Bên phía Liêu Đông quân có hai vạn phu trưởng tham gia cuộc đột kích này.
Một là Hô Luân Bối Đa thằng này không thể khác vì hắn chính là cánh tay đắc lực của Ngô Khảo Ký giờ chuyển thành Ngô Khảo Tước. Tuy không quá suất sắc nhưng lão thành kinh nghiệm trận mạc, dẫn quân tuy không có kì mưu diệu kế nhưng ổn trọng. Quan trọng nhất đó chính là bản năng đánh hơi mùi nguy hiểm của hắn khá tốt.
Vạn phu trưởng thứ hai đó chính là Hoàng Nhan Hặc Lý Bát thủ lĩnh bộ lạc Hoàng Nhan. Thiện chiến, dũng cảm có thể làm tướng xung phong, cả hai chỉ mới trên bốn mươi, ở tầm tuổi này không quá già sức khỏe vẫn tốt, lại có thêm sự lão thành cho nên dễ được Ngô Khảo Tước tin tưởng giao việc.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là chỉ huy, không ngờ trận đánh này chỉ huy là Ngô Khảo Tích Đại Tướng quân Liêu Đông.
Trên mặt lý thuyết Đại Tướng Quân chức vụ sẽ trưởng quản toàn bộ quân đội ở Liêu Đông, chỉ sau Ngô Khảo Tước mà thôi.
“ Đại tướng quân phía bên phải có ánh lửa…” Hoàng Nhan Hặc Lý Bát lên tiếng, hắn tuy được phong làm vạn phu trưởng đó là do dựa hơi con gái, bộ lạc Hoàng Nhan của hắn đem đến chiến sĩ chưa đủ ba ngàn. Tên này đầu nhập khá muộn Ngô Khảo Tước hệ thống cho nên rất nông nóng lập công.
Trong đêm tối mập mờ thật khó phát hiện địch nhân, ước lượng khoảng cách cũng đầy trắc trở. Sở dĩ hỏa pháo Liêu Đông có thể bắn vì có thám kỵ ban ngày để lại ám hiệu lân tinh khiến đại quân có thể tụ tập nơi đây một cách chuẩn xác khoảng cách để tấn công phòng tuyến Đại Tống.
“ Hành quân lộ liễu , diễu võ dương oai nhưng tốc độ tiến lên lại chậm, chỉ là mồi nhử mà thôi” Ngô Khảo Tích là ai?
Đã từng theo Lý Thường Kiệt đánh Chiêm Thành hai lần, đã từng dẫn binh đẹp loạn sứ Thanh Nghệ, Đã từng độc lĩnh một quân chiến đấu ở Ung Châu Liêm Châu. Là tân tú được đánh giá nối nghiệm Lý Thường Kiệt hắn không hề tầm thường thoáng liếc mắt đã thấy được ý đồ của đối thủ.
“ Nếu đó là mồi nhử thì chắc hẳn sẽ có phục binh đi vòng cánh tả quân ta, phục binh cũng có thể đột kích chính diện, cử thêm thám báo trinh sát…”
Ngô Khảo Tích dùng binh có một chữ ổn, cực ổn, không cầu thắng nhanh không cầu thắng đẹp mà cầu vạn thắng. Không cầu chém giết thật nhiều chỉ cầu an ổn phá địch tạo thế thuận lợi.
“ Đại tướng quân anh minh thần võ” Hô Luân Bối Đa một bên nịnh nọt.
“ Bớt xàm , ta không phải con rể ông, để lời này cho Đại Vương là đủ” Ngô Khảo Tích cười mắng. Một đám chúng tướng khí thế hừng hực nhưng lại có chút thoải mái tâm lý.
Trận này đánh mục đích chỉ là…
“ Báo cáo Đại Tướng Quân , phía Đông phát hiện dấu vết quân Tống, nhưng chúng không dùng đèn đuốc cho nên không rõ nhân số” Đúng lúc này đội trưởng Thám Mã Quân Ty Bắc Ty xông đến báo cáo. Đúng thật là thám báo trên bình nguyên không kẻ nào vượt qua người thảo nguyên.
“ Rút lui… kéo pháo về Tây, đi chậm giữ đội hình” Ngô Khảo Tích không chần chờ ra lệnh.
