Châu Bố Chính, phủ đệ của vị Châu Mục nào đó, hạ nhân đang vội vã tất bật chuẩn bị cho năm mới. Còn chủ nhân của họ vẫn đang miệt mài cùng công việc, nhóm khách đầu tiên là những thương nhân người Hoa. Bọn họ tiếc việt cực sành sỏi.
“ Đại nhân hảo a, hảo a.. Tiểu nhân bái kiến đại nhân, chúc đại nhân năm mới an khang a… Mỗ có chút ít quà mọn ra mắt đại nhân” Một tên thương nhân râu cá chê với giọng Việt lơ lớ đại diện nói chuyện. Cả đám thương nhân chắp tay mà cúi người làm một cái lễ.
Nói đến giao tế thì bọn thương nhân người Hoa là chúa, vì lợi ích tiền bạc thì bọn hắn ngay cả đối với ai chúng cũng có thể khúm núm làm người ngay cả với n=những dân tộc mà chúng coi thường gọi là Man Di.
“ Được rồi các vị đại gi cũng hảo. Các ngươi hôm nay tới đây là? Trước ngồi sau nói chuyện, nhắc trước bản quan thực bận vô cùng, các ngươi vào thẳng vấn đề chính” Ngô Khảo Ký không rảnh thời gian nói chuyện dông dài khách sáo cùng lũ này, hắn còn cả tá khách khứa chờ đợi đâu. Bái thiếp đưa lên đã ngập cả đầu rồi.
Vả lại mục đích bọn này đến nơi Ngô Khảo Ký cũng đã đoán ra một hai rồi.
“ Tại hạ họ Thôi, tên Chính Tài. Bên cạnh tôi đây là Vương lão bản Vương Phú Quý.. vị này Trịnh lão bản Trịnh Cao…” Tiếp theo là một nàm giới thiệu cũng do tên râu dê họ Thôi đừng ra chủ động nói.
“ Thôi, Vương, Trịnh… Thái Nguyên Vương Thị , Huỳnh Dương Trịnh thị… không hiểu Thôi lão bản là Bác Lăng Thôi thị hay Thanh Hà Thôi thị …. Đội hình khá lớn a… bản quan khá giật mình đâu..” Ngô Khảo Ký cười cười nhấp một ngụm trà, hắn miệng nói giật mình nhưng ở bề ngoài thì thấy hăn ung dung như tếu, làm sao thấy điểm giật mình.
Ngược lại điểm giật minh lại là mấy tên thương nhân người Hoa.
“ Ô.. đại nhân tin tức thông linh, học rộng hiểu cao. Tại hạ chính là Bác Lăng Thôi thị người chủ quản giao dịch phía nam.” Ngã râu dê chắp tay làm thêm một cái lễ. Bọn hắn cảm giác nhân vật này rất rất khó chơi.
“ Tiểu nhân Vương Phú Quý , đại diện cho Thái Nguyên Vương Thị phía nam thương mại chuyện”
“ Huỳnh Dương Trịnh thị Trịnh Cao ra mắt đại nhân, Đại nhân hảo.”
Đến lúc này đám thương nhân cũng khôn dám thất lễ làm vẻ huyền bí nữa.
“ Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu… ha ha… vậy các vị lão bản hôm nay đến đây có chuyện gì mà cần đội hình long trọng vậy?” Ngô Khảo Ký vẫn tủm tỉm cười nói.
“ Đại nhân đã dăm ba lần hỏi, chúng tôi tôi cũng xin thưa thẳng vấn đề. Lần này đại nhân hại chúng tôi quá thảm…” Đám thương nhân lúc này mồm năm miệng mười mà thưa lên.
“ A hả? bổn quan hại các vị?”
“ Đại nhân yêu cầu chúng tôi tập hợp hàng hóa để đổi Ngọc Lộ Tửu…” Trịnh Cao lên tiếng…
“ Phải a, bản quan có dặn dò hạ nhân phía dưới nói các vị chuẩn bị đủ hàng hóa để đổi 1500 vò tửu chuyến hàng này tránh cho việc nợ hàng hóa như lần trước đây.” Ngô Khảo Ký vẫn ung dung…
“ Bẩm đại nhân, nhưng vấn đề là chúng ta tụ tập hàng hóa không chỉ có vậy, chúng ta tụ tập số hàng hóa đủ đổi 20 ngàn vò Ngọc Lộ Tửu…” Vương Phú Quý cười khổ.
“ Ai ui, bổn quan lấy đâu ra nhiều như vậy tửu để đổi cùng các ngươi?” Ngô Khảo Ký ra vẻ giật mình.
