‘Binh mã’ của Ngô Cẩn theo lời hô hào của hắn cũng xuất hiện.
Năm trăm hay xấp xỉ năm trăm không sai.
Nhưng đội Trưởng Cẩm Y vệ khóc taii chỗ.
Đây là năm trăm nạn dân, ăn mặt thì rách rưới, thân thể chẳng được mấy cái khoẻ mạnh, vũ khí là gạy gỗ , cây tre, lác đác mới thấy vũ khí sắt.
Năm trăm người chắc được khoảng một trăm trai tráng còn lại là ông già, trẻ em, thậm chí bé gái cũng có nữa.
Phan Đội Trưởng Cẩm Y Vệ duyệt binh xong thì khóc tại chỗ, lôi tên thuộc hạ cấp dưới đấm đá liên hồi tại chỗ trước mặt cả đám họ Ngô “binh sĩ”.
Đám họ Ngô này mắt tròn mắt dẹt không hiểu mấy vị sứ giả này đang làm gì nữa.
Nhưng ngay lúc này một đám người Mường xuất hiện từ trên núi xuống, dẫn đầu là một người phụ nữ tầm hơn ba mươi, nàng ăn mặc quần áo tộc Mường tuy cũng sờn rách nhưng vẫn được coi là gọn gàng.
Đi phía sau nàng là một đám người Mường chiến binh khá đông và khá cường tráng.
Vị đội trưởng Cẩm Y Vệ hai mắt loé lên ngừng tay đấm đá thủ hạ, con ngươi xoay tròn đánh giá.
“ Mẹ.. là Bà Tổ Cô chiếu lệnh sắc phong ta làm Thứ Sử Phong Châu…”
Người thanh niên tên Ngô Cẩn thấy người phụ nữ thì vui vẻ chạy tới khoe chiếu lệnh trong tay.
“ Bà Tổ Cô?” Người phụ nữ Mường ánh mắt thâm thuý đánh giá đám người Cẩm Y vệ, tay cầm chiếu lệnh từ con trai, nhưng nàng cũng cầm ngược.
Đội trưởng Cẩm Y Vệ ho sặc sụa, hắn cảm thấy trời đất tối sầm. Quay lại tiếp tục đánh tên thuộc hạ đàn bò trên đất.
“ Đúng đó mẹ, Bà Tổ Cô là công chúa của Đại Việt, được gả đi … đâu nhỉ…”
Thanh Niên nghẹo cổ nhìn về đám Cẩm Y Vệ dò hỏi.
“ Nương Nương là con gái của Phụng Càng Vương, được gả cho Bình Nam Vương gia ở phương Nam đất Tân Bình Lộ” Đội trưởng chán nản hét lên một tiếng trả lời sau đó kéo thằng thứ hai thủ hạ ta sân bắt đầu … oánh tiếp.
“ Ồ nếu là con gái của Phụng Càn Vương thì đúng là Cha ngươi phải gọi một tiếng Bà Cô, ngươi gọi Bà Cô Tổ cũng đúng, chiếu lệnh này ta đọc rồi, cảm ơn Bà Cô Tổ, nhưng chúng ta làm sao chiếm được Phong Châu đây, vũ khí, lương thực chúng ta đều không có” Người phụ nữ Mường giả vờ như nhìn đọc chiếu thư, thực tế nàng cầm ngược thì đọc kiểu gì đây chỉ là ngại mặt mũi mà diễn kịch.
Đội trưởng Cẩm Y Vệ muốn cười ta tiếng nhưng nhịn lại, vị này người Mường có vẻ không đơn giản.
“ Nương Nương đã hạ lệnh cho các vị tấn công Phong Châu, dĩ nhiên Ngài sẽ giúp các vị vũ khí, khôi giáp, lương thực nhưng các vị có chiến binh thực sự không? Đừng nói mấy người già trẻ nhỏ này đấy chứ?” Đội trưởng Cẩm Y Vệ chỉ vào ‘ Ngô gia quân’ không kiêng nể mà hỏi. Vấn đề này rất quan trọng , ảnh hưởng đại kế của Lý Từ Huy, vị đội trưởng Cẩm Y Vệ không dám hàm hồ làm nháo việc.
“ Dùng người Mường đánh Phong Châu được không?” Người phụ nữ kia ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại.
“ Người nào chẳng được có điều phải nghe lệnh Ngô Cẩn Thứ Sử.” Cẩm Y Vệ cái khó ló cái khôn.
“ Cẩn là con trai ta, người của ta dĩ nhiên nghe hắn, điều này có gì lạ? Chiếm Phong Châu thì người Mường có thể xuống đó cày cấy , chăn nuôi không?” Người phụ nữ kia lại hỏi.
Cẩm Y Vệ bắt đầu khó trả lời, vấn đề này không thuộc quyền hạn của hắn. Nhưng thằng này rất nhanh nghĩ ra phương án.
“ Chiếu theo luật Tân Bình Lộ, lính tham gia quân ngũ sẽ được chia ruộng đất, cho nên người Mường ai làm lính sẽ được chia ruộng đất ở Phong Châu. Còn được chia bao nhiêu các ngươi trực tiếp đi hỏi Nương Nương mới được.” Cẩm Y Vệ đội trưởng rất khôn khéo trả lời .
“ Vậy sao? Nếu vậy người Mường theo ta có hơn một vạn binh sĩ tất cả làm lính Phong Châu” người phụ nữ quyết đoán trả lời.
Cẩm Y Vệ đội trưởng trượt chân ngã nhào…
Một vạn quân… một vạn… binh… hắn nghe nhầm không đó… hẳn một vạn binh?
“ Vị này thủ lĩnh người Mường, ngươi thực sự tính đúng không đó, một vạn tức là mười ngàn người đấy…” Cẩm Y Vệ đội trưởng lắp bắp.
“ Ta biết, trong 7 ngày ta có thể tụ tập được một vạn trai tráng khoẻ mạnh” người phụ nữ Mường kia nói.
Cẩm Y Vệ đội trưởng xoa xoa tay… hai mắt như đèn pha sáng loáng, hắn kéo hai tên thuộc hạ đứng dậy, ân cần phủi phủi quần áo cho bọn này.
Hai tên thuộc hạ ánh mắt u oán nhìn đội trưởng.
“ Đừng nói nhiều, công lao không quên chia hai ngươi. Mau mau tụ tập hết anh em của đội, từ nay mục tiêu của chúng ta là thành lập một tiểu nhánh ở Phong Châu quân đội Mường, đồng thời thực hiện chức năng do thám cho họ. Mẹ kiếp vớ vẩn chẳng những chiếm Phong Châu, đánh đến Thăng Long cũng được đấy.”
Đội trưởng thì thầm vào tai hai tên thủ hạ, đám này cười gian dạ vang sau đó chạy biến mất.
Cẩm Y Vệ cái giỏi nhất là tra hỏi thông tin, có thể là ép buộc tra hỏi hay thông qua nói chuyện khai thác thông tin đều giỏi.
Nói chung đám người mẹ con nhà Ngô Cẩn vẫn quá đơn thuần cho nên dễ khai thác thôi mà.
Ngô Cẩn là Ngô gia không sai, cha hắn là Ngô gia bản địa Phong Châu từ thời Ngô Đinh Mẫn kìa. Nhưng nhánh nhỏ này trôi dạt khá xa về phía Tây lên núi, cho nên thời Ngô Ích Vệ về lại đây thì nhánh này cũng không được quá coi trọng.
Lý Thường Kiệt giải tán Ngô Gia Phong Châu thì phần lớn nhân tài chọn đi Bố Chính, một lượng lớn binh sĩ Ngô gia thì theo Ngô Thường Hiến đi Giáp Động, người ở lại Phong Châu thường là nhánh không được để ý như Ngô Cẩn này.
Cha của Ngô Cẩn theo gia phả phải gọi Lý Từ Huy bằng Bà Cô. Ông ta chết bệnh rồi, mẹ của Ngô Cẩn là Tù trưởng một bộ người Mường ở vùng giáp ranh Hồi Hồ Phong Châu.
Nên nhớ thời này Sơn La Lai Châu Điện Biên không thuộc Triều Lý mà là một khu tự trị Mường ( Muong Autonomous Region) Nơi này tuy không thành Vương quốc có nhưng toàn người Mường sống và chưa thuần phục thống trị của Đại Việt.
