Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9h30 sáng ngày 30 tháng ba năm Thiên Phục Võ Uy thứ 3. Trung Tâm Hội Nghi Quốc Gia bên cạnh công viên Thái Hồ xinh đẹp.

Hôm nay Trung Tâm lạ thường nghiêm cẩn, binh sĩ đứng gác nghiêm trang, đeo bên mình là Súng Trường, lưỡi lê sáng ngời.

Lý Từ Huy thì quan tâm khỉ gì xuyên giáp với xuyên mão nhức đầu. Có súng là dược, nòng 10mm thì mười mm, không xuyên giáp vẫn chế hơn 2 ngàn cấp cho cấm vệ quân luyện tập bảo vệ hoàng cung.

Đám Cẩm Y Vệ… Lục Phiến Môn nỏ ngắn không bỏ nhưng trang bị thêm súng lục SK1087. Tất nhiên nòng lại ngắn hơn nhiều so với kỵ binh để giảm trọng lượng, chỉ còn 15cm mà thôi. Tiện dụng là được, mấy ông này chuyên bắt tội phạm với cả giang hồ, có đánh nhau chiến trường lớn đâu mà dùng súng dài.

Ấy thế mà cũng không đúng…. Huy cho chế tạo mẫu Shotgun theo cơ chế của SK1087 nguyên mẫu chỉ là cỡ nòng 2cm thành mỏng , chiều dài nòng 40cm.

Con này không bắn đạn bi một viên lớn, thay vào đó một gói giấy hình trụ gói sẵn bi nhỏ xen lẫn bông nén thành hình. Các nòng phụ nhét sẵn cái mặt hàng này vào nói thật sức sát thương trong 10-15m không giáp thật.. khó diễn tả.

Lực lượng chấp pháp Đại Việt Đế quốc lúc này mạnh chưa từng có.

Trung Tâm Hội Nghi Quốc Gia hôm nay nghiêm trang với cả Cấm vệ quân và Cảnh Vệ Hoàng Thành là vì… Nghị Viện Nhâm Dân Đại Hội lần thứ nhất khai mạc.

Bên ngoài băng rôn cờ hoa phấp phới chào đón các đại biểu.

Từ 7 giờ sáng 30 động cơ đã khởi động hút gió mát thông qua hệ thống ống đồng đáy Thái Hồ vào đây và luôn duy trì nhiệt độ mát mẻ nơi này. Điều hoà thổ dân Đại Việt chạy rất tốt.

Cũng từ 7 giờ sáng các đại biểu nhân dân đã sốt sắng mặc đúng trang phục uniform tới đại sảnh chờ đợi.

Thuần một màu nam vest xanh đậm áo sơmi trắng thắt caravate, nữ cũng áo vest sơmi nhưng lại mặc đàm quây công sở đi giày cao gót. Ông nào mới xuyên mà lao vào chỗ này đố mà biết mình về cuối thế kỷ 11 thời nhà Lý ở Đại Việt.

Khổ cái mấy vị đại biểu vùng sâu vùng xa có vẻ e ngại cung câu nệ, càng thêm là lo lắng lộ rõ trên gương mặt.

Mấy vị đại biểu miền xuôi các thành phố lớn coi như chủ nhà vội vàng bắt chuyện trấn an.

“ Ô chị là đại biểu của Tây Bắc Di Mã Châu cơ à… xa thật đấy” Vị đại biểu Thăng Long bắt truyện với Po… cả hai đều là nữ lại trạc tuổi nên cũng dễ qua lại.

“ Cũng không xa mấy đâu. Ngày hôm qua tôi còn bắt chuyện cùng một vị đại biểu tận Kottabun Đô Hộ Phủ… rất xa…” Po nói chuyện một hồi thì tinh thần thoải mái hơn tính hoạt bát của nàng lại trỗi lên.

“ Chị là người Việt gốc Di sao? Nghe giọng chị như người Thăng Long luôn vậy” Vị đại biểu Thăng Long tán dóc.

“ À, mấy vị nhâm viên của tôi có dạy tiếng Việt cho tôi, họ hẳn là người Thăng Long co nên giọng tôi như vậy” Po cười tươi trả lời.

“ Hả . Chị là nhân viên chính phủ cấp cao sao?” Vị đại biểu Thăng Long có phần ngạc nhiên.

“ Ngại quá, nghe như đang khoe khoang vậy, tôi là Thứ Sử Di Mã Châu” Po xấu hổ gãi đầu…

“ Ôi trời.. quan lớn như vậy kia..”

Câu chuyện kiểu như vậy dâm ran khắp nơi mọi người tụ tập làm quen với nhau. Bên ngoài sảnh có tiếp khách hàng ghế phục vụ trà cho người đến sớm.

“ Không biết ngoài phải trình bày ý kiến của nhân dân mình đại diện thì chúng ta còn có chương trình nào nữa không?” Bắc Hải Đảo Đô Hộ Phủ đại biểu Phan Lưu Hương vợ của Mã Ngải Đại Uý nào đó đang lo lắng khuôn mặt mà hỏi người bạn bên cạnh.

“ Tôi chỉ nghe nói là đại hội sẽ nêu mấy vấn đề chính sách nô lệ, tô thuế , giáo dục cải cách, quyền nhân dân tiếng nói gì đó lên để bàn luận cùng để các đại biểu chúng ta biểu quyết, triều đình sẽ dựa vào đó để quyết định các chính sách tốt hơn theo ý dân” Vị đại biểu bên cạnh có vẻ là người thành phố, thông tin sẽ nhanh nhẹn hơn nên giải thích.

“ Dân thường như chúng ta cũng có quyền lên tiếng về chính sách triều đình sao?” Một vị khác bên cạnh hết sức ngạc nhiên.

“ Thánh Đế - Thần Đế nhân từ muốn nghe ý dân để thuận lòng dân mà ban ân đức. Từ trước đến nay các bậc đế vương đời này đời khác, bắc có nam có, ai cũng mở miệng là yêu dân thương dân như con, nhưng có ai là bò khỏi cung cấm cùng ăn ở với dân nghe tiếng lòng của dân bao giờ? Trong mắt bọn họ chỉ có thế gia, sĩ tộc quan lại quyền quý mà thôi. Đã ai thực tâm nghĩ có dân đâu. Từ trước đến nay chỉ có Nhị Đế nói được làm được điều này. Trước kia trong trường tôi có học , Triều đình là của dân, do dân, vì dân. Nhưng tôi vẫn hoài nghi, nghĩ lại tôi thật là đáng trách đáng chết. Lời trên là của nhị Thánh”

“... mọi người ở đây nhìn xem, 7 năm qua nhị Đế đã giúp dân ăn ngon mặc ấm, không lo no đói, nhà cửa xây mới không lo bão mưa lạnh lẽo. Nhưng vậy còn chưa đủ ... giờ đây Nhị Thánh còn muốn đem ý kiến toàn dân dâng lên cho người, để người còn từ đó mà hiểu ý dân tiếp tục ân huệ sâu dày. Có Đế Vương như vậy Đại Việt Đế Quốc thiên thu vạn đại trường tồn muôn đời”

Bốp bốp bốp...

Vỗ tay hoan hô...

Không hổ là thành phần có học, đã được tẩy não thành công 99.9%. Mở mồm là đạo lý, mở mồm là lời Đế Vương, mở mồm là công ơn nhị Đế sâu dày. Thật sự cha con họ Kim mà có mặt nơi này chắc cũng tâm phục khẩu phục thôi. Vì Ký và Huy không them bốc phét về bản thân để thần thánh hóa mình lên, họ chỉ điểm điềm đạm đạm làm việc vì dân thực sự. Chỉ cần như vậy đã nhận được sự ủng hộ sâu dày của nhân dân rồi. Có lòng dân thì có gì chẳng được.

