Ngày hôm nay dân Mã Quan Trại còn lại nô nức đổ ra ngoài từ rất sớm.
Lắm tên thiếu nữ Di quần áo còn xộc xệch tóc tai rũ rượi cả, toàn là những tên tóc buộc túm trên đầu ( chưa gia đình).
Po cũng không biết từ lúc nào tỉnh rồi, chui khỏi chăn ấm rón rén mặc quần áo rồi như con mèo hoa bò ra ngoài khu nhà.
Đau….
Po khựng lại.
Cảm thấy vừa đau vừa rát.
“ Tến khốn kiếp” Po ánh mắt u oán nhìn về nơi nào đó, nén nhịn cơn đau bò đi xuống dưới nhà Chiêng.
Vừa bò tới cửa mở ra đã thấy có mấy tên Mường binh lúc nào đã đứng gác ở trước nhà, có lẽ bọn này chưa bao giờ rời đi, có lẽ thay ca.
Po hơi nghĩ nghĩ trước đi về chỗ gọi là quân y lều. Tối qua chờ em trai ngủ say nàng mới đi khỏi , không biết em trai dậy chưa có gì ăn không.
Trong tay nàng còn có chút thức ăn từ tối qua để dành được.
“ Po khốn kiếp nói dối, làm gì có chuyện 20 mũi kiếm chỉ vào ngươi? Ngươi nhìn thấy quân Đại Việt đã lảo đảo té tại chỗ” Phèn lúc này dắt tay một cô gái Di đi tới mặt đầy khinh bỉ nhìn Po.
“ Po ngươi không chuẩn bị đi đo ruộng à…?” cô gái đi bên cạnh Phèn dò hỏi.
Po lúng túng xấu hổ biết mình chém gió đã bị lộ tẩy, nhưng nàng lúc này mặc kệ mà dò hỏi “ Đo ruộng? Miến các ngươi đi đo ruộng làm gì?” .
“ Thì để các Lang của ngươi Đại Việt chia đất đó, tối qua đã thông báo cả rồi mà, đo xem có bao ruộng, rồi chia cho người có công nhiều hơn, các người khác đều có. Lại còn trâu bò lợn dê, gà của Lang cũ, một nửa bị Lang Đại Việt lấy còn một nửa chia cho Tróc Nọi, Tróc Mái. Lần này Tróc Mái không có giúp sức nên không được chia nhiều.” Miên liến thoắng cái miệng nhỏ nói nhanh. Trong tay nàng là một cuộn dây để đo. Đã mô phỏng lại thước của người Đại Việt làm mẫu đặt trung tầm Bạch Trại.
“ Đo, chia ruộng? Hai ngươi chờ ta với, ta về cho Thăng Phiêng nó ăn” Po cuống quýt.
“ Chờ ngươi vui vẻ với Lang Chủ Đại Việt xong thì Phiêng nó chết đói lâu rồi, chúng ta vừa đi ngang qua chỗ Phiêng nằm, hắn được người Đại Việt cho ăn rồi. Cháo Gà đâu… nhìn mà thèm” Miến bĩu môi liếc mắt nhìn về nhà Chiêng to cao nhất Trại nơi mà Po vừa bò ra.
Po đúng là xấu hổ không biết chui đi đâu.
Đúng là nang tối qua có… chui vào đó thật. Thôi không nhắc nữa …. Po mặt đỏ bừng muốn về chỗ em trai.
“ Đi đo ruộng còn chia, ta thấy Phiêng nó khoẻ lên nhiều , ăn được nhiều cháo, lại có Mo Người Đại Việt chăm sóc rồi” Miến lên tiếng.
“ Ừ vậy đi.. “ Po quyết định buổi trưa sẽ về xem em trai.
Pho muốn bước nhanh đi bỗng cảm thấy rát quá.
“ Ai ui…”
Thấy điệu bộ lạ của Po thì Miến che miệng cười khúc khích…
“ Ha ha… là lần đầu hả Po?”
