Ngô Khảo Bình gặp may, có bài học đánh nhau cùng quân Đại Việt trước kia, các nhóm quý tộc ở Hải Nam Đảo ( nay là Hải Bắc đảo) nào có chống cự ngay mặt.
Quân Đế Quốc đến là bọn họ chạy cả, mang theo vũ khí, tài nguyên, gia đình cùng binh lính chạy thẳng vào rừng chuẩn bị lặp lại đánh du kích kháng chiến.
Do vậy Ngô Khảo Bình có tốn một binh một tốt nào đâu, chiếm sạch các hải cảng phía Bắc, lại chiếm thêm các trại dọc sông Nam Độ.
Quân quý tộc muốn chơi du kích quay lại thì mới phát hiện, đối thủ của bọn họ chính là dân Hải Bắc đảo. Quân Đại Việt có cần ra mặt đâu?
Đại Việt đi đến đâu, giải phóng nô lệ , nông nô đến đó, chia ruộng đất, thiết lập chính quyền tạm thời, thành lập huấn luyện dân quân.
Phải nói cái cách này quá hiệu quả, từ lúc Ngô Cẩm vô tình làm một lần ở Di Mã Châu đến giờ chưa thấy thất bại qua. Nông Nô, Nô Lệ được giải phóng qua cực kỳ trung thành cùng biết ơn chính phủ đã giải phóng họ, có lẽ một hai đời sau chưa biết, nhưng đời này những người Nô Lệ được giải phóng này quá khó để khiến họ phản bội Đế quốc.
Chỉ những ai mất đi tự do, hoặc khong có tự do sau đó được hưởng tự do thì mới biết nó quý giá đến mức nào.
Vì một thứ quý giá thiêng liêng đó mà họ sẽ chiến đấu, vì chỉ đứng dưới ngọn cờ Đại Việt thì họ mới có tự do… vậy nên đây là một lòng trung thành dựa vào 4 phần biết ơn và 6 phần là vì chính bản thân lợi ích của họ ma trung thành. Bản thân lợi ích ở đây đó là tự do cùng ruộng đất. Những thứ mà thế lực khác đều không cho nổi.
Cho nên quý tộc nhóm ở Hải Bắc đảo lúc này phát hiện ra tình thế đã muộn. Khi này họ mới phát hiện nông nô, nô lệ, dân đen những thứ họ coi thường trước kia có bao nhiêu quan trọng.
Nhưng phát hiện đã muộn màng, phát hiện mà không có cách phá giải.
Không có dân giúp, quý tộc và tầng lớp binh sĩ đảo Hải Bắc như mắt mù tai điếc, lại không có hậu cứ ổn định.
Tình thế lúc này thay đổi 180 độ, kẻ đáng ra phải gọi là “ quân xâm lược” Đế Chế Đại Việt lại trở thành Chúa Cứu Thế, còn nhóm quý tộc từ kẻ bị xâm lược lại trở thành vạn ác tội đồ, vạn ác giai cấp, và sự trở lại của họ bị các nông nô được giải phóng coi là hành động xâm lược.
Khá hài hước nhưng là thực tiễn. Số lượng nông nô, nô lệ tì nữ chiếm 70-75% dâm số lúc này được huấn luyện vũ trang, trang bị tốt vũ khí, mang đầy ưu thế về thám báo, địa hình hiểu biết. Đang đè quân quý tộc ra mà đánh.
Quý tộc quân đi đến đâu cũng lộ, chỉ cần thò đầu khỏi rừng rậm, y như rằng một lát sẽ bị tập kích.
Càng đánh các đội dân quân càng mạnh, càng có kinh nghiệm chiến đấu, cộng thêm trang bị tối tân nhất, tinh thần bất khuất nhất, chiến đấu vì tự do, vì tương lai hi vọng. Họ áp đảo hoàn toàn quân quý tộc vốn không nhiều, trang bị yếu , tinh thần sa sút và không có hậu cần.
Ở các thành phố trên đảo lúc này người ta hỏi nhau ngoài công việc thì sẽ hỏi về tin tức ngày hôm nay đánh bại quý tộc vạn ác ở vùng nào, ngày hôm qua phát hiện tung tích vạn ác quý tộc ở đâu.
Thực tế quân Đại Việt ở đây chỉ có mỗi nhiệm vụ xây dựng pháo đài, bến cảng, tổ chức chính quyền cùng quản lý dân.
Việc chiến tranh thì chỉ có mỗi việc cử một nhóm nhỏ binh sĩ đi theo quân địa phương làm tư vấn chuyên viên quân sự. Không hề cần động chân tay. Quá nhàn.
Khôi giáp binh khí của đám dân quân trên đảo là trang bị Lorica Segmentata đời cũ Bố Chính , lúc này dân quân ở Đế Quốc không dùng hàng này, họ dùng hàng Segmentata chất lượng cao hơn do Cấm Vệ quân Khu thủ đô thải ra.
Dĩ nhiên Cấm vệ quân khu Thủ Đô đang ngày ngày thay mới trang bị thép không rỉ Molybden cường đại.
Nói chung rác của Đại Việt Đế Quốc chính là vàng ở nơi khác.
“ Chính uỷ đại nhân. Thật thứ chế tạo đồ hộp sắt đã tới Hải Khẩu sao?” Mã Ngải mồm nhồm nhoàm ăn một chiếc bánh mì có kẹp đầy thịt cá đồ hộp mà hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh.
“ Ừ , Thứ gì mà thứ.. gọi là nhà máy dây truyền sản xuất. Ông cũng sắp lên chức đến thiếu Tá rồi cho nên ban đêm tranh thủ học thêm kiến thức nếu không đến lúc xét quân hàm lại khó khăn ra” vị được gọi là Chính Uỷ gương mặt nghiêm nghị nói chuyện..
“ À Hả tôi biết rồi, sẽ học sẽ học, mấy nay bận lùa đám khốn kia thành thử có chểnh mảng. Mà đây là hàng làm từ Đế Quốc thật ngon quá không hiểu dây truyền sản xuất ở Hải Khẩu có tốt bằng không?” Mã Ngải hỏi hỏi vị Chính Uỷ.
“ Tôi nghĩ là sẽ có chênh lệch, không phải về chất lượng mà là mùi vị. Đồ hộp được chế tạo ở Đế quốc cũng vậy, mỗi vùng có gia vị khác nhau cho nên nhà máy đặt ở đâu sẽ có hương vị đặc chưng ở đó” Chính Uỷ không ngại trả lời , làm công tác chính trị cho quân nhân, hắn phải nói nhiều, phải tiếp xúc nhiều và tạo quan hệ tốt với quân đoàn nơi hắn công tác. Do đó nói là nghề của hắn, còn khi đánh nhau, núp núp một chút không sao.
Chính ủy viên chính là cơ cấu mới một năm trở lại đây của Đại Việt Đế quốc. Thật ra chính ủy là viết tát của Ủy Viên Chính Trị thuộc Bộ Chính Trị mới nhất ra đời của Đại Việt, Bộ trưởng Bộ chính trị tạm thời lại do chính Thánh Thần Đế Ngô Khảo Ký đảm nhiệm và chỉ huy.
Các cấp dưới quyền có Cục – Sở phân đến từng khu vực và thực tế là từng ngành nghề, nhưng tập chung nhất vẫn là quân đội cùng lực lượng an ninh cảnh vệ ( Công An). Những người làm trong Bộ chính trị thường được tuyển từ các trường trung học với bài kiểm tra về môn “Đạo Đức” được điểm cực cao, sau đó sẽ nhét vào trường Đại Học chính trị hoặc Trung học chính trị chuyên đào tạo về hệ tư tưởng mà Ngô Khảo Ký soạn ra.
Những người này sau đó được phân bổ trong quân đội và lực lượng cảnh vệ với chức phó chỉ huy quản ly về mặt chính trị cho mỗi đội ngũ, từ Trung đoàn trở lên đều có Chính Ủy có mặt.
Thật ra Bộ Chính trị và cơ cấu chính ủy được Ngô Khảo Ký ấp ủ từ lâu, nhưng phải tốn thời gian đào tạo, cho nên lúc này khi đủ nhân viên hắn mới hộ răng nanh móng vuốt, với cơ cấu này thì hắn còn áp đặt cược quyền kiểm soát mạnh gấp 100 lần cơ cấu Cẩm Y Vệ - Lục Phiến Môn. Đơn giả vì Cẩm Y Vệ - Lục Phiến Môn chỉ có tính chất đe dọa, kiểm soát mà mất đi tính tự giác.