“ Ha ha ... vị đại biểu này nói thật hay quá... lão nông nói không hau được vậy, nhưng lão nông chia sẻ một hai. Quê tôi ở vùng xa nghèo khổ , quanh năm không đủ ăn lại sưu cao thuế nặng, lão cũng trái qua mấy đời Đế Vương rồi, chưa có bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Gạo là lão là ăn không hết, để chất đầy kho, Nhà lão còn mua được thêm cả dê , bò, trâu nữa, Mà khổ cái mấy năm nay không được đóng thuế, gạo thóc làm ra cứ chất đống lại đó... nghe nói vẫn còn hai năm giảm thuế... lão lần này kiến nghị Triều đình nên thu thuế, thuế đã thấp lắm rồi còn cứ giảm mãi. Triều đình lấy gì nuôi quan viên làm việc? đạo lý lớn lão không biết, nhưng đạo lý người không ăn cơm không làm việc được, ngựa không ăn cỏ không đi cày được. Mong các vị ủng hộ lão vấn đề này”

Đây cũng là một lão nông có học thức, chắc hẳn khả năng tự học rất mạnh, chăm chỉ đọc sách báo lắm đây.

“ Lão bá nói không sai, nhưng mà sợ rằng khó, triều đình e rằng lại miễn thêm một đợt thuế tiếp theo thôi, không lý go này thì lú do khác... Nhị Đế hễ vui một cái là miến thuế mấy năm, cái này thành lệ rồi” Một vị thanh niên đại biểu giọng cười đùa mà nói chuyện cho không khí vui vẻ.

“ Ôi trời... lão chỉ muốn đóng góp thêm cho quốc gia thôi mà khổ vậy? Hai đứa con lão đi lính cả, thằng ba chuẩn bị đăng ký đi trường sĩ quan rồi... binh sĩ cũng cần ăn chứ, Nhị Đế cư nuôi bọn họ mãi sao được, cần nhân dân cùng chia sẻ một tay...”

“ Phải ... phải.. lão bá nói quá đúng”

Vỗ tay....

Chưa họp mà bên ngoài đã ầm ầm các phen nghị luận sôi nổi vô cùng.

Két... két...két...

“ Nghị Viện Nhân Dân Đại Hội lần thứ nhất chuẩn bị khai mạc, mời các đại biểu xếp hàng xuất trình thẻ đại biểu sau đó trật tự đi vào ổn định chỗ ngồi theo các biển tên đã chẩn bị...”

“ Loa loa....loa... các vị đại biểu đọc kỹ các bảng gi chú tên vùng miền mà mình đại diện trên bàn, tránh ngồi nhầm”

“ loa loa... làm ơ xếp hàng trật tự...”

“ loa loa loa... ai có nhu cầu vệ sinh nên tranh thủ đi từ lúc này.... loa loa loa”

Khặc khặc... cái vụ vệ sinh này quan trọng nhé. He he he... mấy tên cuống quýt xấu hổ chạy vội.

Nhân viên triều đình mang loa đang đi khắp nơi thông báo. Để thực hiện lần này tổ chức, các nhân viên triều đình cũng được tập huất rất nhiều rồi.

“ Ôi mát quá… sao đội nhiên lại mát thế này?” Một đại biểu vùng xa không biết công nghệ Thăng Long nên quá bất ngờ mà thốt lên.

“ Đây là công nghệ điều hoà có thể làm không khí mùa hẹ nóng bức thành mùa xuân mát mẻ, là công nghệ mới của Thăng Long” một vị có vẻ hiểu biết nhẹ giọng nói.

“ Thần kỳ quá .. có thể thay đổi cả thời tiết?”

“ Là Thánh Đế sáng tạo ra… đến bay trên trời chúng ta người Đế Quốc còn bay được, chuyện thay đổi thời tiết không nên ngạc nhiên” một vị đại biểu có lẽ bị nhiều thần kỳ quá gây trơ nên không còn tinh thần chập chờn khi đón nhận.

“ Mát thật…”

“Má quá…”

Bất kỳ ai đi vào hội trường đều có cảm giác này.

Không mát mới lạ, bên ngoài đã 28 độ C, bên trong chỉ 21-22 độ. Chênh nhau tầm ấy rất dễ cảm nhận rồi.

Các đại biểu đều được nhìn sơ đồ lớn trưng bầy bên ngoài về khu vực ngồi của mình cho nên không khó tìm đến và an toạ. Cả đám lôi ra sách vở để ôn bài.

Rất nhanh mấy trăm đại biểu đã vào kín hội trường. Hội trường không có kiểu như sân khấu một bên chính quyền cấp cao ngồi trên đối diện đại biểu kiêu như đôi bên là hai chiến tuyến vậy.

Hội trường hội nghị do Lý Từ Huy nghĩ ra là các hàng ghé dài hình cung tròn xếp cao dần hai bên trái phải. Nhân viên chính phủ sẽ ngồi ở giữa tiến hành trao đổi cùng nhân dân. Đại Biểu. Như vậy cảm giác đôi bên là một thể gắn kết hơn nhiều.

Lầm này chủ trì đại diện khối triều đình đến tham dự là Tô Triệt , một người hăng hái hoạt động hết mức vì Hội Nghị này chuẩn bị. Anh ta là một nhân tài thực sự và là kẻ đạo đức, có lâm trong làm việc, tinh thần trách nhiệm rất cao cho nên được Lý Từ Huy tin dùng.

Gốc Hán thì đã sao? Người Hán nào cũng xấu? Người Việt nào cũng tốt?

Thôi nào bỏ đi cái thù hằn dân tộc ngàn năm ấy đừng đắm chìm làm gì, đắm chìm thù hận chỉ làm con người thêm si ngốc. Đề phòng phương Bắc là được, thù hằn cũng chỉ nhận lại thù hằn mà thôi.

Hãy tự phấn đấu vươn lên thay vì dìm người ta xuống để cảm thấy mình vĩ đại và nổi trội.

Trước kia Lý Từ Huy đọc nhiều cái tư tưởng quái đản như tìm cách để người thảo nguyên đánh người Hán , diệt tộc người Hán. Người Việt ở giữa bơm vũ khí, bơm lương lực khiến hai bên đánh mãi không thôi , đánh đến khi nào 85 triệu người Hán còn lại 15-20 triệu thì qua chiếm lấy.

Đây là tinh thần một người Việt nên có sao?

Thảo là dân tộc quái thú đến độ 10-20 năm có thể giết 60 triệu người sao?

Người Hán ngu đến mức độ đâm đầu vào đánh cho đến mức chỉ chết 60 triệu sao?

Muốn ăn gắp bỏ cho người ảo tưởng đến thế này thì hỏng rồi một thế hệ, có điều Lý Từ Huy đọc qua rồi vứt đó mà thôi. Thực tế đó là chuyện nhảm không bao giờ xảy ra được.

Huy Ký từng có ý nghĩ áp chế kinh tế Đại Tống để họ yếu đi. Nhưng sau cùng hai đứa lại phát hiện ra đó là điều ngu dốt của mấy kẻ không chịu phấn đấu. Thà thời gian làm chuyện nhàm chán đó đầy tư vào phát triển toàn dân kinh tế, nâng cao nhân dân học thức, tự cường, vươn lên vượt xa các quốc gia khác. Nó hay hơn nhiều cứ chăm chăm nghĩ về hận thù rồi đi tì đè này nọ.

Đơn giản hãy coi cung quanh là các cây rút tiền tự động. Cây rút tiền mà trục trặc thì kẻ khổ là Đại Việt thôi… đơn giản là vậy đó.

Cho nên suy nghĩ đã thông. Sử dụng một nhân tài người Hán thật tâm muốn phục vụ Đế Chế thì đã sao?

Đừng nói Tô Triệt, bên trong Thăng Long lúc này có bao nhiêu thợ tay nghề cao Nhật Bản, Đại Tống ? Medang, Cao Ly? Kể không hết nổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK