Mục lục
Lý Triều Bá Đạo Phò Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏng thì cũng đã hỏng rồi, biết làm sao giờ.

Đau buồn nhất đó là không thể kết nối các Ta’laita cho nên vệc tìm kiếm chúng sẽ rất khó khăn.

Tạm thời biết một cái ở đoạn San Fransico, mà không thể biết chính xác ở khu vực nào vì thời điểm mà Atotoztli tiên tri lúc ấy hạm đội đang ở đâu trên biển khó mà biết chính xác.

Cái thứ hai hẳn là trên đường từ Tola’k tới Mexican ở khu vực đầu Tola’k.

Bực mình chưa hết vì Narias AI Thiên Hưng cho biết thứ quỷ này có hệ thống ẩn dấu, tức là nó ở trạng thái ẩn nấp hoặc trôn vùi trong đất thì với khả năng “ tiên tri” của Ta’laita chưa chắc tìm ra được...

Hi vọng sao mà xa vời.

Thật muốn đem thuốc nổ đi nổ cái căn phòng này quá.

5km bán kính với chiến tranh hiện đại chỉ là một trận đánh nhỏ, rất nhỏ....

Thứ này mạnh mẽ ở chỗ có thể liên kết thành mạng lưới thì hỏng mất rồi còn đâu.

Nghĩ đùa vui thôi, thứ này Ta’laita có khoá mã gene , không mở thì không dùng được, mở thì mất sạch chức năng chỉ còn lại một cái máy dò tầm 5km bán kính. Khả năng tổng hợp thông tin và phán đoán cũng giảm xuống cực nhiều. Không thể dùng trong quân sự… quả thật đáng tiếc nhưng không có cách nào khác.

Những dự đoán tổng hơp của Ta’laita lúc này chỉ mang tính tham khảo, vì nó sẽ đưa ra rất nhiều khả năng nhưng lại không có phân tích được xác suất nào tốt xảy ra như xưa. Dùng trong quân sự khá gân gà.

Chờ người thử 3-4 khả năng thì... toang lâu rồi. Cho nên trong quân sự chỉ mang tính tham khảo là chính thôi.

Cũng may ăn vạ trấn lột được của AI Thiên Hưng mấy tầm lọc nước cùng mấy tấm điện phân.

Tấm lọc nước này cơ chế thẩm thấu ngược theo áp suất đẩy. Tức là hoàn toàn có thể lọc nước biển thành nước tinh khiết. Có điều AI Thiên Hưng quá keo kiệt Ký không thể đòi nó để xây dựng cái gì nhà máy công nghiệp. Thế nhưng có 10 tấm 5mx5m như này hoan toàn có thể trang bị máy lọc nhỏ cho 3-5 hạm đội , kể từ đó tau viễn dương có thể tạm thời không quá lo về nguồn nước chạy máy hơi, cũng có thể bổ xung lượng nhỏ nước uống.

Tất nhiên quy mô quá nhỏ, phục vụ những chuyến đi xa thì được.

Còn nếu phục vụ máy hơi nước nội địa thì vẫn là Soda, NaOH, H2SO4 và Tinin sử dụng là hiệu quả rồi..

Không biết tình hình cô vợ trẻ người Mexican của thằng Xuân đã ra sao rồi. Ký cũng bó tay hẳn, cái này nằm ngoài tầm hiểu biết y học của hắn. Hi vọng căn phòng tiềm năng có thể cải thiện phần nào tình hình của cô gái nhỏ đáng thương kia…

Thăng Long Thành… Atotoztli khoẻ nhiều rồi, ít nhất so với lúc ở Jeju đã mạnh lên quá nhiều, tuy vẫn hơi mệt, không thể đi lại, vận động lâu bền nhưng nói chung đã có thể bình thường sinh hoạt…

“ Em dâu hôm nay khoẻ chứ.. đi để anh chồng dẫn ngươi đi xem Thăng Long…” Xuất hiện trước mặt Atotoztli là một tiểu đại nhân, tiểu bất điểm hai tay chống nạnh mặt vênh váo…

Còn có ai vào đây ngoài thằng Tuấn… ông nội , bà ngoại đi Bố Chính mất đồ chơi cũ… nay có đồ chơi mới… em dâu.

Phải rồi, nếu xét đúng vai vế nhé thằng Tuấn đứng đầu , vì Ký là con thừa tự cụ Kiệt là xếp trên cả Tích.

Ký thì vẫn gọi Tích xưng ca đệ. Nhưng mà con cháu đời ba là bị theo đúng quy chuẩn cao thấp của dòng mà gọi. Nếu tính vậy thằng Tuấn cao nhất đời ba.. mặc dù bé tí.

“ Đi đi em dâu… chị đưa …chơi” Ni quýnh quáng…

Atotoztli về Thăng Long quả thật như đi vào thiên đường trong truyền thuyết, người nơi này hiếu khách tốt bụng lắm. Người trời cả nhưng lại không phân biệt nàng thấp kém…

Những ngày qua Atotoztli chỉ ru rú ở Đông Cung mà ngồi máy cải tạo cơ thể… nào đi được đâu. Nàng mấy ngày nay chỉ gặp nhiều là cặp anh chồng, chị chồng bé tí hon béo ú dễ thương vô cùng này.

Quy củ nhà chồng được các nữ quan giải thích , lại có phiên dịch nữ binh theo nàng từ Tân Sinh Thành nên tạp hiểu.

Quy củ Thiên quốc phức tạp hơn cả trương trình học linh mục của nàng, chỉ riêng quy củ đã váng đầu.

Cái mà nàng không ngờ đến đó là thân phận người đàn ông của nàng cao đến rợn người. Hoá ra là cháu của Thần Phụ và Thần Mẫu… như thế này nàng biết làm sao cho phải , thật bối rối vô cùng…

Nơi này Người Trời Hoàng cung quá nhiều phép thuật.

Trời bên ngoài nóng gay gắt, bên trong nhà lại mát thật mát…

Trên đầu lại có cái xoay xoay liên tục tạo gió.

Thi thoảng lại thấy anh chồng chị chồng qua chơi, mang một đống đồ chơi thật tốt , thật lạ.

Hôm nay anh chông tiểu bất điểm lại “ đạp xe” chở chị chồng béo ú qua chơi..

Nói là dẫn đi Thăng Long chơi… Thăng Long là thứ gì đây?

“ Cô có thể đi được nhưng tốt nhất ngồi xe lăn… đi giải toả tâm lý khuây khoả cũng tốt” Nữ bác sĩ kiểm tra xong sức khoẻ cho Atotoztli rồi nói.

Bên cạnh phiên dịch cố diễn đạt lại ý tứ…

“ Cảm ơn bác sĩ” Atotoztli cũng đã học được kha khá tiếng Việt rồi..

Vậy là phái đoàn chẳng giống ai lên đường…

Đi đầu là Hoàng đế tương lai Đại Việt đang cong mông đạp xe ba bánh trở em gái hắn…

Đằng sau con ni cầm roi giả quất anh kêu đi nhanh lên…

“ Mệt… em quá béo.. quá nặng.. nhanh không được” Tuấn phì phò gắt gỏng…

Ăn cái gì mà nặng vậy không biết…

Cũng may thằng Tuấn thuộc dạng sức khoẻ phi phàm, nếu không thì không trở nổi con em gái béo mập thây này rồi… xe có cắm cờ Đại Việt bé tí phất phất trước gió…

“ Béo đẹp, béo khoẻ.. mẹ nói vậy”

Con Ni là cự cãi. Cha dạy anh nhường em , thăng Tuân nghe, nhường, chăm em … mà con em thì đanh đá, quái , hay bắt nạt anh…

Nhà này lạ..

Tốc độ của những kẻ đầu đoàn…. Hơn con rùa…

Xe đầy đi bộ phía sau còn phải cố đi chậm để không vượt…

Nhưng mà thằng Tuấn con Ni thích xe đạp, chúng nó từ khi có xe là phóng khắp nơi trong cung…

Lại nói đến xe đạp đã thịnh hành lắm ở Đại Việt, nhất là nội thành, giảm bớt ô nhiễm do ngựa. Di chuyển cá nhân thuận tiện. Phải cái phí tổn hơi ác liệt… đó là vành xe đệm gỗ mềm hay đệm da, hay đệp bó sợi lanh đều là vật tiêu hao mài mòn. Phải nói dân Thăng Long – Bố Chính- Thiên Trường- Hải Phòng mấy thành phố lớn mới dùng được.

Xe đạp thì nhà nước không rảnh tham gia chế tạo. Các công xưởng của nhà nước chỉ chế tạo đại hình máy móc, còn phải nghiên cứu tàu hoả bạc mặt ra đây…

Cho nên ở Đại Việt là tổng hợp sức toàn dân, Đại Việt chính phủ không có đến mức ăn cả ăn hết như vậy. Chia sẻ cho các xưởng, nhà máy tư nhân cùng làm….

Các loại máy nông nghiệp như tuốt lúa đập lúa gieo hạt, cày bừa các đồ gia dụng thì Chính phủ chỉ tham gia một phần thôi. Nhiều vẫn để cho nhân dân tư nhân chế tạo.

Xe đạp này cũng vậy.

Xưởng xe đạp Thằn Long , chế tạo xe Thống Nhất là của Đỗ gia… lại thằng này… chuẩn bị cực lắm tiền hôm đấu giá công nghệ đập xuống xe đạp đầu tiên. Trong khi các tay tư bản khác đang nghĩ đến máy dệt, đóng tàu, nung phân, nung vôi này nọ.

Nhà họ Đỗ - Phạm- Lê đập tiền mua ba cái dây truyền sản xuất xe đạp.

Thiên hạ tư bản nhóm ngơ người… xe đạp là cái quái gì?

Vâng cái quái gì của ông sau 7 tháng 2 vạn chiếc chạy khắp cả mấy thành phố lớn…

Thứ này nhỏ gọn tiện lợi tốc độ cao trong nội đô lại an toàn…

Trai gái thích nhất thứ này trở nhau dọc Thái Hồ hay Tây Hồ ngắm cảnh… rẽ vô đâu đó trộm hun nhau rồi té .

Công nhân – viên chức lại càng cảm thấy tiện lợi… chủ động thời gian cao hơn. Nuôi ngựa tuy sang nhưng phức tạp, thêm vào đó cưỡi ngựa nội thành bị cấm nhiều đường lắm rồi. Lại bị đánh thuế vệ sinh môi trường cao lắm, còn cao hơn nhiều so với thay lốp xe đạp.

Xe đạp lúc này lại thành trending. Nói thẳng nhé – Đỗ gia cậy tiền nhiều đè Phạm gia lấy được Thăng Long khu làm ăn xe đạp. Lúc này đã kiếm lời sấp mặt. Đóng tiền bản quyền ăn chia sản phẩm cho triều đình xong vẫn đêm nằm trên đống tiền cười không ngậm mồm được.

Phạm gia ít tiền hơn phải chịu mua công nghệ xưởng ở Hải Phòng cũng bán được mấy ngàn xe đạp rồi..

Lê gia đau khổ đi Thiên Trường mở quán ít người hơn.

Vũ gia thì mở ở Bố Chính cũng ăn đẫm mồm…

Xe đạp loại này sản phẩm không có công nghệ luyện kim , hàn , khoan của Đại Việt thì muôn đời không sao chép nổi…

Hoàng Tộc Tống giờ là thánh đu trend trong khu vực…

Đại Việt có Đại Tống cũng phải có, không sản xuất được thì mua.

Lương Phủ Doãn ở Đại Tống còn tương đương tấn 1 triệu USD/năm thời hiện đại đấy. Tống Béo vẫn cực giàu , độ ăn chơi cứ gọi là nhất bá....

Một chiếc xe đạp ở Đại Việt nếu tính theo gạo rồi quy ra hiện đại nó rơi vào tầm 600 USD. Nhưng nếu xuất khẩu qua Tống nó tăng đến 1.5 ngàn USD nếu quy qua gạo.

Cung vẫn không đủ cầu, thương nhân Đại Tống xếp hàng dài trước cổng nhà máy biểu tình...

Nhưng các nhà máy chịu chết.

Luật của triều đình áp xuống phải chế đủ lượng cho nội địa mới đươc chế hàng xuất khẩu. Hàng nội địa và hàng xuất khẩu hai mẫu mã cấm pha trộn.

Tức là ở đâu đó ngoài Đại Việt lãnh thổ có xe đạp nội địa Đại Việt chạy thì ngay lập tức Cẩm Y Vệ - Công An kinh tế sẽ lao vào điều tra, thằng nào buôn lậu qua săn giá chênh lệch chỉ có chết...

Các xưởng muốn sản xuất hàng xuất khẩu lắm chứ, lãi cao mà , cho dù phần trăm chia lại triều đình lũy tiến lên nhưng vẫn lãi nặng nề... nhưng họ không dám vi phạm.

Nội địa chưa có thỏa mãn nhu cầu họ không thể sản suất hàng loạt xuất ngoại được, danh ngạc số lượng nội ngoại bị áp rất chặt ....

Cho nên xe đạp bên Đại Tống lại được thể bị bọn lái thương đẩy giá, còn chúng đẩy lên bao nhiêu thì Đại Việt chịu không quản được. Nói chung người Tống thịt người Tống ác hơn nhiều người Việt thịt người Tống.

Xe đạp các mạng dĩ nhiên hoàng đế tương lai Đại Việt sẽ có chiếc xe ba bánh xịn xò bon bò nhất, khổ nỗi con em gái quá là nặng, bé Ni thì chân quá ngắn, với không được, tự có xe mà đi không nổi, mà con này nó lười .. có anh trai chăm bẵm nên càng lười. Ni có mỗi chuyện ăn là không lười...

Không biết cái tính này có cải không chứ sau này mười tám đôi mươi, công chúa Đại Việt béo ú, ai dám cưới? Chắc ông bô phải cược vài hòn đảo quyền sở hữu mới gả được con gái quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK