Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Báo.... cấp báo tám trăm dặm An Dương, “

“ Báo... cấp báo đại tiệp chiến thắng”

“ Báo ... Liêu Đông Vương đại phá Tống tặc”

Một đoàn kỵ sĩ điên cuồng lao nhanh trên quan lộ, một đám tuy thân hình tiều tuỵ mệt mỏi không thôi nhưng tinh thần siêu cấp phấn trấn lao đi.

Xung quanh ven đường dân du mục tung hô Liêu Đông Vương vạn tuế .

Tràng cảnh náo nhiệt không thôi.

Ô gia Bảo Trường thành Ngô Khảo Ký mới chợp mắt được một chút thì bị tiếng động ầm ầm đánh thức.

Ngô Khảo Ký hắn không phải người máy, ba ngày không ngủ từ Liêu Đông tới Ô Gia Bảo, hắn tới nơi này là kiệt sức ngã lăn ra ngủ rồi, giấc mơ khủng khiếp ập đến khiến hắn như chết đi vì đau thương, nhưng tiếng động lớn ầm ầm đã đánh thức hắn dậy.

“ Chuyện gì ồn ào”

Ngô Khảo Ký quát lớn vọng ra ngoài.

“ Bẩm Vương gia, là đại tiệp từ An Dương truyền tám trăm dặm tới, Liêu Đông Vương đại phá quân Tống, là tin thắng trận thưa Vương gia”

Thân binh hai mắt tràn lệ nóng quỳ gối trước cửa phòng.

“ Thắng trận, ở đâu thắng , làm sao thắng?” Ngô Khảo Ký thất thố lao từ trên giường xuống , hai chân tê dại khiến hắn đúng là đập mặt xuống sàn nhà.

Ba ngày liên tục cưỡi ngựa không tê dại hai chân mới lạ.

“ Vương gia cẩn thận, truyền ngự y mau mau” Thân binh hoảng loạn xúm lấy đỡ Ngô Khảo Ký.

“ Ta không sao, mau đỡ ta đi gặp bọn báo tiệp thám mã” Ngô Khảo Ký lồm cồm bò dậy miệng không ngừng yêu cầu gặp kẻ báo tin.

“ Vương gia, bọn thám mã đang ở ngay bên ngoài, ngài cứ ngồi đây là được” Thân binh vội vàng thưa lớn.

“ Vương gia, bọn thám mã đang ở ngay bên ngoài, ngài cứ ngồi đây là được” Thân binh vội vang thưa lớn.

“ Còn mau không gọi chúng vào” Ngô Khảo Ký quát lên tâm tình nóng vội vô cùng.

Ngô Khảo Tích, Ngô Khảo Tước, bản vương thề không trói hai tên vương bát đản các ngươi vào cột rồi quất roi thì bản Vương không phải là Ký ca xuyên việt người.

Ngô Khảo Ký ngồi đó nghe năm tên thám báo cùng nhau trả lời rồi lại đọc tín thư, hắn Ngô Khảo Ký càng nghe càng mừng, càng mừng càng giận, thật sự muốn đánh người. Rất muốn đánh người.

“ Đưa quân về Bắc Bình, cử người về Liêu Đông đón toàn bộ Vương Đình người về Bắc Bình luôn.”

“ À phái các lộ khoái mã đuổi theo đám Ngô Biển, nói chúng quay về bắc bình không cần điều động Jeju cùng đám hải tặc nữa”

Ngô Khảo Ký ra lệnh nhanh chóng.

“ Bẩm vương gia, vậy bên Cao Ly?”

Thân binh hỏi dò.

“ Để bọn chúng xuất quân, xem thằng Vương Chúc U này có bao nhiêu trung thành với Liêu Đông, tin tức thắng trận không được nói cho hắn biết” Ngô Khảo Ký suy nghĩ một lát rồi đáp lời .

Vương Huy tự Trúc U lúc này là Vương Cao Ly xưng là Văn Tông Hoàng Đế . Tất nhiên danh Hoàng Đế này là bọn Cao Ly lén lút sau lưng xưng hô mà thôi, láo nháo dám ngang nhiên sử dụng thì... diệt quốc.

