Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến trường Bố Chính bên bờ sông Linh Giang… không thơ mộng lắm.

Nơi này đã bị sự công nghiệp hóa hủy hoại hoàn cảnh khá triệt để, nên chẳng có cảnh đẹp nên thơ hữu tình nào.

Tiếng quạ kêu quàng quạc bay qua như kéo các chiến binh trên chiến trường trở lại thực tại sau cơn mộng mị ngắn ngủi.

Con quạ này xuất hiện rất kịp lúc.

Chiến binh bên Từ Huy phe sắc mặt tái nhợt có phần sợ hãi.

Quân sĩ Bố Chính hưng phấn ra mặt nhưng vẫn bảo trì im lặn vì họ đang tiêu hóa thông tin trước mặt.

Ngô Khảo Ký hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh sau cơn thản thốt mà từ từ tiến lên phía trước.

“ Đại ca….” Ngô Khảo Tước quỳ đó mặt méo xẹo cầm trong tay chiến đao gãy lìa run rảy.

“ Câm miệng… không có lệnh của ta không cho mở miệng” Ngô Khảo Ký khá sợ hãi khả năng tiện miệng của tên này, không thể lường trước hắn có cái phát ngôn gây sốc nào.

Tên này là có khả năng đả thương bát phương tám hướng, tức là khi hắn mở miệng sẽ không phân địch ta mà đả thương người.

Rầm rầm…. đến lúc này toàn trường mới hoàn toàn tỉnh giấc toàn toàn sau tiếng động lớn.

Thân thể của Lý Phùng đã đổ gục trong vũng máu lênh láng, máu thấm vào đất khô , máu thấm vào cát cho đến khi no đủ sẽ tạo thanh lớp nhày dẻo dính lan bề mặt, máu đỏ và nồng, máu tươi và dị.

Lý Phùng thân thể cũng chỉ phản xạ thần kinh phó giao cảm mà giật giật vài cái rồi nằm yên nơi đó. Hắn chết rồi, chết rất gọn gàng, có lẽ chết không đau đớn, vì một đao kia quá nhanh, quá mãnh, đã kết thúc mạng sống của hắn trong tích tắc.

Thực chất mọi người chỉ thấy Lý Phùng múa tam thức đao kín kẽ mà xông tới, bóng đao trùng điệp không nhìn thấy rõ thật giả.

Sau đó là Ngô Khảo Tước động, hắn bật người như một mũi tên căng hết độ mà rời cung, hắn như lao đầu vào bóng đao của Lý Phùng để chịu chết.

Chiến binh bên Từ Huy mong chờ nhìn thấy cảnh cơ thể của Ngô Khảo Tước máu tươi đương trường chia năm xẻ bảy. Nhưng một ánh chớp lóe lên sau đó vụt tắt, bóng đao của Lý Phùng.

Chỉ thấy một cửa thanh đao găm trên cười Lý Phùng , nó xẻ dọc chiến giáp Quang Minh Khải, nó cắt mở bả vai, cắt xuyên xương đòn, và cũng không biết cắt vỡ bao nhiêu xương sườn để thấu qua buồng ngực phải. Tiếp theo lưỡi đao mắc kẹt ở xương cột sống không thể tiến lên.

Va chạm khổng lồ khiến chiến cao của Ngô Khảo Tước gãy rời, còn Lý Phùng ra đi cực thanh thản, không đau đớn, không dằn vặt. Một đao quỷ khóc thần sầu đã tiễn hắn rời thế giới này.

Đến bây giờ bên phe Bố Chính đã hoan hô tung trời, họ đang chúc mừng chiến thắng của Ngô Khảo Tước, họ đang hưng phấn vì Bố Chính thắng trận đầu. Một trận chiến tróng vánh và đầy rung động.

Trong tiếng hò la cổ vũ của Bố Chính quân, Ngô Khảo Ký tiến lại bên Khảo Tước.

“ Có bị thương không?” Ngô Khảo Ký đứng đó nhìn xuống tên tiện miệng đang bệt dưới đất mà hỏi.

Ngô Khảo Tước lắc đầu.. sau đó tên này nhìn vào chiến đao nghĩ ngợi một hồi lại gật đầu.

“ Hả , ngươi bị thương ở đâu” Ngô Khảo Ký có phần lo lắng.

Ngô Khảo Tước run rẩy đưa cánh tay ôm lấy ngực với gương mặt trắng bệch biểu cảm.

“ Đưa ta xem..”

Ngô Khảo Ký vội vã ngồi xuống thò tay xờ mó banh ngực áo đầy máu me của tên này ra.

Bộ ngực rộng lớn cơ bắp săn chắc, ngoài thứ đó ra… không hề có vết thương.

“ Ngươi bị thương ở đâu?” Ngô Khảo Ký hơi cáu tiết…

Ngô Khảo Tước lắc đầu lại gật đầu…

“ Mẹ kiếp mở miệng nói chuyện coi, lắc lắc gật gật liên tục làm sao ta có thể hiểu” Ngô Khảo Ký quạo rồi.

“ Đại ca nói… không có lệnh cấm mở miệng” Ngô Khảo Tước tủi thân phân bua. Hắn không thể hiểu, đang yên đang lành rất vui vẻ, đại ca cấm hắn nói chuyện. Mặc dù hắn không dám cãi , không dám ý kiến, nhưng hắn khó hiểu và thắc mắc a. Tại sao ta không được mở miệng nói.

“ Từ giờ mở miệng nói chuyện… nhưng chỉ khi nào ta hỏi ngươi mới được nói” Ngô Khảo Ký trợn mắt, hắn bắt đầu thấy được vị này đệ đệ sẽ là một người khá phiền phức sau này.

“ Bị thương ở đâu?” Ngô Khảo Ký tra khảo lại.

“ Ta không có bị thương ở cơ thể, là tâm của ta bị thương” Ngô Khảo Tước hai mắt không gợn sóng , ngây ngôt thành thật nói.

“ Tại sao tâm bị thương?” Ngô Khảo Ký dần dần mất kiên nhẫn.

“ Chiến đao là đại ca tặng, trước giờ chưa dùng để chiên đấu bao giờ, ta không ngờ mới dùng lần đẫu đã gãy. Là ta không tốt phá hủy đi chiến đao đại ca ban cho. Đây là người bạn gắn bó bốn năm qua với ta, nó là bằng hữu, là hi vọng, là niềm tin của ta… Ta có lỗi với nó. Có lỗi đại ca…” Ngô Khảo Tước hai mắt ảm đạm cầm lên đao gãy.

Tiếp theo hắn làm một việc mà bấ kì ai cũng ngạc nhiên.

Ngô Khảo Tước giờ đây mới rời sự chú ý khỏi chiến đao gãy của mình mà nhìn vào xác chết trước mặt. Phản ứng đầu tiên của hắn là… nôn…

Ngô Khảo Tước tại chỗ ôm bụng nôn mật xanh mật vàng, mặt mũi trắng bệch.

Toàn trường giờ mới hiểu ra, tên này lần đầu tiên sát nhân. Lần đầu tiên đã ghê gớm như vậy rồi tương lai thì….

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó, sau khi tống khứ toàn bộ những thứ trong dạ dày ra ngoài, toàn trường những tưởng tên này sẽ theo Ngô Khảo Ký quay lại quân trận.

Nhưng không, Ngô Khảo Tước vừa nôn khan vừa bò về phía xác chết của Lý Phùng.

Hắn nôn khan liên tục, hai mắt đã xung huyết đến đỏ như máu. Nhưng tên này hành động khiến mọi người ở đây sững sờ một lần nữa.

Hắn đang dùng nửa thanh đao còn lại trong tay để gõ gõ, lay lay, bậy bậy nửa lưỡi đao còn mắc kẹt trong xương xống cùng cơ thể của Lý Phùng.

Một tên vừa nôn khan mật xanh mật vàng, vừ thực hiện hành động máu tanh, ai cũng hiểu tên này lần đầu tiên giết người nên rất kinh hãi xác chết. Nhưng hắn lại đủ can đảm để làm việc ghê rợn kia. Tình cảm của hắn dành cho chiến đao bao lớn. Hay nói cách khác tình cảm của hắn dành cho người tặng chiến đao bao nặng?.

“ Ngô Khảo Tước ngươi điên cái gì vậy… quay lại?” Ngô Khảo Ký hoảng hồn.

Ngô Khảo Tước là đang dùng nửa thanh chiến đao để dào xác của Lý Phùng, hình tượng này quá máu tanh và kinh dị.

Lý Từ Huy bụm miệng nôn khan, quay lại mà không dám nhìn. Nàng sợ hãi.

Thiên tử quân nhóm thì giận dữ vì hành động khinh nhờn của Ngô Khảo Tước đối với thân xác của Lý Phùng. Họ ẩn ẩn chuẩn bị xông lên băm vằm Ngô Khảo Tước. Ngô Khảo cảm thấy tình thế gần như mất khống chế.

Bên phía Bố Chính quân, họ cũng cảm thấy kinh dị, nhưng về tình họ vẫn bái phục Ngô Khảo Tước, hắn la cái người rất trọng tình cảm, ngay cả với một thanh đao tình cảm của hắn cũng là trung chinh.

“ Đại ca, ta muốn …ọe…. mang lão bằng hữu về nhà ọe….. ọe…., hắn coi như bị hủy rồi cũng cần về nhà khục… ọe… ọe….” Ngô Khảo Tước run run nhấc lên một nửa lưỡi đao loang lổ máu me mà hắn đã đào ra. Tên này không ngừng nôn, nôn đến ngương mặt tím tái như bị ai đó bóp ngạt cổ họng.

Ngô Khảo Tước để lại sau lưng mộ cỗ thây máu me bầy nhầy, vì hắn đào ra chiến đao cho nên thương tích trên thân của Lý Phùng đầy ghê rơn, có thể nói là chết còn không yên.

“ Họ Ngô ma đầu kia, ngươi còn dám tiếp chiến?”

Chiến tướng bên phe Từ Huy thực tế là hiểu hành động của Ngô Khảo Tước, nhưng họ không chấp nhận được, một đám nhảy ra thách thức.

Ngô Khảo Tước muốn mở mồm nói chuyện thì bị Ngô Khảo Ky trừng mắt. Hắn ngậm lại miệng thu lu đứng sau. Toàn thân hắn lúc này đúng là mau me cùng thịt nát vương vất, rất có phong phạm của một Ma đầu.

“ Các ngươi còng muốn chiến?” Ngô Khảo Ký cười gằn ra hiệu một tiếng.

Toàn bộ quân doanh Bố Chính như tiềm long trở mỉnh thức tỉnh sau một cơn ngủ say.

Tiếng rầm rầm vang vọng khắp nơi, tiếng bước chân đều nhịp tăm tắp đang tiếp cận nơi này.

Mặt đất như run rẩy theo khoảnh khắc.

Toàn bộ quân sĩ của Lý Từ Huy như cảm nhận được áp lực tuyệt đối khủng bố, họ cảm giác được có một con quái vật khổng lồ, sức mạnh vô địch đang hung hãn tiến về phía này.

Không bao lâu Bố Chính quân đã tập hợp, vòng trong vòng ngoài mấy lớp người dày đặc hàng ngũ chỉnh tề, giáp mão sáng choang toàn kim loại.

Lúc này 200 người mặc giáp bình thường kiểu ở hàng đầu đã lui xuống. Thân binh thuần một màu sắt thép Legion chiến giáp dàn trận, khiên lớn Scutum đặc hưu của binh đoàn Legion cũng được dựng lên. Từng thanh trường thương đâm ra ngoài tua tủa như nhím chĩa về hướng đám quân triều đình đang sợ hãi co cụm.

Đáng sợ hơn đó là những hàng nỏ binh dày đặc nhấp nhô phía sau tấm khiên tường chắn. Nhưng đội nỏ thủ này đã vào tư thế sẵn sàng nhả tên.

Lý Từ Huy nhìn đến đội quân thuần chất được bao bọc bởi sắt thép này lòng đầy chát đắng. Nhìn về hàng nỏ thủ cánh thép sáng choang một góc trời lòng nàng như thắt lại.

Nàng hiểu, người trước mặt này không coi cái danh công chúa của mình ra gì cả, hay nói đúng hơn, tên này không có sự sợ hãi đối với triều đình.

Nhìn lũ binh đoàn sắt thép kín mít này Lý Từ Huy hiểu rằng đừng nói 400 danh dự bị thiên tử quân, dù cho vài ngàn chính thức thiên tử quân cũng chưa chắc là đối thủ của những người trước mặt. Hơn ai hết nàng khá khá rõ cái đội hình quen mắt trước mặt.

“ Ở đây là Bố Chính, nơi này bổn quan nói tính. Đam người phía trước buông vũ khí xuống chờ điều phối. Chống đối giết tại chỗ không tha.” Ngô Khảo Ký hướng về phía trước gằn giọng la lớn, tính uy hiếp và răn đe cực lớn.

Nói thật 400 tân binh thiên tử quân dự bị này tố chất cơ thể là tốt, toàn là lấy trăm chọn 1 từ các sương binh khắp nơi. Nhưng họ chưa trải qua chiến trận, kinh nghiệm không có và tinh thần cũng không vững. Đứng trước một đội quân có kỷ luật, nhân số đông đảo hơn họ, trang bị thì cực kỳ khủng bố mà từ trước tới nay họ chưa bao giờ gặp qua. Chính vì vậy tinh thần của nhóm dụ bị thiên tử binh đã xuống tới đáy. Họ đưa ánh mắt về phía Lý Từ Huy mong chờ một lệnh đầu hàng.

Về phần Ngô Khảo Tước thì hắn cũng run rẩy một hồi, đến lúc này hắn lại một lần nữa nhận biết thêm sự cường đại của đại ca hắn. Nếu nói quân đội của ả công chúa điên phía bên kia chiến tuyến , bản thân Ngô Khảo Tước hắn dám xông vào xông ra mấy bận. Nhưng nhìn đoàn quân hộp sắt thép của đại ca hắn thì Ngô Khảo Tước không hề có tự tin. Căn bản hắn không nhìn ra ke hở để tấn công, không tìm thấy điểm yếu, không tìm thấy bất kì cơ hội nào sống sót nếu hắn đối diện với một đội quân như vậy.

“ Lý Từ Huy. Ta cho ngươi một khắc đồng hồ để quyết định hành hay chiến, hàng thì chịu sự xắp xếp của ta. Chiến, người của ngươi phơi thây nơi này, và ngươi cũng vẫn phải chịu sự sắp xếp của ta. Chuyện là do ngươi chọn” Ngô Khảo Ký ung dung hướng về Lý Từ Huy mà nói.

“ Đi… đệ đệ theo ta về phủ tảy rửa, tối nay ta tổ chức tiệc rượu tảy trần cho đệ đệ ta. Sĩ quan tất cả đến phủ Thành chủ dự tiệc, quâ doanh cấp 1 trâu 100 vò tửu tự mở tiệc ăn mừng. Ngô Tam, Đỗ Liễm nơi này giao cho hai ngươi, xử lý nhanh gọn một chút” Ngô Khảo Ký sảng khoái vỗ vai Ngô Khảo Tước kéo đi, hắn coi như chuyện ở đây chẳng có gì mà muốn quay về…. Thực sự hơi có vẻ khinh người.

“ Ngô Khảo Ký, ngươi chớ khinh người quá đáng, ngươi chớ ép ta” Lý Từ Huy phía bên kia chiến tuyến nghe được thì không chịu nổi mà hét lớn , gương mặt tái mét vì căm hờn quá độ.

“ Ta ép ngươi? Vốn dĩ ta muốn từ từ tìm cách tốt đẹp nói chuyện cùng ngươi để tìm ra cách giải quyết tốt nhất cho cả hai. Nhưng ngươi quá ngu ngốc tự cao tự đại. Ngươi nghĩ có thể cướp lấy địa bàn của ta chỉ với 400 người này… Ấu trĩ. Giờ nói chuyện đã quá muộn. Buông vũ khí đầu hàng, chờ sắp xếp.”