“ Bẩm đại nhân, những thứ đại nhân yêu trao đổi đều là hàng cồng kềnh nặng nề. Chúng thôi chỉ có thể thu gom một lần thật là nhiều rồi tổ chức chuyên trở một chuyến tụ tập lại Khâm Liêm nhị châu , ý đồ cũng là dần dần trao đổi cùng đại nhân cho bớt chuyện phiền hà. Nhưng nay lại được thông tin đại nhân từ bỏ quyền buôn bán Ngọc Lộ Tửu với Tống quốc chúng ta…”
Chuyện nói đến đây cũng đã rõ và cũng nằm trong kế hoạch của Ngô Khảo Ký. Thời đại hắn bao lần nông dân Việt khốn khổ vì chiêu trò trên, người Hoa ồ ạt thu mua giá tốt làm cho Nông dân Việt tưởng bở vụ sau tăng mạnh sản lượng trồng chọt. Rồi đến mùa thu hoạch người Hoa không mua nữa, cây quả vứt thối rữa đành bán tống bán tháo trong nước mắt. Bao lần giải cứu dưa hấp đồ, giải cứu chôm chôm đồ, người Việt “giải cứu” hoa quả đến quen mặt rồi.
Ngô Khảo Ký chỉ là chơi lại một vố mà thôi.
Thực tế người Hoa thương nhân không sợ thiếu Ngọc Lộ tửu để buôn bán, Ngô Khảo Ký không có cung cấp cho họ thì Xưởng Tửu do Hoàng gia Đại Vệt làm chủ cũng cung cấp cho họ.
Nhưng đám người Hoa thương nhân nháo nhào vì hai lý do, thứ nhất hàng hóa chuẩn bị của họ đã chất thành núi ở các kho bãi. Những thứ hàng này Lý triều Xưởng Tửu do Hoàng gia làm chủ không quan tâm chút nào. Qua tiếp xúc ban đầu thì Hoàng gia đại Việt chỉ quan tâm lương thực và ngân lượng. Mà đám hàng hóa chuẩn bị trước này đã ngốn một số không nhỏ tiền vốn của họ. Nhưng lý do thứ hai mới là thực tế hơn.
Buôn bán với Bố Chính họ có hai đầu lợi nhuận, thứ nhất đó chính là mua vào hàng hóa trao đổi cùng Bố Chính bao gồm diêm tiêu, Diêm Khử Bạch, dầu hắc, phế ngọc đều là những thứ không phải hàng quốc cấm ở Tống triều. Và họ mua vào với giá rẻ, đem trao đổi với Bố Chính lại được giá cao. Tức là nếu giao dịch cùng Bố Chính sẽ là ăn hai mang. Lợi ích kếch xù. Còn giao dịch cùng Hoàng gia Đại Vệt đó là ngân lượng, nếu dùng ngân lượng thì lợi ích chỉ là một mang mà thôi. Mang Ngọc Lộ Tửu về bán giá cao trong nước, lời rất nhiều, nhưng tự nhiên thiếu đi một khoản nên họ không can tâm. Còn về lương thực đó là hàng quốc cấm, nếu vận chuyển quá nhiều ra ngoài thì phải lót tay cho quan lại các nơi, thành thử ra nếu có lấy lương thực đổi cũng có lời nhưng không được nhiều.
Một điểm khác biệt nữa đó chính là Bố Chính làm ăn thoải mái, nợ tiền hàng cũng không vấn đề, hoa hồng triết khấu là 1 thành lợi ích. Điều này không hề có nơi Hoàng gia Đại Vệt. Cho nên các thương nhân này cuống cuồng chẳng để ý tết nhất gì cả mà lao thẳng về Bố Chính đàm phán.
“ Chuyện này bản quan biết các ngươi khó xử, nhưng chuyện ngầm giao dịch Ngọc Lộ Tửu với các ngươi bản quan nhất quyết cự tuyệt. Bản quan nói một là một hai là hai, đã giao lại thị phần cho Triều đình thì bản quan không đụng vào nữa. Chuyện này không nói lại.”
Ngô Khảo Ký nghiêm mặt đạo, hắn không ngu dại mà đi giao dịch ngầm Ngọc Lộ Tửu với đám này, lợi nhuận thì có đấy nhưng nguy cơ còn nhiều hơn. Ngô Khảo Ký làm sao có thể tín nhiệm đám người Hoa này, nếu mọi chuyện vỡ lở thì Ngô Khảo Ký hắn chính là công địch của cả Hoàng gia và toàn bộ thế gia. Trong khi đó đán Hoa người thương nhân chỉ là chụi chút ít tổn thất tiền bạc. Một khi giao dịch Ngọc Lộ Tửu buôn lậu bắt đầu thì cái thóp của Ngô Khảo Ký sẽ bị người Hoa nắm, đến lúc đó bọn chúng muốn vò muốn nặn ra sao thì ra. Những người làm ăn với chủng tộc Khựa này chỉ nhìn cái lợi trước mắt thì chắc chắn sẽ bị hố đến chết không thôi.
“ Thư đại nhân, xin ngài nghĩ lại….” Đám thương nhân người Hoa vẫn cố gắng nài nỉ.
“Chuyện này không nói lại, về phần số hàng hóa các ngươi đã chuẩn bị, nể tình khó khăn bản quan sẽ nhập vào cho các ngươi, vậy đi, chỗ này bản quan còn 3000 vò Ngọc Lộ Tửu đây là lần cuối giao dịch Ngọc Lộ Tửu cùng các ngươi, vì Hoàng gia vẫn chưa bắt đầu buôn bán. Sau này Bố Chính không bán Ngọc Lộ Tửu cho người Tống nữa” Ngô Khảo Ký rất kiên quyết.
Đám thương nhân người Hoa thở dài sườn sượt mà ngồi xuống, họ biết đã không còn cửa, nhưng ít nhất họ cũng đẩy đi được đám hoàng hóa trong tay. Nhưng theo ý tứ của vị Châu Mục này có lẽ nhóm hàng hóa này sẽ bị ép giá đến hoảng. Nhưng thương nhân người Hoa lúc này đã bó tay hết cách.
“ Ha ha… các vị lão bản không cần làm bản mặt đưa đám này. Chúng ta là làm ăn lâu dài cùng nhau, bản quan cũng thấy các vị hợp mắt. Không làm Ngọc Lộ Tửu buôn bán thì có thứ khác để làm đâu. Kiếm tiền a, cái công việc này cũng không thể nhìn chằm chằm vào một thứ mặt hàng cho được. Để bản quan giới thiệu các vị một con đường nữa để phát tài…” Ngô Khảo Ký thấy rằng lên men hiệu ứng đã đủ, thôi thì tung ra át chủ bài luôn cũng được.
Một ngày đàm phán với rất nhiều hạng mục giao dịch, bọn các thương nhân được mời ở lại phủ tiệc tối vui vẻ. Chúng ngạc nhiên với Lẩu phương pháp ăn vô cùng, cách thức ăn này lại càng thích hợp ở phương Bắc. Đám thương nhân lại tấm tắc ghi nhận thêm một món có thể kiếm tiền. Mở quán lẩu tại Tống triều. Những đám người này rất tinh minh và nhạy cảm với hơi tiền, bất kì thứ gì có thể kiếm được họ đều vận dụng một cách triệt để.
“ Các vị lão bản, bàn bạc thì cũng bàn bạc kĩ càng rồi, hai bên cũng đi đến thống nhất, vậy việc các công tượng đóng tàu phải nhờ các vị rồi” Ngô Khảo Ký nhấp một ly rượu nhỏ mà thủng thẳng nói. Đám người Tống này hoàn toàn đã bị lợi ích làm cho mờ mắt, lần này có thể nói rằng mọi mục đích của Ngô Khảo Ký đều hoàn toàn thực hiện được rồi.
“ Đại nhân cứ yên tâm, Chuyện công tượng đối với chúng tôi chỉ là một cái nhấc tay sự tình.. nhưng kính mong đại nhân giữ lời chắc chắn. Việc thông thương hàng hóa của đại nhân cho Tống triều là tam gia chúng ta độc quyền” Vương Phú Quý một lần nữa nhắc lại thỏa thuận, đặc biệt là hai chữ độc quyền.
“ Bản quan nói một là một, hai là hai, các vị bất tất lo lắng nhiều” Ngô Khảo Ký khẳng định chắc nịch.
Tất cả cùng cười lớ vui vẻ, trong lòng mỗi người thực tế suy tính gì hay mưu mô gì thì cũng chỉ có mình họ hiểu rõ mà thôi.
Lần này giao dịch đã đi đến nhiều thỏa thuận cực kỳ sâu sắc về mặt hợp tác lâu dài, ví như tam đại cổ thế tộc Tống Triều này cũng không phải thời toạn thịnh như thời Hán Đường. Lúc này họ cũng đã bị khá lu mờ sau những lần chèn ép mang tính cố ý từ thời nhà Đường. Cho nên Vương, Thôi, Trịnh quyết định sẽ an toàn là trên hết nắm chặt mối làm ăn này. Họ không dám thực hiện giao dịch ở những chỗ tai mắt đông đúc như Vân Đồn, Khâm Châu , Liên Châu.
