NoA hai dòng nước mắt chảy dòng dòng…
Nàng khóc vì sướng, khóc vì ăn quá ngon, thứ này là ngon nhất từ trước đến nay nàng có thể được nếm qua. Kể cả lúc ba mẹ còn sống và là Võ Sĩ của bộ lạc, cuộc sống “ khá giả” thì nàng cũng chưa bao giờ được ăn thứ nào có mùi vị như vậy.
Đây là mùi vị lạ mà nàng chưa từng thử qua , nó khiến người ta cảm thấy thoải mái, sảng khoái , sung sướng , nhưng nàng không thể gọi nó là vị gì vì trong đầu không có khái niệm này.
Ngô Khảo Ký lại móc ra một thanh thạch rau câu tiếp tục đưa cho NoA. Nàng đã ăn hết cả hai thanh lớn mà Ngô Khảo Ký đưa cho.
Phù phù….
Căng bụng…
No…
Đây là cảm giác ít ít khi có được của người sống thời mạt thế…
Nàng căng mặt cười hềnh hệch nằm ngửa vỗ vỗ bụng.
“ Giơ hai tay…”
Ngô Khảo Ký nói ra lệnh cho cô bé…
Chỉ thấy cô bé giơ hai tay…
Ngô Khảo Ký mở nắp túi dốc nước để nàng rửa tay…
Nhưng NoA ánh lên vẻ mặt nghi ngờ, khẽ cho nước vào miệng mút…
“ Á …. Á …á… chết tiệt , ngươi dám đổ ước sạch xuống đất… ta liều mạng….”
NoA như nổi điên lao tới Ngô Khảo Ký mà cào cấu đấm đá điên cuồng.
Phải vất vả lắm Ngô Khảo Ký mới khoá chân tay nàng lại rồi dí đầu vào một “ bể nước”.
Thì ra lúc NoA đi kiếm thức ăn thì Ký cũng không có ngồi không. Hắn dựa vào lịch trình của AI mà mò lại khu vực có vũng acid... nơi đó cách xa vị trí nơi NoA ở đến 40km, nhưng Ký chỉ mất một thời gian ngắn di chuyển, vì hắn đứng lên thân của AI để con nhện máy này chạy nhanh. Chỉ cần có một cái que mọc lên từ lưng con nhện để Ký Bám chắc là có thể di chuyển khôn khác gì một chiếc xe địa hình.
Nơi này là vùng ngoài của bộ lạc, cực kỳ thưa thớt người. AI có thể quét cả vùng bán kính 20km cho nên Ký không sợ ai nhìn thấy cả.
Nhện máy đưa được Ký đến vùng biên giới của khu vực kia thì Ký ra lệnh cho nó thu thập nước cùng rong rêu để lọc và chế tạo thạch rau câu.
Thậm chí cái vò nước bằng đá này cũng là buổi sáng nay Ngô Khảo Ký để con nhện máy khuân một tảng đá lớn bên ngoài vào trong lều rồi dùng tám chân sắc bén như dao cạo cứng hơn sắt thép của nó để đục thành một cái lu chứa nước.
Nhìn thấy dòng nước trong vắt và một cái vại nước to lớn bằng đá trước mặt thì NoA há hốc miệng ngạc nhiên không tưởng tượng nổi.
Ngô Khảo Ký từ từ nới long tay thả tự do cho nàng.
NoA chấm chấm ngón tay vào lu nước sau đó mút mút.
“ Nước sạch….”
“ Từ đâu ngài có được? Ngài là quý tộc?”
NoA kinh hô hai tay bịt miệng, có thể tạo ra thức ăn hương vị ngon, có thể có nhiều nước trong suy nghĩ của nàng chỉ có thể là quý tộc mà thôi.
Nhưng trang phục của Ký lại chỉ là một Người Khai Thác như nàng, cho nên NoA rất bối rối không biết phải làm sao.
“ Ta không phải quý tộc… ta phải đi. Trước khi đi, ta để lại một ít thức ăn, nước uống để cảm ơn cháu…”
Ngô Khảo Ký cố lý giải, dùng cả hình thể ngôn ngữ , cầm thạch rau câu cùng chỉ bể nước để ra hiệu…
“ Đi? Đi đâu?” NoA nghi ngờ hỏi.
“Đi tìm vợ, con của chú” Ngô Khảo Ký đáp lời, bộ lạc này hắn đã cử. Nhện máy lặng lẽ chui dưới cát đi qua một vòng nhưng không có phản ứng gì . Cho nên Ngô Khảo Ký quyết định tìm nơi khác.
“ Không đi được không ?” NoA ngước mắt lên gương mặt buồn bã.
Ngô Khảo Ký đành vẽ lên nền đất một bức ảnh gia đình bốn người sau đó ra hiệu cho NoA biết mình phải đi tìm người nhà.
“ Cho NoA đi theo được không? NoA có thể săn thú, có thể thu thập rong rêu, có thể bê đồ …” nói đoạn NoA chỉ vào cái ba lô của Ký để miêu tả rằng nàng có thể giúp việc.
Ngô Khảo Ký lắc đầu, nếu hắn đi một mình, có thể dựa vào Nhện Máy mà di chuyển rất nhanh nhưng mang theo NoA thì tốc độ sẽ chậm lắm.
Quan trọng nhất của Ký lúc này đó là tìm ra người có thể giúp vợ con hắn trùng sinh.
Hai ngày tiếp theo Ngô Khảo Ký ban đêm sẽ biến mất tiến về biên giới bãi thạch lâm có các vũng nước acid để ra lệnh cho Nhện máy thu thập nhiều rong rêu để làm lương thực cho cô bé NoA.
Lương tực không chỉ có thạch rau câu, thậm chí từ rong rêu có thể tổng hợp thành một loại tinh bột như bột gạo vậy, có thể bảo quản lâu hơn. Thạm chí chất sơ của rong rêu có thể tổng hợp những thanh Carbon có thể đốt cháy để đun nấu.
Dù có nhiều nước cùng thức ăn , vậy nhưng NoA không hề vui vẻ, cô bé chỉ ngồi thu mình trong mội góc lều mà cầm mấy cục đá ném đi ném lại. Vẻ mặt buồn rầu không có gì tả nổi… thức ăn và nước dự trữ ngày một nhiều. Nàng biết thời gian người chú tốt bụng kia rời đi đã sắp đến.
Như thường lệ Ngô Khảo Ký đêm nay trở về khu lều của NoA, bỗng nhiên hắn khựng lại Con robot nhện bỗng nhiên vang lên âm thanh cảnh báo. Ngô Khảo Ký vội vàng theo dõi màn hình của nó để xem xét.
Trên bản đồ hướng nơi trung tâm của Bộ lạc nơi NoA sinh sống cách 10km luc này xuất hiện ba chấm đỏ to lớn đang di chuyển với tốc độ kinh hoàng. Đây rõ ràng không phải tốc độ di chuyển của con người bình thường…
Cái quỷ gì vậy….
“ NoA mau chạy về phía cánh khu vực sương mù. Ta cho cháu đi cùng… đeo lấy ba lô đi trước.”
Ngô Khảo Ký cảm thấy nguy hiểm vì những bức xạ nhiệt đại biểu cho người dân trong bộ lạc biến mất nhanh chóng vô cùng... ba chấm lớn bức xa đi tới đâu thì đại biểu cho người dân bộ lạc biến mất tới đó.
Không có thời gian giải thích nhiều. Ngô Khảo Ký dụ cho cô bé chạy trước và nói sẽ tìm cô ta sau…
“ Không được để mất”
Ngô Khảo Ký lấy từ Robot nhện một thiết bị theo dõi định vị sau đó buộc chắc chắn vào một túi da đeo vào cổ cô bé… giúp cô bé đeo lên ba lô cùng túi nước hắn quát bảo bô bé đi trước.
NoA thật sự tin tưởng mà vui vẻ đeo ba lô vút chạy về phía khu sương mù acid.
Lợi dụng robot nhện trở đi, Ngô Khảo Ký tiến gần đến bộ lạc để quan sát…
Hắn chọn một cột đá sa thạch cao ở cách không xa bộ lạc để leo lên qua sát. Khi này nhện robot như một chiếc ba lô đeo ngược trước ngực của Ngô Khảo Ký những móc quai đeo của Robot bám vào vai vòng qua tay và ôm eo của Ký khiến hắn không thể bị văng ra.
Những ngày qua càng tiếp xúc thì Ngô Khảo Ký càng thấy khả năng “biến hình” rất thần kỳ của Robot Ai Thiệu Hưng, điều mà hắn không hề biết trước đó trong gần 100 năm trưởng khống con robot này.
Các móc sắt của Robot Nhện bấy víu vào vách đá thật sự rất chắc chắn , nó băng băng mang theo Ngô Khảo Ký leo lên cao không chút trở ngại. Khi này Ngô Khảo Ký đã phát hiện ra có thể deo một cái vòng xung quanh đầu như vòng kim cô có thể điều khiển xon robot này từ rất xa.
Robot Nhện AI Thiệu Hưng như mở rất nhiều chức năng mà trước đó Ký không hề biết… chức năng điều khiển từ xa này là một trong số đó…
Tới đỉnh của mỏm đá xa thạch cao chót vót tầm hơn trăm mét Ngô Khảo Ký bò cẩn thận bên trên bắt đầu theo dõi tình thế bên dưới bộ lạc.
Không quá rõ vẫn còn quá xa, nhưng Ngô Khảo Ký có thể thấy hàng trăm võ sĩ đang dùng đao kiếm cùng cung tên để chiến đấu cùng “quái vật”.
“ Không nhìn rõ....” Ngô Khảo Ký tuy thực sự sợ hãi nhưng hắn vẫn dùng Nhệt máy để quan sát chiên trường sau đó hiện lên màn hình trên lưng con nhện để hắn quan sát....
Đến lúc này Ngô Khảo Ký trợn mắt há mồm khi thực sự chứng kiến chi tiết, tận mắt ba con quái vật...
Đó là những khung kim loại được bao bọc bởi những thớ cơ đỏ lòm ngoe nguẩy, thậm chí có thể thấy thi thỏng từng bó xúc tu thịt phần phật run rẩy tách ra khỏi các thớ cơ.
Quái vật tổng thể có hình dạng như một người khổng lồ với chiều cao tầm 4-5m nhưng bị lột da, toàn bộ cơ bắp bên trong lộ ra nhìn rất kinh dị.
Có điều những thớ cơ không có hoàn toàn bao khỏa hết bộ “khung xương” cho nên Ngô Khảo Ký có thể thấy rõ những khung xương này là bằng kim loại, thậm chí còn rỉ sét.
“Thứ này gặp ở đâu rồi...”
Ngô Khảo Ký chợt nhận ra sự quen thuộc.
Các bó cơ bám vào bộ xương kim loại kia làm cho Ngô Khảo Ký liên tưởng tới hai bộ giáp “lao động” mà Ngô Khảo Ký thu được dưới lòng đất khu Thiệu Hưng.
Bộ giáp này được hoạt động bằng một lớp cơ mỏng bám lấy cơ thể và sùng tri não để điều khiển khiến tăng cơ năng của người mặc giáp. Nhưng rõ ràng là lớp cơ mỏng kia là vật chết, chỉ có thể hoạt động bằng cách con người điều khiển chúng.
Còn quái vật trước mặt là những bó cơ hoạt động không có vật chủ, chúng bám xung quanh những bộ xương kim loại mà chiến đấu như sinh vật.
Từng chiến sĩ bộ lạc với vũ khí thô sơ bị hạ gục. Kẻ thì bị hai thanh đao cực lớn của đám quái vật chém đứt thây, đứt đầu, kẻ còn sống thì bị những bó cơ tách ra một phần xúc tu bám vào đại não khiến bọn họ đau đớn vật lộn dưới nền cát.
Sự chiến đấu anh dũng không sợ chết chủa đám võ sĩ đã cầm chân được ba con quái vật. Dân cư bắt đầu bỏ chạy tứ tán bốn phía.