Mường Tự Trị lại gồm thật nhiều bộ lạc Mường. Và bộ Lạc của mẹ Ngô Cẩn là một bộ lạc đã chiến bại mất đi đất đai, họ mấy vạn người sống giữa khe hẹp Mường Tự Trị cùng Phong Châu của Đại Việt, cuộc sống vô cùng cơ cực ( Lúc này dân Mường rất đông nếu tính tổng không thua người Kinh của Đại Việt, họ trải dài vùng đất khắp Tây Bắc, đến tận Ái Châu không thiếu người Mường, rất nhiều lãnh thổ Lào hiện đại vốn nằm trong cai trị của người Mường lúc này).
A dễ nói, bắt được vàng, vị Đội trưởng Cẩm Y Vệ sung sướng trong lòng. Bố Chính tư tưởng ăn sâu vào đám người này, họ quan tâm gì là xuất thân dân tộc nào, chỉ cần phục vụ cho Bố Chính tức là sẽ được cấp visa Đại Việt rồi.
Một vạn quân, đừng nói chiếm Phong Châu đơn thuần, có thể đánh tới Thăng Long giúp Nương Nương một tay cũng có thể nữa là.
Vấn đề công lao sẽ rất lớn, thăng chức Bách Hộ không phải không khó, nhưng vấn đề đó là không thể đi lại quá gần với Ngô Cẩn, đây tương lai sẽ là quân quyền người Phong Châu. Cẩm Y Vệ tuyệt đối không được có quan hệ tư nhân với đại thần trong triều, đó là thiết luật Cẩm y Vệ.
“ Khí giới thì có một ít, lần này chúng ta mang đến mấy thùng mẫu khí giới cho các vị. Nhưng muốn lấy số lượng nhiều thì mọi người phải tổ chức tự mình tới Phủ Lý để vận chuyển” Cẩm Y Vệ đội trưởng cho hay.
Cái này nói chung cũng khó, hai bên mới gặp nhau, Cẩm Y Vệ không biết đám này dám tin tưởng mà theo hắn xuống núi không.
“ Cái này có gì khó, ta còn có mười mấy chiến tượng, Để Cẩn dẫn theo ngàn người theo vị… đại nhân này xuống núi vận chuyển đồ vật không được sao?”
Cẩm Y Vệ lần thứ hai trượt chân té nhào.
Các ngươi không thể có tinh thần cảnh giác hơn một chút sao? Nếu ta là gian tế của đám Kiều gia các ngươi chết chắc rồi. Không được, phải để lại mấy tên thủ hạ bảo vệ đám này tránh họ bị lừa đảo.
“ Chú Thành, ta lại quyên, chữ này đọc là gì nhỉ….”
Trên con đường tiểu lộ hai bên đều là cây rừng rậm rạp một bóng to lớn xù xì màu xám đang đạp đạp mà đi, đôi tai lớn phe phẩy phe phẩy.
Đây không phải chiến tượng thì là gì?
Trên lưng voi lúc này một tên thanh niên đô con đàn cau mày ôm lấy một xấp giấy điên cuồng học tập, ngồi bên cạnh hắn phía sau nài tượng lại chính là Cẩm Y Vệ đội trưởng.
“ Cẩm thứ sử, ta cùng lắm hơn ngươi bốn năm tuổi ngươi luôn miệng chú bác cái gì?” Cẩm Y Vệ rất mệt mỏi, tên này ở trên rừng lâu, ít tiếp xúc người Kinh, cách nói chuyện của hắn rất… lạ.
“ Mẹ ta dặn phải tôn trọng Chú Thành, lại có ngươi mang cái chữ, cái vục khí lại có cả cái ăn cho chúng ta trên núi… tôn trọng đúng không sai”
Cẩm Y Vệ đầu đầy mây đen, thôi kệ đi. Quan tâm nhiều nhức cái đầu, đau cái bụng. Cái Cái cai… thằng này nói chuyện việc gì cũng thêm cái vào trước, Cẩm Y Vệ độ trưởng cục mệt tâm.
Việc học chữ là vị đội trưởng này trong phút linh cơ nghĩ đến, học chữ latinh đến mức độ có thể đánh vần được thì không lâu, tầm một tuần có thể bập bẹ đánh vần.
Văn bản của Bố Chính lúc này đã trở nên song ngữ cả dùng Hán Tụ và LaTinh để chép lại, và đàn dần dần bỏ đi Hán Tự, cho nên chỉ cần biết chữ Latinh sẽ rất nhanh được coi là xoá mù chữ rồi.
Liếc nhìn phía sau dài dằng dặc nột đám người đàn chèo đèo lội suối bám theo mà Cẩm Y Vệ đội trưởng cảm thán. Đám người Mường này đi chân trần mà hành quân đường rừng như đất bằng. Đến lúc này hắn đã hiểu, chống lại quân họ Kiều ở Phong Châu Hồi Hồ là đám người Mường này đứng sau chiến đấu, đám người Ngô gia mèo ba chân năm trăm người kia chỉ là bình phong mà thôi.
Từ vị trí của đám Ngô Cẩn đến Phủ Lý cũng không quá xa, cái chính là có biết đường đi hay không, vì nơi này không thiếu đồi núi rừng rậm.
Như Cẩm Y Vệ lúc đến đây là trá thương nhân buôn bán đi theo đường từ Phủ Lý tới Sơn Tây, từ Sơn Tây mới thông quá Phong Châu chạy tới Hồi Hồ. Con đường này vắt qua thế lực Kiều gia đang quản thành Phong Châu cho nên không thể đại lượng vận chuyển khí giới, quân nhu.
Nhưng đám người Mường thì không đi đường đó, họ đi theo đường rừng thông qua hạ du Đà Giang đường rừng mà thông ra ngoài, đúng là thổ địa có khác, con đường này Cẩm Y Vệ chịu chưa mò ra trước đó.
“ Bọn kia đứng lại… các ngươi là ai, từ đâu đến. Tất cả buôn vũ khí, xuống voi đầu hàng”
Ố Tà Tà….
Từ Đà Giang men theo thung lũng kẹp giữ hai dãy Tà Xưa cùng Pù Hú chính lại thông thẳng Hoa Lư chứ không phải Phủ Lý. ( Ngô Cẩn ở vùng ngay nay thuộc Hoà Bình, con đường hắn đi sau này lad quốc lộ 128 thông đi Vườn quốc gia Cúc Phương) Dĩ nhiên thời đó làm gì có quốc lộ ở khu này nhưng người Mường có cách đi của họ, họ men theo thung lũng mà đi, rất tài.
Nhưng tiến vào địa bàn ngoại ô Hoa Lư chưa kịp định thần thì đám người Ngô Cẩn bị chặn lại.
Xuất hiện trước mặt họ là một đội giáp binh nghiêm cẩn vô cùng, tuy nhân số chỉ có năm mươi nhưng cực hung hãn và nguy hiểm.
Phan Thành đội trưởng Cẩm Y Vệ nhận ra ngay đây chính là quân Bố Chính trăm phần trăm, lối phản ứng cực chuyên nghiệp này chỉ có thể là quân đội bố chính.
Mội đám quân sĩ thân mặt giáp lưới, tay cầm chiến nỗ đang chĩa thẳng về đám người Mường uy hiếp, họ cũng chẳng sợ voi chiến, Thành còn thấy mấy thằng lén lút chuẩn bị sẵn lựu đạn. Vớ va vớ vẩn là ném ngay.
Phía đằng xa một loạt pháo thăng thiên bắn pháo hiệu báo động vang lên.
Phải ra mặt, chờ thằng này Ngô Cẩn đối phó không được.
“ Thập Trưởng Cẩm Y Vệ Thăng Long Ty Phan Thành tại đây làm việc, đây chính là cháu trai của Nương Nương. Thứ sử Phong Châu Ngô Cần lần này phụng mệnh ban sai về gặp Nương Nương, mong các bị huynh đệ quan binh bình tĩnh chớ manh động”
Phan Thành vội hô lớn, Ngô Cẩn một bên lúng túng không biết nên làm gì.
“ Ngươi – ngươi. Buông vũ khí tới đây chúng ta kiểm tra giấy tờ thân phận”
Đội trưởng đám chốt chặn giap thông rất cẩn thận, không phải đối phương nói gì hắn sẽ nghe. Ngô Cẩn cùng Phan Thành đều được chỉ đích danh.
“ Đán xe lề đường , tắt máy, xuất trình giấy tờ tuỳ thân. Đăng ký voi đâu? Đăng Kiểm đâu? Bằng Lái Voi xuất trình…. Thẻ căn cước..”
Vị đội trưởng đám bịn sĩ chốt chặn giao thông lên tiếng.
( Tác vui tí nhé ha ha ha)