“ Còn ngươi đi báo cho Đại Tướng Quân của chúng ta cùng Liêu Đông Vương. Nói bản Vương rất rất giận, chờ bọn hắn ở Bắc Bình, ta xây một cái đài đấu vật, mời hai vị đại danh đỉnh đỉnh Nguyên Liêu Đại Quốc giá đáo”

Ngô Khảo Ký nghiến răng nghiến lợi nói cho một tên truyền tin vốn là thân binh của Liêu Đông Vương.

“ Dạ Dạ... tiểu nhân ngay lập tức lên đường truyền tin”.

Cả đám thân binh võ tướng xung quanh bấm bụng cười không dám ho he. Người hiểu Ngô Khảo Ký thì biết hắn rất giận, giận đến phát điên rồi, khả năng lần này Đại Tướng Quân cùng Liêu Đông Vương sẽ bị chỉnh rất thảm, siêu cấp thảm.

Ngô Khảo Ký không về Liêu Đông, hưng sư động chúng chạy một vòng lại về Liêu Đông không công thì quá mất mặt.

Ba vạn quân thủ Vương Đình toàn bộ gia quyến của Ngô Khảo Tước là không ổn, đằng nào cũng đã mắc công toi đến tận Ô Gia Bảo thôi thì đi Bắc Bình luôn, đằng nào đại thắng ở An Sơn thì thế cục Hà Bắc đã vững như bàn thạch, đưa vợ con Ngô Khảo Tước về Bắc Bình càng ổn thoả an toàn.

Bắc Bình Ngô Khảo Ký dự định cho xây dựng Nguyên Đô thành ở đây.

Nơi này Hột Tất Liệt cũng cho xây Nguyên Đô, về sau Minh Đế Chu Đệ cũng cho dựng Đô nơi này, Thanh Triều mười ba đời cũng ở đây, cho nên chọn lựa Đế Đô cho Ngô Khảo Tước không gì ngoài nơi này.

Nguyên nhân Ký chọn Bắc Bình không phải vì người khác trong lịch sử chọn, đó chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi.

Nguyên nhân chính Ký chọn Bắc Bình làm Nguyên Đô vì nó phù hợp điều kiện của Ngô Khảo Tước.

Thằng này muốn lấy thảo nguyên làm nguồn cội trị Hà Bắc, nhưng lại muốn lấy Hà Bắc ức chế thảo nguyên tạo nên một sự cân bằng.

Nếu như vậy Đế Đô không thể xây ở vùng thảo nguyên, càng không thể xây địa phận Hà Bắc .

Bắc Bình là địa phận Hà Bắc? Đúng mà cũng không đúng.

Trăm năm trước đúng là nó thuộc Hà Bắc nhưng trong trăm năm này Yên Vân mười hai châu Hà Bắc thuộc Liêu. Cho nên không thể nói Bắc Bình là thuộc Hà Bắc.

Nơi này làm gì có thế tộc Hà Bắc sinh sống, chỉ có Đại Liêu người ở.

Bắc Bình là thuộc thảo nguyên, đúng mà cũng không đúng.

Bắc Bình đúng là thuộc Đại Liêu nhưng nó lại là quan nội không phải thảo Nguyên, người Liêu coi Bắc Bình là Biên thành đối mặt người Tống. không phải nơi tập trung quý tộc Liêu Đông.

Cho nên Bắc Bình tường cao hào sâu, thành khá lớn lại là đất trung gian giữa thảo nguyên và Hà Bắc, rất phù hợp điều kiện Ngô Khảo Tước lập Nguyên Đô đúng không. Rất phù hợp chính sách nam bắc cân bằng của Ngô Khảo Tước.

Bắc Bình không xa thảo nguyên, bốn mươi dặm xuất quan là thảo nguyên, lực khống chế thảo nguyên đủ.

Bắc Bình lại chỉ cần giữ thêm Tế Nam tạo thế ỷ dốc thì.. Hà Bắc kê cao gối ngủ.