“ Tướng quân…. Đại Tướng Quân …”
Cả đám tướng sĩ Liêu Đông vội vàng gọi lớn, họ toàn dân máu chiến, chiến mới có công lao mới được phong hầu bái tước. Nhưng họ không giám trái quân lệnh nên chỉ dám gọi lớn mà thôi.
“ Địch quân không rõ chuẩn bị bao nhiêu đường phản công, pháo dù cơ động nhưng vẫn là trướng ngại… đã không biết địch nhân bao nhiêu chuẩn bị tốt nhất là lui lại” Ngô Khảo Tích nói cho đám tướng sĩ.
Đêm tối quân kỵ binh rất dễ loạn, tác chiến một ngàn hai ngàn ba ngàn người còn được, tác chiến vạn người không thể chỉ huy. Lấy ví dụ ngày trước đánh ở Bình Nguyên Bố Chính vậy, Ngô Khảo Ký chạy lạc gần tới sông Thạch Hãn, quả thật là…
“ Tất nhiên không thể rời đi đơn giản như vậy, mồi nhử ở phía Tây… chúng ta dọn dẹp một chút. Ta cấp ba ngàn chiến kỵ mười khẩu đai pháo ai dám đi phá địch?” Ngô Khảo Tích cười nói.
Hắn quan tâm mẹ gì mưu kế định nhân bao tầng bao lớp, né đi là xong chuyện, chữ ổn đó Ngô Khảo Tích thấm nhuần. Còn về chỗ quân mang tính chất mồi nhử kia phải đánh. Đánh thì quân Tống mới tưởng nhầm là Liêu Đông trúng bẫy, kể từ đó chúng mới lộ ra sơ hở.
“ Đại Tướng Quân tôi xin đi”
“ Mạt tướng để tôi đi lần này”
“ Đại Tướng Quân ta vẫn còn một con gái như hoa như ngọc”
Ngô Khảo Tích điên đầu, may mà trời tối không rõ sắc mặt của hắn nếu không đám lão binh Liêu Đông sẽ thấy sắc mặt vị Đại Tướng Quân này đã xám ngoét cả rồi.
Liêu Đông các ngươi không còn đặc sản gì khác sao? cả ngày lôi con gái ra để làm vật thế chấp.
“ Hoàng Nhan Hặc Lý Bát dẫn bộ khúc tiến lên, nhớ chỉ một lần xung phong sau đó rút lui cấm dây dưa cùng địch nhân… hai mươi khẩu pháo mất một khẩu ta lấy đầu ngươi bồi vào.” Ngô Khảo Tích quát lớn.
Kỵ binh Liêu Đông cắm lại hết đuốc trong tay ở lại khu vực, bật lên đèn bão treo bên hông ngựa rồi từ từ hậu quân chuyển thành tiền quân rút lui.
“ Tướng quân, tiếng hỏa pháo ngưng rồi” Một tên phó tướng thì thào.
Dương An cau mày, tiến hay lui?
“ Mau tiến lên, hỏa pháo rất nặng, đã chôn xuống thì khó bề di chuyển trong thời gian ngắn, địch nhân phát hiện tung tích của chúng ta muốn lui binh. Trong đêm tối đổi đội hình lui binh tất loạn, là thời cơ tốt nhất tấn công… Truyền lệnh xuống dưới tăng cước bộ tiến lên nổi đội đi đầu nổi đuốc làm hiệu, phía sau dựa đó mà tiến tới…” Dương An quyết định nhanh chóng.
“ Tướng quân, trời khá tối, tăng tốc hành quân sợ rằng sẽ có nháo loạn.” phó tướng thì thào can ngăn.
“ Không sao, chúng ta loạn địch còn loạn hơn, người chỉ huy người dễ, quân Liêu Đông là cưỡi ngựa, ngựa trong đêm tối muốn có đội hình là khó khăn hơn nhiều” Dương An quả quyết.
Trong chốc lát quân Đại Tống cánh phía Đông đã thực sự tăng tốc, tình hình không quá loạn, đây là tinh nhuệ thực sự của người Tống, có thể đánh đêm không thể là tầm thường quân.
“ Dừng”
Ngô Khảo Tích giơ tay ra hiệu cho đám kỵ binh Liêu Đông.
“ Xa pháo tại chỗ này bố trí trận địa ngắm kỹ vào đám đuốc sau lưng” Ngô Khảo Tích ra lệnh.
Đám lão binh xoa xoa tay sung sướng, lẽ nào Đại Tướng Quân nghĩ lại muốn chơi hổi mã thương một chiêu?
“Đội hình giữ nguyên tư thế rút lui về Mục Dã” Ngô Khảo Tích lại lên tiếng khiến đám lão binh Liêu Đông nghẹn lời…
“Đại Tướng quân đây là?”
Hô Luân Bối Đa hơi bị xoắn não không hiểu ý tứ của Ngô Khảo Tích là gì.
“ Hừ chẳng nhẽ để đám quân phía Đông đánh úp sau lưng Hoàng Nhan bộ? Mấy cây gỗ lớn đó rất có tác dụng, không tin các ông chờ xem”
Ngô Khảo Tích cười thần bí.
“ Đám con cháu Hoàng Nhan bộ, xốc lên tinh thần, thời khắc kiến công lập nghiệp là đây, đừng để các bộ khác nói đàn ông Hoàng Nhan Bộ không trứng dùng. Tiến lên” Hoàng Nhan Thác Bạt Lý dẫn theo đám con cháu Hoàng Nhan Bộ lao vào đêm tối đi theo bọn hắn còn mười hai cỗ xe ngựa trục thép kim loại, bên trên có gắn Phật Lãng Cơ pháo đen xì.
Chẳng mấy chốc ba ngàn kỵ Hoàng Nhan bộ đã đối mặt năm ngàn trường thương binh giáo mác tua tủa lập cự mã trận.
Đám con cháu này mồi nhử đi rất chậm lại luôn giữ đội hình nhím xù lông, quả thật khó công.
Vì thu hút quân Liêu Đông mà đám này mỗi người ba đuốc cả nhánh quân này được chiếu sáng như một hòn lửa khổng lồ trong đêm.
“ Vị này đại nhân, hoả pháo có thể bắn trúng không?” Hoàng Nhan Thác Bạt Lý không ngu, Ngô Khảo Tích cho hai mươi hoả pháo đi theo là có dụng ý, không dùng để làm cảnh à.
Tuy Hoàng Nhan Thác Bạt Lý chưa thiện dùng pháo nhưng hắn cũng đã nhìn nhiều lần hoả pháo phát uy.
Đơn giản để giết người hiệu xuất không quá cao trừ khi đám địch nhân thực sự co cụm tiến lên. Trường hợp này là ở cổng thành Tế Nam, quân Thái nguyên tinh nhuệ chỉ có một đường độc đạo mà tiến cho nên bị pháo hành cho ra bã.
Hiệu suất giết người không cao nhưng lại rất có ưu thế phá vỡ đội hình nghiêm cẩn của địch. Cho nên với con nhím đội hình Đại Tống thì nên gây nó nháo loạn trước khi kỵ binh xông trận.
Trước đây nếu không có pháo binh , muốn phá huỷ kiểu bộ binh đội hình trước mặt có vài cách cổ điển.
Đơn giản nhất máu tanh nhất và trực tiếp nhất đó là tổ chức kỵ binh theo sóng lao vào đối phương, lấy máu thịt cùng lực gia tốc của các sóng kỵ bịn đầu công phá đội ngũ bộ binh. Đội ngũ bộ binh rối loạn thì các sóng sau sẽ đục sâu vào chỗ rối loạn ấy mà đánh tan bộ binh đội hình.
Cách đánh này của kỵ binh tuy đơn giản nhưng cực khó phòng chống, thiên binh vạn mã bôn đằng áp lực rất khủng khiếp với người đối diện. Thêm vào đó những con chiến mã dòng Buryat của người thảo nguyên không quá to lớn nhưng cũng có trọng lượng lên đến 400kg trở thêm kỵ bịn cùng giáp nặng có thể tổng trọng lượng 500kg lao nhạn với tốc độ 45km/ giờ không khác gì một chiếc xe hơi nhỏ lao vào người đi bộ.
Nếu không có đặc hữu cách chế phục như tường rào, cản mã cọc gỗ thì đội hình bộ binh nào cũng có thể bị tông cho loạn sau vài sóng kỵ binh.
Phương pháp thứ hai vẫn là dùng sóng kỵ binh nhưng không lao trực tiếp vào đội hình bộ binh địch, thay vào đó khi tới gần kỵ binh sẽ lướt ngang sau đó bắn tên. Sóng kỵ binh hoàn thành bắn tên có thể vòng hai cánh bộ binh tiếp tục xạ kích hoặc quay về đội hình ban đầu của họ mà chuẩn bị một làn sóng kỵ binh xạ kích mới.
Cách này tường rào, cản mã cọc không thể ngăn cản, bộ bịn sẽ bị mài từ từ chết. Chống lại được chỉ có thể cung thủ đối chiến, hoặc cử kinh kỵ bịn chặn đánh.
Tuy nhiên phương pháp này cần độ huấn luyện cao kỵ sĩ đội hình, cần không gian chiến đấu rộng mới có thể thi triển, thời gian muốn phá vỡ trận địa bộ binh đối phương thường lâu hơn.
Nhưng thời đại cho những lối đánh cổ điển đã qua rồi.
Hoàng Nhan Thác Bạt Lý liếc mắt nhìn đám xa pháo thầm than thở, lúc này đâu cần kỵ bịn dùng máu thịt mở đường cho đồng đội dành thắng lợi. Hoả pháo ở đây đội hình bộ binh nào có thể chịu đựng được?
“ Khoảng cách gần 150 bộ, hoang toàn có thêt trực tiếp bắn thẳng, mục tiêu lại rõ ràng không có công sự che chắn... tuy nhiên chúng tôi chỉ có đạn để bắn ba lượt thôi”
Dẫn đầu pháo binh đội là thân binh của Ngô Khảo Ký chỉ đám người này mới hiểu tiếng Liêu để có thể giao tiếp cùng người Liêu, pháo binh là người Mã Lai, họ chỉ học tiếng Việt không học Tiếng Liêu.
“ Chỉ có ba lượt bắn?” Hoàng Nhan Thác Bạt Lý cảm thấy hơi ít, giá như có tám đến mười lần bắn thì tốt hơn nhiều.
Đỗ Văn Phúc mắt trợn tròn “ thằng này nghĩ hỏa pháo là cung tên chắc, có thể mang theo mấy chục mũi tên mà bắn?”.
Thấy Đỗ Văn Phúc trợn mắt thì Hoàng Nhan Thác Bạt Lý cười khan xấu hổ.
“ Ba lượt, ba lượt đủ rồi…. nhờ tướng quân giúp đỡ”
Hoàng Nhan Thác Bạt Lý là vạn phu trưởng, Đỗ Văn Phúc chỉ là một Đại Tổng Kỳ pháo binh, chức tước cánh xa nhau, nhưng hai người thuộc hai hệ thống khác biệt. Đỗ Văn Phúc thuộc Ký doanh, Hoàng Nhan Thác Bạt Lý thuộc Tước doanh, cho nên dù chức của Hoàng Nhan Thác Bạt Lý cao hơn cũng chỉ có thể khách khí dùng dọng điệu nhờ vả thương lượng với Đỗ Văn Phúc.
“ Mất thắng oắt con chuẩn bị, một ngàn kỵ binh bảo vệ hỏa pháo, sau khi bắn xong ba lượt hộ tống hỏa pháo theo quan lộ về phía Tây. Hai ngàn kỵ binh chờ ba lượt pháo thì xông lên cho ta”
“ Đừng làm mất mặt Hoàng Nhan bộ dũng sĩ”
“ Thủ lĩnh yên tâm, cầm cốt đao cốt tiễn chúng ta còn đánh ngang với Liêu tặc, trong tay chúng ta lúc này toàn là tinh thiết vũ khí, đám nhược kê Tống kia, chém ráo…”
Một tên dũng dĩ to cao Hoàng Han bộ la lớn, hắn thân thể cường tráng khoác lên mình giáp lưới che kín người, tay cầm chiến đao thép gõ mạnh vào tấm khiên khiến tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên.
Dầm dầm dầm….
Sát…
Tiếng đao kiếm đập rồn rập vào khiên thép âm thanh chói tai, tiếng hô giết vang trời khinh thiên động phách…
Đám Hoàng Nhan bộ quả thực rất dũng, rất bá, không hổ là tiền thân của Đại Kim , sau này là Đại Thanh dùng vó ngựa càn quét trung nguyên nô dịch người Hoa Hạ.