Quân có đông có mạnh mà gặp kiểu địa hình này cũng chịu chết.
Một dải đường khó đi nhỏ hẹp thì mười vạn quân chỉ có thể chia top đi qua. Việc liên miên tập kích Ký đã gặp ở Chi Lăng và hắn rất kiềng.
Quảng Tây chia làm hai vùng nam Bắc rõ rệt, mà dân Tráng ở đây cũng chia nam bắc đồng thời cả ngôn ngữ cũng hơi khác nhau.
Vùng bắc Quảng Tây bao gồm Ung Khâm Liêm tam châu thêm Bạch Châu Liễu Châu cùng Quy Châu. Toàn là đồng bằng chỉ có một vài dãy núi chia cắt. Cớ sau Lý Thường Kiệt lại muốn đánh qua đây. Chỉ cần vượt qua đoạn địa hình khó khăn ở Hàn Giang, Tuyên Quang Lạng Sơn là toàn bộ miền Nam Quảng Tây Bị lộ.
Cớ sao Quân Đại Việt thế như chẻ che đánh hết nơi này, Liễu Châu chỉ là Ngô Khảo Tích cố tình không đánh thôi. Nhưng đến lúc này là khó thật.
Ngô Khảo Ký ai oán nhìn Tích. Đại Ca người có đức ghê ăn toàn thịt để lại xương cho ta.
Tích cũng đành bối rối cười trừ , hắn không nghĩ Quế Lâm khó đến vậy.
Cũng không thể hiểu vì sao xưa kia Lưu Kỷ có thể đánh bật quân Hán ở đây. Kỳ lạ.
Lúc này ngồi bên bàn lớn có Ký, Tích. Hoằng Chân, Kế Nguyên và mặt đầy hưng phấn Càn Nhân.
Càn Nhân mới mười tuổi đã thân chinh, nhưng thực tế hắn toàn chơi phía sau. Quân đến Liêm Châu thì hắn ở luôn đó, đánh quá Khâm Châu Ung Châu hắn mới qua hai nơi này.
Chỉ là lần này hắn được Ngô Khảo Ký gọi gấp đến tiền tuyến, lần đầu tiên được thực sự “ ra trận” làm hắn mừng khấp khởi.
“ Ở đây không người ngoài ta cũng nói thẳng, lần này đánh Quảng Châu là cho Lý gia các người. Giờ có hai lựa chọn các ngươi tự nghĩ và quyết”
Ngô Khảo Ký không khách khí.
“ Quân bên ngoài lâu sĩ khí sẽ xuống lại sắp năm mới không thể đánh lâu dài. Do đó lựa chọn một là rút lại giữ Liễu Châu cùng Ung Khâm Liêm Bạch Quy các vùng . Nơi này đủ lớn có thể phát triển được nhưng lại không có hiểm địa để thủ nếu phương Bắc tràn xuống”
“ Hai là ho sinh Hạ Châu làm cái giá mời Miêu tộc giúp sức nếu vậy rất nhanh có thể đánh được Quế Lâm chặn nơi này thì Đại Tống vào không được.”
“Các ngươi chọn đi”
Ngô Khảo Ký rõ là không muốn ăn khúc xương cứng này, không đánh thì thôi về nước, Lưu Kỷ chỉ còn một mảng nho nhỏ Quế Lâm không quá lo. Nhưng chỉ sợ thằng này đầu hàng Tống dẫn Tống vào.
Mà thực sự là Ký sợ Lưu Kỷ đã đầu hàng rồi.
Đúng như Ký nói nếu tính đồng bằng mầu mỡ thì Đại Việt đã chiếm đến 70% Quảng Tây đồng bằng chỉ còn tí teo ở Quế Lâm cùng Hạ Châu. Lợi Ich thật ra đã đủ.
Chỉ là vấn đề phòng thủ khi quân Đại Việt rút đi.
Lý Hoằng Chân tính vẫn nóng nảy nhất hắn lên tiếng trước.
“ Hay là lui binh, ta thấy đủi rồi dù sao khó mình khó người, cái thung lũng này rất khó qua, chỉ cần xây quan ải nơi đây thì Phía Bắc cũng đâu có đánh xuống được. Quân sĩ đã 6-7 tháng không về nhà tinh thần xuống thấp khó đánh tiếp”
“ Anh rể hay rút đi” Lý Càn Nhân còn nhỏ quan sự bập bõm nào biết gì, cho nên hắn chỉ là hùa theo, đôi phần còn là cảm thấy lý gia phiền hà Ngô gia nhiều nên ngại.
Lý Kế Nguyên như muốn nói gì nhưng thôi.
“ Hay là các ngươi cứ bàn kỹ đi, thống nhất hãy nói tiếp, ta và Tây Võ Vương ra ngoài chờ đợi”
Ngô Khảo Ký nói đoạn kéo Tích đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người bên ngoài danh địa đứng nhìn dãy núi vắt ngang trời kia mà lắc đầu ngao ngán. Ngô Khảo Ký công nhận lũ Hán trong lịch sử có đủ kiên nhẫn để năm lần bảy lượt thu phụ nơi này thật là tài.
“ Đại Ca, người thấy sao?”
“ Lý Kế Nguyên có nhìn ra nhưng không mở lời”
“ Ừ , Lý Càn Nhân còn nhỏ không tính nhưng Lý Hoằng Chân chưa đủ bản lĩnh thủ nơi này. Lý Kế Nguyên lão này cực tài, ta sợ về sau đưa Càn Nhân lên đây ắt loạn”
“ Sau để sau tính đi, à người Miêu đã hồi đáp, họ đồng ý ra sức nhưng không cần Hạ Châu”
“ Hử, là chúng phát hiện ra cái gì sao?” Ngô Khảo Ký bất ngờ.
“ Cũng không rõ chúng phát hiện hay không mà chúng đòi điều kiện khác.” Tích có phần hơi rối mà nói
“ Hửm … điều kiện gì Đại Ca nói nghe” Thấy thái độ của Tích thì Ký hơi tò mò.
“ Chúng muốn thông hôn, ta hoặc ngươi cưới con gái trại chủ người Miêu. Lại có Đại Việt phải phong Miêu Vương cho hắn, thừa nhận địa vị hợp pháp của hắn đối với vùng này, nói đúng hơn là ủng hộ hắn làm Vua Mèo” Tích cau có nói.
“ Thì Đại ca ngươi cưới thôi, thằng này Hạ Châu béo bở vậy mà quyết không xuống núi à?” Ngô Khảo Ký nghe vậy cười phá lên, hắn có thú vui cưới vợ cho anh em trong nhà lắm.
“ Cưới con khỉ gió, ngươi xem con gái hắn bảy tám tuổi gì đó. Vả lại chị dâu… thế chuyện Phong Vương Miêu thì sao?”
Hoá ra Tích trước đây cũng chỉ to mồm mà thôi, bản thân cũng không hơn ai cả.
“ Hắn muốn lãnh địa tự trị chỗ nào?”Ngô Khảo Ký hỏi lại.
“ Thì là vùng núi này” Tích chỉ lên Miêu Nhân Lĩnh.
“ Thằng này tặc khôn, thôi không có cách khác, để mai đi gặp hắn, mang theo Càn Nhân, để hắn cưới vợ thôi.” Ngô Khảo Ký cười.
Thật ra đưa hai lựa chọn để xem người nào nhìn ra được nước cờ không thôi, để có thể chọn lựa chính xác người thủ Quảng Tây. Lý Hoằng Chân tuy mang tiếng là bộ chiến tướng quân, binh lính hắn lãnh cũng toàn là sơn binh bộ binh nhưng cách nhìn còn nông. Lý Kế Nguyên tuy già chút , lại là hải tướng nhưng đúng là kinh nghiệm có thừa.
Thật ra nhìn thế cục nếu là người thông tuệ cùng kinh nghiệm các trận chiến lớn cần bố cục sẽ nhìn ra.
Đây chỉ là chiêu trò, không hề có chuyện Đại Tống “đánh chiếm” Hạ Châu của Lưu Kỷ mà là thằng này đã âm thầm đầu hàng Tống.
Chỉ có Lưu Kỷ mở một mắc ở Trường Sa thì quân Tống mới có thể vào mà đánh bật Vương Thị khỏi nơi đây.
Lúc này Quân Tống giả vờ là chiếm Hạ Châu của Lưu Kỷ cho nó có bài có vở. Đại Việt tấn công Hạ Châu hay Quế Lâm đều bị thọc hậu ngay. Hai thằng này tạo thế gọng kìm.
Nhưng Ngô Khảo Ký không hiểu vì sao Tống Béo muốn làm liều, hắn không sợ Đại Việt cùng Bắc Nguyên liên thủ đạp bằng luôn Thọ Xuân?
Ngô Khảo Ký vẫn lúng túng không nghĩ ra vấn đề này.
Có Lý Thường Kiệt Lão đại ở đây tốt quá như vậy lão liếc mắt sẽ nhìn ra mất tầng hoá trang. Mắt của lão rất tặc.
Trái với phương Bắc trở rét, Thăng Long vẫn chỉ một bãi không khí mát mẻ mà thôi.
Lý Từ Huy Nhiếp chính vương mấy ngày này phá lên vui vẻ, nàng có một đàn vịt con luôn chạy theo sau lưng.
Phải là tận 1 2 3 4 …. 7 đứa trẻ… đông không . Quá đông…
Ầm ỹ cả ngày. Cũng may lũ này được mẹ của chúng dạy tiếng Việt đày đủ, nói rất sõi.
Dạo này quan viên vào làm việc vậy mà thấy toàn trẻ nít chạy chơi chung quanh trong cung Thiên Phúc.
Các quan viên lúc đầu thấy lạ, rồi cũng quen, chỉ thấy Nhiếp Chính Vương dạo này thật vui vẻ dễ tính.
Mọi người lúc này mới thấy một mặt khác của Nhiếp Chính Vương rất mẫu tính.
Ai trong lòng cũng thở dài ngao ngán cho vị lãnh đạo Đại Việt này.
Chuyện của Huy thì ai cũng biết rồi đó không còn được dấu. Chuyện Huy giả bầu sau đó con trai đi làm con tin ở Thăng Long mọi người đều tưởng thật nhưng giờ tất cả đều rõ đó không phải là.
Đứa bé làm con tin ở Thăng Long thật ra từ lúc có nhận thức chưa gặp Huy lần nào cho nên tình cảm là không có. Người mẹ đẻ lại luôn ở bên giả danh là vú em thì cả hai tình cảm thắm thiết do đó nhận mẹ con là chuyện không quá khó khăn.
Ngô Khảo Ký khi nhận tin này đã kiên quyết phản đối. Việc chia rẽ cốt nhục nhân luân tàn bạo như vậy hắn không làm được. Ngô Khảo Ký đã tuyên bố thẳng thẳng thừng nếu cần con thừa tự thì hắn sẽ xin nhưng không phải cách này. Ví như đứa bé 15 – 16 tuổi đủ nhận biết thì hãy làm.
Cho nên đứa trẻ ở Long Thành nhận lại cả cha lẫn mẹ đẻ của nó, còn Lý Từ Huy lại côi cút mà thôi.
Dĩ nhiên người ngoài không biết chuyện thì cho rằng Ký cả ngày biền biệt phương xa 6-7 năm không đánh trận lớn thì chiến trận bé nên hai người không có con. Thăng Long gây sức ép khiến Huy phải giả vờ có bầu rồi đưa con tin. Chuyện này ai cũng thông cảm thôi.
Chuyện cũng không có gì to tát, dẹp xong nam bắc yên bình hai người có hậu đại, có kết quả là được rồi. Đấy là mọi người nghĩ vậy. Thực sự Ngô Khảo Ký và Từ Huy có kết quả hay không thì Lý Nhật Trung và Lý Thường Kiệt biết đó.
Giờ đây thông tin A Đoá vào cung , Lý Từ Huy đối xử tốt như chị em khiến Lý Thường Kiệt yên chí lớn mà không đả động gì chuyện thừa tự nhận con nữa.
Nhưng ông nào biết Ngô Khảo Ký và A Đóa lại càng không thể.
Đây là chuyện đời tư tưởng như không ai can thiệp, nhưng đó là đời tư nhà nào mới được Lý Từ Huy và Ngô Khảo Ký đã được nhận định là không đế thì hậu. Chuyện con cái của họ là quốc gia đại sự ảnh hướng triều hướng lúc này.
Trong đám trẻ con đang chơi đùa đó có một đứa trẻ rất đặc biệt.
Nó tên Ngô Tuấn Thức, hắn chính là đứa bé chật vật ở Thăng Long đến 5 tuổi mới được che mẹ ruột nhận, mẹ ruột lại chính là vú em bấy lâu chăm sóc mình. Chuyện này trách là trách người lớn đấu đá khiến trẻ nhỏ chịu tội.
Giờ đây thức chính là “con nuôi” của vợ chồng Từ Huy.
Con nuôi có ý nghĩ hoàn toàn khác con thừa tự dù bản chất đều là nghĩa tử.
Con nuôi là không liên quan gì đến vấn đề thừa kế. Chỉ là những ngày qua đám trẻ nhà nghĩa Đệ đến Thăng Long chơi tin tức bát quái khắp nơi rộn ràng cho nên Mẹ ruột của Thức mới vao cung yết kiến Lý Từ Huy đề cập chuyện nghĩa tử, dù sao Huy và Thức vẫn có một mối duyên cơ chỉ là đoạn tuyệt không danh phận.
