Ngô Khảo Ký nhìn vào bộ áo gáp kỳ lạ của mình mà thổn thức. Phát hiện ra thứ kỳ lạ kia quá muộn, nếu không thì huynh đệ của hắn đâu phải từng người từng người ngã xuống như vậy?.
Bốn mươi tuổi đã đến tuổi chiêm nghiệm rồi, đôi lúc sẽ thổn thức nhớ về những chuyện xưa cũ, nhớ về những bằng hữu, những huynh đệ đã kề vai sát cánh bên nhau trên chiến trường nay kẻ còn người mất…
Những cái tên của huynh đệ như Hoàng Nhan Hặc Lý Bát, Trát Mộc A Đô , Thiết Một Thiên Hồ, các chiến tướng, Ngô Văn Vân, Ngô Văn Sơn, Đỗ Tùng , Đỗ Bách, , Đỗ Mạc, Devaraja, Ngô Văn Sửu, Đỗ Lâm, Đỗ Văn Phục, Đỗ Văn Minh.... rồi còn bao nhiêu cái tên nữa đây?
Ngô Khảo Ký chán ngán lắc đầu nhìn chiếm giáp.
“ Đã sai rồi….. chiến giáp cũng chẳng thể giúp được bọn họ thoát chết, chỉ khi nào không có chiến tranh thì …..”
Ngô Khảo Ký chợt dừng lại, hắn nào phải kẻ ngu? Không còn chiến tranh?
Chỉ khi nào hắn đủ mạnh để áp đặt “ hoà bình” thì lúc đó những cuộc chiến vô nghĩa mới chấm dứt được.
Muốn để kẻ khác nghe theo sự áp đặt về một nền hoà bình thì lại phải chiến tranh, chỉ có đánh bại triệt để bọn hắn thì đám đầu đất kia mới sợ hãi phục tùng trước “hoà bình”.
Ví dụ đơn giản nhất, đổi được hoà bình ổn định của Đông Á lúc này thì bao nhiêu cuộc chiến Ngô Khảo Ký đã phải đánh qua? Những vết thương chằng chịt trên cơ thể hắn nào ai đếm được là bao nhiêu?
Đã bao nhiêu cận vệ quân, bao nhiêu tướng lãnh đỡ làn tên mũi đạn cho hắn mà hi sinh?
Đếm được bao nhiêu máu đã đổ sao?
Ha ha… tiểu thuyết thì bao giờ cũng đẹp, đem dăm ba ngàn quân đội, mặc vào kín áo giáp nào là giáp lưới , giáp phiến Lorica Segmentata, nào là đao này kiếm nọ, đánh một trận địch chết mười ta chết một hai. Nhổ vào… đấy là tiểu thuyết. Làm quái nào có kẻ ngu trên thế giới này, làm quái nào có quân đội ngu như chó để các ngươi mây ngàn đánh mấy chục ngàn? Ngớ ngẩn sao?
Chiến tranh thời này là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, là sống chết chỉ là một lằn ranh không rõ ràng. Rất rất hiếm hoi mới vớ được một trận thiên thời địa lợi nhân hoà mà chiến thắng cách biệt chênh lệch… còn lại mỗi trận đánh đều là đau thương vô tận khi chứng kiến những huynh đệ mất mạng, tổn thương, què cụt trên chiến trường. Nhưng có thể không chiến sao?
Tất nhiên là phải chiến, ta không muốn đánh, ta không muốn tính kế người , nhưng nếu bị người lấn thì sao? Bị cái xã hội này o ép thì sao? Phải đánh, phải chiến …. Chiến đến lúc nào thiên địa này đổi thay, chiến đến khi có đủ quyền lực để một tay vén đám mây đen che phủ thiên không. Trả lại cho thế thới này ánh sáng vốn có của nó….
Mùa hè năm 1076.
“ Đại ca, ngươi chắc chắn đây là ý của Đại Bá?”
“ Thư đã rõ ràng”
“ Ngươi can tâm?”
“ Tài không bằng người, can tâm đứng sau…”
Ngô Khảo Ký cười…
Con người này nói không thật, hắn không can tâm. Từ chỗ là kẻ thừa kế Ngô Thị lúc này phải hai tay chắp nhường vị trí cho người em khác mẹ là trước nay hắn vẫn coi thường.
Ngô Khảo Ký nào có thể quên những lần Tích phải miễn cưỡng đưa theo thân binh tinh nhuệ Ngô Thị đến Bố Chính?
Thân là “gia chủ tương lai” đây chính là tài sản riêng trong tương lai của Tích, hắn có thể vui tươi, cười thâm tình đem đến tận nơi chia cho một đứa em khác mẹ sao? Vẫn phải làm, vì đây là mệnh lệnh của Lý Thường Kiệt. Vẫn phải làm vì Tích biết đây là phương pháp mà thế gia tồn tại.
Không thể đặt hết trúng vào một cái rổ.
Cho nên hắn Ngô Khảo Tích lạnh lùng tiến về Bố Chính, lần nào cũng chỉ có hai câu. “Ngươi có thư từ Đại Bá” và xong việc đó chính là “ Đã xong việc, cáo từ”.
Làm quái gì có chuyện anh em thâm tình trong hoàn cảnh này, vì từ trước đến giờ hai người chưa từng nói qua vài câu chứ đừng nói thâm tình.
Năm xưa Tích có bảo vệ Ngô Khảo Ký đó chỉ là bảo vệ mặt mũi Ngô gia tôn nghiêm mà thôi.
Khi thời gian Ngô Khảo Tích phải đến Bố Chính chia sẻ Ngô gia quân thì vị Đại Ca này không hề hảo hữu và cũng chẳng có nhiều chuyện để nói vơi Ngô Khảo Ký . Luc ấy Tích nghĩ thì hắn cực ghét người em thiếu trách nhiệm chỉ biết đá gà chọi chó này. Và Ngô Khảo Tích cũng không hề tin tưởng Ngô Khảo Ký có thể làm nên chuyện gì.
Đơn giản vì Ngô Khảo Tích sống cực gần Ngô Khảo Ký trước đây và biết chất của thằng em này, đối với Ngô Khảo Tích thì hắn nghĩ cụ Lý Thường Kiệt đang tạo áp lưc để gây thêm “khó khăn” tạo thêm áp lực với Tích để hắn hoàn thiện hơn mà thôi. Cách làm này không có lạ gì ở các thế gia cả, vị trí gia chủ tương lai quyết định quá sớm thì sẽ gây cho người thừa kế chủ quan và rất khó có động lực phát triển.
Nhưng lần này cụ Lý Thường Kiệt chính thức tuyên bố Ngô Khảo Ký sẽ là gia chủ đời sau của Ngô gia, giải tán Ngô gia ở Thăng Long- Phong Châu- Ba Vì. Tập trung gần như tất cả Ngô gia đệ tử xuất sắc về Bố Chính, một phần khác thì để cho Ngô Khảo Tích dẫn đi phương bắc giao cho Ngô Khảo Ký . Tức là Ngô Khảo Ký sẽ làm gia chủ của Ngô gia Bố Chính cũng là chủ của Ngô ngia toàn thiên hạ.
Lúc này Ngô Khảo Tích phải làm công việc khó khăn ấy, tự tay “nhường ngôi” lại phải hỗ trợ “tân thừa kế gia chủ” thử hỏi Ngô Khảo Tích có can tâm không? Không can tâm cũng phải can tâm vì biểu hiện của Ngô Khảo Ký đã vượt qua mức xuất sắc mà tiến vào mức thần kỳ. Ngô Khảo Tích làm không được, cho nên hắn phải can tâm. Và thêm vào đó cụ Lý Thường Kiệt đã chính mệnh tuyên bố. Cho nên Ngô Khảo Tích phải nghe, trừ khi hắn muốn làm khí đồ phản lại Ngô gia.
Nghĩ lại vấn đề lúc đó thì Ngô Khảo Ký lim dim ngâm mình trong bể nước khóe miệng khẽ cười. Ông anh trai này rất tốt, rất rất tốt. Làm ngươi thẳng thắn và rất tận tụy. Yêu ghét rõ ràng và là người có tài năng, nói chung là rất tài năng, kể cả quân sự, chính trị, đàm phán ngoại giao đều tốt cả. Là ngườic cự kỳ cẩn thận và lầm lỳ. Nếu Ngô Khảo Ký không phải là người xuyên không, có quá nhiều thế mạnh thì không thể cạnh tranh cùng anh ta rồi.
Ngô Khảo Ký vỗ nhẹ vào tay anh trai, lúc này hắn cần sức mạnh của gia tộc, cần đoàn kết...
“ Đại ca, ta biết ngươi xưa kia coi thường ta...”
“ Đã không còn coi thường, giời thì ta khâm phục”
“ Khi nhìn lại thời gian ở Thăng Long chính ta cũng có chút khinh thường bản thân” Ngô Khảo Ký lại cười, kéo Ngô Khảo Tích cùng ngồi xuống.
“ Độc lập sớm có thể giúp người tiến bộ nhanh vậy sao? Đúng là vào nghịch cảnh mới biết đâu là chân Long” Ngô Khảo Tích lắc đầu than thở, cũng là chấp nhận cúi đầu chịu thua hoàn toàn.
“ Gặp may thôi, ta vẫn là khuyên Đại Ca không nên thử, có gia tộc làm chỗ dựa vẫn là hơn, không thấy ta chạy một vòng vẫn là quay về bám cái gia tộc này sao?”
Ngô Khảo Ký rót ra hai ly rượu.
“ Ngươi vẫn trách Đại Bá vì chuyện Ung Châu? Ngô Khảo Ký nghe ta....”
Ngô Khảo Ký giơ tay ngăn lại...
“ Ta không trách Thái Úy, ông ta vì nghĩ cho quốc gia, còn ta thì nghĩ cho lý tưởng của bản thân, có điều ta ấu trĩ đòi lý tưởng khi ta chưa đủ mạnh, chưa đủ quyền lực...cho nên ta chỉ có thể trách bản thân. Chỉ cần ta có đủ quyền lực mới có thể thay đổi thực tại..”
Ngô Khảo Ký ống trước một ly rượu, hắn khí thế cao vời bỗng nhiên bộc phát, khí thế như muốn bao trọn giang sơn, hắn chẳng ngần ngại thể hiện mộng đế vương của mình. Sự kiện Tô Thúy Liên đã cực kỳ cực kỳ đả kích hắn. Sơ thê nhưng là thâm tình. Thúy Liên đã đụng chạm đến sâu thẳm dã tâm của Ngô Khảo Ký.
Không phải văn vở như tiểu thuyết nói. Cụ Lý Thường Kiệt sẽ không đoán nổi Ngô Khảo Ký muốn làm Đế, và Ngô Khảo Tích càng không thể nào đủ trình độ để thuyết phục Ngô Khảo Ký làm đế ra sao. Vì nến Ngô Khảo Tích có thể thuyết phục hay chỉ đường cho mộng đế vương của Ngô Khảo Ký thì chính bản thân Ngô Khảo Tích cũng có mộng đế vương. Tiểu thuyết chỉ là hư cấu cho thêm màu mè lắt lép câu kéo tình cảm người đọc mà thôi.
Chuyện ngoài đời nó khác, chẳng nhẽ một người đến mức như Ngô Khảo Ký còn không biết hắn bản thân cần gì? muốn gì? mà cần người khác nhắc nhở. Thực chất từ sau trận chiến Chiêm Thành – Ung Châu thì Ngô Khảo Ký đã là người trưởng thành, có sự quyết đoán và chính kiến vô cùng mạnh mẽ.
“ Ngô Khảo Ký ngươi muốn tạo phản...” Ngô Khảo Tích sợ hãi, hắn vẫn được đào tạo trung quân ái quốc, vẫn được đào tạo Ngô gia trung thành Lý triều , có thể đấu tranh vì lợi ích gia tộc , nhưng phải giữ tấm lòng trung thì mới có thể ổn định quốc gia, tránh sự kiện đổ máu như trước đó loạn mười hai sứ quân bài học nhãn tiền.
“ Phản ai?” Ngô Khảo Ký híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, là anh trai cùng cha khác mẹ với hắn...
“ Ngươi muốn phản Đại Việt , phản Vua ? Muốn đại nghịch bất đạo? Muốn chôn vùi Ngô thị. Ta quyết không cho phép” Ngô Khảo Tích giận dữ đập bàn quát lớn.
“ Ha ha ha...” Ngô Khảo Ký cười lớn tiếng....
“ Nực cười... Lúc nào ta muốn phản Đại Việt? còn Vua? Ta cảm thấy mình làm Vua thì thiên hạ sẽ tốt hơn, ta làm Vua thì mới có thể khiến dân chúng được hưởng thái bình và an cư lạc nghiệp. Ta làm Vua thì mới có thể khiến Đại Việt thực sự hùng cường mà các nước lân bang phải cúi đầu ngay cả Đại Tống cũng phải phục. Lý gia không làm tốt được như ta, cho nên ta làm Vua là phải đạo trời”
“ Tất nhiên muốn là một chuyện, làm được hay không là chuyện khác, ở đời luôn có biến số, cắt tiết gà còn có biến số nữa là tranh chấp ngôi Vua một quốc. Cho nên Ngô thị cần làm chuẩn bị rút lui khi thất bại.”
“ Ngô Khảo Tích ta gọi ngươi một tiếng Đại Ca, nhưng nên nhớ, ta mới là người lãnh đạo Ngô Thị lúc này, việc của ngươi là ủng hộ ý chí của la , giúp ta làm việc, không phải là phản đối vô vị”
Ngô Khảo Ký quát lớn, hai mắt trừng trừng nhìn vào Ngô Khảo Tích.
“ Nói kế hoạch chi tiết..” Không ngờ Ngô Khảo Tích không một câu cãi lại.
“ Tốt cho đức tính biết phục tùng, thảo nào ngươi không có gan đoạt ngôi báu” Ngô Khảo Ký cười mỉa, uống nốt ly rượu... “ uống đi rồi sẽ nói chính sự” Ngô Khảo Ký chỉ ly rượi trên bàn.
“ Ta chỉ phục tùng ngươi sau khi nghe kế hoạch, đủ khôn ngoan đủ kín kẽ, đủ cẩn thận, đủ an toàn ta sẽ phục tùng. Còn nếu là một thứ ngu dốt ấu trĩ kế hoạch, một thứ trẻ con bố cục, thứ cho Tích mỗ không nghe. Thậm chí nếu ngươi còn cố chấp đẩy Ngô thị vào diệt vong thì ta sẽ giết ngươi sau đó lấy cái chết tạ tội. Đại Bá sẽ chọn được người tốt hơn làm gia chủ tương lai. Ngô gia không thiếu nhân tài.” Ngô Khảo Tích cười gằn, uống hết ly rượu sau đó vỗ mạnh xuống bán khiến cả ly rượi vỡ nát, tay phải hắn đã sờ xuống đốc đao chờ đợi thứ gọi là kế hoạch của Ngô Khảo Ký.