Po giận dỗi đánh Miến liên hồi, cả ba dắt díu nhau lên nương.
Ngô Cẩm tỉnh lại, hắn thân thể cường tráng đang trần trồng cuộn mình trong chăn mỏng.
“ Hửm … người đâu?”
Ngô Cẩm nhớ về người con gái Bạch xinh đẹp tối qua câu dẫn hắn, nói thật vì ngôn ngữ không hiểu, đến giờ hắn vẫn không biết được đó là ai. Nhìn rất quen nhưng không nhận ra.
Đây là lần đầu tiên của Cẩm. Hắn lớn đâu 22 tuổi nhưng ngố chuyện này.
Vì mới lớn đã đi theo Bà Tổ Cô đánh trận, đánh xong thì bị Ông Chú Tổ gọi đi phương Bắc Đánh nhau. Về đến Phong Châu là vùi đầu học cách làm sao có thể quản nơi này. Học học học…sắp sửa nghĩ đến chuyện cưới vợ thì bị Ông Tích lôi đi đánh nhau lần nữa. Cho nên thực tế mấy năm nay Ngô Cẩm không trên lưng ngựa chính chiến đó là đang điên cuồng học quản lý Phong Châu.
Mùi vị này thật tuyệt, cảm giác thật tối…
Cẩm vươn vai thở dài…
Hắn không để ý nữa, cái Trại này của hắn rồi, muốn tìm lại người con gái Di đó không khó.
Cẩm không biết đó là Po. Lúc Cẩm gặp thì Po lem luốc, quần áo cũ kĩ bẩn thỉu, làm sao giống một Po đầy đồ đẹp đẽ trang sức bạc trong đêm.
Chuyện này liên quan đến thằng phiên dịch H”mong. Lúc Cẩm chê Po bẩn khuyên nên đi tắm thì thằng này hiểu nhầm rằng Tướng quân nhìn trúng co gái Bạch này muốn vui vẻ. Cho nên mới dông dài thuyết phục Po tối đó làm gì.
Hây da da.
Tạm thời bỏ qua chuyện của Po và Cẩm.
Ngô Khảo Tích nghe tin thắng trận một cách thống khoái, khả năng cao lại giữ được bí mật cho nên quá vui sướng. Lúc này theo Cẩm Y Vệ thì người được nghi ngờ là Ngô Thường Hiến đó là Trại La Xang một khu vực nhỏ bên cạnh mộ hồ nước ở Vùng Đất được gọi là Nghiễn Sơn của Đại Lý.
Từ Đại Việt vào Đại Lý lúc này có hai đường, một chính là con đường này đánh thông Mã Quan, con đường thứ hai đó là từ Bác Sách Thành của Bắc Việt mà đi qua đại ngàn rừng rậm tiến vào Đại Lý .
La Xa trại cách Mã Quan tầm 80km về phía nam, cách Bác Sách tầm 200 km về phía Đông. Chỉ riêng nói về khoảng cách thì đã gần Mã Quan quá nhiều.
Nhưng bất quá điểm quan trọng ở đây không phải xa hay gần mà là có đường đi hay không có đường đi.
Từ La Xang trại có đường tới Nghiễm Sơn. Từ Nghiễm Sơn có đường đi Văn Sơn rồi thông Mã Quan Trại.
Còn từ La Xang Trại đo Bác Sách thì hoàn toàn không có lối đi nào chỉ toàn là rừng rậm.
Các tuyến chạy trốn từ Lang Xa đã định cho nên sau khi biết Mã Quan được chiếm đóng thì Tích liền ra lệnh cho Biệt Kích Đại Việt nhóm số I, II, III sáu trăm người tiến vào La Xang giải cứu con tin.
Đây tinh nhuệ nhất trong các loại quân tinh nhuệ Đại Việt. Họ được trang bị đặc biệt nhất trang thiết bị hùng mạnh, có được kỹ năng sinh tồn đặc biệt tuyệt vời, sức khoẻ tuyệt đối là đứng đầu trong quân, độ tinh ranh nhanh nhẹn, thậm chí Iq đều rất thông minh đều được kiểm tra và chọn lựa cẩn thận. Biệt Kích có thể là người Đại Việt , hay người Đại Việt gốc Âu, Phi, Chăm, hay thậm chí Hán, Triều, Khương. Miễn sao họ thông qua được bài kiểm tra về sự trung thành với nhị Thánh và triều đình Đại Việt.
Trang bị của đám này quá nhiều, quá đa dạng cho từng mục đích quân sự khác nhau cho nên chỉ có thể kể đến trong từng mục tiêu, từng chiến dịch xác định. Vì mỗi chiến dịch khác nhau họ sẽ sử dụng vũ khí cùng trang bị khác nhau sao cho phù hợp nhất với hoàn cảnh.
Đám người này được huấn luyện như ở trong địa ngục để có thể chuến đấu ở mọi khu vực , hoàn cảnh khí hậu. Thậm chí đội 4-5-6 đã và đang ở Bắc Nguyên thực hiện các bài tập chiến đấu, sinh tồn trong thời điều khiện bang tuyết.
Bọn này khi ở Đại Việt mỗi bữa ăn đều là chuyên gia dinh dưỡng ( cùi bắp) hiểu biết về dinh dưỡng lên chế độ, tất că đêu nhằm mục đích duy trì nâng cao thể năng cho đám Biệt Kích trong hoàn cảnh luyện tập khốc liệt.
Ba nhóm Biệt Kích – lực lượng chiến đấu siêu cường, nắm đấm titan của Đế Quốc Đại Việt cứ vậy tiến thẳng vào rừng rậm Vũ Long của Đại Lý đi thẳng từ Mã Quan xuyên đến La Xang Trại. Đám này tránh đi đường lộ để các trại, quân của Đại Lý ở Văn Sơn , hay Nghiễn Sơn phát hiện. 80km đường rừng thiêng nước độc không phải chuyện đùa. Nhưng đám này như đạp đất bằng mà đi. Ba lô khổng lồ nặng hơn 30kg cộng them chiến giáp 10kg không làm khó bọn họ. Đám này đã từng khốc liệt hơn huấn luyện tại các khu rừng rậm Đại Việt.
“ Đại Uý theo tính toán đã đi được hơn 20km . Phía trước chính là sông Guồng”
Nhánh số một Biệt Kích một tên thành viên trang bị nhẹ từ phía trước trở lại , trên người đám trang bị nhẹ này ba lô nhỏ hơn nhiều tạo điều kiện linh hoạt của bọn họ trong mục đích điều tra thăm dò.
“ Nhìn thấy đội 2 đã qua sông?” biệt kích Đại Uý là một gã người gốc Phi hắn đã hơn mười năm ở Phương Đông, hệ thống miễn dịch của hắn đã thích nghi tuyệt đối nơi này.
Đại Uý không cần bôi nhọ nồi cho mặt đen đi, vì hắn còn đen hơn cả nhọ nồi rồi.
“ Tạm thời đóng trại dừng chân bố trí bếp không khói. Tản ra canh chừng…săn bắt tạm thời chút thức ăn hạn chế sử dụng đồ hộp.” Đại uý ra lệnh , cả đám biệt kích tạm thời lập trại , để xuống ba lô, thân thể như báo đen trong rừng toả ra thực hiện nhiệm vụ.
Đồ hộp?.
Đúng vậy. Đây là thức ăn dinh dưỡng cho bọn này, đây là những hộp thép mỏng có mạ thiếc được dập hộp trong nhà máy.
Đây là sản phẩm mới nhất của Đại Việt dành cho quân đội. Thức ăn được chế biến tròn điều kiện vô trùng nghiêm ngặt ( chỉ là tương đối- điều kiện thời này không cho phép thực sự vô trùng).
Để làm được đồ hộp ứng dụng cho quân đội … bất ngờ nhất công nghệ đó là thiếc. Có pin có H2SO4 tức là có thiếc một cách dễ dàng hơn. Từ đó thời này đã không thiếu mỏ thiếc lại thêm sản phẩm phụ của việc luyện đồng chứa thiếc. Do đó Đại Việt nơi tập trung của luyện Tiền Đồng của Khu vực sao lại thiếu thiếc?
Có thiếc, có pin thức là có mạ thiếc, thép phế thải trong các khu công nghiệp được tập hợp nung lại , rèn khối ủ ram cho mềm sau đó cán mỏng dính đem đi mạ thiếc và dập thành hộp các loại.
Giờ đây các quân nhân Đại Việt không thiếu hộp đựng nước làm bằng thứ này, mỏng hơn nhẹ hơn và khá bền với thời gian. Quan trọng là có hỏng thì luôn có đồ thay thế không sợ tiếc nuối. Các bình nước cá nhân bằng đồng mỏng đã được thay thế triệt để bằng loại bình nước ‘sắt tây’ công dụng này.
Nhưng hộp ‘sắt tây’ à không ‘ sắt Việt” mới đúng , không chỉ có công dụng làm bình chứa nước cá nhân mà còn nhiều công dụng khá, trong đó đáng kể nhất đó chính là đồ hộp.
Dĩ nhiên đồ hộp lúc này chưa phổ biến. Chỉ có một nhà máy sản xuất thử nghiệm, và đồ hộp này dành cho những lực lượng quân đặc biệt hoặc các thủy thủ đi xa là chính. Tất nhiên thứ này rồi có ngày cũng sẽ bùng nổ thành một ngành công nghệ thực phẩm phát đạt.
Cá và thịt lợn hay pate là sản phẩm chính phục vụ quân đội lúc này. Quy trình sản xuất thực sự không có khó khan lắm . Nguyên liệu thực phẩm được ướp muối, gia vị hấp sơ bộ một lần loại bỏ vi khuẩn gây bệnh, sau đó cho vào hộp ‘sắt Việt’ đã được tráng dầu ăn nóng ( tạm loại bỏ một phần lớn vi khuẩn). Sau đó dầu ăn sốt được tưới đầy hộp đưa đi đóng nắp. Phải đóng nắp trong tình trạng không có không khí ( dầu ăn chiếm chỗ).
Cuối cùng sản phẩm sẽ được đưa đi hấp vời áp suất cao hơi nước để thanh trùng. Thứ này theo Ngô Khảo Ký tính toán phải có hơn một năm hạn sử dụng, còn nếu thực sự cố sử dụng thì một năm rưỡi hai năm vẫn có thể.
Vì sao? Vì hắn chơi thuốc bảo quản thực phẩm chứ chòn gì nữa.
Hơn ai hết mấy tên bác sĩ như Ngô Khảo Ký sẽ hiểu mấy chất bảo quản thực phẩm này, ít ra mài đít nhà trường 7 năm đủ để hắn không dưới 6 môn học đụng chạm đến bọn này. Có gì mà không biết.
Thuốc bảo quản thực phẩm ghê tởm nhất Ngô Khảo Ký chọn đó là NaNO3. Chất này gây ung thư gan đại tràng dạ dày nếu sử dụng nhiều và lâu dài tíc tụ.
Nhưng Ngô Khảo Ký nào cho binh sĩ sử dụng thứ này trường kỳ?
Những đồ hộp chứa NaNO3 sẽ được để riêng, chỉ sử dụng trong những chiến dịch đặc biệt. Sau đó các quân nhân khi hết nhiệm vụ sẽ đi vào một giai đoạn trị liệu thân thể nghiêm túc và trong một năm sau đó dù bất kỳ hoàn cảnh nào họ sẽ không được cho phép dùng lại loại thực phẩm trên.
Với một lượng nhỏ như vậy NaNO3 vào cơ thể thì sẽ không có tác dụng gì đáng kể.
Nhưng có NaNO3 thì thực phẩm đóng hộp sẽ có thời hạn sử dụng siêu cấp tăng mạnh. Kể cả 2 năm cũng có thể nếu là Đại Việt đóng hộp lúc này.