn đang chật vật mưu sinh, lạng lách giữa cái xã hội phong kiến phân biệt đẳng cấp người xã hội này.
Kinh nghiệm của Tống Kiệt thì Ký biết, hắn tin tưởng nếu bản thân rơi vào xuất thân như Tống Kiệt chắc cũng không sống quá mấy ngày vì ấu trĩ suy nghĩ thượng đẳng của người xuyên không khinh thường cổ nhân trí tuệ sẽ giết chết hắn rất nhanh.
Người đàn ông này cũng đã từng thành toàn cho con cái mà ôm hai người vợ chuẩn bị liều mạng chết đi.
Buồn cười thay hắn muốn chết lại không chế được, nay muốn sống để chứng kiến ngày con trai đăng đỉnh thì lại chết bất ngờ. Sự đời quả thật trớ trêu.
“Ngô Biển đi vào” Ngô Khảo Ký khẽ gọi.
“ Bề Tôi ra mắt Tống Chế… xin ngài bớt đau lòng”
Đã nửa ngày Ngô Khảo Ký từ lúc tỉnh dậy ngồi bên quan tài không tiếp xúc ai, mọi người sợ sức khoẻ của hắn chịu không nổi.
“ Thông báo các trại giải trừ nghiêm trọng phòng bị , chỉ cần duy trì cảnh giác là đủ. Thông báo Nguyên Quảng Hầu là do Đại Tống cùng Lưu Kỷ phối hợp hãm hại. Lệnh các tướng sĩ chuẩn bị khí giới, kiểm tra lương thảo, lấy bi thương làm động lực tiêu diệt kẻ thủ ác” Ngô Khảo Ký giọng khàn khàn nói ra.
“ Bẩm Thống Chế.. việc này chúng bề tôi đang điều tra vẫn chưa có manh mối… rất có thể là” Ngô Biển đánh mắt về thế gia nhóm mà nói.
“ Ta biết… nhưng cứ y lệnh mà làm. Chuyện điều tra các người dừng lại, sẽ có người âm thầm điều tra. Lúc này không phải lúc loạn.”
“ Ngoài ra dùng thợ tốt may lại xác cha ta, lại dùng thuốc tốt nhất ướp nhanh rồi đem về Thăng Long chờ phát tang.”
Ngô Khảo Ký gương mặt âm trầm chống người đứng dậy, hắn chợt lảo đảo.
Mười hai ngày hôn mê, hắn tinh thần không được tốt. Cơ thể được chăm sóc ngược lại không tồi, những lúc không cơn co giật thì đám bác sĩ y tá sẽ đút cháo thịt nghiền nhuyễn dễ tiêu hoá. Thân thể cũng được vệ sinh sạch sẽ, đại tiểu tiện đều không để lại vết tích gì.
Nói chung về cơ năng cơ thể hắn chỉ hơi yếu đi chút đỉnh mà thôi.
Trong mê man hắn là mất đi ý thức nhưng cơ thể bản năng vẫn còn đó, cháo đút là nuốt rất thành thục.
Thật ra Ngô Khảo Ký đã trải qua một trận kinh hãi rất đáng sợ, nhưng cũng may mắn hắn thông qua, vì thông qua cho nên hắn có rất nhiều thay đổi kế hoạch tương lai cần phải làm, rất nhiều lưỡng lự trước đây hắn đã quyết định.
Lần này cảnh báo điên cuồng dồn dập đánh sập ý thức của Ký khiến hắn lâm vào hôn mê có thể là thật hệ thống chức năng có thể là lợi dụng tình hình muốn trừng phạt hắn thậm chí muốn dùng cách này khiến hắn hôn mê suy nhược chết.
Lần này cảnh báo có đủ loại cảm xúc, nhiều nhất vẫn là coi rẻ khinh thường, thêm nữa là hả hê sung sướng cùng mong đợi, hắn cảm thấy sự kết nối của hệ thống cực kỳ mạnh trong lần này, khổng lồ cảm xúc ập vào khiến hắn mất đi ý thức. Nhưng dù vậy hắn vẫn cảm nhận được hệ thống thông tin liên kết cùng hắn. Hệ thống như đang chờ, chờ đến một thời điểm để được mạt sát hắn, mạt sát một con sâu cái kiến mà dám ngang nhiên chống lại hệ thống. À không nó chỉ là CoRI một tập hợp các quy tắc rời rạc không hoàn chỉnh và có trí tuệ đang dần trưởng thành mà thôi.