Tam gia sẽ thành lập cứ điểm dao dịch cùng căn tứ tập kết hàng hóa tại Nhai Châu. Nơi này vốn dĩ chỉ là một cảng cá bình thường mà thôi, nhưng với năng lực của tam gia thì không quá lâu sẽ cải tạo nơi này thành một bí mật thương cảng giao thương cùng Ngô Khảo Ký. Nói đến Nhai Châu thì nhiều người không biết, nhưng nói đên Tam Á cảng ở Hải Nam đảo thì ai cũng hay.
Hải Nam đảo lúc này đã được đặt một số hành chính trụ sở của người Tống, thực tế Hải Nam đảo đã là vùng đất bị đô Hộ từ thời Tây Hán, Đông Hán, Nam Bắc triều, Đường rồi đến Tống chưa bao giờ bị gián đoạn. Nhưng nơi này là nơi nổi lên với biệt danh là nơi tù dày của các phạm tội nhân của người Hoa.
Thực tế việc thống trị của nhà Tống cũng như các triều đình nơi khác đến vùng đất đảo Hải Nam là cực kỳ yếu. Dân số nơi này vẫn chủ yếu là người Lê bản sứ với mộ hệ ngôn ngữ riêng. Nói đến Tam Á là một vùng đất phía Nam Đảo Hải Nam được người Lê cai quản. Sở dĩ Tam gia chọn mở cảng ở Nhai Châu vì bọn họ có quan hệ cực tốt với người Lê.
Còn phía bắc là đồng bằng khá phì nhiêu thì Người Hán với số lượng ít ỏi lại chiếm giũ, đẩy người Lê với số lượng rất lớn về phía Nam toàn đồi núi cao và khó canh tác với cuộc sông hết sức nghèo nàn lạc hậu.
Ngô Khảo Ký nghĩ đến vùng đất này mà nhiều ý tưởng lại lóe lên trong đầu. Nhưng hắn cần tiết chế, ôm quá nhiều thứ vào mình cùng một lúc có khi thất bại toàn bộ lại thánh sôi hỏng mà bỏng cũng không.
Đuổi đi rồi người Hoa thì Ngô Khảo Ký cũng không yên, ngày hôm sau lại là một cuộc gặp gỡ với thương nhân từ Tam Phật Tề. Nhưng đám thương nhân này không đơn giản một chút nào, người đặt chân đến Bố Chính không chỉ là một thương nhân bình thường, ông ta còn là một vương tử của vương quốc Medang.
Nói thật thì Ngô Khảo Ký chẳng mấy quan tâm đến lịch sử lằng bà tà nhằng kẻ đấm đi người đánh lại của mấy quốc gia xung quanh. Người tiếp kiến Ngô Khảo Ký lần này được giới thiệu là Daksamavamca con trai của Dharmavamca vua xứ Medang ( hay còn có tên khác là Sanjaya), Đây là một trong những thực thể đã rất yếu trong hệ thống các tiểu quốc của Tam Phật Tề. Hoàn cảnh của Daksamavamca cũng na ná như của Jayavirahvarman II.
Nói chung là mấy cái quốc gia kiểu cát cứ phân quyền với hàng loạt tiểu quốc nhỏ sẽ liên tục đánh nhau, thù hận, trả đũa. Ngô Khảo Ký không phí quân đi nghiên cứu cặn kẽ vấn đề trên. Hắn chỉ biết tên Dharmavamca này đến đây để mua vũ khí chuẩn bị làm thịt bố vợ hắn là Balaputra vua của Srivijaya.
Bán vũ khí cho mấy tên láng giềng đánh nhau Ngô Khảo Ký nguyện ý vạn phần. Thiên hạ đánh nhau là chuyện vui vẻ , không ai rảnh quấy đến hắn cũng như Đại Việt.
Kế hoạch xuất khẩu vũ khí cho Bố Chính Ngô Khảo Ký đã có từ lâu, từ lúc hắn biết mình không thể nào đem công nghệ sắt thép trong thời gian ngắn bước ra ánh sáng thì Ngô Khảo Ký đã nghĩ đến chuyện xuất khẩu thành phẩn là vũ khí đã được chế tác ra ngoài rồi.
Bán gang thép nguyên liệu cũng rất lời, nhưng công nghệ chế tạo vũ khí của Bố Chính đã tăng tiến lên mức cơ giới hóa. Việc đó dẫn đến vũ khí, áo giáp của họ chế tạo không hề tốn thời gian và nhiều công sức. Nhất là những mặt hàng có chất tượng vừa phải dành cho xuất khẩu. Nếu so sánh cùng giá trị cân nặng một thành phẩm vũ khí phải có giá trị gấp cả trăm lần một khối gang nguyên liệu. Do đó chỉ cẩn nhìn là đủ hiểu nên xuất khẩu thứ gì.
“ Vinh quang Thành chủ vĩ đại, Daksamavamca rất vinh dự khi được làm khách ở nơi này” Người có tên là Daksamavamca đang khá lịch sự lễ phép làm ra một cái thủ thế lễ nghi theo phong tục nước hắn. Daksamavamca là nói tiếng Hán, Ngô Khảo Ký những năm đèn sách cũng có hiểu tiếng Hán nhưng viết đọc thì được nghe nói thì hắn không thạo. Hắn chỉ lờ mờ hiểu một chút mà thôi.
Vì việc đàm phán vũ khí rất quan trọng cho nên không thể dùng phiên dịch, cuối cùng vẫn là dùng giấy bút để tiến hành đối thoại. Mặc dù rất trắc trở nhưng dù sao vẫn là thuận lợi.
“ Giá cả này ta cũng khá ưng ý, nhưng nói thật đám vũ khí này người Lavo cũng muốn, mà số lượng vũ khí của ta cũng có hạn, cho nên trước khi đàm phán với người Lavo thì ta cũng không thể chắc chắn trả lời cho vương tử được” Ngô Khảo Ký có vẻ không tình nguyện viết lên giấy.
“ Về mặt giá cả chúng ta vẫn có thể thương lượng thêm, nếu 5 lượng bạc không đủ chúng ta có thể cho giá 6 lượng bạc.” Daksamavamca cũng có vẻ nóng vội, theo thông tin hắn do thám được đúng là vương tử Lavo đang có mặt tại tòa thành nhỏ này, mà ý đồ của tên này cũng chính là nhóm chiến đao cùng khải giáp trên. Cho nên nói hắn không cuống mới là lạ lùng.
Daksamavamca cuống thì Vương tử Lavo Chiên Bàn Phú Thái lại càng nôn nóng hơn. Ở khu dịch trạm của Bố Chính tên này đang đi đi lại lại hết sức bồn chồn. Hắn đã đến chậm một chút và đưa lên bái thiếp muộn hơn cho nên vị Thành chủ Bố Chính này đã tiếp kiến Daksamavamca vương tử của Medang trước. Theo thông tin thì Medang cũng đang ở thế bấp bênh, cho nên việc Daksamavamca đến nơi này dùng đầu gối nghĩ cũng có thể hiểu hắn muốn mua gì. Lova là không lạ gì Medang tính xa tính gần thì hai bên cũng là một cái láng giềng quốc gia và cũng nhiều lần đụng độ trên biển vì tranh dành thị phần buôn bán hàng hải.
Nhưng Lova giờ không có ý định gì với Medang cả. Họ đang rơi vào tình thế còn nguy cơ hơn cả người Medang. Người Mã ở phía Tây của Lavo đã lập quốc, quốc gia mới Pagan cực kì cường đại và nhóm này đang ráo riết không kiêng dè chù bị chiến tranh tấn công Lavo. Phía đông bắc thì người Khmer tuy rằng đang chanh chấp quyền lực mà rối loạn, nhưng đó là phần trung tâm của Khmer, các tiểu quốc sát vách Lova của Khmer Angkor không ngừng liên hợp tổ chức các cuộc chiến nhỏ vào lãnh thổ Lova. Lúc này Lova đã tràn ngập nguy cơ.
Chiên Bàn Phú Thái đã tận tay cầm trên tay những vũ khí “chào hàng” của người Bố Chính, nó quá tốt và cường đại, Chiên Bàn Phú Thái tin rằng nếu hắn có thể tổ chức 10 ngàn quân đội với vũ khó như trên thì không những có thể phòng thủ người Pagan mà còn có thể phản công người Khmer đang rối loạn.
Nghe đâu thứ vũ khí này đến từ nước Tống, Chiên Bàn Phú Thái không phải chưa thử mua vũ khí từ Tống, nhưng số lượng cực kì hạn chế và đắt đỏ đây là cuốc cấm loại nghiêm ngặt nhất mặt hàng của người Tống. Không hiểu sao vị thành chủ Bố Chính có thể có con đường thu gom một lượng lớn như vậy vũ khí Tống, gia cả tiện nghi. Chất lượng theo hắn thì tốt hơn nhiều những vũ khí Tống mà hắn góp nhặt lẻ tẻ trước đây. Chiên Bàn Phú Thái hai mặt đỏ lừng, hắn quyết tâm phải bằng mọi giá ăn chọn hết mối hàng này.