Cái này hoàn toàn là phụ nữ cùng phụ nữ thông cảm với nhau không liên quan chính trị tính toán của Đàn ông.
Lý Từ Huy nhận rồi con nuôi, hằn ngày đứa bé vẫn ở cùng mẹ đẻ nhưng cũng có tiếp xúc tạo tình cảm cùng mẹ nuôi.
Đứa bé năm tuổi rất ngây ngô , tự nhiên có hai mẹ, lại có x2 sự quan tâm cùng tình thương cho nên mấy ngày đầu bỡ ngỡ nhưng mấy ngày sau là quấn người.
Lý Từ Huy hiện đại người xuyên, trong đầu bát quái gì mà không dụ nổi một đứa trẻ, thậm chí nàng còn không tốn quá nhiều công sức, thật sự chỉ nghĩ mấy món đồ chơi cơ học, sai công tượng làm rồi đến dụ trẻ thôi.
Ví như mấy con ngựa gỗ làm sao đọ được xe cút kít. Mấy cái trống bỏi khó có thể đọ lại robot biết chạy động cơ là vặt dây cót đúng không? Lại còn hộp nhạc… đủ thứ linh tinh. Vẽ là được thôi, việc còn lại là công tượng.
Từ Huy muốn đứa bé lắm nhưng nàng không thể , cho nên tình thương nàng gửi gắm đứa bé này là thật, mà trẻ nhỏ ai thương bọn hắn thật bọn hắn cảm được. Nên rất quấn.
Đám trẻ kia thấy Thức có đồ chơi… siêu cấp Vip thì hâm mộ lắm thay, vồ vập xin chơi. Nhưng các bạn biết trẻ nó giữ đồ chơi của mình ra sao rồi đó.
Tranh chấp.
Cho nên Lý Từ Huy lại cho công tượng chế thêm một mẻ lớn.
Hay rồi, một đám vịt con bám theo.
Lý Từ Huy thấy vui, cho nên kệ. Nơi Hoàng Thành sâm nghiêm làm việc của quốc gia thành vườn trẻ. Nhức đầu, nhốn nháo nhưng lại thêm phần sinh khí bớt đi lạnh lùng.
Lại nói Thức tại Thăng Long không ai đụng sao?
Cây có bóng người có tiếng, Tống Kiệt là chạy trốn , chế loạn tượng để chạy. Không phải là gây thù đến chết không đường lui với Ký.
Lúc đó còn chưa ai biết đó chỉ là con nuôi Ký. Cho nên nếu Thức có mệnh hệ thì Tống Kiệt nghĩ Đại Việt loạn hay không loạn Ngô Khảo Ký sẽ mặc kệ mà dí hắn đến chết ngay lập tức. Chuyện ngu ngốc này Kiệt không làm. Cho nên hắn mắt nhắm mắt mở để Cẩm Y Vệ cứu đi mẹ con Thức lúc đó được biết với thân phận vú em.
Còn việc bắt làm con tin, lại càng tào lao nữa. Đã muốn chạy còn bắt con tin đó chính là mời người ta đuổi mãi không bỏ. Nên nhớ rằng Tống Kiệt sợ đến són đái với Ngô Khảo Ký cho nên sinh loạn bày đủ mưu kìm chân Ký rồi chạy, xin đừng hiểu nhầm hắn cao xa gì mục tiêu.
Nhưng Tống Kiệt lúc này thảm rồi. Chola đúng thật đã xuất binh Rohana của Tống Kiệt phải rơi vào một lần thực sự đọ sức cùng người Ấn Độ. Không có chỗ cho ma mãnh giả thần giả quỷ phương pháp.
Đối thủ của Tống Kiệt đó là Rajarata Kingdom, một vương quốc chiếm gần ¾ đảo Sri Lanka và một phần lục địa phía nam Ấn độ.
Nên nhớ Chola là một phần tập hợp của rất nhiều các Kingdom dạng này.
Khu vự Tống Kiệt sống chính là khu các tiểu vương quốc hệ Tamil còn khu vực Rajarata Kingdom chính là hệ Sinhala. Hai bên là có tách biệt về văn hó rất lớn dù là cách ăn mặc nhìn khá tương đồng. Tôn giáo thì vẫn là Hindu giáo nhưng thuộc hai dòng khác nhau.
Sự trỗi dậy bất ngờ của Tống Kiệt kiến Rajarata Kingdom e ngại và chú ý. Cuộc chiến cứ vậy có lẽ sẽ bắt đầu sớm thôi.