Ngô Khảo Ký từ chối cho ý kiến, chuyện nước này đã chẳng còn gì để nói, hắn kéo lấy Ngô Khảo Tước mà rời đi. Hắn không muốn chính tay động thủ với đàn bà…

“ Ha ha ha… Ngô Khảo Ký ngươi được… con mẹ nó… chị mày đây chưa từng ngán ai …. Mày chọc máu bà rồi…” Bỗng nhiên phía sau của Ngô Khảo Ký đang lên tiếng cười lớn của Lý Từ Huy. Và một loạt kiểu nói chuyện khá khó hiểu. Mọi người toàn trường cả hai phe đều nghĩ Lý Từ Huy chuẩn bị phát bệnh điên.

Riêng Ngô Khảo Ký hắn nghe thấy điểm khác lạ, cách nói chuyện rất quen thuộc….rất rất quen thuộc. Ngô Khảo Ký nghĩ nghĩ sau đó hắn như trúng định thân thuật mà đứng yên tại chỗ, mồ hôi lạnh toát đầy sống lưng.

“ Ha Ha . Ngô Khảo Ký đại nhân… có phong phạm cổ nhân đó, ẩn rất kỹ… sao ngươi không đi tiếp… đi đi.. đi về phủ đệ của ngươi đi… ha ha ha…” Lý Từ Huy thấy được biểu hiện khựng người của Ngô Khảo Ký thì càng đắc ý cười lớn. Binh sĩ của Lý Từ Huy hết sức run sợ, lúc này công chúa lại phát bện điên, quan trọng là lúc này họ đang rất nguy cơ, nếu như không khống chế cơn điên này mà chọc giận vị Thành Chủ Bố Chính thì có lẽ 400 người họ mãi mãi nằm xuống nơi đây.

Đám dự bị thiê tử quân run như cầy sấy cả rồi.

Ngô Khảo Ký gian nan quay lại nhìn chòng chọc vào Lý Từ Huy .

“ Tiến lên ngay lập tức trấn áp bọn họ, ai trên tay còn cầm vũ khí giết không tha” Ngô Khảo Ký hét lớn trực tiếp quay lại dẫn quân , hắn cũng không cho Lý Từ Huy thời gian suy nghĩ.

Đội quân thiết giáp từ từ ép lên, tân binh thiên tử quân lui và lui, họ run sợ dồn kín vào nhau, phía sau là sông lớn. Họ thực tế không có đường lui.

“ Buông vũ khí đầu hàng” Lý Từ Huy bỗng nhiên hét lơn ra lệnh. Bản thân nàng cũng ném đi trường kiếm trong tay.

Đám tân binh thiên tử quân thở phảo nhẹ nhõm, họ thầm cảm ơn vị công chúa này tỉnh cơn điên sớm, nếu không họ chết cả nơi này rồi.

Quân Bố Chính tiến lên tịch thu hết vũ khí của tân binh thiên tử quân rồi dồn họ lại một góc ngồi xổm trên đất hai tay gác lên sau gáy.

Tình thế cực ký bất lợi nhưng vị công chúa điên Lý Từ Huy vẫn nhơn nhơn đứng đó cười ha ha. Không ai đụng nàng vì thân phận nàng vẫn bày ra đó. Chỉ có Ngô Khảo Ký đang từ từ tiến tới phía nàng mà thôi.

“ Xuyên không” Lý Từ Huy mở lớn khẩu kình da dấu mà không phát ra âm thành hướng về phía Ngô Khảo Ký mà cười.

Ngô Khảo Ký dĩ nhiên nhận biết được ý nghĩa của thứ này. Hắn giật lấy một thanh kiếm của binh sĩ bên cạnh mà giao cho Ngô Khảo Tước.

“ Lát nữa nếu ca ra lệnh, ngươi chém nàng”

“ Vâng” Ngô Khảo Tước trầm lặng gật đầu. Hắn hiểu được đại ca đang nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK