Tíc tíc…
“ Huy Tuấn mau về Bố Chính, gia tộc tổ chức họp khẩn cấp ngày 2 tháng 11”
“ Tuấn ông có bị điên không? Chuyện ân oán tiền nhân hai gia tộc từ mấy trăm năm trước, ông đổ lên đầu con bé 18 tuổi là sao? Ông chờ đó cho tôi… hừ hừ…”
“ Trò Tuấn, luận văn tốt nghiệp của trò đã được thông qua.. mau liên hệ thầy để đăng ký ngày bảo vệ…”
“ Anh Tuấn xe của anh đã được sửa xong , mời anh 3 giờ chiều đến nhận”
“ Tuấn, tôi là Cung Hiếu học cao trung cùng bạn, tôi đang làm nghiên sứ sinh về khảo cổ, nếu được xin hãy gặp nhau, có chuyện rất quan trọng cần thương lượng”
Ngô Huy Tuấn bước đi, trong lòng đầy phiền muộn. Đeo lên nanochip thì tràn ngập tin nhắn trong hòm thư…
“ Mẹ yên tâm ,con sẽ về đúng giờ.. yêu mẹ, Huy Tuấn”
“ Tôi sẽ đích thân xin lỗi Ánh Nhi vì thái độ bất lịch sự của bản thân, Ông yên tâm, tôi đã bình tĩnh lại và biết mình đã sai”
“ Cung Hiếu, có chuyện gì không quan trọng không, tôi thật sự rất bân, hãy gọi điện thoại số 768268611673”
Ngô Huy Tuấn nhanh chóng trả lời tất cả những tin nhắn của mình.
Nhưng bất ngờ thay tin báo điện thoại từ nanochip vang lên.
“ A lô?”
“ Tôi Cung Hiếu đây”
“ Chào Hiếu, đã lâu quá không gặp, tôi giúp gì được cho anh?”
“ Nghe nói bạn bận cho nên tôi vào thẳng vấn đề và nói nhanh nhé”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cậu bạn học từ thời cao trung, điệu bộ có vẻ cũng rất gấp vội.
“ Vâng , tôi đang lắng nghe” Ngô Huy Tuấn trả lời rành rọt. Hắn tuy rất bận vào lúc này nhưng phép lịch sự vẫn khiến hắn tiếp chuyện một cách điềm dạm.
“ Là thế này, tôi chính là một trong những người may mắn trong đoàn thám hiểm khám phá ra lăng mộ Bình Nam Vương hay nói đúng hơn là Thần Thánh Đế Ngô Khảo Ký, tổ tiên của cậu”
“ Vậy sao, thật trùng hợp quá, tôi cũng rất quan tâm vấn đề này…”
“ Khoan , cậu hãy nghe tôi nói rõ, trong lăng mộ chúng tôi đã dùng công nghệ phân tích phục dựng các bản thảo và vô tình tôi thấy một bức hình rất giống với cậu được vẽ tay, lúc đầu tôi cũng chỉ là ngờ ngợ, nhưng sau đó tôi đọc được dòng chữ Ngô Huy Tuấn bên dưới thì mới nhớ ra ảnh của bạn hồi cao trung”
“ Tôi đã đem so sánh cùng một số ảnh của bạn trên Blog cá nhân và ngạc nhiên là trùng hợp đến 9/10 các đặc điểm cơ bản”
“ Bạn biết đó là gì không? Nếu đúng đó là bạn thì có lẽ tổ tiên của bạn biết tiên tri, đây là bút tích của chính Ngô Khảo Ký Hoàng Đế… và một điểm đặc biệt… nét chữ của ông ta rất giống nét chữ của bạn trên sách lưu niệm đã số hoá “
“ Bạn có thể đến đây chứ? Tôi có mộ số nghi vấn muốn bạn giúp đỡ làm sáng tỏ.”
“ Vâng tôi có thể đến, bạn cho tôi địa chỉ”
“ Trung tâm nghiên cứu khảo cổ quốc gia, 26B, đường Lý Tô Vân”
“ Vậy hẹn gặp bạn lúc 3 giờ 30 phút”
“Cám ơn”
“ Hẹn gặp bạn”
Ngô Huy Tuấn chờ đầu dây bên kia tắt máy mới ngắt kết nối. Hắn vẫn chưa thể bình tĩnh với những thông tin mà người bạn đưa cho, thật hứng thú vô cùng…
Lúc này tại cung điện Hoàng gia được xây dựng nguy nga tráng lệ trên nền Hoàng Thành Thăng Long khi xưa.
Cả một đám lính cận vệ hoàng gia như lâm đại địch đàn vao vây lấy một cô gái trẻ, bọn chúng có không ít người nằm đo đất, quằn quại trên thảm cỏ.
Gần ai mươi người vũ trang đầy đủ trên thân, thế nhưng lại không thể cản lại một cô gái nhỏ nhắn…
Bước chân…
Bước chân…
Coi gái vẫn chậm rãi tiến lên.
Cả đám cận vệ xếp thành vòng tròn như không có trong lượng bị kéo đi theo cùng… sự thật là tốc độ cô gái quá nhanh. Các cận vệ dẫu có dùng vũ khí viễn trình công kích cũng là vô dụng, đôi khi chỉ có thể khiến bắn nhầm vào đồng đội.
Chỉ có thể bao kín lấy cô gái , lấy số lượng ngăn cản , hanh chế vận động của cô ta…
Bỗng nhiên nanochip của cận vệ đội trưởng nhấp nháy.
“ Cô gái trẻ, xin dừng bước trước khi mọi chuyện đi quá xa. Nếu cô không dừng bước chúng tôi sẽ dùng vũ khí huỷ diệt” Đội trưởng lên tiếng cản báo.
Những ngày qua sau khi sự thật một phần được hé lộ thì một làm sóng phản đối Lý thị Hoang Tộc ầm ầm dậy sóng, không ít thành phần cực đoan lên kế hoạch tấn công hoàng tộc, cho nên cung điện Mùa Đông, cung điện nơi Nữ Hoàng Lý Tô Nhã Phượng được tăng cường canh gác đến mức tối đa.
Nhưng bọn họ không ngờ ngày hôm nay , thành phần “khủng bố” lại đơn thương độc mã cùng ngang nhiên tiến vào cung điện như vậy.
“ Ngươi là Nhã Phượng?”
Đội trưởng cận vệ bỗng giật mình, trong chốc lát vừa rồi chính là Nữ Hoàng dùng công nghệ để “tận mắt” tận lời nói chuyện cùng người con gái trẻ này. Vậy nhưng giác quan của cô gái quá nhạy bén, không ngờ có thể nhận ra ngay lập tức.
Thao túng chỉ là nanochip liên kết một công nghệ thôi, chữ thao túng này không có nghĩa là Nữ Hoàng có thể điều khiển hành đồng , ý chí của đội trưởng cận về mà nó chỉ như một camera nối dài liên kết hai nanochip khiến Nữ Hoàng có thể thông qua bộ giáp bên ngoài của cận vệ mà tạm thời điều khiển cận vệ trong lúc anh ta mất đi ý chí. Việc thao túng này phải nhận được sự đồng ý của Đội Chưởng, không thể đơn phương thao túng.
“Quản nhiên là cô, vậy thì dễ làm việc rồi....”
Cạch...
Chỉ thấy cô gái trẻ búng tay một cái, toàn bộ cận vệ bỗng cứng đờ, thì ra nanochip của bọn họ đã cưỡng chế bị khiến tất cả lâm vào hôn mê, còn lại những bộ giáp đã bị chiếm quyền điều khiển.
“ Giờ chỉ còn hai chúng ta.... Công nghệ là tốt, nhưng quá dựa dẫm vào công nghệ nếu gặp được công nghệ tiên tiến hơn thì hậu quả rất thê thảm” Cô gái trẻ vỗ vỗ tay như phủi bụi trước sự kinh hãi đến tột độ của Nữ Hoàng Nhã Phượng.
“ Cô... cô đã làm gì bọn họ?”
“ Chỉ là tạm ngủ say để bọn họ không nghe thấy những gì không nên nghe, Nhã Phượng, cô thất đó, nếu tôi muốn xông vào cũng chỉ thêm vài cái búng tay, nếu tôi có ác ý thì cả cung điện Mùa Đông này không thể thoát khỏi. Tốt nhất chúng ta nên đàng hoàng lịch sự đối mặt nói chuyện với nhau...”
Đây còn có thể là ai mà có sức mạnh nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại? Không thể là ai khác ngoài Ngô Na Ri, lúc này Na Ri đang làm việc mà nang quen thuộc nhất, nhe nanh nhỏ, đe dọa.
Ký ức vui vẻ ùa về, không biết đã bao lần nang nhe nanh nhỏ hù cha già Ngô Khảo Ký , hù cả anh cả Ngô Thần Tuấn, lại hù chạy mấy đứa nhóc nhà anh cả. Hù luôn cả chồng của chị Ni... đặc biệt nhất là hù Ngô Thần Đức cậu em út ưa thích khoa học và là một con mọt sách chính cống của nàng.
Nhưng giờ đây nàng cô độc, đã cô độc rất lâu rồi, thời gian qua bầu bạn tâm sự cùng nàng chỉ có Bác Lâm, thông qua bác nàng có thể hiểu hơn về cha già Ngô Khảo Ký , càng hiểu hơn những đau khổ mà cha đã từng trải qua, những thứ vinh quang bên ngoài thật khiến người đời ngưỡng mộ, nhưng nào ai thấu hiểu những chuyện cha phải trải qua đau khổ đến nhường nào?
