Đã thầm nhủ sẽ không viết tiếp tiểu thuyết, nhưng những lúc một mình thì Ngô Huy Tuấn thực sự khó ức chế bản thân cầm bút. Một sự thôi thúc khó tả từ nội tâm, từ sâu thẳm linh hồn khiến hắn lại một mình trong đêm tối cầm lên bút mực mà ghi ra những dòng văn khô khan nhưng chất chứa rất nhiều lãng mạn cùng ước nguyện.
“ Hừ hừ… anh với em cho dù cùng cha khác mẹ đâu cần căng thẳng đến mức đao kiếm gặp mặt như vậy?”
Huy Tuấn xoá hết những gì vừa viết, xoá hết những gì thấy được trong mơ….
“ Viết nốt mấy chương này sẽ không tiếp tục… “hắn tự nhủ với bản thân.
“ Sau khi từ phương Bắc trở về thì cụ Tích trở thành như hình với bóng cùng cụ Ký, hai bên ăn ý hài hoà, như chân tay nối dài , được xưng là Ngô gia Song Kiệt. Cụ Tích âm thầm phía sau hỗ trợ, hi sinh tất cả cá nhân… cho nên phải chỉnh lại… không nên để giai đoạn đầu căng thẳng…. “
Lẩm nhẩm một mình, Ngô Huy Tuấn viết lại về Ngô Khảo Tích, từng sự kiện từ lần đầu Tích gặp gỡ Ký tại Bố Chính sau nhiều năm ra sao.
Là một người anh luôn quan hoài tới em trai, luôn dăn dạy lẽ phải, luôn bảo vệ hi sinh tất cả, hi sinh cả địa vi gia chủ một cánh vô lý mặc dù “ chẳng hiểu” gì về thằng em này tài cán ra sao? Có thể lãnh đạo Ngô thị thay hắn không?
Một nhân vật anh cả lãng mạn đến mức phi logics về mặt lý trí nhưng lại logics về mặt tình cảm màu hồng cứ thế ra đời.
Trao tặng tất cả cho các em không cần hồi báo. Hi sinh tất cả cho các em không cần lý do. Một nhân vật mâu thuẫn vô cùng. Nói hắn là tuấn kiệt Thăng Long Thành Ngô Khảo Tích. Đứng hàng đầu các Tuấn Kiệt.
Là gia chủ tương lai đã được chỉ định và có thời gian dài phụ giúp quản lý Ngô thị. Tính cách trầm ổn, khôn ngoan, quyết đoán, có chút ngoan cố.
Vậy mà lại rất ngu ngơ, vô tri chẳng có lý do gì cũng “ nhường” dần dần quyền lực cho một thăng em nổi tiếng “vô dụng”. Đã vậy lại còn thâm tình can tâm tình nguyện tại Bó Chính dạy em , mà không chỉ một hai lần. Đến khi bị tước đoạt ngôi vị gia chủ cũng không một tia oán hận, vẫn ha ha vui vẻ phục vụ em trai. Mặc dù thời này rõ ràng là trưởng ấu phân cấp rất mạnh.
Đúng là chỉ tiểu thuyết mới có thể vẽ ra được một nhân vật… hay đến vậy.
Thực tế nếu Ngô Khảo Tích mà vô tri, không có quyết đoán như vậy thì không đáng được chọn làm gia chủ tương lai ngay từ đầu rồi…. đúng là tiểu thuyết mà. Thấm đẫm màu hồng cùng lãng mạn.
Màn đêm đã muộn rồi… Ngô Huy Tuấn buông lơi bút, nhẹ nhàng thở một hơi…. Hắn cần nghỉ ngơi….
Nhưng chỉ sau vài phút, trong bóng tối Huy Tuấn lại tỉnh dậy, căn phòng lại từ từ sáng lên…
Bàn tay lại lần từng trang sách, ánh mắt phong sương lướt từng dòng chữ.
“ Viết tốt… phải là một người anh trai cực tốt mới viết được những dòng như vậy…”
Khàn khản giọng nói thì thầm trong đêm…
Ngô Khảo Ký dõi theo từng hành trinh của truyền kỳ Võ Thánh trong “ Lý Triều Bá Đạo Phò Mã” lại so sánh cùng Đại Ca ngoài đời thực của mình.
“ Cũng không quá sai biệt… Đại Ca hắn là người như vậy”
Ngô Khảo Ký gật gù đồng ý. Giọng nói đầy vẻ kính trọng. Cũng có nhiều thương tiếc.
“ Đại Ca… ngươi cũng sống mãi trong lòng của ta…”
Khu vực Tỉnh Lưu Cầu của Liên Hiệp các quốc gia Đại Việt ở thế kỷ 21. Khi này là đại bản doanh của Đông Hải Long Vương.
Kẻ cướp Đông Hải Long Vương đã đến đảo này từ sau khi ngược bắc, với vũ khí vượt trội, với lũ Châu Âu- Châu Phi binh cao to mới được bổ xung 3000 từ Bố Chính. 6000 bộ binh Bố Chính đã đổ bộ và rất nhanh khống chế được thành Shuri.
Lực lượng tấn công Shuri không chỉ có vậy mà còn có rất nhiều hải tặc đám vong mạng.
Với hạm đội khổng lồ với các hải hạm kiểu Medang mạnh mẽ hơn nhiều các chiến hạm Đông Bắc Á nếu chiến đấu trên biển, với pháo lới, Ballista bắn dầu thì Ngô Khảo Ký đã thu phục được không ít các nhóm hải thặc Đại Tống, Đại Việt và cả Nhật Bản ở nơi này. Và chẳng mấy chốc đã tụ thành một lực lượng khổng lồ với hai vạn quân tổng hợp và đám lâu la các chư hầu hải tặc phải nghe theo tổng phải là bốn đến năm vạn.
Ngô Khảo Ký lập ra thứ gọi là công ty Bắc Hải Bố Chính. Tập hợp tất cả hải tặc lại phân chia quy củ cách làm ăn địa bàn thu thuế thương thuyền cùng lượng thuế thu một cách quy chuẩn quy tắc. Không nghe thì đánh. Đánh đến lúc nào nghe thì thôi.
Lúc ấy có ba đại lão gia hải tặc trên biển không phục tùng, liên hiệp muốn đánh với Hạm đội Bố Chính. Nhưng bọn họ không biết thế giới này đã thay đổi. Các các tác chiến cổ tuyền đã không còn ý nghĩa. Các khẩu pháo khóa nòng xoay Breech-loading swivel gun đã quét sạch không còn một mảnh những tên hải tặc chống đối trong trận chiến ấy.
Đáng lẽ ra hải tặc nên đánh theo kiểu hải tặc. Ẩn nấp ở các đảo vắng xa xôi, tổ chức tập kích vây bắt các chiến hạm đi lẻ của Bố Chính, đó mới là vương đạo.
Nhưng mà bọn họ lại quá tự tin và coi Bắc Hải- Đông Hải là địa bàn bất khả xâm phạm cho nên sử dụng số lượng quân số áp đảo muốn một trận dẹp luôn đám Hải Quân Bố Chính không hiểu từ đâu ra mà huyênh hoang khoác lác này.
Và đám hải tặc chưa bao giờ va chạm với vũ khí nóng lại gặp một tên sử dụng vũ khí nóng chuyên gia. Và kết quả thì ai cũng biết rồi.
Ngô Khảo Ký lắc đầu... Huy Tuấn viết quá rườm rà về quá trình phát triển hỏa pháo này nọ. Có lẽ luốn tạo nên cảm giác phát triển theo bậc thang để cuốn hút người đọc từng bước cảm giác được sự phát triển rồi cuốn vào đó.
Sự thật thì Ngô Khảo Ký không có phát triển lề rà lề rề như vậy.
Ngay từ thời gian đầu ở Bố Chính thì Ngô Khảo Ký đã khoanh tròn Bố Chính thành một khu quân sự nội bất xuất ngoại bất nhập, và quy hoạch Chính Hoà là khu kinh tế.
Việc Hắc thành Bạch Thành là có nhưng không lãng mạn như trong truyện, anh một nơi tôi một nơi nhìn nhau thèm thuồng.
Ngô Khảo Ký cũng ở Bạch Thành Chính Hoà. Chỉ là ban đầu hai người Ký- Huy ở hai khu khác nhau trong thành mà thôi.
Từ thủa ban sơ thì Ngô Khảo Ký đã phát triển pháo khóa nòng xoay Breech-loading swivel gun với tốc độ bắn siêu nhan để bản thân mình sử dụng. Còn về chiến hạm là sòng phẳng trao đổi với Medang cùng mua rất nhiều nô lệ chiến tranh ở đây về để thực hiện lực lượng hải quân.
Thứ trao đổi với Medang Lavo để lấy chiến hạm đó chính là hoả pháo... là pháo nạp đầu nòng đúc sơ sài bằng thép tốt nhưng rất hiệu quả. Cùng theo đó là buôn bán áo giáp, nỏ genoa cánh thép, đao kiếm vũ khí, đổi lại là tài nguyên vô cùng vô tận của Medang và lương thực dồi dào của Lavo.
Quả thật hai đứa em kết kết nghĩa khá tốt. Rất trượng nghĩa, đến với nhau vì lợi ích nhưng quan hệ lâu bền lại thành tình cảm. Tất nhiên tình cảm cũng cần có sòng phẳng mua bán để duy trì song phương lợi ích.
Medang đào mỏ bán lấy vũ khí để có thể phục quốc sau đó mở rộng địa bàn. Lavo bán gạo, thuyền chiến, tài nguyên để có vũ khí duy trì chiến tranh trên bộ với Pagang.
Ngay từ đầu Ngô Khảo Ký đã có ý thức rõ ràng về việc tự sản xuất chiến hạm phục vụ hải quân. Cho nên hắn không ngại nhờ vả Cụ Lý Thường Kiệt bí mật thu mua công tượng Đại Việt. Còn về Medang, Lavo thì Ngô Khảo Ký tự mua. Còn Chiêm Thành thì đó là cướp người bắt nô lệ.
Các loại công tượng tràn ngập thành Bố Chính từ khắp nơi ở Đông Á Đông Nam Á. Nó không lãng mạn như trong truyện mà là một quá trình đen tối cùng máu tanh.
Hàng ngàn hàng ngang công tượng được nuôi nhốt ở Bố Chĩnh người nhà của họ bị cách ly đi Cẩm Thành bên sông Cẩm làm con tin. Chạy trốn thì hậu quả sẽ rõ.
Tiếp theo quá trình cưỡng bức là quá trình đối xử hà khắc bằng luật lệ cùng một chính sách khích lệ ban thưởng rất nhân đạo. Cuối cùng là sự giáo dục tẩy não bằng tư tưởng về một chế độ tốt hơn cho công tượng trong tương lai, khi mà tầng lớp công tượng thương nhân sẽ không khác gì Sĩ phu.
Đây mới chính là nguồn cội tốc độ phát triển vút bay của Bố Chính dám đương đầu cùng Thăng Long. Trong tiểu thuyết của Huy Tuấn chỉ là mầu hồng theo lối tư duy nhân đạo làm chủ lấy đức phục nhân v.v… thực tế nó không như vậy.
Vẫn là nhân đạo nhưng đó là sau khi có điều kiện để nhân đạo.
Ngay từ khi Lý Từ Huy đến, và nhất là sau cuộc chiến Chiêm Thành khi Quân Mường bí mật tập kích. Ngô Khảo Ký bỏ mặc tiền phương với vẻn vẹn 300 kỵ binh không nghĩ an nguy quay về cứu viện và đã cứu được Lý Từ Huy lúc đó gần như thất thủ.
Trận chiến đó Ngô Khảo Ký thương nặng đến nỗi tưởng như không qua khỏi. Xin đừng đùa với chiến tranh. Tiểu thuyết là anh hùng hoá , thần tượng hoá Bố Chính thôi.
Quân Mường tập kích kinh khủng đến độ quân đội thủ thành Bố Chính 10 chỉ còn lại 4-5 …
Nếu không có Ngô gia quân do Lý Thường Kiệt trợ giúp tiếp theo thì ngay cả Ngô Khảo Ký cũng chết ở Bố Chính thành.
Sau trận này toàn thân cả chục vết thương lớn bé, phải sau ba tháng Ngô Khảo Ký mới bình phục nổi.
Ba tháng này Lý Từ Huy một tay xây dựng lại Bố Chính quản lý ngăn nắp , đêm đêm tận tuỵ hầu hạ Ngô Khảo Ký bị thương đau đớn nằm một chỗ. Hai người có thời gian tâm sự, cả Ảnh , Huy , Ký nói chuyện rất nhiều… hiểu nhau rất nhiều và tình yêu mới từ từ phát sinh từ trong sinh tử hoạn nạn có nhau như vậy.
Sự điên cuồng bất chấp của Ngô Khảo Ký khi dẫn ba trăm quân xông vào cả ngàn loạn quân chém giết để cứu Lý Từ Huy đến độ mất máu không thể đứng vững vẫn cố chống chiến phủ tiến lên, hình ảnh đó đã khiến Ảnh – Huy đều tin tưởng, người đàn ông này có trách nhiệm với hai nàng.
Sau trận chiến đó cả hai phát hiện, không thể tiếp tục chỉ dùng vũ khí lạnh, phải nhạnh chóng nhất có vũ khí nóng chất lượt cao nhất.
Sự thật là ngay lúc này công nghệ đã mở khóa pháo khóa nòng xoay Breech-loading swivel gun. Tống Kiệt đã thử phát triển thứ này từ rất sớm nhưng không thành công vì hắn không có kiến thức cơ bản. Cho nên ngay từ đầu Bố Chính đã tràn ngập loại pháo này kể từ sau chiên tranh với Chiêm Thành.
Thân xe pháp bằng gỗ với kết cấu bọc thép gia cố là thứ Ngô Khảo Ký am hiểu, còn Lý Từ Huy là một cao cấp kỹ sư có trình độ cơ khí rất cao. Cho nên việc tạo ra một cỗ giá pháo tương đương với các loại giá pháo xe kéo thế kỷ 19 rất rất đơn giản. Những thứ này hoàn toàn không khó với thợ thủ công Bố Chính.
Còn các loại giá pháo chỉnh góc này nọ, xoay ngang xoay dọc này nọ là tiểu thuyết hóa lãng mạn của Huy Tuấn thôi, mấy thứ đó không có thật. Công nghệ Bố Chính chế không được. Ngay cả đến thời gian thế chiến lần thứ nhất thì các giá pháo của Đại Việt vẫn là giá pháo thế kỷ cuối 19 mà thôi. Các cấu trúc lằng nhằng giá pháo cơ học gì đó mà Huy Tuấn tự nghĩ là không tồn tại vì rất khó chế tạo các loại linh kiện tinh mĩ, dễ hỏng ấy trong hệ thống quân sự thực tế.
( Giá pháo, xe kéo có thể tham khảo với key Google : M1857 12-pounder Napoleon)