….
Thân Cảnh Phúc mỗi lúc một cảm thấy lo lắng, hắn là một chiến tướng xa trường nhưng cũng không thể không kiềm nỗi sợ hãi trong hoàn cảnh này.
Hắn thề là hắn oan đại đầu, nếu Thân Cảnh Phúc biết Ngô Khảo Ký sợ vợ như vậy thì cho hắn trăm lá gan cũng không xen vào chuyện này.
Thân Cảnh Phúc chỉ nghĩ bình thường là chuyện đàn ông năm thê bảy thiếp, tất nhiên vợ Thân Cảnh Phúc cũng là công chúa Lý gia Hoàng tộc, việc cưới thiếp cũng hơi khó nhưng vẫn không quá đến mức như Ngô Khảo Ký vậy. Nói chung phụ nữ thời này là biết điều, ngay cả công chúa Lý gia cũng vậy, làm mình làm mẩy một chút thôi, đâu lại vào đấy.
Cho nên Phúc hắn mới dám đứng ra thay mặt Ngô Khảo Ký chuộc người.
Cha tiên sư ai mà biết được ông anh em cột chèo lại là chó sợ vợ, chó nhát gan. Hại nhau đến thảm mà hại nhau đến thảm mà.
Đêm đó Lý Kế Nguyên gặp riêng Thân Cảnh Phúc mà tâm sự mỏng.
“ Bản vương đến đây truyền khẩu dụ. Lý Từ Huy không muốn chị gái gặp cảnh tang chồng cho nên Thân Phò Mã tự lựa chọn mang vị kia Thảo nguyên người về Kinh Sư gặp mặt Nhiếp Chính Vương hay là để bản Vương đạp bằng Phiên Ngung đón người về?”
Thân Cảnh Phúc tưởng Lý Kế Nguyên đùa cho vui ai dè thăng này hô một tiếng giáp binh xông vào đè nghiến Thân Cảnh Phúc tại chỗ đao kề cổ. Còn có thân binh của Thân Cảnh Phúc bị đánh gục sạch còn có thằng chống cự quá mức bị giết tại chỗ. Mùi máu tanh xộc lên khiến Thân Cảnh Phúc biết hắn đã rơi vào vô hạn nguy hiểm, vô tận rắc rối.
“ Lý Kế Nguyên ông đừng có mà làm quá đà, ta là nghe lệnh Bình Nam Vương mà làm, đây là người của Bình Nam Vương, ông đám phản Bính Nam Vương?” Thân Cảnh Phúc không phải dạng vừa bị đè nghiến nhưng không sợ vẫn gân cổ lên cãi.
Lúc này doanh trại có biến mọi người ầm ầm tụ tập lại, nhưng nghe chuyện xong thì chạy biến cả lũ.
Ngô Khảo Tích chạy đầu, Ngô Thường Hiến nói chờ cha với co dò chạy theo, các tướng hô hào chủ tướng chạy rồi chúng ta ở đây làm chi.
Chỉ có Lý Hoằng Chân ở lại, ánh mắt như hỏa diệm sơn thiêu đốt Thân Cảnh Phúc.
“ Anh em ta chỉ có đường này để sống. Đông Mân vương thông cảm, chúng ta cũng không muốn nghịch ý của Bình Nam Vương, nhưng lệnh của Nhiếp Chính Vương chúng ta dám cãi sao?”
Thật ra Thân Cảnh Phúc khổ , hắn rơi đúng vào vũng xoáy rất phức tạp. Lúc này Ngô Khảo Ký có ý cho Lý Càn Nhân nhận Quảng Tây ai cũng rõ. Lý Kế Nguyên lại có tham vọng Quảng Tây, cho nên hắn bèn bợ đít Lý Từ Huy , chỉ có làm Lý Từ Huy hài lòng thì hắn mới có cơ hội đăng vị ở Quảng Tây.
Tuy Lý Từ Huy lúc giao việc này không hứa hẹn gì cả nhưng rõ ràng cần phải tạo quan hệ gần… gần hơn nữa.
Nghe đâu Lý Nhật Trung đã ăn được một mảnh ở phương nam khả năng lập quốc rất cao. Cho nên anh em nhà Lý Kế Nguyên Lý Hoằng Chân nhận ra Ngô Khảo Ký đối xử họ Lý theo lối ôn hòa, muốn đôi bên cùng mãi ý xử lý chuyện ngôi vị này.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký lại chưa nghĩ đến chuyện phức tạp đến vậy, mà cũng không nghĩ đến năng lượng của Huy siêu khủng khiếp đến vậy. Lần này có thể toang thật sự.
Tất nhiên Thân Cảnh Phúc phải thoả hiệp hắn không hiểu tại sao hai thằng này dám làm càn, nhưng hắn tin ánh mắt kia là có thể giết người. Chỉ Thân Cảnh Phúc nói một câu không là bọ chúng máu tươi ba thước của Phúc đạp vũng mà tiến về Phiên Ngung Bắt người.
“ Anh em đồng hao a, ta chỉ có thể giúp người đến đây thôi, ta đã tận lực rồi” Thân Cảnh Phúc than thở. Hắn đầu hàng vô điều kiện bị hai thằng này kè kè quản thúc trong doanh.
Phúc lệnh người về Phiên Ngung đón A Đóa tới , nói dối là đi gặp Ngô Khảo Ký.
Điên tình A Đóa dĩ nhiên dẫn 200 thân binh thảo nguyên chạy tới.
Lúc này Lý Kế Nguyên mới nói tự Thân Cảnh Phúc đưa A Đoá về kinh.
Thân Cảnh Phúc không cách nào khác giao 2 vạn binh Đông Mân cho Thân Cảnh Ngu em trai hắn rồi đi về Kinh.
Nghe đâu Nhiếp Chính Vương muốn ban thưởng cho sự trung thành của hắn thì phải. Tất nhiên Thân Cảnh Phúc thề không muốn sự ban thưởng này.
Ôi trời ơi… Thân Cảnh Phúc chán nản kêu lên.
Đúng lúc này Điện Thiên Phúc cánh kèn kẹt mở ra. Nội thị tất tưởi chuẩn bị sự vụ.
“ Mời Thân Cảnh Phúc Vương gia vào trước Nhiếp Chính Vương cho mời. A Đoá cô nương xin chờ bên ngoài”
Nội thị thái giám hô lớn lệnh chiếu.
Thân Cảnh Phúc lập bập run rẩy đi vào.
Lúc này Lý Từ Huy mặt âm trầm ngồi trên chính bệ mà nhìn xuống. Thân Cản Phúc thấp thỏm sợ hãi mà khom người hành lễ
“ Tội Thần Thân Cảnh Phúc ra mắt Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương vạn tuế”
Thân Cảnh Phúc thâm chí còn không dám xưng tiểu Vương. Chỉ dám xưng thần.
“ Thân Cảnh Phúc ,ngươi biết tội như thế nào kể Bản Vương nghe xem?” Lý Từ Huy quát lớn khiến cả điện sợ hãi.
“ Tội thần đáng chết không nên tự tiện can hệ chuyện nhà Nhiếp Chính Vương, xin ngài giơ cao đánh khẽ… bệ hạ nhiếp chính vương, là Bình Nam Vương hạ lệnh bề tôi nào không dám nghe theo,” Thân Cảnh Phúc loạn luôn nói năng lung tung thậm chí xưng luôn Lý Từ Huy bệ hạ.
“ Tất cả ra ngoài ngươi Thân Cảnh Phúc ở nguyên đó” Lý Từ Huy uy nghiêm quát lên.
Đám thái giám cung nữ vội vã đi ra đến lúc này Lý Từ Huy mới lên tiếng.