Căn phòng nhỏ tuy giản dị nhưng sạch sẽ và đầy thanh tao quý phái.
Không ngờ nơi ở của Hoàng gia không hề xa xỉ như trong tưởng tượng như vậy.
“ Con cháu xin hành lễ với bà tổ cô”
Ngạc nhiên hơn lúc này nữ hoàng đế Lý Tô Nhã Phượng lại dùng cổ lễ hoàng tộc bái kiến Ngô Na Ri.
“ Ừ … được rồi cứ xưng hô đơn giản thôi. Gọi ta là Lý Tô Na Ri đi, người tên Ngô Na Ri cũng không nên tồn tại ở thế giới này mới phải… sắp xếp cho ta một thân phận họ hàng xa của Lý thị” Ngô Na Ri lúc này ngồi đối diện cùng nữ hoàng đương thời của Đại Việt, nhưng không hiểu tại sao nàng lại có thể dùng phong thái trưởng bối ra lệnh cho hoàng đế Lý gia, không phải đôi bên có ân oán sâu đậm hay sao?
“ Dạ..”
Lý Tô Nhã Phượng cúi mình lễ phép thưa lên sau đó xin phép rồi rời đi căn phòng nhỏ, chỉ còn lại Na Ri nơi đó. Nàng đứng dậy nhìn qua của sổ , nhìn khu vườn xinh tươi đầy hoa thơm xanh mát trước mặt, ký ức lại ùa về.
“Đây hắn là khu vực Đông cung của anh Thần Tuấn rồi..”
Na Ri lẩm bẩm...
Cảnh vật đã thay đổi, Hoàng Thành Thăng Long gần như bị phá hủy hoàn toàn trong chiến tranh, một số cung điện hoàng tộc họ Lý được xây dựng lại trên nền cũ của phế tích này... Đã không còn gì quen thuộc, đã không còn anh Thần Tuấn thực sự uy nghiêm, can đảm lại thông thái, hết mực thương yêu bảo vệ các em. Không còn chị Ni lười nhác cả ngày mơ mộng có bạch mã hoàng tử tài năng như Cha đến đón nàng đi, không còn Thần Tín con mọt sách cả ngày đắm chìm trong các thí nghiệm khiến gà bay chó chạy khắp hoàng cung.
Na Ri khẽ cười với hồi ức xinh đẹp đó...
“ Cha à... lịch sự , vận mạng không thể thay đổi, nhưng không phải không thể lách qua, gánh nặng Ngô thị, gánh nặng Đại Việt hay để con giúp cha san xẻ một phần đi...”
“ cũng không phải đấng sáng thế toàn năng.... bắt đầu từ ngày đó... chúng ta sẽ có một ngày, khiến phải trả giá...”
Đột nhiên cặp mắt của Ngô Na Ri lóe lên ánh sáng, nàng thì thầm một mình, những lời lẽ khó hiểu đến lạ lùng....
“ Thưa anh, anh đến sớm 15 phút, chúng tôi vẫn chưa trải qua bước kiểm tra cuối cùng”
“ Xin lỗi tôi rất vội, tôi có thể ký cam kết để nhận xe sớm” Ngô Huy Tuấn lúc này đang ở trung tâm bảo dưỡng phương tiện cá nhân.
“ Theo nguyên tắc thì điều đó được chấp nhận, nhưng tôi xin cảnh báo hệ thống lái tự động của xe anh vẫn hỏng hóc, cho nên chúng tôi yêu cầu anh nên sử dụng hệ thống lái chủ động và sớm nhất có kế hoạch thay thế hệ thống lái chủ động” Nhân viên sửa xe tận tình giải thích rồi đưa ra yêu cầu.
“ Ha ha... điều đó tôi sẽ chú ý”
Ngô Huy Tuấn cười trừ...
Phải , nhà hắn rất giàu nhưng không đại diện bản thân Huy Tuấn giàu. Cha mẹ nhắn có thể kiếm bạc tỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng không đại diện cho Huy Tuấn có thể làm vậy.
Đã từ rất lâu Huy Tuấn đã độc lập kiếm sống. Đây chính là nguyên tắc của Ngô thị đời đời truyền lại.
Những thứ thiết yếu phục vụ cho phát triển con cháu trong nhà như học tập chi phí, ăn ở sinh hoạt đảm bảo sức khỏe thì có thể hỗ trợ. Nhưng các khoản khác thì bắt buộc các con cháu sau 18 tuổi phải tự lo. Thành tài kết thúc quá trình học thì mọi viện trợ sẽ bị cắt. Tục lệ này đã có từ rất rất lâu rồi... nghe nói từ thời cổ truyền lại.