Thế nhưng Ký chợt tỉnh táo, hắn rơi vào trạng thái vô thức mặt ngoài nhưng tỉnh táo trong Ý Thức.
Tức là như trước đây, thời điểm hai linh hồn xát nhập trước đây, ý thứ của Ngô Khảo Ký vẫn tỉnh táo nhưng lại không thể điều khiển cơ thể. Ý thức của hắn vẫn có thể tư duy, nhận biết hết sức rõ ràng thậm chí có thể đối thoại cùng hệ thống. Nhưng lúc đó cái thứ mà Ngô Khảo Ký định nghĩa là “ Khối ý thức” như đang lạc vào một không gian vô định khó có thể miêu tả mà mất đi quyền khống chế thân thể.
Lần này cũng vậy nhưng cảm giác chân thật hơn nhiều.
Ở đây, cái nơi mà “Khối Ý Thức” còn tỉnh táo của Ngô Khảo Ký tự định nghĩa là “ Không gian vô tận” không hề có khái niệm về “không gian” cùng thời gian.
Kinh dị phải không? không có khái niệm về không gian tại sao lại gọi là “không gian vô tận”? đơn giản vì kiến thức của Ký không định nghĩa nổi nơi này là “cái gì” “con gì” “ hay “ vật gì” cho nên hắn chỉ có thể tự mình đặt một cái tên “ không gian vô tận”. Cái tên này chỉ là tên như Ký – Tước – Tích gì đó mà không hề nêu lên bản chất của nơi kia.
Vốn dĩ cái thứ mà Ngô Khảo Ký tạm gọi là “ Không gian vô tận” không có cảm giác về không gian và thời gian vì có lúc hắn “cảm thấy” “ Khối Ý thức “ của mình lấp đầy chỗ đó, nhưng cung có lúc chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi không cảm thấy bến bờ, cho nên dù có cảm nhưng không cảm được không gian. Còn về thời gian thì càng khó cảm nhận được là đang tiến lên hay lui xuống hay đứng yên.
Thật ra thứ mà Ngô Khảo Ký gọi là linh hồn hay “khối ý thức” đều là hắn tự đặt, cũng không mang ý nghĩa tên phản ánh sự vật hiện tượng. Tên ở đây chỉ là mệnh danh là thôi.
Ngô Khảo Ký ở “trong” này đã tỉnh táo mà suy nghĩ lại nhiều điều. Lần trước khi có sự dung nhập “linh hồn” hay “ khối ý thức” thì hệ thống truyền đến một doạn thông tin tối nghĩa và dài dòng về thứ này. Với kiến thức của Ký chỉ có thể tổng hợp và lý giải đó tương tự như “linh hồn” mà hắn biết ở thời hiện đại. Trong khi đó con người có linh hồn hay không thì hiện đại vẫn còn đang tranh cãi.
Cho nên các thông tin về “linh hồn” do nhóm người ủng hộ thuyết này đột nhiên có một số điểm phù hợp với hệ thống miêu tả cho nên Ngô Khảo Ký ngộ nhận mà thôi. Thực tế thứ mà Ngô Khảo Ký gọi là “linh hồn” tên là gì hắn không biết.
Nhưng có một điều Ngô Khảo Ký chắc chắn bất kể “nó” tên là gì thì “nó” có tư duy, biết suy nghĩ và có ý thức. Tức là nó giống như một tập hợp các trải nghiệm tạo thành liên kết có thể tạm gọi là trí nhớ. Nhưng chỉ là trí nhớ cùng trải nghiệm thì nó chẳng khác nào cái USB chứa thông tin, “Nó” còn có một chủ thể mà Ký tin tưởng chủ thể đó là thực thể.
Chủ thể của các trải nghiệm hắn cảm giác như những hạt vật thể tinh thần mà một khi liên kết chúng lại với nhau sẽ tạo nên một “Khối Ý thức”. Ngô Khảo Ký cũng không biết nữa tạm gọi là vậy thôi. Cũng có thể gọi nó là “linh hồn” nếu là một người tin học thuyết này.
Do Ngô Khảo Ký lần này rất tỉnh táo cùng có một “khối ý thức” “linh hồn” khỏe mạnh cho nên hắn dù không cảm được không gian thời gian nhưng hắn lại có thể cảm được “ Khối ý thức “ cấu tạo.
Nó là một hệ thống các vật thể hạt rất nhỏ và số lượng nhiều vô kể sắp xếp có quy luận và vận chuyển trong những giả tưởng vi ống. Gọi là giả tưởng vì cảm nhận không thấy ống nhưng các hạt mà hắn cảm nhận được lại di chuyển như đi trong các ống siêu nhỏ ấy.
Thật ra Ngô Khảo Ký không hiểu mình ở “nơi” ấy bao lâu nhưng vì hắn suy nghĩ được rất nhiều chuyện, thông suốt được rất nhiều vấn đề cho nên hắn biết thời gian không ngắn. Vậy mà tận mười ngày.
Trong thời gian mười ngày bên ngoài thì bên trong “nơi ấy” Ký đã nghĩ được gì.
Thật ra nhiều nhất là hắn tìm hiểu về “khối ý thức” và làm những thí nghiệm đối với nó. Ngô Khảo Ký làm không mệt mỏi và hắn đã có những thành công cùng hiểu biết đáng kể nhưng hắn giữ riêng cho bản thân, sẽ không nói ra vói các bạn lúc này đâu.
Việc thứ hai trong trạng thái thanh minh này hắn nghĩ được đó là nguyên nhân vì sao hắn không hề phạm luật nhưng CoRI ( tập hợp quy tắc rời rạc không hoàn chỉnh) có thể lách luật chơi xấu hắn lâm vào hôn mê?
Không thứ CoRI ( tập hợp quy tắc rời rạc không hoàn chỉnh) chính nó cũng phải tuân theo quy tắc nên không có chuyện lách luật. Vậy thì thứ gì đã gây nên hiện tượng này.
Ngô Khảo Ký đã nghĩ ra. Hắn có một điểm trí mạng yếu đuối. Đó chính là Tống Kiệt, mạng sống của Ký gắn với Kiệt như bạn cộng sinh.
Điều này không sai, Ký có thể đến đây được vì có Kiệt, lý do Ký còn được phép tồn tại vì Kiệt còn tồn tại, đây không phải cộng sinh là gì?
Nhưng Ký có một ấu trĩ suy nghĩ rất nguy hiểm, hắn không giết Kiệt thì hắn an toàn. Đây là một suy nghĩ siêu ngu mà chỉ có mấy thằng đần ảo tưởng sức mạnh của người xuyên mới có.
Người xuyên dễ chết như chó hoang. Ký mạnh không phải Kiệt cũng mạnh. Ký có thể dẫn quân vào ba ra bảy trận địa địch, sức mạnh thì như quái thú, quân sĩ bảo vệ thì đông nhung nhúc. Xuất thân thì có chỗ dựa vậy mà mấy lần còn tí bị hành động ấu trĩ của bản thân bóp chết.
Vậy Kiệt có dễ chết không?
Quá dễ chết.
Ký không giết hắn thì người khác có thể giết. Không giết chết thì bệnh chết, tai nạn chết, thời này có phải thời an toàn đâu. Có muôn vàn cách chết đến với một con người.
Ví như lần này Kiệt chắc chăn sắp chết cho nên CoRI ( tập hợp quy tắc rời rạc không hoàn chỉnh) mới vui vẻ thế mới lạc quan thế chờ đợi giờ G khi Kiệt chết sẽ xoá xổ Ký, con kiến hôi dám chống lại ý chí của CỏRI.
Nhưng cuối cùng CoRI ( tập hợp quy tắc rời rạc không hoàn chỉnh) rời đi trong thất vọng não nề . Ký hung hăng Ý thức cười lớn chế nhạo, nhưng hắn cũng thờ phào một hơi vì nhặt được cái mạng này một lần.
Vậy nên Ký mới đi đến quyết định thứ 3: Biến đổi bản thân thành Virus của thế giới này, chặt đứt sự liên hệ sinh tử mang tính thụ động với Tống Kiệt.
Đặt sinh tử an nguy của bản thân vào một kẻ khác là ngu ngốc, hi vong vào kẻ khác sống khoẻ mạnh để mình có thể tồn tại là siêu ngu ngốc.
Thà rằng chiến với một tên xuyên không mới đến đây săn mồi vẫn có quyền chủ động sinh tử.
Vậy là Ngô Khảo Ký quyết định.
Tất nhiên hắn tốn rất nhiều vật chất ý thức để suy nghĩ về một kế hoạch hoàn hảo có thể đương đầu với bất kể thể loại xuyên nào đến đây săn hắn. Với trạng thái này hắn đã vạch được hoàn toàn kế hoạch dự bị chiến đấu.
Cho nên chap này là hết quyển một chuyển qua quyển 2 ( Tân Sinh)