“ Anh rể , ngươi cũng là chúa một phương sao cần phải nhũn như vậy? Thẳng người lệ đi Bản Vương là diễn thôi không có trách tội ngươi”
“ Thật?” Thân Cảnh Phúc bất chợt thất thố mở miệng.
Hắn vội lau mồ hôi trán.
“ Thần xin lỗi đã lỡ lời, cám ơn Nhiếp Chính Vương không trách tội”
“ Thần gì, ta là Vương ngươi cũng là vương, ta còn phải gọi ngươi mọt tiếng anh rể đâu. Đã nói không trách tội không cần câu nệ” Lý Từ Huy giọng nhẹ lại rất nhiều.
Đến lúc này Thân Cảnh Phúc bỗng thấy yên tâm một chút, hắn trong đầu xoay chuyển, dường như chuyện này không đơn giản. Rất không đơn giản. Hẳn Lý Từ Huy triệu hắn vào Kinh là có chuyện khác.
“ Thần không dám… cuối cùng thì bề tôi vẫn là thần tử. Ngài không là bệ hạ cũng là nương nương hoàng hậu, thần xưng thần là đúng nghĩa” Thân Cảnh Phúc ném đá dò đường.
“ Ít chơi hoa chiêu, vào chính sự, ngươi xưng gì cũng được nhưng bản Vương lúc này là Nhiếp chính vương , mấy thứ kia chưa là, danh bất chính ngôn bất thuận đừng nhắc lại” giọng Lý Từ Huy nghiêm khắc lên.
Thân Cảnh Phúc yên một bề , chưa là nghĩa là sắp là. Tức là chuyện sớm muộn mà thôi.
“ Thần tuân mệnh”
“ Bản Vương là phụ nữ có máu ghen tuông đàn bà là lẽ thường nhưng không đến nỗi không phân rõ trái phải. Ngươi trung thành trong mắt bản Vương quá rõ, chuyện này sao trách ngươi được, bản vương gọi ngươi về kinh là có chuyện muốn hỏi” Lý Từ Huy từ từ nói, cũng là vỗ về Thân Cảnh Phúc Tâm Linh.
“ Cảm ơn nhiếp chính vương thấu hiểu, Cảnh Phúc một lòng một dạ trung thành cẩn cẩn trời đất chứng dám.” Thân Cảnh Phúc một dạng trung thành biểu hiện rất thành thục.
“ Kể lại chi tiết cặn kẽ từng chút một lúc Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chân gặp ngươi cho ta nghe” Lý Từ Huy nghiêm túc ra lệnh.
Hả chuyện này… có ẩn tình gì sao?
Thân Cảnh Phúc tự hỏi trong lòng, sau đó là từ từ tỉ mỉ từng ly từng tí kể lại.
“ Lặp lại một lần nữa, rõ hơn từng chi tiết biểu lộ nét mặt , mô phỏng ngữ điệu, đồng thời cả việc thân binh hai ve chém giết cũng phải kĩ lưỡng kể lại” Lý Từ Huy nghiền ngẫm nghe, lại yêu cầu kể lại.
Thân Cảnh Phúc vận dụng chín tỉ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín tế bào não cố gắng tưởng tượng lại lúc ấy mà mô phỏng lại từng người, kể cả nét mặt, ngữ điệu lần lượt được hắn diễn ra.
Thằng này có năng khiếu diễn viên.
“ Lần nữa” Lý Từ Huy hử hừ ra lệnh.
“ Lần nữa”….
Không phải là dùng cách này để trừng phạt ta chứ? Thân Cảnh Phúc hung hăng nghĩ.
Hắn nghĩ đúng ngay từ lần thứ hai nghe chuyện rất chi tiết Lý Từ Huy cũng cho ra kết luận nhưng nàng lòng dạ hẹp hòi muốn hành Thân Cảnh Phúc, mấy lần sau nàng có nghe đâu, là hồn du vây đỉnh rồi.
“ Nhiếp chính vương..”
“ Nhiếp Chính Vương”
“Nương Nương”
“ Bệ Hạ…”
Thân Cảnh Phúc gọi, thậm chí đã hơi lớn giọng,
“ Hả hả…” Lý Từ Huy mở mắt ra, mấy nay làm việc hơi quá độ, buồn ngủ… xin lõi Cảnh Phúc anh rể rồi khặc khặc.
“ Là kể xong rồi, cần kể lại không ạ?” Thân Cảnh Phúc hỏi, hắn khá chắc chắn đây là trừng phạt hắn rồi. Nhưng không sao, khát cổ họng một chút mà thôi.
“ Hử… khục khục… không cần… đủ… đã đủ…” Lý Từ Huy ho khan.
“ Vậy tóm lại lúc đó nếu ngươi không đồng ý chúng sẽ giết ngươi? Ngươi chắc chắn nhìn không sai chứ?” Lý Từ Huy hỏi.
Thiên lộn, đây không phải ý của ngài sao còn phải hỏi, không phải ý của ngài sao ta phải sợ đến đái ra quần như thế này Thân Cảnh Phúc nhảy dựng lên trong lòng mà nghĩ. Nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“ Thần thấy không sai, chắc chắn Lý Kế Nguyên và Lý Từ Huy sẽ nghe lệnh giết thần, đám này thực sự nghe lời Nhiếp Chính Vương, là trung thành người” Thân Cảnh Phúc tưởng rằng Lý Từ Huy hỏi chuyện này là muốn nhìn thấu Lý gia hai người kia có ngoan ngoãn nghe lời hay không. Tuy Thân Cảnh Phúc có bất mãn nhưng hắn không nói dối hại người làm gì. Vì thật sự không cần thiết, hắn chỉ muốn chuyện này qua nhanh.
Lý Từ Huy lắc đầu.
“ Ngươi nghĩ sai. Bản Vương chưa từng hạ ý chỉ hay ám chỉ gì việc đó” Lý Từ Huy chợt nói.
Thiên lộn, chuyện lớn, Thân Cảnh Phúc hắn lại vướng một vụ khác rồi… sao ta khổ thế này… Thân Cảnh Phúc muốn khóc.
“ Sau này ngươi cần phải hết sức cẩn thận mở to mắt canh chừng Lý Kế Nguyên cùng Lý Hoằng Chân. Hoàng Thượng nhỏ tuổi vẫn cần vợ chồng chúng ta chăm sóc dạy dỗ mấy năm mới có thể đưa đi Quảng Tây nhận đất, tạm thời đất đó do Lý Kế Nguyên và Lý Hoằng Chân quản” Lý Từ Huy thâm ý nói.
Thân Cảnh Phúc không ngu, hắn đã hiểu , hiểu hết, hiểu triệt để. Chó chết mà.
“ Cảm ơn Bệ Hạ, cho thần gọi một tiếng này, ân cho biết này không có gì hồi báo, lòng trung của bề tôi cho hai vợ chồng người mãi mãi không đổi.” Thân Cảnh Phúc quỳ hai gối chắp tay cảm ơn. Đây là lễ tiết đặc biệt không mấy khi dùng.
“ Anh rể đi thôi, chúng ta nói gì vẫn là người một nhà, xử lý cho tốt là được, có gì khó khăn cử người về mật báo cho ta. Nhớ, mở to hai mắt” Lý Từ Huy thâm tường.
“ Cảm ơn… cảm ơn bệ hạ” Thân Cảnh Phúc dập đầu bang bang sau đó đi ra.
Sắc mặt của hắn âm trầm cùng tồi tệ vô cùng tận.
Rất dễ hiểu.
Lý gia bắt buộc phải đi khỏi Đại Việt mới sống được một cuộc sống êm đẹp. Ở Đại Việt chắc chắn sẽ chịu vô tận chèn ép, đời Ngô Khảo Ký có thể tha thứ, có thể bao dung, nhưng đời con đời cháu của Ký thì sao? Không ai muốn cựu hoàng máu mủ vẫn sống nhởn nhơ cạnh bên mình cả. Cho nên xuất ngoại là cách duy nhất. Tự xuất ngoại đánh một mảnh đất, Lý gia không còn cái năng lực ấy.
Nhưng vợ Chồng Huy-Ký lại rất nhân tình mà giúp đỡ Lý gia.
Song thịt thì ít sói thì đông, Quảng Tây có một mảnh biết cho ai? Dĩ nhiên là cho Lý Càn Nhân dòng chính, vả lại dù gì cũng mang tiếng ép Càn Nhân nhường ngôi phải cho đền bù thì mới là nhân nghĩa vẹn toàn.
Nhưng miếng thịt này là có sói nhìn rồi.
Đến lúc này thì Thân Cảnh Phúc hiểu hai con sói này là Lý Hoằng Chân cùng Lý Kế Nguyên.
Vấn đề là hai con này không những thèm miếng thịt ở Quảng Tây mà còn nhắm cả Quảng Đông vùng đất của Thân Cảnh Phúc.
Lấy ví dụ lần này, nếu Thân Cảnh Phúc không nghe, dù Lý Từ Huy không dụ đám này giết thì đám này vẫn dựa cớ Thân Cảnh Phúc kháng lệnh Huy mà giết.
Như vậy Phiên Ngung vô chủ đám này sẵn đang có đại quân chục vạn có thể một ngày đạp bằng Phiên Ngung rối loạn rồi thừa cơ cướp lấy.
Có mấy điểm lợi đối với anh em họ Lý.
Một tranh chấp Quảng Tây chưa chắc ăn nổi Lý Càn Nhân nếu Ngô Khảo Ký quyết đưa Lý Càn Nhân lên.
Hai giết Thân Cảnh Phúc vù Phúc không nghe lời Huy, tuy không có chính lệnh của Huy nhưng cũng không ai có thể nói gì, Huy cũng không có cớ trách phạt.
Chúng chỉ cần đưa A Đoá an toàn về Thăng Long chuyện còn lại để hai vợ chồng Huy-Ký giải quyết, vậy Ký cũng không thể trách tội. Tuy có thể vì Thân Cảnh Phúc chết. Ký lại nợ Phúc ân tình với tính của Ký có thể trách phạt Nguyên-Chân nhưng cũng không quá nặng, dù sao Phúc đã chết mà cũng không có cớ để trách nặng.
Cuối cùng chỉ có Phúc hắn là chết oan chết uổng.
Chết tiệt, rất giỏi tính toán… Nguyên-Chân thù này ta không báo không phải Họ Thân.
Lý Từ Huy ngồi tròn điện cười cười…
“ Dám nhúng tay chuyện của nhà ta.. Thân Cảnh Phúc ngươi đừng ngày sống yên đi…”
Lý Từ Huy đúng là không ra lệnh cho Nguyên Chân hạ thủ, cũng không ám chỉ, nhưng tâm hai thằng này sớm đã bị Huy đọc rồi, khiểu gì chuyện cũng xảy ra theo hướng này mà thôi. Hoặc hướng khác là Phúc Bị giết tại chỗ . Nhưng cái này khó, tính của Phúc thì Huy không bao nhiêu rõ nhưng trong lịch sử ông thần này rất trung thành, phải nói giai đoạn đó có thể nói trung thành nhất là ông thần này. Đã trung thành sẽ không thể chống đối cả Huy lẫn Ký … vậy thì chỉ có thể tự thân vào Kinh chịu tội thôi. Khặc khặc…
Trung thì trung nhưng đã dám thò tay giúp Ký có bồ thì chuỵ cho ra bã…