Cuộc gặp thượng đỉnh ở Cảio tuy người ngoài có thể đoán được một phần nhưng phần lớn là đoán sai.
Bên ngoài nghĩ rằng ba thế lực có khả năng cao liên minh để tạo thành một sức mạnh khổng lồ áp chế các phe còn lại.
Và quả thật hành động gặp nhau trước khi khu vực thực sự nổ ra xung đột rất dễ dẫn đến hiểu biết như vậy.
Nhưng không, ba phe này sẽ không bao giờ liên minh nổi.
Nhưng bọn chúng ngồi lại còn để làm việc kinh khủng hơn nhiều. Đó chính là phân chia lại thế giới.
Lũ khốn này coi thế giới chính là miếng bánh gato? Chúng nó ngồi chỗ này kẻ kẻ vẽ vẽ trên bản đồ để quyết định nơi nào đó thuộc về thế lực nào? Chúng ở đâu có cái quyền này .
Vậy mà bọn cường quốc luôn cho mình có cái quyền quyết định số phận quốc gia khác , dân tộc khác đấy.
Trong dòng lịch sử của Huy Tuấn cũng có thiếu các cuộc hội nghị kiểu này . Trong ấn tượng của Richard và Benjamin thì cuộc hội nghị này tương tự như Yalta trong lịch sử vậy, cũng là tam cường ngồi với nhau chia Châu Âu. Có điều ba thằng Ngô Khảo Ký, Benjamin và Richard ngồi đây để chia cả Thế giới, thật sự là quy mô hơn hẳn à.
Lúc này khởi đầu hội nghị vào 17 tháng 1 năm 1094.
Cả ba ngồi trong phòng họp đặc biệt cẩn mật. Bên ngoài cận vệ đã vây nơi này như nêm cối, và bọn họ cũng đứng đủ xa để không có thể nghe bất kỳ nội dung gì được tiết lộ ra.
Giữa Benjamin- Richard – Ngô Khảo Ký có quá nhiều bí mật, cho nên trước khi ba kẻ này quyết định các điểm quan trọng xong thì Tống Kiệt sẽ không được tham gia.
Ngồi tại bàn tròn trung tâm chia làm ba góc , Ngô Khảo Ký liếc nhìn hai tên thanh niên xa lạ trước mặt mà lòng nổi lên vô vàn cảm xúc….
Đây là bai bản sao của Huy Tuấn cũng giống như hắn vậy. Số phận thận quá trêu ngươi người đi.
Có một điểm lạ lùng đó là Ngô Khảo Ký có cảm giác cực kỳ bài xích hai bản sao này, cảm giác bài xích đến từ sâu thẳm linh hồn.
Sự thật là Khảo Ký trong lòng muốn giết hai kẻ này ngay lập tức mà không cần lý do gì. Nó không hề giống như cảm giác của hệ thống thúc dục hắn sát hạt Tống Kiệt năm xưa.
Cảm giác bài xích cùng thù hận này giống như từ rất rất rất lâu tích tụ lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả hệ thống năm xưa điều khiển Ngô Khảo Ký muốn giết Tống Kiệt.
Cần phải biết lúc đó Ngô Khảo Ký đang còn trẻ nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nổi. Nhưng lúc này Ký đã là một người đàn ông nhiều kinh nghiệm và đã lâu năm với vị trí lãnh đạo một đế quốc, vậy mà hắn vẫn chịu không nổi cảm xúc này.
Ký phải kiềm chết hết sức để tránh việc mất bình tĩnh mà gây ra chuyện không hay. Chính vì vậy cả hành động và gương mặt của hắn lúc này cứng đơ và rất mất tự nhiên.
Richard nhìn một lượt hai kẻ trước mặt , tên thanh niên tóc nâu đen Benjamin , tên trung niên nhân Á Đông Ngô Khảo Ký….
Đối với Richard thì cảm nhận khi nhìn thấy thằng Do Thái cà chớn này đó chính là thân thiết. Không sai, sự thân thiết đến từ sâu thẳm trong tâm linh. Mặc dù chính xác lúc này nếu xét trên phương diện quân sự chiến tranh hay lợi ích thì thằng Do Thái này mới là đối thủ của Richard nhưng hắn không hề có cảm giác thù địch trên phương diện cá nhân với thằng này.
Cho dù Fascism ăn sâu vào tâm tưởng của Richard cho dù Richard căm ghét người Do Thái nhưng lại không thể dựng được sự ác cảm với thằng thanh nhiên tóc hung đen đang gật đầu chào mình lúc này.
Richard cũng làm động tác chào đáp lễ đối với Benjamin .
Còn về tên trung niên nhân Hoàng Đế Đại Việt , thủ lĩnh cả một khối Đông Á hùng mạnh? Trong tâm linh của Richard chợt nổi lên sự khinh thường vô lý. Hắn từ sâu trong tâm khảm kinh thường tên trung niên kia chẳng vì một lý do gì.
Lý trí cho Richard biết tên trung niên nhân Đông Á trước mặt này là một kẻ hùng mạnh và có quyền lực vào tầm bậc nhất nhân loại lúc này. So với người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm kia thì Richard biết hắn chưa là cái gì và không đủ tư cách khinh thường ông ta. Nhưng không hiểu sao Richard không thể ức chế cảm giác coi kinh và xem thường đó.
Điều này tương tự xảy ra đối với Benjamin, hắn cảm thấy Richard rất thân thiết, thậm chí nếu không có lợi ích xung đột hắn cảm giác hai người sẽ có thể là bạn bè tốt.
Thái độ xem thường , không thèm chào hỏi của cả hai tên này lọt cả vào mắt của Ngô Khảo Ký như đổ thêm dầu vào lửa.
Cơn giận bùng cháy trong hắn. Bàn tay của Ký đã run run…
Hắn tin tưởng khó có thể cùng lúc giết chết cả hai thằng khốn nạn này bằng tay không, nhưng giết một người thì có thể, ít nhất hắn có thể bẻ cổ chết một trong hai thằng này trước khi cận vệ ba bên ùa vào...
Phưng….
Chợ sâu thẳm trong tâm linh của Ký như vang lên một âm thanh.. nhẹ nhàng nhưng thanh thoát cùng vang vọng.
Âm than như một cái gì đó đứt gãy, hay lại như một cái gì đó giải thoát, lại càng giống như sự hoàng thiện của linh hồn..
Khó có thể lý giải , nhưng cơn nóng giận của Ngô Khảo Ký chợt thoái lui… cảm giác căm thù đối với hai tên thanh niên trước mặt không hề giản , chỉ có điều một sự chuyển biến khó hiểu trong linh hồn của Ký diễn ra. Cảm giác như một mảnh ghép nào đó trong linh hồn được hoàn chỉnh đặt đúng hướng khiến cho Ngô Khảo Ký cảm thấy hắn thật hoàng thiện, hoàn hảo. Thật dễ dàng khống chế cảm xúc bản thân.
Ngô Khảo Ký không biết rằng cũng trước lúc cuộc hội nghị này diễn ra vài chục phút thì ở Đại Việt Thăng Long đã diễn ra một sự kiện sáo trộn long trời lở đất khiến cho sau này rất nhiều việc sẽ không còn đi theo ý muốn hay sự tính toán của Ngô Khảo Ký.
Lý Từ Huy chuyển dạ đứa con thứ hai, có điều nàng khó sinh… không phải vì vấn đề tầng sinh môn hay cửa ra của em bé có vấn đề mà là em bé bị dây rốn quấn cổ. Không có siêu âm thì thật khó phát hiện vấn đề này.
Và đáng chết hơn đó chính là đang chuyển dạ đến mấu chốt thì không biết do gắng sức quá độ hay nguyên nhân nào khác mà Thánh Thiên Đế lâm vào hôn mê.
Vậy là Lý Từ Huy phải mau chóng được phẫu thuật. Lúc này Ký không ở nhà cho nên không thể ai quyết định nổi ngoài cụ Lý Thường Kiệt. Cũng may thời gian Lý Từ Huy sắp lâm bồn thì cụ Lý Thường Kiệt từ Bố Chính ngược trở ra mà đón cháu nội.
Có điều bi kịch, cụ quyết định cố hết sức cứu cả hai , nhưng ưu tiên mẹ…
Đã quá muộn, em bé không qua nổi, Thánh Thiên Đế sau ca mổ không chết nhưng lâm vào hôn mê sâu không tỉnh….
Cả Thăng Long rơi vào hỗn loạn. Thế mới biết Lý Từ Huy đối với Đại Việt có bao nhiêu quan trọng.
Khoái hạm điên cuồng từ Thăng Long lao đi về Medang để từ đây chạy đi Nizaris tìm Thần Thiên Đế.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký làm sao biết được chuyện này, hắn vẫn đang đấu trí với hai bản sao của Ngô Huy Tuấn.
Đừng thấy bọn này trẻ mà khinh thường, bọn chúng đều là tuấn kiệt của thế giới lúc này, không cẩn thận sẽ bị cắn ngược như chơi.
“ Hai người trẻ tuổi, bổn đế nói rồi. Bắc Phi ta không quan tâm, và thực tế nơi này ta không quan tâm. Các ngươi muối phân chia là chuyện các ngươi. Nhưng những lãnh thổ của Đại Việt đã cắm cờ ở nơi này… kẻ nào dám đụng vào chỉ có một chữ chết….”
Ngô Khảo Ký lạnh lùng tuyên bố lập trường của mình ở Khu Vực đang tranh chấp này.
“ Lão già có nói đùa hay không, ông chiếm gần như 70% vùng dầu mỏ quan trọng nhất ở Trung Đông... đây gọi là phân chia?” Richard gằn giọng như muốn thị uy gì đó.
Ngô Khảo Ký chỉ cười khẩy... “ Người trẻ tuổi, nên nhớ tôi có mặt ở đây chỉ để một trong hai các ngươi không chết trong cuộc chiến này thôi. Còn về nếu các ngươi muốn thì cứ việc đem quân đến vinh Ba Tư. Lão già như ta sẵn sàng làm thịt cả hai đám quân vô dụng các ngươi... đảm bảo hai tên nhóc con nào đó không chết là được nhỉ?
Hai thằng này đã không tôn trọng ra mặt thì Ngô Khảo Ký cũng không cần phải nhẹ nhàng với chúng.
Đúng như Ký nói, hắn có mặt ở đây chỉ để bảo đảm hai thằng không chết và Đế Quốc Frank cùng Đế quốc Israel chắc chắn ra đời, còn việc phân chia lãnh thổ gì đó Ngô Khảo Ký khôn quan tâm. Còn muốn đụng đến lãnh thổ Đại Việt thì Ngô Khảo Ký sẵng sàng tiễn hết quân đội của bọn này đi đầu thai.
“ Được rồi không cần căng thẳng, Richard ngươi ở Châu Ân vốn chẳng có liên quan gì đến Vịnh Ba Tư, nhảy vào đây tranh chấp không thấy vô lý sao?” Benjamin trầm ngâm một chút rồi lên tiếng.
“ Hoàng Đế Đại Việt , Vấn đề Ba Tư nên nói rõ, phần của Đại Việt đã chiếm đóng ta không nói đến, nhưng phía Bắc của vịnh Persian chính là lãnh thổ Suljuk Đế Chế , cho nên ngươi không có quyền hạn gì nơi đó... Đại Việt khoanh tròn nơi đây là không chính xác” Benjamin tuy có ý kinh thường Ngô Khảo Ký nhưng hắn ít hung hăng hơn nếu so sánh cùng Richard.
“ Khốn nạn Benjamin ngươi muốn chiến tranh? Vịnh Ba Tư chắc chắn Frank phải có phần” Richard đập bàn.
“ Ha ha ha... ngươi đi đường nào đến Vinh Ba Tư? Đánh xuyên Jerusalem của ta hay vòng qua mũi Hảo Vọng Châu Phi đến biển Ả Rập?” Benjamin cười khẩy.
Dính đến lợi ích tranh chấp thì cho dù Benjamin và Richard có thiện cảm với nha về mặt cá nhân cũng không nhượng bộ.
Ngô Khảo Ký nhìn hai bên tranh chấp cùng những lời lẽ hiếu chiến và thực sự tâm lý hai thằng này rất hiếu chiến thì cảm thấy thật xa lạ. Ba bản sao nhưng hắn hoàn toàn khác hai người này. Huy Tuấn mà hắn biết không như vậy.
Ngày làm việc đầu tiên kết thúc trong dang dở. Tất cả những gì bàn được chỉ là vùng Bắc Phi giữa Benjamin và Richard phân chia với nhau,Ngô Khảo Ký không tham gia.
Vùng Maroc -Alreria -Tunisia thì Richard thực dân , còn phần Libya- Sudan thì Benjamin tranh chấp thực dân.
Ngô Khảo Ký không tranh gì nhưng vẫn là một trong ba quốc gia bảo hộ vùng Ai Cập vì cả ba sẽ xây kênh đào Suez và cộng đồng sở hữu kênh đào này.
Nhưng Châu Phi thì dễ chia với hai thằng này. Song đụng đến vấn đề dầu mỏ và các vùng Thổ Nhĩ Kỳ. Đông La Mã hay Iraq thì sẽ là vấn đề cực lớn và Ngô Khảo Ký nghĩ hai thằng này không thể hoà bình mà giải quyết nổi.
Cả ba dùng bản đồ hiện đại để dễ hình dung và chi lãnh thổ , như vậy sẽ dễ hình dung hơn vì lúc này các quốc gia quá loạn. Bản đồ thay đổi liên tục các thế lực khó mà có thể dùng làm tiêu mốc để phân chia.