Nhưng một khi bộ chính trị ra đời và môn học chính trị tư tưởng của Ngô Khảo Ký biên soạn thành công trở thành một môn học, từ đó nó ảnh hưởng hệ tư tưởng của cả một hay nhiều thế hệ, như vậy sức quản lý sẽ mạnh hơn nhiều. Còn hệ tư tưởng của Ký lấy từ đâu rồi xào nặn ra, chế biến thành thì ai ở đây cũng biết, đó là một danh nhân đáng ngưỡng vọng của dân tộc Việt trong tương lai. Thế nhưng thời này chỉ có Ký và Huy biết, có lẽ Benjamin Huy Tuấn cũng có thể đoán ra khi đọc quyển sách “Tư tưởng chính trị Đại Việt” đó.
Quay lại với Chính Ủy và Mã Ngải, bọn họ dẫn 3 ngàn “tinh binh” dân quân, trang bị tận rang lùng bắt một nhóm “phiến quân” đã ba ngày rồi.
“ Chính Uỷ đại nhân, ngài nghe nói tôi sắp lên chức Thiếu Tá sao?” Mã Ngải không có ngu, hắn hai tháng qua lăn lộn cùng các vị đại nhân đã hiểu cấp bậc trong quân đội khó lên ra sao rồi.
“ Ừ , mấy lần chiến công của ngài tôi đều báo đầy đủ lên , Thăng Long Nhị Đế cũng đã để tâm đến Quân bộ và Quân Uỷ nghe đâu cũng tán thưởng có thừa, nhưng mà ngài muốn lên hàm Tá thì phải tốt nghiệp trung học Chính Trị lớp do đó tôi mới nói ngài cần học nhiều đến lúc đo rút ngắn thời gian học tập” Chính Uỷ giảng giải thêm.
“ Tôi hiểu tôi hiểu, cảm ơn Phùng Chính Uỷ, tôi lúc nào cũng giữ sách bên mình đây… “ Mã Ngãi từ giáp ngực Chest plate armor móc ra một túi da may rất cầu kỳ, bên trong là một quyển sách nhỏ, mang tính rút gọn cùng cơ bản nhất về chính trị tư tưởng.
Tiếng Việt thì Mã Ngải biết nhiều, chữ Viêt thì mớ học được một tháng đã đọc tốt, nhưng trong sách nhiều từ khó hiểu, phải chính uỷ giải thích mới rõ được.
“ Túi may đẹp quá đấy..” vị Phùng Chính Uỷ cười khen..
“ Ha ha ha… là vợ sắp cưới may cho đấy. Lúc nào về tôi bảo nàng ấy may cho chính uỷ một chiếc” Mã Ngải xấu hổ gãi đầu gãi tai.
“ Vậy cám ơn Mã Đại Uý rồi… thật không biết đám kia chui ở đâu nữa tìm đủ ba ngày trời…” Phùng Chính uỷ không có khách khí mà nhận, thời này ít khi nói khách sáo , nói tặng là thật lòng nhận cũng thật lòng.
“ Theo chính uỷ thì nên hành quân ra sao?” Mã Ngải lấy địa đồ trải trải ra..
“ Ấy tôi là không được đào tạo quân sự bao nhiêu, nhiệm vụ phó chỉ huy của tôi là mặt chính trị. Đại Uý tìm bên chuyên gia quân sự tốt hơn” Phùng Chỉ huy gạt tay, hắn mẹ nó được huấn luyện quân sự đủ để sinh tồn trong trận chiến thôi, hắn lại càng không được tham gia vào chỉ huy chiến đấu, đó là thiết luật của Đại Việt Nhị Đế đã ban ra. Phạm luật đừng mong sống yên.
Sức mạnh của chính trị viên như hắn không phải là chiến đấu, bày mưu nghĩ kế , mà sức mạnh của hắn là tạo nên một hệ tư tưởng hùng mạnh, trung thành, quả cảm cho quân đội. So với xung phong chém giết thì việc tạo ra một đội quân có tinh thần có lý tưởng mạnh không kém đâu. Thánh Thần Đế đã từng nói như vậy đó.
“ Ngải Đại Uý …. Đến rồi đến rồi… đây là Thần Khuyển từ Đế quốc chuyển đến, 100 con, lần này để xem bọn khốn phiến quân trốn đâu” từ xa vọng lại tiếng goi lớn, thì ra là Phó chỉ quy bên mặt quân sự và cũng là chuyên viên quân sự cao cấp của Đế quốc công tác tại tiểu Đoàn quân địa phương này.
Trong tay phó chỉ huy đắt bốn con chó săn to lớn . Thì ra việc truy lùng phiến quân gặp khó khăn cho nên Đế quốc đã gửi gần 100 con chó nghiệp vụ tới đây. Trong đó Tiểu Đoàn do Mã Ngải chỉ huy được phân 8 con…