Vậy còn chờ gì nữa mà không lập Bắc Bình làm Đô.

Hai mươi bảy tháng mười một Ngô Khảo Ký tiến vào Bắc Bình tiếm quân quyền của Nhạc Tín Bằng ... đuổi hắn.... À chỉ là nói đùa. Tế Nam rất quan trọng, Nhạc Tín Bằng nhiều lần lập công đã đủ tin tưởng, Ngô Khảo Ký điều hắn về trấn thủ Tế Nam , con trai Nhạc Tín Bằng là Nhạc Hoà sợ là vẫn chưa đủ lão thành để đảm đương trọng địa này.

Vẫn có năm vạn quân ở Nghi Lâm đang.... nhìn Tế Nam bằng cặp mắt ... có hướng nhìn parabo vượt qua cả Thái Sơn Lĩnh, không thể không phòng.

Tế Nam lúc này mà bị công chiếm thì ối zời ơi.

Bắc Bình có Ngô Khảo Ký trấn thủ, trời cũng công không được, cho nên Nhạc Tín Bằng ở đây vô dụng.

Lúc này ở An Dương Thành là tiệc mừng công khánh điển, ba ngày chơi bời thả cửa của quân đội.

Không phải Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích quá sức cẩu thả chủ quan, mà là lúc này đôi bên Tống – Nguyên không đánh nhau được nữa rồi.

Đánh vào niềm tin khi cả vùng rộng lớn bờ bắc sông Hoàng Hà biến thành ao hồ đầm lầy, nức chưa rút thì đừng mong đánh nhau tiếp.

Lúc này muốn đánh nhau chỉ có đi về phía đông, đánh nhau ở đoạn phía đông Hoàng Hà đó là Bộc Dương đối chiến Hà Trạch. Nhưng khốn nạn là Bộc Dương phía Bắc sông Hoàng Hà hay Hà Trạch phía Nam Hoàng Hà đều khó đánh địa hính khó, lại có nhiều đồi núi chẳng thuận lợi bố trí nhiều quân đội.

Thêm vào đó từ Hà Trạch đánh xuống Khai Phong địa hình khó chịu cho Kỵ binh, Ngô Khảo Tước không muốn đánh hướng này.

Tống phản công cũng chỉ có thể đánh Bộc Dương hay Tế Nam, các nơi đó đã có trọng binh canh gác. ở An Dương lúc này có thể kê cao gối ngủ, thôi thì khánh điển cho quân sĩ, dù sao một trận đại thắng cũng cần khích lệ quân sĩ đúng không nào?

“ Đại ca , ta sợ nhị ca lần này có thể làm thịt hai chúng ta thực sự đấy” Ngô Khảo Tước một bên uống rượu nhồm nhoàm ăn nhưng ánh mắt quay vòng vòng đảo loạn của hắn đang bán đứng nội tâm.

“ Hây tam đệ, chớ vơ ta vào tròng, chuyện này ta đỡ không được, thứ nhất ngươi luôn miệng muốn nói tạo bất ngờ lớn cho Nhị đệ, ta chỉ đồng ý làm theo, ở đây ngươi là Vương ta là thần, ngươi nói ta tuân mệnh… ta vô tội. Ta không liên quan chuyện này” Ngô Khảo Tước uống một hớp lớn sau đó giơ hai tay xoa xoa trên không khí chối bỏ trách nhiệm.

“ Ngươi không thể không giảng nghĩa khí chứ? Đại ca ngươi là chính nhân quân tử không có điêu ngoa lời nói. Ngươi tính qua cầu rút ván?”Ngô Khảo Tước tím mặt xăn ống tay áo.

“ Hả muốn động thủ, ta không động, ngươi động tức là phạm huynh trưởng, ta chết không động làm gì được ta” Ngô Khảo Tích chơi cùng nằm thừ ra đó, bên cạnh hắn có hai mĩ nữ đang hầu hạ rượu thịt cũng phải che miệng cười duyên vì thái độ lưu manh này.

“ Đai ca ta nhìn nhầm ngươi, có giỏi đứng lên là dũng sĩ thảo nguyên sao sợ chiến” Ngô Khảo Tước rươu vào gào lớn tiếng.

“ Đại Tướng quân cố lên ta ủng hộ ngươi”

“ Đại tướng quân uy võ… chiến đi thôi”

“ Đại tướng quân ngươi sợ à”

“ Có chim không vậy?”

Cả một đám thảo nguyên chiến tướng bên dưới ào ào lên tiếng, cười nói khà khà nhao nhao góp vui.

“ Ta có chim hay không các ngươi nói không tính, hai vị mĩ nhân này nói tính đúng không?” Ngô Khảo Tích chỉ vào hai nữ nhân bên cạnh hắn cười tà khiến cho cả hai mặt đỏ như quả gấc.

Cả đám tướng sĩ lại được một phen cười nghiêng ngả.

“ Các ngươi ai dám lên đánh cùng bản tướng, ta chiều hết, đánh với Liêu Đông Vương, ta không ngu mà đi ngược đãi bản thân” Ngô Khảo Tích mặt dày chơi lưu manh.

Đám chúng tướng bên dưới im de đang lườm lườm ước lượng sức lực bản thân.

“ Khặc Khặc… nghe đâu Đông Hải vương xây lôi đài ở Bắc Bình chờ đợi.. ai đó…” Một tên thiên phu trưởng thì thầm nhưng thì thầm hơi quá lố. Cả sảnh nghe thấy rồi.

Cả Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích mặt xám lại, phen này chạy trời không khỏi nắng.

Vấn đề là tại sao Ngô Khảo Tước có thể thắng trận cở bờ Bắc sông Hoàng Hà, kỵ binh của hắn có phép thần có thể đạp sóng nước mà chiến đấu?

Chuyện phải quay về từ rất lâu rất lâu trước đây.

Nhưng thôi chuyện này để hồi sau sẽ rõ.

Lúc này một đoàn người ngựa xuất phát từ Tây Hạ đang đạp gió tuyết thảo nguyên tiến về phía Đông. Thời tiết này vẫn có người lữ hành trong Thảo Nguyên quả thật bất khả tư nghị.

“ Ngoan ngoan… mẹ cho con trai cưng bú tí nào… ái úi… mới hơn hai tuổi mà lắm răng vậy, ngươi đừng cắn, đau mẫu thân đâu…”

Đúng lúc này bên ngoài vọng vào tiếng bẩm báo.

“ Bẩn Vương Phi đã tới Hồ TaLa, Lão Thái gia nói nên dừng lại nghỉ ngơi hai ngày tránh bão tuyết, ở Hồ cũng có thể đục băng tuyết bắt chút cá tẩm bổ cho Vương Phi cùng Thế tử”

“ Cứ theo lời Lão Thái Gia đi”

Bên trong xe một giọng nói thánh thót vang lên, đây không phải giọng của Trịnh Tú Tú thì còn là ai.

Nàng không phải chết ở Huynh Dương sao, bằng cách nào nang lúc này lang thang ở Hoang Mạc thảo nguyên. Nàng đang ở đâu trong thảo nguyên và đi về đâu?

Tây Hạ Kinh Thành, Hưng Khánh Phủ.

Tây Hạ quốc chủ Lý Bỉnh Thường đang say sưa rượu tiệc cùng một đám quý tộc.

Đúng lúc này thân binh chạy vào rỉ tai hắn.

“ Vậy hả, thằng chó Gia Luật Tuân này quá ngu rồi, ngươi đem theo năm ngàn người chắn đánh, nhớ việc này giữ lại chứng cớ, chặn Liêu Đông Vương thêm một mẻ vũ khí cùng tài nguyên, ta cần là đại pháo cùng thuốc nổ ngươi hiểu không?”

“ Bệ Hạ yên tâm, chuyện này tiểu thần sẽ xử lý ổn thoả” Tên thân tín nhỏ giọng thì thầm đáp.

“ Đi đi, nhanh chóng xuất kích không được sai lầm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK